Chap 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Phương Thấm Tuyết khuôn mặt ửng đỏ, trốn vào cổ Lam Vận, bản năng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lam Vận.

Lam Vận thấy Đông Phương Thấm Tuyết thuận theo ôm mình, lá gan cũng to hơn một ít, ôm chặt lấy Đông Phương Thấm Tuyết, ngửi mùi hoa lan tỏa ra, cảm giác thỏa mãn nói không nên lời, chỉ là ôm, cô như thế đã thỏa mãn, Lam Vận lẳng lặng ôm Đông Phương Thấm Tuyết hồi lâu, không ai chủ động nói, chỉ sợ đánh vỡ bầu không khí ấm áp này. Chính là dần dần, trên phần da thịt mềm mại nơi cổ Lam Vận cảm giác được hơi thở nhiệt khí của Đông Phương, cổ có một loại cảm giác tê dại khó nhịn, làm mặt Lam Vận dần dần đỏ lên.

Đông Phương Thấm Tuyết thích Lam Vận ôm, ấm áp mà không mang tính xâm lược, Đông Phương Thấm Tuyết nhìn thấy Lam Vận nơi tai dần dần đỏ lên, chỉ là thở khí mà thôi, đã khiến cho cậu ấy đỏ như vậy, thật sự là người mẫn cảm, Đông Phương Thấm Tuyết lại nổi lên hứng trêu chọc cố ý hướng tới nơi cổ trắng nõn mà mãnh khảnh của Lam Vận thổi hơi, cô gái này nhỏ bé và yếu ớt cùng mẫn cảm đến làm cho người ta muốn khi dễ.

"Đông Phương..." Lam Vận cảm giác đáy lòng có như đang bị mèo cào, cảm giác được Đông Phương cố ý thổi hơi, lỗ chân lông cũng không khỏi rợn lên, thân thể hơi hơi run rẩy lên.

Lam Vận quả nhiên phi thường mẫn cảm, như vậy liền chịu không được, Đông Phương Thấm Tuyết đột nhiên nổi lên tò mò, nếu là tiếp tục trêu chọc, người này sẽ mẫn cảm đến dạng nào đây?

"Kêu Tuyết, nào có người nào thích kêu họ đây?" Đông Phương Thấm Tuyết môi cơ hồ như muốn áp vào tai Lam Vận, ôn nhu, mang theo cảm giác thân mật, khí nóng ẩm thổi vào tai Lam Vận, tay Lam Vận ôm lấy Đông Phương Thấm Tuyết, không khỏi tăng thêm vài phần, làm thân thể Đông Phương Thấm Tuyết cùng thân thể mình gắt gao dán lại gần nhau hơn.

"Tuyết..." Lam Vận kêu thử một tiếng thân mật, cô biết được, đây là cách gọi vô cùng thân mật, nghĩ như vậy, Lam Vận trong lòng lại ngọt lên.

"Tuyết Nhi..." Lam Vận không nén được kêu thêm một lần, so với lúc nãy ngữ khí càng thân thiết hơn, làm Đông Phương Thấm Tuyết trong lòng có loại cảm giác khác thường, Tuyết Nhi là tên mà người nhà mình hay gọi, cho tới bây giờ không nghĩ tới Lam Vận là dám kêu, lại càng thêm một ít ám muội cùng nhu tình.

"Tuyết Nhi..." Lam Vận kinh hỉ giống như là vừa lãnh ngộ được thiên thư, lại kêu thêm một lần, ngữ khí vui không nên lời.

"Đứa ngốc, kêu đủ chưa?" Đông Phương Thấm Tuyết mỉm cười hỏi, khuôn mặt tươi đẹp giống như hoa sơn chi đối mặt với Lam Vận, ánh mắt hai người chạm nhau, dây dưa, làm cho không khí xung quanh trở nên ám muội.

Không đủ, vĩnh viễn cũng không đủ, Lam Vận trong lòng nghĩ thầm.

Môi hai người tự động dán lại với nhau, một nụ hôn thật ôn nhu, một cảm giác che chở cẩn thận, làm Đông Phương Thấm Tuyết trong lòng có một sự cảm động to lớn, cô biết, cô gái này sẽ luôn luôn che chở cho mình. Con người ôn nhu như vậy, quả thật làm cho người và tâm cảm động, muốn đem cậu ấy giữ làm của riêng, vì cái gì đến bây giờ mới phát hiện là cậu ấy thật tốt đây? Đông Phương Thấm Tuyết trong lòng nho nhỏ tiếc nuối, may mà cũng không tính là quá trễ. 

Ôn nhu mà quấn lấy, một nụ hôn dài, làm tâm hai người như giao hòa với nhau.

"Cảm giác được cậu hôn, tớ cảm thấy như mình biến thành một đứa trẻ mỏng manh, tớ nào có mỏng manh dễ vỡ như vậy?" Môi hai người một lúc lâu mới tách ra, Đông Phương Thấm Tuyết tiếp tục đem mặt chôn vào cổ Lam Vận nhẹ nhàng nói, nàng phát hiện nàng thích cái nơi này.

Lam Vận thầm nghĩ, Tuyết Nhi có phải hay không ngại mình là không đủ nhiệt tình đây? Quả nhiên, kỳ thật Lam Vận ngoài trừ cái nhát gan, thì cô không có ngu ngốc.

Lam Vận cố lấy dũng khí, hai tay nâng đầu Đông Phương Thấm Tuyết lên, bắt đầu một nụ thật nồng nhiệt hơn nhiều so với lúc nãy, làm Đông Phương Thấm Tuyết có chút kinh ngạc, không phải cô gái này muốn làm chuyện không đứng đắng chứ, bất quá lý trí Đông Phương Thấm Tuyết không duy trì lâu lắm, bởi vì lưỡi Lam Vận đang mời cô cùng nhảy múa.

Nụ hôn dần dần sâu và bắt đầu tăng nhiệt, tay của Lam Vận bắt đầu có ý thức của riêng mình, từ eo của Đông Phương Thấm Tuyết hướng đi lên, Đông Phương Thấm Tuyết ôm chặt cổ, hai người hôn đến khó có thể tách ra, nụ hôn hai người dần dần như lửa phát, lửa càng ngày dần to lên...

Ngay lúc hai người hôn đến quên cả thời gian, điện thoại di động của Lam Vận đột vang lên, phá hỏng hết cả cảnh đẹp, Lam Vận khi lấy lại thần trí mới phát hiện tay mình là biết bao nhiêu xấu xa, đã muốn tiến lên phiến ngực mềm mại của Tuyết Nhi, Lam Vận cảm giác mình như đang khinh nhờn nữ thần, bỗng thu tay về, cô cảm giác mình thật là tà ác.

Đông Phương Thấm Tuyết hơi thở gấp, thân thể phía dưới sau khi động tình trở nên có chút khác thường, từ từ rời khỏi đùi Lam Vận.

"Cậu nghe điện thoại đi, tớ đi tắm." Đông Phương Thấm Tuyết thấy trên người mình quần áo có chút hỗn độn, hoàn toàn không chút lúng túng nói, đây chính là khí thế nữ vương. Còn Lam Vận thì lại đỏ mặt, đối với người tự nhiên bình tĩnh Đông Phương Thấm Tuyết bội phục không thôi, không hổ là Tuyết Nhi, trấn định như vậy.

Đông Phương Thấm Tuyết vào phòng tắm, Lam Vận lấy điện thoại di động ra, trừng mắt nhìn cái điện thoại một chút, sau đó cam chịu số phận ấn vào nút nghe.

"Chuyện gì?" Bất quá nếu là thấy số của Đan Vân Sơ, thì sẽ thẳng thừng tắt điện thoại, Lam Vận tính tình quả thật không tệ, nhưng là lộ ra một ít không tình nguyện.

"Đã hơn một tháng, chỉ quan tâm cậu thôi, xem cậu có đang cùng Đông Phương Thấm Tuyết trên giường không?" Diệp Tuyền Vũ một bộ ngữ khí trêu chọc, nói thật, Lam Vận theo đuổi cô gái, cô chính là một chút cũng không nhìn ra một chút lạc quan nào, định giúp đỡ một tý, cho một số lời khuyên tốt.

"Ai giống cậu cùng Đan Vân Sơ đen tối thư thế, chuyện!" Lam Vận nghĩa chánh ngôn từ nói, Tuyết Nhi sao có thể khinh nhờn được! Được rồi,cô thừa nhận vừa rồi chính mình là động tà ý.

Diệp Tuyền Vũ ngược lại không cho là đúng, cô cùng Đan Vân Sơ quả thật đúng là hơi thái quá chuyện đó, bất quá Lam Vận về điểm này, Diệp Tuyền Vũ làm sao lại không biết, điển hình khó chịu, sắc tâm có, sắc đảm không đủ.

"Cậu đừng có xem Đông Phương Thấm Tuyết thành nữ thần mà đem đi thờ cúng, cô ấy là người, là một cô gái bình thường, cái chuyện nam nữ, dĩ nhiên là có ham muốn, cậu không giải quyết cái ham muốn của cô ấy, vạn nhất cổ tìm người khác giải quyết thì thế nào đây?" Diệp Tuyền Vũ giựt giây châm ngòi nói.

"Diệp Tuyền Vũ, cậu không nên nghĩ người khác cũng xấu xa như cậu cùng Đan Vân Sơ được không!" Tuyết Nhi chính là người tốt đẹp, nhưng từ miệng Diệp Tuyền Vũ đi ra, liền thay đổi một dạng, cô là không cho phép bất cứ kẻ nào khinh nhờn Tuyết Nhi, một chút cũng không được.

"Lam Vận, cậu trái một câu sắc, phải một câu xấu xa, cậu rõ ràng là trắng trợn ghen tị!" Rõ ràng là đố kỵ mình và Đan Vân Sơ như vậy ân ái. Chết tiệt, Đan Vân Sơ không để cho mình gọi điện thoại đàng hoàng sao, cái người chết tiệt này chân tay bắt đầu không an phận, Diệp Tuyền Vũ bắt lấy tay phải không an phận của Đan Vân Sơ.

"Nói xằng!" Lam Vận bởi vì chột dạ mà đề cao âm lượng, để chứng minh là mình trong sạch, nhưng trên thực tế, người càng chột dạ, thì càng lớn tiếng.

"Cậu dám nói, cậu đối với Đông Phương Thấm Tuyết là không có một tia tà niệm, cậu không muốn xem Đông Phương Thấm Tuyết ở dưới người của cậu bộ dạng động tình, cậu dám nói, nếu là Đông Phương Thấm Tuyết cỡi hết đồ nằm trên giường của cậu, cậu cũng không động tâm?" Đan Vân Sơ một tay là bị nắm lấy, nhưng là không ảnh hưởng đến hành động của tay kia và đầu lưỡi, đầu Đan Vân Sơ thậm chí...

"Mới... Không có..." Lam Vận bởi vì chột dạ mà càng ngày càng nhỏ.

Đáng tiếc hiện tại Diệp Tuyền Vũ căn bản chẳng quan tâm Lam Vận chột dạ, bởi vì Đan Vân Sơ làm nhiễu cô đến không thể tập trung chú ý đến cuộc gọi cùng Lam Vận, Diệp Tuyền Vũ bởi vì thân thể phản ứng mà nắm chặt lấy điện thoại, buông bàn tay kia của Đan Vân Sơ ra, đè lại đầu Đan Vân Sơ, không từ chối được sự xâm nhập, đúng là thân thể từng bước thỏa hiệp với lý trí.

"Tin tớ... Đông Phương...Thấm Tuyết...Sẽ không hi vọng...cậu đem... Ân a..." Diệp Tuyền Vũ nói chuyện đứt quãng không rõ ràng còn mang theo tiếng thở dốc, làm Lam Vận có chút nghi hoặc, Vũ sao vậy?

"Đan Vân Sơ!" Ngay tại tạm dừng hồi lâu, Lam Vận nghe được Diệp Tuyền Vũ gầm nhẹ kêu Đan Vân Sơ, mặc dù là gầm nhẹ, nhưng một chút khí thế đều không có, ngược lại càng giống tiếng rên, giường, rên, giường? Giường, Lam Vận đột nhiên ý thức được đầu dây bên kia quả nhiên là lúc này đang phát tình, hai người kia, thật đúng là...

Lam Vận đột nhiên không tìm ra được từ ngữ để nói tới hai người kia, nghe bên kia mà tim như muốn nhảy lên, Lam Vận thật muốn đem điện thoại tắt đi, bên kia rốt cuộc là còn nhớ đang nói chuyện điện thoại với mình không đây?

"Tớ nói Đông Phương Thấm Tuyết sẽ không hi vọng cậu đem cổ làm thần mà cúng, hơn nữa là cô ấy trông mong ngươi cùng cậu lên giường..." Diệp Tuyền Vũ cắn răng miễn cưỡng nói cho hết lời, liền vội vàng mờ mịt đem điện thoại cúp đi, nhưng là tay run lên, di động còn chưa cúp, trực tiếp rơi đến trên ghế sa lon, Diệp Tuyền Vũ cũng chẳng quan tâm di động, bởi vì Đan Vân Sơ đang tiếp tục xâm nhập, cơ hồ khiến cô đánh tơi bời.

"...Kêu tỷ tỷ..." Lam Vận cuối cùng nghe được Đan Vân Sơ nói mấy chữ này, ý thức được hai người kia thậm chí đang chơi trò cấm kỵ, hai người kia căn bản chính là cầm thú, ngay cả gọi điện thoại cũng gây độc hại lên mình, Lam Vận xem điện thoại như bệnh độc ném thẳng vào ghế sopha, sau đó mặt không khỏi hơi hơi đỏ lên.

Lúc này, Đông Phương Thấm Tuyết tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, mặc trên người áo ngủ hơi mỏng, nơi tóc dài nước còn hơi hơi nhỏ xuống, khêu gợi làm Lam Vận nuốt khan, Lam Vận nhìn thấy Đông Phương Thấm Tuyết, đầu óc tự động nhớ tới mấy câu vừa nói của Diệp Tuyền Vũ, Tuyết Nhi ở dưới người mình bộ dạng gợi tình, Tuyết Nhi không quần áo, cái hình ảnh như vậy chợt lóe lên, thật sự là đáng sợ, cô thật sự bị hai người kia dạy bậy, cô dĩ nhiên sẽ không dễ đen tối như vậy, nhưng là lúc này nhìn thấy Tuyết Nhi, liền đã đem cô ngã gục, bất quá Lam Vận rất nhanh ngăn chặn tà niệm trong lòng, cô không muốn giống như hai cầm thú kia.

"Cậu có thể giúp tớ sấy tóc được không?" Đông Phương Thấm Tuyết hỏi.

"Uh." Lam Vận tự nhiên cam tâm tình nguyện phục vụ Đông Phương Thấm Tuyết, cô cầm lấy máy sấy, nghiêm túc sấy tóc, ngón tay xuyên qua từng lọn tóc của Đông Phương Thấm Tuyết, động tác phi thường ôn nhu, sấy xong còn làm mát xa đầu.

Đông Phương Thấm Tuyết da đầu truyền đến cảm giác thoải mái, cô giờ phút này phi thường hưởng thụ Lam Vận hầu hạ, Lam Vận thậm chí còn mát xa đầu, cô quả nhiên nhặt được bảo vật.

Bởi vì Đông Phương Thấm Tuyết mới vừa tắm rửa xong, cho nên trên người Đông Phương Thấm Tuyết hương thơm càng đậm vài phần, làm Lam Vận say mê không thôi, lúc say mê thường dễ dàng nghĩ đến chuyện không đứng đắn, giờ phút này Lam Vận đem Diệp Tuyền Vũ cùng Đan Vân Sơ lại âm thầm rủa vài lần, cầm thú!

Tóc sấy khô, Đông Phương Thấm Tuyết nhìn ra ngoài, thời gian không còn sớm, chuẩn bị ngủ, chính là người nào đó tựa hồ còn không có ý tứ rời đi.

"Cậu gần đây không bận sao?" Thật uyển chuyển nói cho người nào đó biết, là cô cần phải rời đi.

Chính là người nào đó không muốn đi, cô hiện tại trong đầu đầy ý niệm tà ác.

"Gần đây không vội, Đông Phương đêm nay tớ có thể ở lại không?" Sự thật chứng minh, mặc dù là động vật thân mềm, nhưng cũng có lòng tham không đáy.

"Cậu ở cách vách..." Đông Phương Thấm Tuyết ý ở ngoài lời, không phải là câu vẽ vời thêm chuyện đấy chứ?

Lam Vận mặt lại đỏ bừng lên, quả nhiên mình không thể mặt dày làm chuyện như vậy, cô đạo hạnh so với Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ hai nữ kia quả là còn rất non.

Đông Phương Thấm Tuyết nhìn thấy Lam Vận đã cảm thấy buồn cười, Lam Vận trên mặt, đỏ đến như tự thú nhận, tôi kỳ thật là muốn làm chuyện xấu, ngẫm lại là liền biết rõ, nhà gần như vậy mà không muốn quay về, muốn ở lại, thì ngoại trừ muốn làm chuyện xấu, thì còn có thể thế nào đây? Nhưng là do tự sắc mặt Lam Vận khai báo, Đông Phương Thấm Tuyết chính là cảm thấy buồn cười, tại sao có thể có người như vậy, ngay cả trong bụng có ý nghĩ xấu đều thể hiện lên mặt.

"Nga, Tuyết Nhi, chúc ngủ ngon." Lam Vận mặt nghiêm lại, uể oải đi ra cửa, cô như thế nào lại càn trở, đưa ra yêu cầu như thế, đều là Diệp Tuyền Vũ cùng Đan Vân Sơ nói dối, làm cho mình lập tức phóng đãng, trùng bò lên não, Lam Vận đi phi thường chậm, trong đầu nàng bao nhiêu hy vọng là mình khi vừa ra khỏi nhà Đông Phương Thấm Tuyết, bị Đông Phương Thấm Tuyết gọi lại.

Đông Phương Thấm Tuyết khóe miệng không khỏi giương lên, Lam Vận thật là đáng yêu cực kỳ, bất quá khoảng cách chỉ vài mét, cô đi so với ốc sên còn chậm hơn, xem ra Tư Mã Chiêu lòng, người đi đường đều biết .

"Lam Vận!" Đông Phương Thấm Tuyết nhẹ nhàng kêu, này so với kim cô chú của Đường Tăng còn hữu hiệu hơn, Lam Vận lập tức dừng bước, vẻ mặt chờ mong nhìn Đông Phương Thấm Tuyết, chờ đợi Đông Phương Thấm Tuyết nói một câu.

"Nếu cậu muốn lưu lại, thì cứ lưu lại đi." Đông Phương Thấm Tuyết nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Lam Vận, sau đó âm thầm nở nụ cười, kỳ thật Lam Vận lưu lại, ai bị ai khi dễ vẫn là chuyện chưa biết được, hi vọng Lam Vận ngày mai đừng trùm mền mà khóc là tốt rồi.

Tuy rằng Đông Phương Thấm Tuyết cảm thấy được cô cùng Lam Vận chuyển biến tình cảm hơi nhanh, nhưng là Đông Phương Thấm Tuyết đối với những thứ mình muốn luôn luôn đều rất rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net