Phần 3: Gặp Lại Các Học Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nữ Giáo Viên Tại Lớp Học Cá Biệt

Tác Giả: Agam Maura

Crossdress Tiểu Thế Giới


Phần 3: Gặp Lại Các Học Sinh

Trong lớp học 10D, lúc tôi không có mặt ở đó.

Cậu học sinh Khang, người đã tung cú đấm về phía tôi ban nãy, tức giận nói: "Thằng cha chủ nhiệm khốn kiếp đó! Lúc hắn trở lại, tao nhất định sẽ đấm hắn cho hả giận! Tao mà không làm được, tao sẽ ăn mì bằng mũi!" Cậu học sinh với khuôn mặt thông minh mỉm cười: "Hay lắm! Tao đã thu âm lại rồi! Mày nhớ phải thực hiện lời hứa đấy!"

Các lớp học hiện đang bắt đầu tiết học cuối cùng, các giáo viên trong trường hầu như đều đang đứng lớp nên lúc tôi trở lại trường học với bộ dáng hoàn toàn khác cũng không một ai nhận ra cả. Trước khi trở lại phòng học của lớp 10D, tôi mở điện thoại kiểm tra thử nhóm chat chung của các giáo viên trong trường. Qua đó, tôi được biết vào các tiết học mà tôi vắng mặt thì đã có thêm vài giáo viên chịu một ít thương tích nhẹ khi dạy lớp 10D. Có lẽ là đám học sinh trút giận lên họ sau khi thấy không thể làm gì được tôi ban nãy. Tôi nhắn lại một tin nhắn xin lỗi. Tôi lướt xem các tin nhắn cũ thì cũng đọc được một số tin nhắn bàn luận về việc tôi bất ngờ rời khỏi trường vì không chịu nổi lớp 10D, nhưng tôi cũng không quá quan tâm.

Tiết cuối cùng của lớp 10D chính là tiết sinh hoạt chủ nhiệm, nên hiện tại điểm đến của tôi chính là phòng học của lớp 10D. Từ đằng xa, tôi vẫn nghe tiếng ồn ào, náo nhiệt phát ra từ phòng học hệt như hồi đầu giờ. Trong số đó, tất nhiên sẽ có vài học sinh không ngồi yên tại bàn học của mình, mà chạy lung tung khỏi phòng học. Vậy nên, lúc tôi lại gần phòng học, chúng đã nhận ra sự có mặt của tôi. Khuôn mặt chúng thoáng hiện ra vẻ kinh ngạc, sau đó chúng chạy một mạch về phòng và hô toáng lên: "Gái! Có gái bây ơi!"

Tôi bước vào phòng học và tiến lại chỗ chiếc bàn giáo viên. Sau đó, tôi vỗ tay mấy tiếng nhằm biểu lộ mong muốn cả lớp yên lặng và chú ý về phía tôi. Điều làm tôi bất ngờ, lần này, tất cả học sinh trong lớp thật sự yên lặng và trật tự. Những học sinh rời khỏi vị trí cũng đã sớm trở lại bàn học của mình. Tất cả các học sinh đều trưng khuôn mặt ngơ ngác, khiến tôi có chút buồn cười. Một học sinh không nhịn được nên hỏi: "A... cho hỏi cô là ai vậy?" Tôi trả lời bằng chất giọng trong trẻo và ngọt hơn: "Đầu giờ, tôi nhớ mình đã từng giới thiệu qua rồi mà nhỉ. Tôi là Đăng, giáo viên chủ nhiệm mới sẽ quản lý các em từ giờ cho đến hết năm học." Việc tôi sử dụng một chất giọng khác là hoàn toàn tự nhiên. Tôi đã từng học qua các khóa học về luyện thanh nên tôi có thể dễ dàng thay đổi chất giọng của mình trở nên nữ tính hơn. Mặc dù việc này là không cần thiết, nhưng tôi vẫn muốn làm, đơn giản là vì không một ai muốn thấy một cô gái nói chuyện bằng chất giọng ồm ồm của nam phải không?

Lúc này, cả lớp bỗng nhiên ồn ào trở lại. Xung quanh bắt đầu xuất hiện những lời bàn luận:

- Thiệt luôn? Không ngờ thằng cha giống con gái hồi nãy với cô gái xinh đẹp trước mặt chúng ta bây giờ là một người!

- Không thể tin được!

- Tao bắt đầu nghi ngờ về giới tính của mình!

- Sao biết ổng là đực rựa mà tao vẫn thấy mắc cỡ, mày ơi!

Tôi lại vỗ tay: "Trật tự! Bạn nào có điều gì thắc mắc, cứ mạnh dạn đứng lên đặt câu hỏi, tôi sẽ giải đáp." Một học sinh giơ tay, tôi cho phép cậu ta đứng dậy. Cậu ấy hỏi: "Cho em hỏi, cô rốt cuộc là nam hay nữ thế? Chuyện này là sao?" Tôi từ tốn trả lời: "Tôi là nam, đây là một phương thức đặc biệt tôi nghĩ ra để giúp lớp chúng ta đi vào khuôn khổ." Một học sinh khác hỏi: "Vậy bọn em có thể gọi cô là 'cô' thay vì 'thầy' không?" Tôi đáp: "Cách xưng hô với tôi không quan trọng lắm, các bạn có thể gọi tôi theo cách nào cũng được." Một loạt các câu hỏi được đặt ra từ phía các học sinh, và tôi đều trả lời từng câu một. Điều bất ngờ ở đây, các học sinh ma quỷ của lớp 10D đang vô thức trở nên lễ phép, lịch sự hơn. Thậm chí nếu có một người khác trong trường chứng kiến cảnh tượng lớp học 10D lúc này, chắc chắn họ sẽ nghi ngờ liệu mình có đang nằm mơ hay không.

Tuy mặt ngoài tôi thể hiện ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng, tôi cũng khá ngạc nhiên trước hiệu quả mà phương thức này mang lại. Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị đám học sinh này gây sự nhưng có lẽ tôi đã đánh giá thấp mức độ "thiếu tiếp xúc với phụ nữ" của chúng. Chúng hoàn toàn tỏ ra niềm nở khi thấy tôi trong bộ dạng một cô gái. Sau một lúc không còn ai đặt câu hỏi, tôi mới phát biểu vài lời: "Ngoài vai trò chủ nhiệm, tôi sẽ dạy các bạn môn Toán. Tuy chỉ dạy các bạn một môn, nhưng tôi nghĩ mình vẫn đủ khả năng giải đáp thắc mắc ở các môn học khác cho các bạn. Vậy nên bạn nào thắc mắc về các bài giảng, mà không tiện hỏi giáo viên bộ môn, cũng có thể hỏi tôi. Tôi cũng nhắc lại một chút về tình hình của lớp chúng ta. Thành tích của các bạn đang xếp chót trong khối 10 của trường. Tôi muốn các bạn có thể cải thiện điểm số trong thời gian tới, vì chính tương lai của các bạn, được chứ?"

Các học sinh đồng loạt đáp: "Vâng, với một điều kiện..." Tôi hỏi: "Điều kiện gì?" Một học sinh đứng lên trả lời: "Bọn em muốn cô phải luôn xuất hiện với hình dáng này được không ạ?" Tôi gật đầu: "Có thể! Thật ra tôi làm như vậy cũng vì muốn thay đổi suy nghĩ của các em. Nhưng tôi cũng có một điều kiện, đó là trong các giờ học khác, các em cũng phải tôn trọng giáo viên bộ môn." Các học sinh lại đồng thanh: "Vâng, không vấn đề gì ạ!" Nghe xong câu trả lời của chúng, tôi bất giác mỉm cười. Các học sinh 10D lại một phen náo loạn: "Trời ạ! Nụ cười chết người! Cô ấy giết chết tao rồi, mày ạ" Một số học sinh còn đỏ mặt, khiến tôi âm thầm buồn cười. Dù có quậy phá thì chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ chưa trưởng thành mà thôi! Tôi vào lớp khi tiết học cuối cùng đã bắt đầu được vài phút rồi nên chỉ giải đáp thắc mắc cho các học sinh và dặn dò đôi chút thì chuông báo buổi học kết thúc vang lên. Các học sinh lớp 10D chào tạm biệt tôi rất nồng nhiệt rồi lục tục chuẩn bị thu xếp tập vở về nhà.

Ở phía cuối lớp, cậu học sinh với khuôn mặt thông minh bước đến vỗ vai Khang một cái. Cậu cười nói: "Chuẩn bị thực hiện lời hứa đi nha! Bọn tao chờ mày ở ngoài cổng trường." Nói xong, cậu ta dẫn một nhóm học sinh rời khỏi lớp. Vì bận sắp xếp các vật dụng dạy học mới nên tôi vẫn chưa rời khỏi lớp. Lúc này, gần như toàn bộ học sinh lớp 10D đã rời khỏi phòng học, nhưng vẫn còn sót lại một cậu học sinh. Tôi nhận ra cậu ta chính là người vừa nãy định đấm tôi nhưng không thành. Tôi cũng không rõ cậu ta ở lại trong lớp để làm gì nên tôi cũng mặc kệ cậu ta. Không khí im lặng kéo dài một lúc thì Khang bắt đầu lên tiếng: "À..."

Tôi quay lại hỏi cậu ấy: "Em còn có chuyện gì sao?" Khang vẫn ấp úng không thể nói tròn câu hoàn chỉnh: "Thật ra thì..." Tôi nói: "Thật ra thì sao? Em vẫn còn muốn đánh tôi một trận à? Nếu điều đó làm em dễ chịu hơn thì tôi có thể để em đánh, miễn sao sau chuyện này, em nghiêm túc học hành là được!" Khang đáp ngay sau khi tôi dứt lời: "Không phải!" Tôi lại nghiêng đầu thắc mắc: "Vậy thì thế nào?" Tôi thề là mình chỉ nghiêng đầu một cách tình cờ, nhưng có vẻ như trong mắt các học sinh này thì đó là hành động đáng yêu thì phải. Khang bỗng đỏ mặt: "Em... em muốn xin lỗi vì hành động lúc nãy!" Nói xong, Khang im lặng ngước nhìn tôi với vẻ xấu hổ. Tôi cũng im lặng một lúc vì có chút không phản ứng kịp.

Vài giây sau đó, tôi nhận ra mình không nói gì thì cậu ấy cứ đứng đó mãi nên tôi thốt lên vài từ đơn giản: "À, ra là vậy!" Khang ấp úng hỏi tiếp: "Cô... tay cô có sao không?" Tôi trả lời: "Cũng không có gì nghiêm trọng đâu. Chỉ hơi đau một chút thôi!" Vừa nói, tôi vừa đưa tay còn lại chỉ vào cánh tay đã chụp quả đấm của cậu ta. Không ngờ Khang vội nắm lấy cánh tay của tôi xoa nhẹ rồi nói một cách gấp gáp: "Ấy chết, em không cố ý! À thật ra lúc nãy thì có... Nhưng mà..." Tôi cười thầm với vẻ lúng túng lúc này của Khang. Đứa trẻ này có chút dễ thương. Tôi đưa cánh tay còn lại lên sờ nhẹ lên tóc cậu ấy: "Tôi đã nói là không sao rồi nên em không cần tự trách đâu! Lời xin lỗi cũng không cần thiết, chỉ cần sau này em cố gắng thay đổi là tôi vui rồi!" Mặt Khang lúc này lại càng đỏ hơn bao giờ hết. Cậu ấy cúi đầu với tôi: "Vâng, em sẽ cố gắng học hành chăm chỉ để không phụ lòng cô ạ!" Vừa dứt lời, Khang chạy một mạch ra khỏi phòng học. Tôi nhẹ lắc đầu, trong lòng cũng có chút vui vẻ.

Khang chạy ra đến cổng trường thì gặp nhóm của cậu học sinh có khuôn mặt thông minh. Cậu ta hỏi: "Sao rồi? Đánh một trận cho hả dạ chưa?" Khang lạnh lùng liếc cậu ta, khác xa với vẻ lúng túng khi đối diện tôi ban nãy: "Đi thôi!" Cậu học sinh kia hỏi: "Đi đâu?" Khang đáp với khuôn mặt không cảm xúc: "Đến quán mì!" Nói xong, Khang bước đi một mạch, để lại cả bọn ngơ ngác. Cậu học sinh có gương mặt thông minh mỉm cười đầu ý vị. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net