Phần 7: Bị Sa Thải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nữ Giáo Viên Tại Lớp Học Cá Biệt

Tác Giả: Agam Maura

Crossdress Tiểu Thế Giới


Phần 7: Bị Sa Thải

Kể từ khi Khang và Đan bắt kịp tiến độ học tập của các bạn cùng lớp, thành tích của lớp 10D đã đạt đến một tầm cao mới. Đó là một kỷ lục về điểm số học tập, chưa từng có trong lịch sử từ lúc thành lập trường đến nay. Điều này đã gây ra một cơn sốt lớn trong trường và là đề tài bàn tán của cả giáo viên lẫn học sinh. Các giáo viên đồng nghiệp thì vui mừng cho tôi, họ liên tục dành cho tôi những lời chúc mừng tốt đẹp nhất. Các phụ huynh của lớp 10D thì tỏ ra vô cùng bất ngờ vì khả năng của con em mình. Họ đã từng đặt rất nhiều kỳ vọng vào chúng nhưng lại nhanh chóng tỏ ra thất vọng chỉ sau vài tháng. Ngay lúc tưởng chừng họ đã từ bỏ hy vọng thì mọi chuyện lại thay đổi 180 độ.

Điện thoại của tôi liên tục nhận được những cuộc điện thoại cảm ơn từ các phụ huynh trong lớp. Có người còn nhã ý muốn gửi tặng tôi một số tiền lớn nhưng tôi từ chối. Tuy tôi cũng có chút vui mừng cho học sinh của chính mình nhưng đối với tôi thì chuyện này quá đỗi bình thường. Đây là thành quả từ nỗ lực của cả tôi và các học sinh, vậy nên, thành công là chuyện đương nhiên. Nhưng mọi chuyện trên đời này đều có hai mặt. Giữa vô vàn những lời ca tụng thì cũng có những kẻ ghen ghét. Họ ghét người khác vì người khác giỏi hơn họ mà không nhìn lại những cố gắng đằng sau của người đó.

===============================================================

Trong phòng học của lớp 10A.

Cậu lớp trưởng hung hăng đập mạnh bàn khiến các bạn học xung quanh có chút giật mình. Một cậu học sinh có đôi mắt nhếch lên, nom có phần gian xảo, bước đến hỏi: "Mày làm gì mà tức giận thế, Hiển?" Cậu lớp trưởng tên Hiển tức giận đáp: "Tại sao cái lũ ngu dốt, con nhà giàu kia có thê hơn điểm của tao được?! Bọn nó vốn chỉ là những thằng phế vật của xã hội!" Đúng vậy, trước khi lớp 10D lột xác trở thành lớp xuất sắc nhất trong khối 10, thậm chí là xuất sắc nhất toàn trường, thì lớp 10A đã từng giành những vinh quang ấy. Một cậu học sinh khác muốn xoa dịu tình hình: "Thôi có gì đâu mà tức! Kết quả này cho thấy chúng ta cố gắng chưa đủ thôi!"

Không ngờ, Hiển đứng phắt dậy đấm vào mặt cậu học sinh ấy một cái rồi hét vào mặt cậu ta: "Vì có những thằng như mày nên trình độ của cả lớp mới tụt xuống đấy!" Cậu ta cũng vô cùng tức giận trước hành động của Hiển, nhưng lại không có động thái gì mà chỉ nói: "Tức rồi làm được gì?! Mày đụng được đến bọn nó chắc?! Đừng quên, chúng nó toàn là con cái của những gia đình quyền lực nhất thành phố này đấy!" Hiển cười lạnh: "Con của gia đình quyền lực sao? Tao cũng là con trai của Lương gia đây! Tao không cho phép bất cứ ai vượt qua tao!"

Hiển liếc mắt qua cậu học sinh mắt cáo: "Chuyện tao giao cho mày sao rồi, Bình?" Bình cười nham hiểm: "Đã điều tra xong xuôi hết rồi! Lý do bọn nó không còn quậy phá mà tập trung vào học hành chính là nhờ tay giáo viên dạy Toán mới về trường cách đây mấy tháng." Bình nổi tiếng là "thám tử" của lớp 10A, với tai mắt ở khắp mọi nơi trong trường. Hắn có khả năng điều tra thông tin của bất kỳ ai, miễn được cung cấp một số tiền cho việc đó. Lương gia phát triển nhờ ngành buôn bán thời trang, dĩ nhiên, cậu chủ Hiển của Lương gia sẽ không thiếu tiền cho mấy việc này. Hiển hỏi lại: "Lão Đăng, giáo viên dạy Toán?" Sau đó, cậu ta ngay lập tức lắc đầu phủ nhận: "Không thể nào! Tuy khả năng giảng dạy của hắn ta đúng là thượng thừa, nhưng một tên EQ thấp như hắn không thể nào cảm hóa được tính cách quậy phá của bọn học sinh 10D."

Bình bỗng cười rộ khiến cả lớp giật mình. Sau đó, cậu ta lôi từ trong túi trong của áo khoác mấy bức ảnh. Tất cả đều chụp một cô nàng xinh đẹp ở một góc máy không quá rõ ràng. Hiển nhiên, mớ ảnh này là chụp lén! Hiển ngạc nhiên: "Đẹp quá! Cô ta là ai vậy? Cảnh này là ở trường mình. Trường này có giáo viên nữ từ bao giờ?" Tấm ảnh mà Hiển đang xem là ảnh chụp lúc Đăng vội vàng chạy đến bãi xe để đi tìm Khang. Lúc ấy, Đăng quá vội vàng nên quên mất lột bỏ lớp hóa trang. Đăng cũng không ngờ sẽ có người chụp lại hình ảnh của mình.

Bình gõ gõ vài cái lên bức ảnh và nói: "Đây chính là thầy Đăng! Nói cho dễ hiểu, hắn đã cải trang thành phụ nữ, nhằm thay đổi cái nhìn của học sinh hắn! Dĩ nhiên, chuyện này xuất phát từ thành ý của hắn và phương pháp này của hắn cho đến nay cũng chỉ có lợi chứ chưa phạm phải bất kỳ sai lầm nào. Các học sinh chỉ bày tỏ sự ngưỡng mộ với hắn, không hề đi quá giới hạn của mình. Còn hắn thì... có vẻ như hắn cũng không nhận ra vẻ đẹp của mình đủ sức hớp hồn bất kỳ thằng con trai nào. Nhưng mày biết đấy, miệng lưỡi dư luận rất đáng sợ. Chúng ta có thể lợi dụng việc này mà tạo tin đồn không hay về hắn!" Nghe đến đây, Hiển nở nụ cười gian xảo: "Hay lắm! Chỉ cần tay giáo viên đó bị tống cổ khỏi trường thì cái lớp 10D ấy sẽ như chim vỡ tổ!"

===============================================================

Tôi có chút mệt mỏi khi không ngừng nhận những cuộc điện thoại chúc mừng từ hôm qua. Ngày hôm qua, nhà trường công bố bảng điểm thi học kỳ của khối 10 và dĩ nhiên, lớp 10D đã đạt vị trí cao nhất trên bảng xếp hạng. Vệ sinh cá nhân xong, như một thói quen, tôi đưa tay với lấy bộ đồ lót được treo sẵn trên móc áo. Nhưng rồi tôi chợt nhận ra, hôm nay tôi không có tiết của lớp 10D. Do đó, tôi không cần phải ăn mặc như một cô gái để đến trường. Tôi cũng lắc đầu cười nhẹ. Từ bao giờ tôi lại hình thành thói quen này? Nghĩ lại cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Tôi không biết từ bao giờ tôi đã trót thích cảm giác thoải mái của những bộ trang phục nữ rồi. Trải nghiệm khi được là một cô gái cũng rất vui. Ít nhất thì trong suốt những năm qua sống dưới hình hài một gã đàn ông không cảm xúc, tôi chưa từng cảm thấy vui vẻ như vậy.

Nhìn lại đồng hồ, vẫn còn khá sớm cho đến giờ dạy học. Tôi vẫn giữ thói quen dậy sớm như vậy. Thông thường, tôi dành chút thời gian trước khi đi dạy để xem lại giáo án của mình một lần nữa. Nhưng hôm nay thì tôi lại khá rảnh rỗi, vì sau khi học sinh thi học kỳ xong, chúng tôi cũng có khoảng một tuần nghỉ ngơi. Đứng suy nghĩ một lúc, tôi vẫn lấy bộ đồ lót đang treo và mặc vào người. Có lẽ tôi sẽ tận hưởng sự thoải mái của trang phục nữ một lúc trước khi đến trường vậy!

Bộ đồ lót tôi đang mặc là của hãng Wacoal. Thực ra đây là một set đồ nội y thuộc bộ sưu tập Thu – Xuân, bao gồm một chiếc áo ngực, ba chiếc quần lót dạng Tanga, Bikini và Boyshort để người sử dụng có sự thay đổi. Ngoài ra còn có thêm một chiếc kẹp tất và hai chiếc đầm ngủ, một ngắn và một dài. Tất cả đều thiết kế bằng ren thêu hoa với màu chủ đạo là màu hạnh đào pha chút hồng và xanh nhạt pastel. Từ hôm nhận được món quà là một chiếc đầm ngủ từ Khang và Đan, tôi đã trót mê mệt cảm giác mềm mại của đầm ngủ. Vậy nên, sau ngày hôm đó, tôi có ra cửa hàng nội y nữ để mua thêm vài chiếc. Bộ sưu tập trên chính là do cô gái bán hàng giới thiệu một cách nhiệt tình.

Tôi đứng ngắm nghía thân hình gợi cảm của mình trước gương trong bộ đồ lót một lúc rồi thay lại trang phục đi làm của nam. Tôi bước khỏi cửa, trước khi khóa cửa, tôi không quên nhìn lại về phía bộ đồ lót một chút. Hôm nay là một ngày vui. Có lẽ tôi nên đãi một bữa tiệc liên hoan nho nhỏ cho các học sinh của mình để cảm ơn vì những nỗ lực của chúng. Tôi ghé cửa hàng bánh gần trường và đặt mua vài chục phần bánh gato nhỏ. Quản lý cửa hàng rối rít cảm ơn vì nhận được một đơn hàng lớn và hứa hẹn sẽ giao đến tận lớp tôi ngay trong vài giờ nữa. Tôi thanh toán tiền cho cửa hàng và chạy xe đến trường.

Hôm nay là một ngày vui, ấy thế nhưng, tôi cảm thấy không khí xung quanh trường học có chút nặng nề. Trên đường từ cổng trường đến bãi đỗ xe, tôi liên tục nghe tiếng thì thầm, chỉ trỏ từ các học sinh. Đã xảy ra chuyện gì? Từ bãi đỗ xe đến phòng giáo viên, càng đi, tôi càng cảm thấy một cảm giác khó chịu không thể diễn tả bằng lời. Tôi có một linh cảm không hay. Tôi mở cửa phòng giáo viên và bước vào, ngay lập tức, toàn bộ mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt lạ thường. Bất ngờ thay, cả hiệu trưởng cũng đang có mặt tại phòng giáo viên. Hiệu trưởng vốn không thường xuất hiện tại nơi này. Ông ấy cũng đang hướng mắt về phía tôi với vẻ mặt căng thẳng.

Sau một lúc đắn đo, hiệu trưởng thở dài một tiếng. Ông chìa một tệp hồ sơ và một phong bì đến trước mặt tôi, khiến tôi có chút khó hiểu. Sau đó, ông nói: "Đây là hồ sơ và tiền lương tháng này của cậu. Cảm ơn cậu đã cống hiến hết mình vì trường trung học X. Tuy rất tiếc, nhưng tôi vẫn phải nói: 'Cậu bị sa thải!'" 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net