Phần 8: Món Quà Cuối Cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nữ Giáo Viên Tại Lớp Học Cá Biệt

Tác Giả: Agam Maura

Crossdress Tiểu Thế Giới


Phần 8: Món Quà Cuối Cùng

Điều tôi dự đoán từ trước cuối cùng cũng xảy ra. Tôi tự nhủ, từ lúc bắt đầu dạy tại trường trung học X đến nay tôi vẫn chưa một lần phạm phải bất kỳ sai lầm nào. Vậy nên lý do duy nhất khiến tôi bị sa thải chỉ là cái luật bất thành văn kia. Tôi đã ăn mặc như một cô gái trong quá trình giảng dạy tại trường. Có vẻ như trường học quả thật không chấp nhận việc này, dù không hề được viết trên bảng nội quy của giáo viên. Dù đã cố gắng giấu kín hết sức có thể nhưng có lẽ tôi đã bất cẩn để người khác phát hiện vào một lúc nào đó.

Xin lỗi Khang, Đan! Điều tôi khuyên bảo các em lúc trước có lẽ hiện tại chính tôi không thể thực hiện đươc rồi. Tôi không thể che chở cho Khang như đã hứa nữa. Tôi cũng không còn tư cách mà bảo Đan phải vui vẻ sống cuộc sống ở hiện tại vì chính cuộc sống tươi đẹp hiện tại của tôi có lẽ đã chấm dứt. Nếu tôi bảo tôi không cảm thấy buồn thì đó là một lời nói dối. Nhưng tôi không yếu đuối đến mức phải van xin người khác vì công việc. Chân trời bao la ngoài kia, có nơi nào mà tôi không thể đi cơ chứ?! Nếu đời này đã định tôi không thể làm một giáo viên, vậy thì đã đến lúc tôi nên đi tìm một bến đỗ mới.

Những suy nghĩ của tôi chỉ diễn ra trong tích tắc. Vào lúc hiệu trưởng đưa tệp hồ sơ và chiếc phong bì đựng tiền lương, tôi đã im lặng cầm lấy chúng gần như lập tức. Khuôn mặt tôi không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. Có vẻ như tôi đã trở lại thời kỳ một gã đàn ông lạnh nhạt như trước. Chứng kiến hành động dứt khoát của tôi, hiệu trưởng bất ngờ hỏi: "Cậu không thắc mắc lý do vì sao mình bị sa thải sao?" Tôi ngước mặt nhìn hiệu trưởng: "Tôi nghĩ là tôi đã đoán được rồi!" Một giáo viên khác lên tiếng: "Cậu không có lời gì để bào chữa ư? Ngoài kia đang đồn thổi cậu là một gã biến thái thích cải trang thành phụ nữ để quyến rũ chính học sinh của mình đấy!"

Tôi nở một nụ cười: "Có những việc chúng ta càng biện minh thì thiên hạ lại càng không tin. Chỉ cần có người tin tôi trong sạch, vậy là đủ rồi!" Một giáo viên kỳ cựu nói: "Cậu phải biết, lần này bị sa thải đồng nghĩa với việc tương lai cậu không được phép đặt chân vào bất kỳ trường học nào nữa đấy! Nếu cậu đồng ý nhận sai trước mặt mọi người, chúng tôi có thể cùng nhau giúp cậu biện minh." Chân tôi bước ra khỏi cửa phòng giáo viên.

Trước khi đi, tôi để lại một câu với các giáo viên: "Cảm ơn thành ý của mọi người! Nhưng tôi không hối hận về việc mình làm. Tôi cũng không cảm thấy mình sai nên không cần phải biện minh hay xin lỗi với bất kỳ ai! Tôi chỉ có một thỉnh cầu. Khoảng cuối buổi học hôm nay, nhân viên giao hàng của tiệm bánh gần trường sẽ giao một vài chiếc bánh đến. Nhờ các thầy hãy giúp tôi mang chúng đến cho các học sinh lớp 10D và nhắn nhủ chúng rằng: 'Chúc mừng các em đã đứng đầu trong kỳ thi vừa rồi. Đó là thành quả từ chính nỗ lực của các em. Đây có thể là món quà cuối cùng thầy dành tặng cho các em. Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn mãi là giáo viên chủ nhiệm của các em!'" Nói xong, tôi cất bước đi mà không ngoảnh đầu lại.

===============================================================

Trong phòng giáo viên.

Hiệu trưởng lại thở dài một hơi: "Cậu ấy là một giáo viên tốt! Dù thế nào đi nữa, cậu ấy vẫn là người duy nhất có thể dạy được một lớp học vốn không còn mấy hy vọng trở thành một lớp học hàng đầu." Một giáo viên khác trầm ngâm: "Đúng vậy! Xét về trình độ giảng dạy và cả phương diện đạo đức, chúng ta đều không bằng cậu ấy." Một giáo viên trẻ lên tiếng: "Nhưng biết làm sao được? Tiếng nói của Lương gia vẫn quá lớn ở thành phố này. Tuy Lương gia không quyền lực bằng phần lớn các gia đình phụ huynh của lớp 10D, nhưng Hiển chắc chắn là người nối nghiệp tương lai của Lương gia. Còn những học sinh lớp 10D, tuy xuất sắc nhưng hầu như chúng chỉ là con thứ trong nhà mà thôi, chằng hề có bất kỳ tiếng nói nào!"

Sáng nay, một tốp học sinh lớp 10A đã đồng loạt kéo lên phòng giáo viên và gửi những bức ảnh đến cho hiệu trưởng. Đồng thời, chúng tích cực phát tán tin đồn về thầy Đăng, một gã giáo viên biến chất ăn mặc như phụ nữ để câu dẫn học sinh. Chưa dừng lại ở đó, Hiển gọi điện cho cha mình để ông ta dùng quyền lực trực tiếp gây áp lực cho hiệu trưởng, buộc hiệu trưởng phải thôi việc thầy Đăng. Thoạt nhìn, hiệu trưởng tưởng chừng như là người quyền lực nhất trong trường. Nhưng thật ra, mọi quyền hành đều bị chi phối bởi những kẻ có thế lực trong thành phố. Bản thân ngài hiệu trưởng cũng chỉ là một con bù nhìn được tự do hoạt động trong một phạm vi cho phép mà thôi!

Nhìn những bức ảnh chụp lén đang nằm rải rác trên bàn, các giáo viên đều biểu lộ vẻ mặt nuối tiếc. Không rõ họ nuối tiếc cho một tài năng phải chịu sự bất công của cuộc sống, hay là nuối tiếc cho nhan sắc của một cô gái xinh đẹp. Có lẽ đến tận bây giờ... nhân vật chính trong những bức ảnh này vẫn không hề nhận ra vẻ đẹp của mình có thể tác động đến mọi người.

===============================================================

Trong phòng học lớp 10D.

Khi buổi học vừa kết thúc, các học sinh của lớp 10D không vội ra về mà tụ tập trò chuyện với nhau. Một học sinh cười đùa: "Chúng ta giỏi thế này, chắc chốc nữa cô chủ nhiệm sẽ khen thưởng cho chúng ta nhỉ?" Một học sinh khác trả lời: "Chắc chắn rồi! Nhưng thành quả của chúng ta là do một tay cô ấy giúp đỡ. Hay là tí nữa chúng ta rủ cô ấy đi đâu đó đi!" Cả lớp đồng thanh hưởng ứng. Đan cười nói: "Giờ thì ai nấy trở về chỗ ngồi của mình đi! Cô chủ nhiệm không thích mất trật tự đâu!" Thế là, cả lớp trở về đúng chỗ ngồi của mình.

Khi chiếc cửa phòng học được mở ra, toàn bộ học sinh đều hướng mắt nhìn với vẻ mặt mong chờ. Họ sắp được gặp lại cô chủ nhiệm xinh đẹp của họ. Mấy ngày qua là chuỗi ngày thi học kỳ nên các học sinh lớp 10D đã không được gặp cô chủ nhiệm. Tuy chỉ mấy ngày không gặp nhưng họ có cảm giác như đã trôi qua vài thập kỷ vậy. Thế nhưng, người bước vào phòng không phải là Đăng. Một loạt giáo viên đang cầm trên tay những chiếc bánh vừa được nhân viên tiệm bánh giao đến. Các học sinh lớp 10D vẫn đang thắc mắc không biết chuyện gì xảy ra. Ngay khi chiếc bánh cuối cùng được các giáo viên đem vào phòng học, một thầy giáo đứng ra truyền đạt lại câu nào mà thầy Đăng đã nhờ nhắn lại cho các học sinh của mình. Sau đó, họ đồng loạt rời khỏi phòng học.

Không gian trong phòng học lớp 10D đang ngập tràn những dấu chấm hỏi. Thế này là sao? Tại sao đây lại là món quà cuối cùng? Cô chủ nhiệm đâu? Tại sao cô ấy không đến lớp gặp bọn họ? Dãy phòng học của lớp 10D nằm hoàn toàn biệt lập với các phòng học khác trong trường. Bên cạnh đó, các học sinh của lớp 10D vốn không được các học sinh khác chào đón, nên cho đến hiện tại, họ vẫn chưa nghe được lời đồn về thầy Đăng, được truyền miệng bởi các học sinh.

"Món quà cuối cùng là ý gì nhỉ?" - Một học sinh lớp 10D ngẩn ngơ hỏi. Đan cau mày: "Xem ra có chuyện không ổn rồi! Tụi bây về trước đi, để tao đi tìm hiểu thông tin!" Khang ngồi phía sau đưa tay đập vai Đan: "Để tao đi chung với mày!" Đan gật đầu thay cho lời đồng ý. Như vậy, buổi liên hoan đáng lẽ là một dịp vui vẻ lại kết thúc một cách chóng vánh trong không khí có chút nặng nề.

Trường Trung Học X có hai cổng ra vào, một cổng chính và một cổng phụ. Các học sinh và giáo viên thường ra về bằng cổng chính. Trong khi đó, cổng phụ thì rất gần dãy nhà lớp 10D nên các học sinh lớp 10D thường chọn cổng này để ra về cho thuận tiện. Khác với cổng chính luôn nhộn nhịp, cổng phụ khá vắng vẻ và mang một màu sắc buồn tẻ. Các học sinh khác trong trường cũng không muốn dính dáng đến các học sinh 10D nên cũng không bao giờ đi cổng phụ. Cũng chính vì sự vắng vẻ này nên mỗi lần Đăng ăn mặc như một cô gái, anh ta cũng thường chọn cổng này. Vậy nên, việc Đăng bị phát hiện là một sự kiện khá hi hữu. Nhưng mọi thứ trên đời đều có thể xảy ra. Chỉ một khoảnh khắc Đăng sơ suất, anh đã bị Bình bắt gặp.

Sau khi các học sinh lớp 10D ra về từ cổng phụ, Khang và Đan đi ngược trở về dãy hành lang dẫn tới dãy nhà chính của trường. Họ muốn đến khu vực đông người để tìm hiểu thông tin. Thứ Hiển và Bình muốn chính là phát tán tiếng xấu của Đăng xa nhất có thể nên không mất bao lâu, Khang và Đan đã có đáp án cho câu hỏi trong đầu mình. Lúc này cả hai đang bày ra vẻ mặt rất khó coi. Khang đấm mạnh vào tường khiến tay suýt tóe máu: "Khỉ thật! Cô chủ nhiệm làm mọi thứ để giúp chúng ta, thậm chí là giúp cả trường này, thế mà cô ấy lại nhận phải kết cục thế này!" Đan suy tư một lúc rồi nói: "Rốt cuộc thì kẻ nào đứng sau vụ này..." Khang tỏ vẻ buồn rầu: "Tao nhớ nụ cười và gương mặt xinh xắn của cô chủ nhiệm. Liệu từ nay chúng ta không còn gặp được cô ấy nữa sao?" Đan đáp: "Khó nói! Nhưng tao sẽ không để việc này kết thúc như vậy! Tuy tao không có cách mang cô ấy quay lại nhưng tao thề phải lấy lại danh dự cho cô ấy!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net