p14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

câu chuyện tiếp tục bắt đầu vào buổi sáng ngày hôm sau, nó mơ màng mở mắt lúc 5 giờ sáng, giơ tay quệt một vòng quanh khóe miệng,  thật may... không ướt.

nhàn nhã bước xuống giường, trong đầu nó dần Hồi Tưởng lại cuộc gặp gỡ với Phong Anh ngày hôm qua, xúc cảm mới sáng sớm đã bị nó làm cho thê thảm hết sức. Nhất thời, nó tự đưa tay lên vỗ vào mặt mình mấy cái...

_ Đến lúc phải tỉnh mộng rồi_ nó vừa soi gương vừa nói.

Như mọi khi, nó bắt đầu ngày mới bằng việc tập thể dục. chợ Ngạn Dương đầu ngày mới vẫn luôn là mang trong mình màu sắc ấm áp và nhu hòa.

Nó vận bộ đồ thể dục màu nâu cà phê sữa, chân đi giày thể thao, đầu đội băng đô đỏ, Thoạt nhìn hết sức năng động, từng nhịp từng nhịp chạy đều. Ai cũng để ý hơn một nửa phiên Chợ đều nhìn nó. Ngang qua sạp rau, nó nhướn cao hàng lông mày Thanh Tú, hô lên một tiếng:

_ Thím Hà! Chào buổi sáng!

_ Lâu rồi không gặp cháu Tiểu Anh! ngày mới vui vẻ nhé!_ thím Hà cũng bất ngờ đáp lại.

Nó lại tiếp tục chặng đường của mình. mồ hôi Nhàn nhạt thấm qua băng đô của nó, chảy dài qua sống mũi cao, nó khẽ giơ tay lên lau qua một chút.

nhớ đến ngày xưa, có đôi lần Yến cũng chạy bộ chung với nó, bất quá thể lực con bé yếu, chạy vài bước đã kêu la ầm ĩ, báo hại nó phải cõng con bé về nốt đoạn đường còn lại. Cơ mà Yến rất ngoan. Lúc về tới nơi toàn mua bánh bao cho nó.

chạy thêm một lát nữa cũng đã khoảng gần sáu rưỡi, nó ghé qua tiệm bánh bao Dì 7 mua lấy một cặp bánh nhân trứng muối rồi lập tức quay về.

Bánh bao đầu ngày nóng hổi, cầm trong tay một chút mùi thơm liền tỏa ra khắp nơi. Nó cười nhạt, không nhịn được mà nuốt nước bọt đánh ực một cái. Đã mấy tháng rồi mới lại được ngửi mùi thơm như thế này. Ở Đông Kinh, người ta làm bánh bao chẳng thể ngon được như ở đây, ăn vào luôn luôn có cảm giác thiếu thốn, không đủ vị. chỉ có ăn bánh bao ở đây mới có được cảm giác đầy đủ hương vị của bánh bao.

Dọc đường về, nó bắt gặp một đám thanh niên loắt choắt chắc chừng bằng tuổi nó đang hút thuốc phì phèo chờ lấy tiền của một bà cụ bán hủ tiếu gõ. nhìn sơ qua một chút, nó đoán bà đã làm việc cả đêm, giờ đang chuẩn bị dọn hàng về nhà nghỉ. Bất quá, chính là gặp lũ ôn con này đi, bọn chúng vừa thấy bà dọn hàng liền lập tức bu vào đòi tiền.

nó Hừ lạnh...

một lũ thất đức...

Bản tính anh hùng nổi lên, Nó lao như tên bắn, một tay nắm lấy đầu tiên tóc vàng hoe trồng có vẻ lớn nhất, miệng cười khinh miệt.

_ Chúng bay xem có còn ra cái dạng gì không? đến một bà già như vậy còn không tha, có hay không Chúng bay đã quên mất chủ thực sự ở đây là ai. Địa bàn này xác thực là của ai? Còn không mau đem trả lại tiền!_ nó hung hăng túm tóc trên đầu đàn mạnh miệng nói.

Mấy tên còn lại cũng quay ngoắt sang nhìn nó, trong mắt ngoại trừ coi thường thì chính là không tìm ra thứ gì khác.

_ Nhóc con, Khôn hồn thì về mà bú ti mẹ. Đừng có ở đây gây chuyện rồi rước họa vào thân_ một tên đàn em gỡ tay nó ra hất mặt nói.

_ chúng bay... đã từng có đứa nào nghe danh Nữ Đại Ca hay chưa?_ nó hếch môi nói, trong giọng nói không giấu được vài phần tự đắc.

_hah, nhóc? Anh nói này, nếu nhóc là nữ đại ca chắc anh là bang chủ của Tiểu Bạch Hổ mất hahaha... nói cho chú biết, anh chính là người của Tiểu Bạch Hổ đó hahaha... óai!!!_ miệng tên đó vẫn còn đang ba hoa chưa hết thì liền bị nó song phi cho một cước.  Sau đó lần lượt những kẻ kia cũng bị nó quần cho tơi tả.

trước lúc thả cho chúng đi, nó còn chưa thôi vênh mặt:

_ Cho chúng bay một đường thoát, về mà hỏi lại đại ca của chúng mày em bang chủ tiểu bạch hổ là ai. Lần này bổn Đại ca cho chúng bay một đường sống, lần sau không hi vọng gặp lại._ nói xong nó rút lại tiền của bà già từ trong ví lũ mất nết kia đem trả lại. còn không quên đạp chân vào mông thằng cầm đầu mấy cái. dường như không hẹn mà cả đám chúng nó đều cùng đồng thanh

_ Đại nhân tha mạng_ dứt lời cả đám bỏ dép mà chạy, không sai biệt lắm chỉ 3 giây sau Liên không thấy một bóng người.

lúc này nó mới quay sang để ý bà già ở bên cạnh, bà mặc bộ đồ mỏng, sau khi chứng kiến một màn vừa rồi tay chân đã run lẩy bẩy. Nó chép miệng một cái bước ra Đỡ lấy bà già, tay chân cũng không ngừng nghỉ giúp bà thu lại đồ đạc, trước khi đi còn không quên dặn một câu:

_ bà ơi, từ giờ bà cứ yên tâm, đây chắc chắn sẽ không dám quay đầu lại nữa_ nói lời nó liền quay đầu bỏ đi.

về đến nhà, nó không ngần ngại cởi ngay bộ y phục ướt nhẹp mồ hôi mà một chân bước luôn vào nhà tắm.

hơi nước lạnh xông lên bao lấy cơ thể Nó. Mái tóc vàng hoe hơi ươn ướt, sống mũi cao mị hoặc. Tròng mắt nó mơ màng, đôi ngươi lam ánh lên tầng sương mờ ảo.

Cần cổ thanh tú khẽ ngân nga vài thanh âm Ngẫu hứng.  giọt nước trong veo thả dài xuống bám chặt lấy bờ vai trắng nõn, thon thả của nó. Vài giọt long lanh đọng lại trên hõm xương quai xanh đẹp đẽ mê hồn. Vòng eo thon thả, bằng phẳng. Từng đường cong trên cơ thể lắc lư theo giai điệu ngân nga. Có cảm tưởng, nếu như giờ phút này mà có ai đó ngắm nhìn nó chắc chắn sẽ vì mất máu mà chết... Thậm chí còn không kịp nói câu giã từ cuối cùng.

Tắm rửa xong xuôi, nó liền Lập tức thay bộ đồ chỉnh tề hơn, áo sơ mi đen Kèm theo áo vest mỏng mix kèm với quần jean hết sức phong cách. nó tự tin Bước nhanh ra ngoài đường, còn không quên cầm theo chút đạo cụ.

Nó thiết nghĩ, trở về ngạn Dương 2 tuần, Trước sau gì cũng đều phải sống. mà bất quá số tiền lần trước bồi thường cho quán ba chị Lệ kèm theo sinh hoạt mấy ngày nay đã muốn hết sạch bách tiền tiết kiệm của nó rồi.

Thế là tranh thủ lúc chưa vào học, nó đi tìm xin việc một chút.

Dù sao trước đây cũng nổi tiếng là nữ đại ca của Ngạn Dương, nó còn biết cả pha chế, biểu diễn coctail. Tìm xin việc ở mấy quán bar cũng không hẳn là khó. Dù sao cũng chỉ là làm ngày một ngày hai, xác thực là không cần quá câu nệ đi.

Vậy là điểm đến đầu tiên của nó là bar Châu Kiệt. Trước đây đã từng giới thiệu cho một đàn em xin vào làm tiếp Bia cho chỗ này. khách đến nơi này chủ yếu là bang chủ của các bang có tiếng, không khí có hỗn tạp nhưng cũng có văn minh, nó làm ở đây cũng không phải là quá thiệt thòi.

Ông chủ ở đây cũng từng quen biết nó, năm nay ông ta cũng đã chạm mốc 48 tuổi, Tên Mạc Đĩnh tiên sinh. lúc nó mới bước vào lập tức đã gây sự chú ý đối với các nhân viên ở đây. con trai thì nhìn nó ghen tị, gay thì nhìn nó với ánh mắt lả lướt. Khổ thân nhất chính là mấy chị con gái, đồng lòng một dạ nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống.

Nó nuốt nước bọt khan lên một tiếng. Nhìn thấy ông chủ Mạc, nó rất vui vẻ mà tiến lại bóp vai cho ông.

_ chú Mạc thân yêu! Lâu rồi không gặp chú, Tiểu Anh Rất Nhớ A~_ người đàn ông này Thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng dữ tợn nhưng đã yêu quý ai thì rất ngọt ngào và săn sóc.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy âm thanh quen thuộc của nó, ông liền lập tức Bỏ giấy bút quay sang cười khả ái nói với nó

_ hà hà hà Anh NHi ngoan. Còn biết đường về cơ đấy!

_ chú!_ nó nó nũng nịu ôm lấy tay chú mạc_ lần này con về chính là muốn nhờ chú cho con một công việc. Chú thấy thế nào?

Mạc tiên sinh kHẽ trầm ngâm hồi lâu rồi mỉm cười nhu hoặc

_ được được, Con thích làm gì ta liền cho Con làm cái đó, thấy thế nào?_ nó cười tít mắt.

Đúng là chỉ có Chú mới hiểu được nó...

Ngồi chơi uống nước, nói chuyện một hồi, nó liền xin phép ra về. Trước khi đi còn hôn gió một cái khiến các tỷ tỷ cũng phải nói là ngã rầm rầm rầm rập.

Chú Mạc có nói với nó lịch chấm công ở đây là tính theo camera và thẻ từ nhân viên. Giờ làm tùy theo khả năng và được tính theo tiếng.

Ban ngày thì đây là sàn khiêu vũ cổ điển,  ban đêm thì là bar techno. Lúc nào cũng đều có việc.

Còn một tuần nữa là vào học, nó cũng không tránh được bồn chồn trong lòng.

Quay trở về nhà sắp xếp một chút. Đầu giờ chiều nó cùng với mấy thằng đàn em đi kiểm tra kho hàng, bến xe, còn ghé ngang qua mấy khu ổ chuột dẹp loạn.

Tối đến mờ mịt mới vêc đến nhà, nó viết lách nhăng quậy một hồi cũng đến 12g khuya.

Úp cuốn sách sang môtn bên, mó suy nghĩ vẩn vơ rồi lập tức rơi sâu vào cơn buồn ngủ.

*chap mới nha nhà mình ơi. Giữ đúng lời hứa, Aki lần này sẽ ko bỉ bê các độc giả nữa. Ai yêu Aki thì cho Aki cmt để nâng cấp lever truyện nhoa. Iu iu các nàng nhìu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net