Phần Cuối: Dù Thế Nào Đi Nữa, Tôi Vẫn Mãi Là Giáo Viên Chủ Nhiệm Của Các Em!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nữ Giáo Viên Tại Lớp Học Cá Biệt

Tác Giả: Agam Maura

Crossdress Tiểu Thế Giới


Phần Cuối: Dù Thế Nào Đi Nữa, Tôi Vẫn Mãi Là Giáo Viên Chủ Nhiệm Của Các Em!

Tôi là Đăng, một giáo viên vừa bị sa thải khỏi trường chỉ sau chưa đầy một năm từ lúc tốt nghiệp trường Đại học Sư Phạm. Có vẻ như tôi là gã giáo viên thất bại nhất trong lịch sử nhỉ? Thế nhưng, tôi cũng không cảm thấy quá mất mát. Ít ra thì tôi đã cố gắng hết sức, chỉ là thân phận của tôi quá thấp bé trong xã hội này thôi. Tuy nhiên, tôi cũng không phải là một người thích yên phận như vậy. Tôi không thích gặp rắc rối nhưng tôi hoàn toàn không sợ rắc rối. Tôi sẽ không van xin để được giữ lại dạy ở trường, nhưng tôi cũng sẽ không nhân từ đến mức tha thứ cho kẻ chà đạp lên mình. Họ xúc phạm danh dự tôi, tôi có thể chấp nhận bỏ qua. Nhưng điều này gián tiếp liên can đến danh dự của những học sinh lớp 10D, nên tôi nhất quyết không bỏ qua.

Không mất quá nhiều thời gian để tôi tìm hiểu ra nguyên nhân của mớ rắc rối này. Lương gia ném đá mà không thèm giấu tay. Họ tự coi mình là một kẻ quyền lực và xem thường một tên thấp cổ bé họng như tôi. Nhưng xin thứ lỗi, họ đã lầm rồi! Có lẽ tôi không thể nhấn chìm Lương gia, nhưng khiến họ thiệt hại một chút thì vẫn có khả năng. Đừng quên, một con chuột cũng có thể vật ngã một con voi! Tôi không có cách cứu rỗi danh dự của chính mình cũng như danh dự của các học sinh tôi, nhưng tôi có cách giúp chúng trút giận.

Tôi hiện đang đứng trước tòa nhà công ty Thiên Khôi, cũng chính là chủ các cửa hàng bán trang phục nữ mà tôi ưa chuộng. Tôi rất thưởng thức dịch vụ và thái độ của nhân viên các cửa hàng thuộc công ty Thiên Khôi. Vậy nên, khi không thể làm giáo viên nữa, bến đỗ tôi nghĩ đến đầu tiên là họ. Tôi muốn dùng chút ít kiến thức của mình để giúp họ phát triển thêm. Đồng thời, tôi cũng muốn mượn tay họ để làm suy yếu vị thế độc nhất trong ngành buôn bán thời trang của Lương gia.

Để tránh mất thời gian, tôi dùng quyền lợi của khách hàng thân thiết để gặp mặt vị quản lý của công ty. Với kiến thức kinh doanh tôi có được trong những năm qua, tôi trình bày sơ lược ý kiến của mình với anh ta. Không ngờ, anh ta tỏ ra vô cùng hứng thú và quyết định đưa tôi đến gặp thẳng chủ tịch Khôi của công ty, sau khi được sự cho phép từ đội ngũ giám đốc. Ông Khôi có vẻ bất ngờ khi khách hàng thân thiết tại các cửa hàng của ông ta lại là một gã đàn ông nên ông ta đã hỏi thăm tôi về vấn đề này. Tôi không ngại mà kể ra toàn bộ câu chuyện từ lúc tôi đến thành phố này đến giờ. Nghe xong câu chuyện của tôi, ông Khôi tỏ ra vô cùng hâm mộ với ý chí của tôi. Ông hứa sẽ giúp tôi đến cùng, dù cơ hội vượt qua công ty của Lương gia gần như là bằng 0.

Với sự thuận lợi ban đầu, chiến lược của tôi dễ dàng được các thành viên trong công ty công nhận và thực hiện. Tôi có kiến thức sách vở rất rộng về kinh doanh, cộng thêm với việc gần đây tôi nghiên cứu cực kì thấu đáo về các loại trang phục nữ nên tôi nhanh chóng bắt kịp xu hướng. Tôi lên mọi kế hoạch từ công tác nhập hàng theo nhu cầu của phái nữ cho đến các phương hướng phát triển trong tương lai. Chỉ vỏn vẹn một tháng, doanh số bán hàng của Thiên Khôi đã cân bằng với Lương gia. Điều bất ngờ hơn, người mà tôi cho là sẽ thù tôi đến tận xương tủy, chính là Đạt của băng Ngọc Trai Đen, lại chủ động giúp đỡ tôi. Tôi không biết làm thế nào hắn ta có thể biết được hành tung của tôi nhưng tôi cũng không quan tâm. Tôi cũng không dại mà từ chối lợi ích từ những mối quan hệ khổng lồ với các doanh nhân của Đạt. Cứ theo đà phát triển này, Lương gia sẽ ngày một xuống dốc, nhường chỗ cho Thiên Khôi phát triển toàn diện.

Dĩ nhiên, điều này khiến ông Khôi hết sức vui mừng. Ban đầu, tôi chỉ muốn chiếm chút ít thị trường của Lương gia để khiến họ mất một khoản thu nhập lớn mà thôi nhưng không ngờ đến cuối cùng, Lương gia lại ngã đau như vậy. Tóm lại, mục đích của tôi đã thành công một cách tốt đẹp. Tôi vốn chỉ muốn thực hiện nguyện vọng của mình và giúp đỡ ông Khôi thay cho lời cảm ơn chứ hoàn toàn không có ý định làm việc lâu dài ở đây. Tôi dự định về quê gặp cha mẹ rồi tìm một công việc yên ổn ở đó. Tôi không muốn ở lại thành phố này nữa! Tôi muốn quên đi tất cả...

===============================================================

Hiển đang vô cùng bực tức! Lần đầu tiên trong đời, hắn bị cha mình tát, đã vậy còn bị tát đến hai lần. Nhưng hắn không có cơ hội để trách cha mình vì bây giờ chính ông ta còn không giữ được mình. Đi dọc hành lang trường học, Hiển nhận ra có chuyện khác lạ. Các học sinh trong trường đang bàn tán điều gì đó. Có người còn đưa tay chỉ trỏ về phía hắn. Nhưng không mất bao lâu, Hiển đã tìm ra câu trả lời. Một tin tức vừa được đưa ra sáng nay trên mạng xã hội của trường với tiêu đề: "Hành động cao đẹp của thầy Đăng! Tiểu nhân giật dây sau màn, đáng lên án!" Nội dung của bài viết làm sáng tỏ hành động của thầy Đăng. Thầy ăn mặc như một cô gái hoàn toàn vì mục đích tốt đẹp, không hề vì dụ dỗ học sinh như lời đồn lúc trước. Đáng nói hơn, kẻ phát tán tin đồn hạ nhục người khác được chỉ đích danh là Hiển. Trong bài viết còn có một đoạn viết lời xin lỗi từ tác giả đến thầy Đăng.

Khi nhìn thấy tên tác giả, Hiển giận sôi máu, đó chính là Bình. Thằng khốn này đã phản bội hắn! Chỉ cần một bài viết từ chính người đã phát tán các bức ảnh chụp thầy Đăng, dư luận bỗng chốc đổi chiều. Hiện tại, danh dự của thầy Đăng đã được lấy lại còn Hiển thì đang bị khắp nơi chỉ trích. Tất cả cũng là do một bài viết này. Hiển nhanh chóng chạy đến gặp Bình. Không khó để gặp được Bình vì hắn ta thường chỉ ở một nơi cố định trong sân trường. Hiển hét vào mặt Bình: "Tại sao mày làm vậy?! Mày đã nhận tiền của tao, giờ mày lại hại tao!" Bình cười nhẹ: "Bình tĩnh nào! Mày lúc nào cũng nóng giận như thế, chẳng trách sao thân bại danh liệt!"

Hiển đấm vào mặt Bình khiến hắn ta ngã lăn ra đất. Sau đó, Hiển la mắng: "Mày làm như thế thì danh dự của mày cũng bị kéo theo tao thôi! Mày cũng sẽ mang tiếng xấu vì phối hợp với tao hạ nhục lão Đăng!" Khóe miệng Bình đã chảy máu, nhưng hắn vẫn giữ nụ cười trên môi: "Bộ mày nghĩ từ trước đến nay tao có tiếng tốt trong trường này à? Từ lúc quyết định làm cái nghề theo dõi này, tao đã định vì tiền mà đánh đổi tất cả rồi! Chỉ cần nhận được một khoản tương xứng, tao sẽ làm dù là những việc dơ bẩn nhất! Đáng tiếc, một người khác đã trả tao một số tiền lớn hơn để tao viết bài minh oan cho thầy Đăng, đồng thời hắn cũng trả lại gấp đôi số tiền mày đã đưa cho tao, xem như là phí phá vỡ hợp đồng!" Hiển hỏi: "Đứa nào?!" Bình đáp vỏn vẹn ba chữ: "Lưu Trung Đan." Hiển không hỏi gì nữa, hắn chỉ biết gục mặt, lẳng lặng bước về phía cổng trường. Thế là hết rồi! Dù không có sự cố của cha hắn, hắn cũng không còn mặt mũi gì để tiếp tục học tại trường này nữa.

===============================================================

Khang và Đan hiện đang ngồi trước cửa căn hộ cũ của Đăng. Theo lời của chủ nhà, thầy Đăng đã dọn đi ngay từ thời điểm bị sa thải khỏi trường trung học X. Từ đó đến nay đã hơn một tháng, nhưng chiều nào Khang và Đan cũng đến đây. Họ nuôi hy vọng cứ ngồi ở đây, Đăng sẽ quay về, và họ sẽ được gặp lại cô chủ nhiệm đáng mến của họ! Nhưng càng chờ đợi, họ lại càng buồn rầu. Khang nói với Đan: "Có lẽ nhờ bài viết của thằng Bình, danh dự của cô chủ nhiệm đã được khôi phục rồi. Mày đã thực hiện được lời hứa! Tao cảm thấy mình vô dụng quá, tao không thể làm được gì để giúp cô ấy!" Đan vỗ vai Khang: "Mày quên mày mới là người tìm ra Bình là kẻ phát tán ảnh rồi sao? Tao chỉ đơn giản là dùng tiền để thay đổi kết quả thôi!"

Khang im lặng, không nói gì. Đúng là Khang đã tìm ra kẻ chủ mưu gây hại, nhưng cậu ta thừa biết nếu cậu ta không làm điều đó thì Đan cũng sẽ tự tìm ra thôi. Nhưng Khang cũng không có ý phủ nhận lời Đan nói. Cậu muốn chấp nhận điều đó, để cậu cảm thấy mình đã góp công trong việc giúp đỡ Đăng.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Đan reo lên. Khi biết người gọi là cha mình, Đan vội bắt máy. Thông qua cuộc điện thoại, Đan biết được khúc mắc trong chuyện thầy Đăng đã được giải quyết, thầy Đăng có thể trở lại trường học nếu muốn. Đan vô cùng mừng rỡ khi nghe thấy điều ấy! Cậu không mừng vì được cha mình xem trọng, cậu chỉ vui thay cho cô chủ nhiệm của mình. Bên cạnh đó, từ thông tin của ông Nhân cung cấp, Đan biết Đăng hiện tại đang giữ vị trí quan trọng trong công ty Thiên Khôi. Đã có manh mối, Đan thúc giục Khang chạy một mạch đến công ty Thiên Khôi để tìm thầy Đăng.

Là con của một trong những vị lãnh đạo thành phố, Đan không khó để gặp được quản lý của công ty. Từ miệng quản lý, Khang và Đan biết Đăng đã xin nghỉ việc và có dự định về quê, có lẽ hôm nay sẽ khởi hành. Không nghĩ ngợi nhiều, cả hai lại gấp rút chạy ra bến xe với hy vọng cuối cùng! Đến bến xe, cả hai mừng rỡ khi phát hiện dáng người thân thuộc đang ngồi ở hàng ghế chờ xe đến. Không ai khác, đó chính là cô chủ nhiệm xinh đẹp của họ!

Cả hai cất tiếng gọi Đăng từ xa và chạy thật nhanh về phía anh ta. Động tĩnh quá lớn khiến Đăng dù không muốn cũng phải chú ý đến thanh âm kêu tên mình. Đăng ngước lên và thấy hai cậu học trò của mình, khiến anh ta vô cùng ngạc nhiên. Tại sao chúng lại đến đây? Chưa kịp suy nghĩ nhiều, cả hai đã lao vào người Đăng như hai đứa trẻ. Chúng ôm chặt Đăng khiến anh có chút khó thở, nhưng anh cũng không đẩy chúng ra.

Sau buổi hội ngộ đầy nước mắt, Đăng hỏi: "Tại sao hai đứa lại ở đây?" Khang trả lời: "Bọn em đi tìm cô để báo cho cô biết, cô đã được minh oan, hiệu trưởng đã cho phép cô trở lại trường." Tôi có chút bất ngờ: "A, thật sao?" Đan cười nói: "Tụi em cũng góp công không nhỏ đó, cô khen tụi em đi!" Lại nữa, hai đứa này lại đòi khen ngợi như hai đứa trẻ. Nhưng Đăng cũng không hề thấy phản cảm, cảm giác thân thuộc lại ùa về, khiến anh nhớ lại lúc cả hai đến nhà anh tham gia lớp học ngoại khóa. Đăng cũng nở một nụ cười: "Rồi rồi, hai đứa giỏi lắm!"

Khang hỏi: "Cơ mà, cô không đến lớp dạy tụi em mà cô vẫn mặc trang phục của nữ ư?" Đúng vậy, Đăng hiện tại đúng là đang trong hình dạng của một cô gái. Đăng gật đầu: "Ừ, đi gấp quá nên trang phục nam của tôi chưa kịp giặt." Đăng cũng không hề có ý định mua một bộ trang phục nam khác để mặc trong lúc quần áo cũ của anh chưa kịp giặt. Đơn giản vì anh cảm thấy, là một cô gái cũng không tệ. Anh không hề hối hận, không hề xấu hổ, mặc trang phục nữ đã là một phần trong cuộc sống tươi đẹp của anh. Khang cười, tiếp lời: "Nhưng như vậy tốt hơn! Em muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô!"

Đan cất tiếng hỏi: "Vậy cô sẽ trở về với chúng em chứ?" Đăng bỗng lâm vào trạng thái suy nghĩ. Quả thật, Đăng đang do dự. Anh tuy rất muốn gặp lại các học sinh của lớp 10D nhưng một phần anh cũng không muốn làm một giáo viên nữa. Sự cố đó ít nhiều cũng ảnh hưởng đến Đăng. Chứng kiến vẻ do dự của Đăng, Khang nói: "Cô không nhớ cô đã từng nói điều gì với chúng em sao?" Đăng thoát ly khỏi dòng suy nghĩ, anh đáp: "Điều gì?" Đan trả lời thay cho Khang: "Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn mãi là giáo viên chủ nhiệm của các em!" Đăng bỗng giật mình khi nghe lại câu nói này. Đây chẳng phải là câu nói cuối cùng Đăng để lại trước khi ra đi đó sao? Đăng lắc đầu, sau đó nhìn về phía trước như đã suy nghĩ thông suốt. "Đúng vậy, mình còn do dự gì nữa chứ?" Đăng nhìn thẳng vào mắt hai cậu học sinh: "Được rồi, tôi sẽ không vi phạm lời hứa của mình với các em. Tôi sẽ mãi là giáo viên chủ nhiệm của các em!" Cả ba vui vẻ rời bến xe và trở lại trường học. Đăng tự nhủ, có lẽ hành trình làm một nữ giáo viên tại lớp học cá biệt của anh vẫn sẽ còn tiếp diễn...


HẾT


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net