Phần 5: Lời Động Viên Của Một Nữ Giáo Viên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nữ Giáo Viên Tại Lớp Học Cá Biệt

Tác Giả: Agam Maura

Crossdress Tiểu Thế Giới


Phần 5: Lời Động Viên Của Một Nữ Giáo Viên

Một đường rời khỏi quán bar Ngọc Trai Đen, Khang vẫn đỏ mặt, một mực không nói tiếng nào. Tôi đành phải mở lời với cậu ta: "Này nhé! Em là nam, tôi cũng vậy. Vì cái gì mà từ nãy đến giờ em cứ đỏ mặt suốt thế?!" Khang ấp úng: "Tại vì cô... Em không nhìn ra cô là nam được! Với lại, cô bỏ tay em ra được không?" A, tôi quên mất là từ lúc kéo Khang ra khỏi quán bar Ngọc Trai Đen, tôi vẫn đang nắm tay cậu ta. Tôi vội vàng buông tay cậu ấy ra kèm theo một tiếng xin lỗi.

Đi đến một quán nước ven đường, tôi gọi qua loa hai ly nước ép trái cây. Chờ Khang bình tĩnh lại, tôi nói: "Bây giờ thì em có thể cho tôi biết tại sao em lại dính dáng đến hoạt động của băng phái không?" Khang im lặng một lúc rồi trả lời: "Vì em cảm thấy thua kém chúng bạn cùng lớp. Tuy gia cảnh của em không gọi là nghèo nhưng đặt trong môi trường của toàn người giàu như thế thì em lại cảm thấy em nhỏ bé không đáng kể. Vậy nên em mới gia nhập băng Ngọc Trai Đen sau khi được một tên đàn anh trong xóm mời gọi."

Hóa ra là cậu nhóc bị bạn xấu dụ dỗ. Về suy nghĩ của Khang thì tôi hoàn toàn hiểu rõ, vì xuất thân của tôi cũng từ một gia đình nghèo. Chỉ có điều khi xưa tôi hoàn toàn chẳng có ý muốn chứng tỏ bản thân mà chỉ chuyên tâm học hỏi thêm kiến thức mà thôi. Còn về việc tại sao cậu nhóc không đi làm thêm như tôi để kiếm tiền mà lại chọn cách làm những việc không mấy sạch sẽ của các băng đảng thì tôi không muốn hỏi. Mỗi người đều có lựa chọn cho riêng mình, và dù đúng hay sai thì đó vẫn là quyết định của chính họ. Chưa kể, làm những công việc đen tối này sẽ đem lại nguồn thu nhập lớn hơn. Với một đứa nhóc muốn hòa nhập vào cộng đồng những người giàu có thì đây quả là một động cơ hợp lý.

Tôi gật đầu đồng tình với Khang: "Tôi có thể hiểu động cơ ban đầu của em. Nhưng về sau, hẳn em cũng biết nhóm bạn chơi chung với em hoàn toàn không để tâm đến gia cảnh của em. Vậy sao em không cố từ bỏ ngay khi còn có thể?" Khang cười gãi đầu: "Căn bản là không thể! Như cô đã thấy lúc nãy đấy, một khi đã gia nhập vào băng, em không có quyền rời khỏi nữa!" Tôi nói: "Vậy hiện tại tôi đã cho em cơ hội rời khỏi, quyết định của em thế nào?" Khang lắc đầu: "E rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Em biết tính cách của Đạt, hắn sẽ sớm tính sổ với chúng ta thôi!" Tôi cười híp mắt, tay xoa đầu Khang: "Không cần phải lo! Dẫu trời có sập xuống, vẫn có tôi chống đỡ cho em!"

Khang sững người sau khi nghe câu nói của tôi. Một lát sau, cậu ta nắm chặt lấy bàn tay của tôi và nói bằng giọng kiên quyết: "Vâng, cảm ơn cô! Em sẽ cố gắng thay đổi! Nhưng mà..." Tôi nghiêng đầu hỏi: "Nhưng mà sao?" Khang nói: "Chúng ta có thể rời khỏi chỗ này không ạ! Mọi người xung quanh hình như đang nhìn về phía cô!" Tôi thắc mắc: "Thì có sao đâu nhỉ?" Khang đỏ mặt đáp: "Em không muốn ai khác ngoài bọn em chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô! Bọn em đã phải trả giá bằng việc học tập chăm chỉ, vậy thì dựa vào cái gì họ có thể ngắm miễn phí chứ?!" Tôi cũng khá bất ngờ khi nghe thấy lời Khang nói. Tôi phì cười: "Rồi rồi! Chúng ta đi thôi!"

Từ sau ngày hôm đó, Khang đã đi học trở lại một cách đều đặn. Tuy vẫn rất khó để bắt kịp tiến độ học tập của các bạn trong lớp nhưng tôi tin cậu nhóc sẽ làm được. Nhưng một rắc rối khác lại đến. Một học sinh khác bất ngờ vắng mặt trong các buổi học gần đây, đó chính là Đan, cậu học sinh có khuôn mặt thông minh kia. Cuối bữa học hôm ấy, tôi bước đến chỗ Khang khi cậu ta đang thu dọn tập vở. Tôi thở dài một hơi rồi nói: "Tại sao các em cứ thích gây rắc rối cho tôi thế nhỉ? Khoảng một tuần trước, tôi đã từng hỏi Đan về tình hình của em, và hiện tại thì vai trò của hai em đã đổi chỗ cho nhau. Em có biết cậu ấy hiện đang ở đâu không?" Khang gãi đầu trả lời: "Xin lỗi cô, thú thật là em không biết! Lúc xưa em còn nhờ anh em trong băng nhóm tổ chức đi tìm được, hiện tại thì có vẻ như băng Ngọc Trai Đen đã giải tán rồi, chính em cũng bất ngờ." Tôi lại thở dài: "Được rồi, em về trước đi!"

Cậu nhóc này có thể đi đâu được nhỉ? Cậu ta đang nghĩ gì? Ấn tượng của tôi về Đan là một chàng trai bình tĩnh, khó đoán. Thậm chí trong suy nghĩ của tôi, Đan là kiểu người không hề nao núng trước bất kỳ thứ gì. Vậy thì tại sao hiện tại cậu nhóc lại nghỉ học? Thôi trước mắt không suy nghĩ nhiều nữa, có lẽ ngày mai tôi sẽ vạch ra một kế hoạch cụ thể. Hiện tại tôi muốn lên sân thượng của trường học để hóng mát một chút, không chừng sẽ nghĩ thông suốt được gì đó. Đôi khi có những thứ người tính không bằng Trời tính. Vào lúc trong đầu tôi đang suy nghĩ phải đi tìm Đan ở đâu thì tôi thấy cậu ta đang ngắm hoàng hôn ngay trên sân thượng trường học.

Thấy tôi bước đến, Đan quay mặt lại, nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Chào cô!" Tôi chạm tay lên mặt, lắc đầu nói: "Thiệt tình! Mấy bữa này em đã ở đâu vậy hả?" Đan đáp: "Em đi lòng vòng thôi. Xin lỗi đã làm cô lo lắng!" Tôi tỏ vẻ nghi ngờ: "Tại sao em lại nghỉ học vậy? Em gặp chuyện gì sao?" Đan cười lắc đầu: "Không! Chẳng qua là do em chán thôi!" Tôi đưa hai tay nắm chặt vai Đan: "Nhìn thẳng vào mắt tôi! Em nói thật đi." Đan sửng sốt khi thấy hành động của tôi. Nhưng chỉ vài giây sau đó, sắc mặt cậu ta đã bình tĩnh trở lại. Cậu ta lại nở một nụ cười trên khuôn mặt điềm đạm: "Đúng là không có gì giấu được cô! Cô là người duy nhất cho đến hiện tại khiến em không muốn giấu giếm bất kỳ điều gì. Nhưng quả thật là em có hơi chán!"

Tôi vẫn giữ chặt vai của Đan: "Vậy em có thể tâm sự với tôi, biết đâu có người lắng nghe, tâm trạng của em sẽ tốt hơn thì sao. Và... Trước mặt cô không cần phải trưng bộ dạng lãnh đạm và nụ cười có chút giả dối ấy nếu em không muốn." Khuôn mặt tươi cười của Đan bỗng xịu xuống. Đan nói: "Cảm ơn cô! Vì hoàn cảnh gia đình, em đã trưng cái khuôn mặt giả dối này quá lâu rồi! Em hoàn toàn không muốn điều đó!" Tôi mỉm cười: "Vậy giờ nói tôi nghe xem tại sao em lại không muốn học nữa? Em không giống như Khang, người đang phải dằn vặt để bắt kịp tiến độ các bạn khác trong lớp, bản thân em là một học sinh rất xuất sắc."

Đan bỗng lớn giọng: "Xuất sắc thì được gì chứ?! Đến cuối cùng thì em cũng chỉ là con tốt dự bị cho gia đình thôi!" Tôi có hơi sửng sốt với lời Đan vừa nói. Có vẻ như nhận ra vừa rồi mình hơi kích động, Đan hạ thấp giọng: "Xin lỗi cô! Vừa rồi em hơi mất bình tĩnh! Em chỉ là không muốn sống một cuộc sống tẻ nhạt như một cỗ máy nữa. Ở ngoài kia, biết bao người nhìn em với ánh mắt ngưỡng mộ. Họ ghen tị với cuộc sống của em. Nhưng mấy ai chân chính hiểu được cảm giác của em. Em chỉ là con thứ trong gia đình. Dù có cố gắng cách mấy thì rốt cuộc vẫn chỉ là một kẻ phục tùng cho gia chủ tương lai mà thôi! Giàu có thì ích gì?! Giỏi giang thì ích gì?! Đến cuối cùng, thứ em cần cũng chỉ là sự tự do mà thôi!"

Từ tư thế nắm chặt vai, tôi ôm đầu Đan vào trong lồng ngực mình, tay vỗ nhẹ lên đầu cậu ấy. Tôi nhẹ nhàng nói: "Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào! Tôi sẽ không cố gắng khuyên bảo em bằng những lời sáo rỗng như kiểu 'Hãy vui lên!', 'Cuộc sống này không tệ thế đâu!',... Thậm chí, tôi cũng không có tư cách đưa ra lời khuyên như vậy! Bởi vì, bản thân tôi cũng không quá hứng thú với cuộc sống này. Tôi vốn là một sinh viên nghèo, tôi hơn em ở sự tự do, không bị gò bó bởi gia đình. Nhưng cuối cùng thì tôi vẫn đang sống trong một sự tự do giả tạo! Xã hội này vốn không công bằng với mọi người. Một người nghèo như tôi cũng chỉ biết yên lặng chịu sự trói buộc của đồng tiền mà thôi. Nhưng em biết không? Kể từ khi được làm giáo viên chủ nhiệm của các em, được thử nghiệm phương pháp giáo dục kì quặc mà tự tôi nghĩ ra, tôi đã có cái nhìn thoáng hơn rất nhiều! Lần đầu tiên, tôi cảm thấy việc giáo dục trước đây tôi cho là miễn cưỡng, có thể vui vẻ đến thế. Lần đầu tiên một kẻ có EQ cực thấp như tôi biết cách sẻ chia với học sinh của mình. Và cũng là lần đầu tiên, tôi được trải nghiệm cuộc sống của một cô giáo tại lớp học cá biệt. Tôi nhận ra một điều, bản thân tôi không nhất thiết phải đứng lên chống lại thứ kiềm hãm sự tự do của mình. Tôi hoàn toàn có thể chấp nhận nó, miễn là nó không ảnh hưởng đến chuỗi ngày vui sống của tôi hiện tại. Vậy là đủ rồi! Còn em thì sao? Em vẫn muốn một mực nghỉ học, bày tỏ cho gia đình em biết em đang chống đối ý định của họ, hay là em sẽ chấp nhận điều đó và tận hưởng niềm vui của tuổi học trò ngắn ngủi? Nên nhớ, tương lai không hề cố định, đôi khi những điều nhỏ nhặt nhất ở hiện tại cũng sẽ quyết định đến tương lai. Quyết định là ở em! Tôi chỉ muốn nói bấy nhiêu thôi."

Sau một hồi suy nghĩ lời tôi nói, Đan lí nhí: "Vâng, cảm ơn cô đã lắng nghe và chia sẻ cùng em! Nhưng..." Tôi hỏi: "Nhưng thế nào?" Đan nói một cách gấp rút: "Cô có thể buông tay ra được không ạ? Cô cứ làm như thế này, em không chịu nổi!" Tôi giật mình nhớ ra mình vẫn còn đang ôm đầu của Đan, tôi vội buông tay ra. Không ngờ trước mắt tôi lúc này không phải là một cậu nhóc Đan với vẻ mặt lãnh đạm nữa. Hai má cậu ấy đang ửng đỏ. Tôi than lên: "Sao đứa nào đứa nấy cũng như nhau vậy nhỉ? Em là nam, tôi cũng là nam, mắc gì lại đỏ mặt?!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net