Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu công chúa!" Đan Vân Sơ đột nhiên hướng Diệp Tuyền Vũ bước tới gần, làm Diệp Tuyền Vũ giật mình bất giác bước lùi về sau.

"Cô làm gì thế?" Diệp Tuyền Vũ bất mãn chính mình dễ bị hù dọa cho sợ hãi đến như vậy, cô thả lỏng hướng Đan Vân Sơ quát lên.

"Đừng nhúc nhích!" Đan Vân Sơ đột nhiên nghiêm chỉnh ra lệnh.

Diệp Tuyền Vũ bị sắc mặt nghiêm trọng của Đan Vân Sơ hù thật rồi, thực sự không dám cử động, đang muốn mở miệng hỏi Đan Vân Sơ, mới phát hiện khuôn mặt xinh đẹp cùng ngỗ ngược của Đan Vân Sơ đang tiến đến ngày càng gần, ánh mắt thâm thúy sâu lắng như muốn đem người khác hút vào trong, đôi môi mê người kia đang gần trong gang tấc, Diệp Tuyền Vũ cảm thấy tim lại không chịu khống chế mà tăng tốc ngày càng nhanh, cô thậm chí còn cảm thấy run rẩy khi đôi môi Đan Vân Sơ nhè nhẹ phớt qua môi cô, cô không khỏi nhắm mắt lại, vẻ mặt mang theo một chút chờ mong.

"Tóc cô vướng lá cây, tôi giúp cô lấy ra." Đan Vân Sơ đột nhiên thốt lên, mở lòng bàn tay ra để Diệp Tuyền Vũ nhìn thấy chiếc lá trong đó, chứng minh mình không nói dối, bất quá khóe miệng lại hàm chứa một nụ cười ác ý không thể che đậy được.

Diệp Tuyền Vũ mở to mắt không tin được nhìn Đan Vân Sơ, quả nhiên vẫn là vì chuyện ban sáng, Đan Vân Sơ tâm so với lỗ kim còn nhỏ hơn, lúc sáng cô ấy chẳng phải nói là không tức giận sao, mình thật như đứa ngốc còn mong đợi mất nửa ngày, chưa từng thấy người nào ác như Đan Vân Sơ này.

"Đan Vân Sơ! Cô!" Diệp Tuyền Vũ vô cùng tức giận, đôi giày cao gót

phẫn nộ nện lên nền đất quay người rời đi, cô hận chết Đan Vân Sơ! Đan Vân Sơ đáng chết!

"Cô tức giận cái gì chứ? Tôi không phải là có ý tốt muốn giúp cô lấy đi lá cây trên đầu sao!" Đan Vân Sơ đương nhiên không thừa nhận mình ăn miếng trả miếng, chỉ có điều chứng kiến tiểu công chúa vẻ mặt chờ mong trở thành thất vọng, thất vọng lại trở thành thẹn quá hóa giận, Đan Vân Sơ tâm tình tốt hẳn lên, khi dễ tiểu công chúa, sao lại làm cho người ta vui vẻ đến thế?

Diệp Tuyền Vũ hiện tại không muốn thấy Đan Vân Sơ, sợ mình khắc chế không được lại bổ nhào lên trên người Đan Vân Sơ mà cắn vào cái miệng đang giảo hoạt cùng tự đắc kia, như vậy thì mới có thể hả giận.

Đan Vân Sơ nắm lấy tay Diệp Tuyền Vũ, không cho cô rời đi "Đừng nhúc nhích!" Đan Vân Sơ lại thét lên.

Diệp Tuyền Vũ hoàn toàn nổi giận, Đan Vân Sơ coi mình là cái gì?

"Đan Vân Sơ, cô đùa đủ chưa?" Diệp Tuyền Vũ ngữ khí phi thường lạnh.

Đan Vân Sơ giữ lấy tay Diệp Tuyền Vũ, Diệp Tuyền Vũ tức giận đánh mạnh vào tay Đan Vân Sơ một cái, Đan Vân Sơ đau đến rụt tay về.

Đan Vân Sơ xoa nhẹ một chút chỗ tay đang đỏ lên vì bị Diệp Tuyền Vũ đánh, phụ nữ thô bạo, đáng đời bị con sâu dính trên người, ban đầu là có ý tốt muốn bắt con sâu trên vai Diệp Tuyền Vũ gỡ xuống, giờ thì mặc kệ, Đan Vân Sơ chính là điển hình cho tuýp phụ nữ tiểu nhân tâm nhãn so với kim còn nhỏ hơn.

"Tiểu công chúa, tuy rằng cô rất không biết phân biệt tốt xấu, nhưng tôi vẫn là có lòng tốt nên muốn nói cho cô biết một chút, trên vai cô đang có một con sâu, còn lại cô tự giải quyết đi a." Đan Vân Sơ cười nói.

Diệp Tuyền Vũ nghi hoặc nhìn trên vai mình một chút, chứng kiến một con sâu béo ú đang nhúc nhích, "A... a... a..." Diệp Tuyền Vũ hoa dung thất sắc thét chói tai, cô rất sợ những sinh vật lúc nhúc như vậy, thật buồn nôn, Diệp Tuyền Vũ càng nghĩ càng sợ hãi "Đan Vân Sơ, lấy nó xuống cho tôi..." Diệp Tuyền Vũ hoảng sợ hét lên.

"Vốn vừa rồi là muốn giúp cô lấy xuống, nhưng tay lại bị cô đánh cho đau điếng, giờ đã không còn sức lực nữa!" Đan Vân Sơ hiển nhiên không nghĩ tới chuyện sẽ rủ lòng từ bi.

"Đan Vân Sơ, lấy nó xuống cho tôi, mau mau bắt nó xuống..." Diệp Tuyền Vũ ngữ khí nghe như tựa hồ muốn khóc, sắc mặt trở nên có chút khó coi.

Sao lại sợ như vậy chứ? Đan Vân Sơ nghe ngữ khí Diệp Tuyền Vũ bất thường, vội nhặt trên mặt đất một cành cây nhỏ, đem con sâu béo ú còn đang nhúc nhích kia từ trên áo Diệp Tuyền Vũ gỡ xuống.

"Được rồi, đem xuống rồi, thực đúng là tiểu công chúa mỏng manh, chỉ là một con sâu thôi lại sợ đến như vậy sao?" Đan Vân Sơ lẩm nhẩm, nhưng thật ra vẫn chủ động ôm Diệp Tuyền Vũ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy trấn an.

"Đan Vân Sơ, cô chỉ biết khi dễ tôi..." Diệp Tuyền Vũ bị con sâu hù đến hốt hoảng, nghĩ lại vẫn còn sợ, hơn nữa lại còn bị Đan Vân Sơ đùa giỡn, trong lòng không hề dễ chịu, lại còn nghe Đan Vân Sơ quở trách, trong lòng càng thêm ủy khuất, nước mắt ào ào rơi xuống, trong lòng quả có rất nhiều ủy khuất, đối với Đan Vân Sơ một bụng hỏa khí, nhưng lại không thể nào phát tiết. Tuy rằng rất giận Đan Vân Sơ, thế nhưng tay Diệp Tuyền Vũ cũng không chịu kiểm soát mà ôm lấy Đan Vân Sơ rất chặt.

"Này, con sâu cũng không phải là tôi thả trên người cô..." Đan Vân Sơ còn muốn ngụy biện, thế nhưng Diệp Tuyền Vũ đổi lại khóc càng thêm dữ tợn, Đan Vân Sơ không thể làm gì khác hơn là đành im lặng, thực sự là phiền phức, dường như trong khoảng thời gian mấy ngày ngắn ngủi này, tiểu công chúa đã khóc rất nhiều lần. Bất quá trước đây không khóc, gần đây nước mắt thế nào lại trở nên nhiều như thế chứ?

"Tiểu công chúa mỏng manh, khóc đủ chưa?" Đan Vân Sơ hỏi, tiểu công chúa ôm thật chặt, thậm chí có thể cảm giác bộ ngực mềm mại của mình đang cọ xát với bộ ngực mềm mại của tiểu công chúa, cô bắt đầu ghen tị tiểu công chúa phát dục rất hoàn chỉnh, chả trách đàn ông lại yêu thích phụ nữ ngực lớn, nói thật, cảm giác thật sự rất thích. Đan Vân Sơ nghĩ đến cảm giác hiện tại của mình, cảm giác của tiểu công chúa cùng mình chắc cũng không sai biệt lắm, dù sao thân thể hai người kết cấu cũng như nhau, chả trách tiểu công chúa tại sao lại yêu thích phụ nữ, thân thể phụ nữ so với đàn ông quả thực mềm hơn rất nhiều, ôm lấy cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Diệp Tuyền Vũ sau khi khóc nức nở, mới phát hiện mình đúng là không có tiền đồ lại đi ôm Đan Vân Sơ chặt đến như vậy, thế nhưng cảm giác rất mềm mại, làm cho Diệp Tuyền Vũ không muốn buông ra, khoảng cách gần như vậy, cô có thể cảm nhận được nhịp tim ổn định của Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ trên người lại phát ra hương thơm thiên nhiên nhàn nhạt, làm cho cô càng ngày càng không có sức chống cự.

"Vân Sơ!" giọng nói của Đan phụ vang lên.

Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ vội vàng buông đối phương ra, quay đầu chứng kiến Đan phụ cùng Đan mẫu đang ở sau lưng, Đan mẫu nhãn thần có chút sắc bén, nhìn ra được Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ có chút run sợ. Kỳ thực chuyện hai cô gái ôm nhau nói kỳ quái mà cũng không kỳ quái, thế nhưng suy cho cùng vẫn là chột dạ, dù sao quan hệ giữa hai người cũng không tầm thường.

"Vừa rồi có một con sâu rớt xuống trên người tiểu công chúa, làm tiểu công chúa sợ hãi." Đan Vân Sơ dường như không có việc gì nói ra, diễn cảm tìm không ra bất luận sơ hở gì.

Cũng may tiểu công chúa nước mắt còn chưa khô, trên lông mi thật dài vẫn còn vương vài giọt lệ, thoạt nhìn thật sự là làm rung động lòng người, càng đáng thương.

"Ha ha, tiểu công chúa đúng là đứa trẻ lớn lên ở thành thị a, không

giống với những đứa trẻ ở nông thôn tập mãi đã thành thói quen, thực sự là bị làm cho sợ hãi, trở về nhà ta đun một ấm trà, an ủi cho đỡ sợ!" Đan phụ cười tủm tỉm nói, trái lại không hề có gì khác thường.

"Đúng như vậy sao?" Đan mẫu ngữ khí bình thản hỏi ngược lại, dạng câu hỏi này thật làm cho người ta cảm thấy bất an.

Diệp Tuyền Vũ gật đầu, giả vờ làm ra bộ dạng sợ hãi, chứng minh mình là cực kỳ hoảng hốt nên mới bổ nhào vào trong lòng Đan Vân Sơ, sự thật cũng đúng là như vậy.

Đan mẫu không tìm ra sơ hở nào, nên cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ là cảm thấy có chút không ổn, mà không ổn chỗ nào, Đan mẫu tự mình cũng không nói rõ được.

Bất quá những ngày sau đó, Diệp Tuyền Vũ cùng Đan Vân Sơ cũng không dám làm ra thêm bất luận hành động thân mật gì, lễ mừng năm mới ở nông thôn, rất nhanh cũng kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net