Phần 9: Minh Oan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nữ Giáo Viên Tại Lớp Học Cá Biệt

Tác Giả: Agam Maura

Crossdress Tiểu Thế Giới


Phần 9: Minh Oan

Trong phòng hiệu trưởng.

Một người đàn ông trung niên mở cửa bước vào. Trong phòng lúc này chỉ có mình thầy hiệu trưởng đang ngồi rầu rĩ. Sự kiện sa thải thầy Đăng đã gây quá nhiều biến động trong thời gian gần đây. Lớp 10D đang dần có xu hướng trở lại những ngày tháng trước kia, tức là, một lớp học vô tổ chức. Các học sinh của lớp 10D bất mãn và đổ lỗi cho mọi người trong trường vì là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến việc này. Lần nặng nề nhất là cách đây hai hôm, một học sinh trong khối 11 đã rêu rao về hành vi không đứng đắn của thầy Đăng, và kết quả là môt trận ẩu đả giữa học sinh đó và các học sinh lớp 10D đã nổ ra. Dĩ nhiên, cho đến hiện tại cậu học sinh ấy vẫn đang nằm trên giường ở bệnh viện. Có lẽ vì lớp 10D gần đây đã trở nên ngoan ngoãn hơn nên nhiều người đã quên rằng, chúng từng là nỗi khiếp sợ của cả trường Trung Học X.

Về vấn đề này, thầy hiệu trưởng cũng không biết cách giải quyết cho thỏa đáng. Vì về cơ bản, người sai là ông ấy. Khác với những học sinh chỉ biết đến thầy Đăng qua những lời đồn ác ý do Hiển thả ra, hiệu trưởng và tổ giáo viên là những người hiểu hơn ai hết về thầy Đăng. Tuy vẫn còn nhiều giáo viên cảm thấy không thích ứng với việc thầy Đăng ăn mặc như một cô gái, song tất cả đều đồng ý rằng: Thầy Đăng là một giáo viên thực sự giỏi và tốt tính trên mọi phương diện. Nếu đặt họ vào tình huống của thầy Đăng, liệu có ai sẽ tình nguyện vì học sinh của mình mà chấp nhận làm một cô gái? Chắc chắn đây chẳng phải là một điều dễ chịu gì. Đa phần mọi giáo viên ở đây đều có vợ nên họ thừa biết ăn mặc như một cô gái là khó khăn đến mức nào! Chưa kể, điều thầy Đăng làm hoàn toàn đi ngược với nhận định của xã hội. Tuy hiện tại người ta đã có cái nhìn thoáng hơn rất nhiều nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tất cả mọi người đều chấp nhận nó.

Vậy nên, tống cổ một giáo viên vĩ đại như thế khỏi trường, liệu tâm thầy hiệu trưởng sẽ cảm thấy yên ổn ư? Dĩ nhiên là không. Ông cảm thấy hổ thẹn khi làm điều đó! Ông đã không thể cho thầy Đăng một sự công bằng. Thậm chí đến hiện tại ông còn không có cách dập đi tin đồn thất thiệt đang từng bước bào mòn danh dự của thầy Đăng. Nhưng ông có thể làm gì đây? Kẻ gây áp lực cho ông là gia chủ của Lương gia, một danh nhân quá lớn của thành phố, kẻ gần như đã lũng đoạn thị trường kinh doanh thời trang của cả thành phố. Càng nghĩ, ông lại càng rầu rĩ. Vì thế khi chứng kiến người vừa bước vào phòng, sắc mặt ông chẳng mấy dễ chịu.

Người ấy chính là Lương Thế Anh, gia chủ của Lương gia, cũng là nguyên nhân trực tiếp khiến thầy hiệu trưởng buộc phải sa thải thầy Đăng. Đi đằng sau ông ta là Lương Thế Hiển, một học sinh hàng đầu đã từng dành nhiều danh hiệu lớn cho trường Trung Học X. Nhưng đấy chỉ là chuyện trong quá khứ thôi. Với sự tiến bộ gần đây của các học sinh lớp 10D, nếu Hiển là một học sinh trong đó thì e là điểm số của cậu ta chỉ xếp khoảng giữa lớp. Từ một kẻ từng là tâm điểm, giành được mọi ánh mắt hâm mộ từ người khác, bỗng chốc trở thành một kẻ tầm thường. Đây là lý do khiến hắn làm ra hành động dơ bẩn như vậy!

Ông Thế Anh vỗ tay, cười rộ như thể đang châm chọc thái độ buồn rầu của hiệu trưởng: "Làm tốt lắm, ngài hiệu trưởng!" Thầy hiệu trưởng ngẩng mặt nhìn về phía ông ta và nói: "Tôi biết với thân phận của tôi, tôi chỉ có thể nghe theo lời ngài. Nhưng tôi muốn hỏi, có đáng để làm vậy không?! Thầy Đăng chưa từng làm điều gì mạo phạm đến gia đình ngài. Thầy ấy chỉ một mực cố gắng vì các học sinh của mình!" Ông Thế Anh cười khẩy: "Thế thì sao nào? Chỉ cần con trai tôi, chủ nhân tương lai của Lương gia muốn thì mọi yêu cầu của nó tôi đều chấp nhận. Không kẻ nào được phép ngáng chân bất kỳ thành viên nào của Lương gia. Để con trai tôi khôi phục ánh hào quang như trước, loại bỏ một giáo viên nho nhỏ thì đã sao?! Giữa một tên giáo viên nghèo khổ và một ông lớn trong tương lai, dĩ nhiên thầy nên biết ai mới là người quan trọng hơn!"

Hiển cũng nở nụ cười thích chí khi thấy cha bênh vực mình. Thầy hiệu trưởng chỉ biết lắc đầu sau khi nghe xong lời của ông Thế Anh. Tuy thấy hành vi của gia chủ Lương vô lý đến cực điểm nhưng ông lại không có cách nào để phản bác. Nhưng bất ngờ lúc này có một giọng nói vang lên từ đằng sau: "Khá khen cho một câu 'ông lớn tương lai'!" Ông Thế Anh bất mãn quay đầu lại: "Ai!" Nhưng sau khi thấy bóng người hiện lên ở phía cửa, ông ta bỗng im bặt. Thầy hiệu trưởng gật đầu chào: "Chào ngài Nhân! Hoan nghênh ngài đã đến trường Trung Học X!"

Ông Thế Anh bày ra nét mặt khó chịu. Từ lúc đặt chân vào trường, ông ta còn chưa nhận được bất kì lời hoan nghênh nào từ thầy hiệu trưởng. Nhưng dẫu có bất mãn, ông ta cũng không dám lên tiếng. Vì trước mặt ông ta chính là một trong những lãnh đạo cấp cao nhất của thành phố, Lưu Trung Nhân. Dù Lương gia có lớn mạnh đến đâu đi nữa thì trong mắt của Lưu gia chỉ là một hạt cát trong sa mạc mà thôi! Nhưng tại sao ông ta lại ở đây? Trong đầu ông Thế Anh là hàng loạt các câu hỏi. Hiển đứng sau lưng ông Thế Anh lúc này lên tiếng: "Ông là ai mà dám lên tiếng ở đây? Có biết cha tôi là ai không hả?" Tức thì, hắn nhận một cái tát trời giáng từ ông Thế Anh. Ông ta tức điên: "Im đi!" Hiển ấm ức nói: "Sao cha lại đánh con?"

Nhưng trước khi nhận được câu trả lời từ ông Thế Anh, bên tai Hiển đã vang lên câu nói của ông Nhân: "Tôi chỉ muốn hỏi anh: 'Từ bao giờ anh có quyền quyết định công việc của trường Trung Học X thế? Anh có muốn thay thế vị trí của tôi luôn không?'" Ông Thế Anh sợ xanh mặt: "Không! Không! Tôi nào dám!" Ngoài là lãnh đạo cấp cao của thành phố, ông Nhân còn là người đứng sau trường Trung Học X. Nói cách khác, trường này là do ông ta mở. Đây không phải là điều gì quá bí mật. Hiển lúc này mới sợ hãi nói lắp bắp: "Ngài Nhân..."

Ông Nhân quay mặt qua chỗ hiệu trưởng: "Sao thầy không báo cáo với tôi trước khi làm việc này? Nếu không nhờ thằng con trai của tôi vô tình nói ra, tôi còn không biết chuyện thầy Đăng, nhân tài số một của trường tôi, bị ép phải nghỉ việc đâu đấy!" Nói đến câu sau, ông Nhân đưa mắt liếc qua chỗ ông Thế Anh. Đúng vậy, ông Nhân chính là cha của Lưu Trung Đan, học sinh giỏi nhất của lớp 10D. Vốn là Đan không định nhờ đến cha mình can thiệp vì cậu ấy biết mình chỉ chiếm một vị trí kém quan trọng trong mắt cha mình mà thôi. Nhưng thái độ của Đan không thể qua mắt vị lãnh đạo thành phố này. Chỉ tìm hiểu một chút, ông đã biết nguồn cơn sự việc. Ngay lập tức, ông hỏi Đan để biết chi tiết rồi gấp rút chạy thẳng đến đây.

Nếu là trong quá khứ, chắc chắn ông Nhân sẽ không quá để tâm đến việc của Đan. Nhưng những việc xảy ra gần đây khiến ông suy nghĩ lại. Ông không ngờ có một người có thể thay đổi cục diện khó khăn của lớp 10D. Ông đã từng mời biết bao nhiêu giáo viên đến để làm chủ nhiệm của lớp đó, nhưng tất cả đều công cốc. Vậy nên, lúc biết thầy Đăng đã giúp lớp 10D trở nên ngoan ngoãn và giành thành tích cao nhất trường, ông vô cùng thưởng thức thầy Đăng. Đan từng là một chàng trai lãnh đạm, không tha thiết gì cuộc sống, bỗng chốc biến thành một người vui vẻ. Khi biết nguyên nhân của việc đó nằm ở thầy Đăng, ông lại càng tỏ ra khâm phục thầy Đăng hơn, đặc biệt là ở việc thầy ấy chấp nhận ăn mặc như phụ nữ để đạt mục đích. Điều này làm ông suy nghĩ lại trước kia có phải mình đã đối xử quá thiếu công bằng với Đan? Ông quyết định phải chuộc lỗi!

Hiệu trưởng nói: "Vâng, tôi đã biết lỗi! Tôi không xứng đáng với kỳ vọng của ngài!" Lý do thầy hiệu trưởng không báo cáo lại cho ông Nhân là vì cảm thấy vị trí của Đan quá thấp so với Hiển. Nếu có báo cáo lên, e rằng ông Nhân cũng sẽ không chú ý. Nhưng ông không ngờ, ông Nhân lại quan tâm đến việc này đến vậy! Ông Nhân nói: "Được rồi! Chuyện này không hoàn toàn là lỗi của ông. Tôi ngược lại muốn xem kẻ to gan lớn mật nào không thích sống ở thành phố này nữa!" Ông Thế Anh sợ hãi lên tiếng: "Ngài... ngài không thể vì việc này mà làm sụp đổ cơ nghiệp của Lương gia được!"

Ông Nhân còn chưa kịp trả lời thì một người nào đó đang hối hả chạy đến gặp ông Thế Anh: "Không xong rồi, ông chủ!" Đang bị ông Nhân gây áp lực, ông Thế Anh vốn đã bực tức lắm rồi, nên lúc gã trợ lý của ông tự tiện xông vào phòng, ông quát to: "Chuyện gì?!" Vị trợ lý nuốt một ngụm nước bọt: "Các cửa hàng thời trang của đối thủ đang bán đắt như tôm tươi! Doanh số của họ đang có xu thế cân bằng với Lương gia của chúng ta, thậm chí nếu theo đà phát triển này, chẳng mấy chốc họ sẽ vượt mặt Lương gia!" Ông Thế Anh la to: "Làm sao tay Khôi kia có thể làm được chuyện đó?! Hắn chỉ là một gã tư nhân kinh doanh các loại trang phục nữ, sản nghiệp đâu thể hùng hậu như của Lương gia chúng ta!" Vị trợ lý giải thích: "Gần đây, họ được sự hỗ trợ từ băng Ngọc Trai Đen. Tuy băng Ngọc Trai Đen đã tan rã nhưng tay Đạt có rất nhiều mối quan hệ với những doanh nhân. Nhưng yếu tố chính khiến họ phát triển bất ngờ là sự gia nhập của một thành viên mới, hình như tên là Đăng thì phải." Nghe đến đây, ông Nhân bỗng bật cười: "Xem ra không cần đến tôi, Lương gia của anh cũng phải tự cuốn gói khỏi thành phố rồi!" Ông Thế Anh lại tát Hiển một cái: "Cũng tại mày mà ra! Lương gia đứng trước bờ vực phá sản cũng vì mày!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net