Chap 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đan Vân Sơ cô hiện tại tinh thần rất tốt nha, vậy bây giờ trở về đi." Diệp Tuyền Vũ nói xong, đứng dậy đi vào thư phòng, không để ý đến hai người đang cãi nhau.

"Tôi không muốn tranh cãi với anh nữa!" Đan Vân Sơ thấy Diệp Tuyền Vũ đi vào thư phòng, không kiên nhẫn hướng Tần Thiên nói, tự ý mở TV LCD ở phòng khách, đem Tần Thiên chọc tức lên tận trời, rồi không thèm xỉa đến.

Tần Thiên sửng sốt, người này trở mặt quá nhanh đi, hóa ra vừa rồi cô ta chỉ là giả vờ tranh cãi để cho Vũ xem, hiện tại làm mình giận điên người, như thế nào lại có một cô gái như thế đây? Nhìn thấy Đan Vân Sơ lãnh diễm lại mang theo vài phần ngạo khí quay mặt đi, mới cảm thấy được đây thật sự Đan Vân Sơ, cùng với yêu nhân thích đùa giỡn vừa nãy hoàn toàn bất đồng. Tần Thiên trong lòng buồn bực, cô gái này căn bản không cảm giác mình có tính uy hiếp, nói như thế nào mình cũng được coi như là đẹp trai galang lịch sư, vậy sao có thể làm cho người ta thấy được một chút uy hiếp đây? Thật đáng giận!

"Uy, cô thật là giỏi đóng kịch!" Tần Thiên bất mãn nói.

"Không được sao?" Đan Vân Sơ nhíu mày hỏi ngược lại, hướng Tiểu công chúa vờ làm nũng hiển nhiên là hữu dụng, nhưng với loại đàn ông ngổn ngan này, cô từ trước đến nay đều không thèm để ý.

"Cô cứ như vậy tự tin là tôi không có tính uy hiếp sao ?" Tần Thiên không phục hỏi.

"Anh cứ nói đi?" Đan Vân Sơ khóe miệng nâng lên vài phần, đây mới là nụ cười giễu cợt đặc hữu của Đan thị, và hiển nhiên là cười Tần Thiên không biết tự lượng sức mình. Tuy rằng chiêu này, Tiểu công chúa hiện tại học được vô cùng nhuần nhuyễn, nhớ lại lúc trước Tiểu công chúa hướng mình giễu cợt, liền âm thầm cảm thấy may mắn, rốt cuộc cũng chấm dứt, rồi nghĩ đến buổi sáng tai họa, Đan Vân Sơ trong lòng còn sợ, Đan Vân Sơ quyết định đợi khi tổn thương nhất hảo, liền sẽ đem tất cả móng tay của Tiểu công chúa đi cắt, phải cắt trụi lủi mới được. Mười mấy năm đều cũng không để móng tay, sao giờ lại để móng tay, thiệt là . . . không phải là Tiểu công chúa sớm đã có âm mưu, nghĩ đến đây, Đan Vân Sơ cảm giác lạnh cả sống lưng, nếu là như thế này, Tiểu công chúa thật sự là rất xấu rồi, nhưng chắc là không phải, Đan Vân Sơ tự an ủi mình.

"Đan Vân Sơ, cô đừng quá đắc ý, tôi cùng Vũ còn có hôn ước . . ." Tần Thiên thực tức chết, cái người này như thế nào có thể kiêu ngạo như vậy, rõ ràng chính là đoan chắc Vũ yêu cô ta, dễ nhận thấy Vũ từ nay về sau sẽ bị người này gắt gao ăn trúng .

Đan Vân Sơ không để ý tới vẻ mặt tức giận của Tần Thiên, tiếp tục không đếm xỉa đến Tần Thiên, thật nhớ ôm Tiểu công chúa ngủ chung quá đi, một năm đều không có gối ôm ngủ, Tiểu công chúa đêm nay có để cho mình nằm trên giường không đây? Đan Vân Sơ cảm thấy mình thật là mơ mộng, Tiểu công chúa nhất định là muốn mình theo đuổi em ấy, cho nên trong thời gian ngắn này, chính mình cái gì tiện nghi đều không chiếm được.

Tần Thiên vốn là bị mất mặt muốn bỏ đi, nhưng là thấy Đan Vân Sơ đáng ghét vẫn còn ở lại đây, hắn quyết định cũng không rời đi, tuyệt đối không thể để cho Vũ như dê vào miệng cọp, Đan Vân Sơ chính là điển hình của sói đội lốt cừu. Rõ ràng chính là một cô gái vô cùng hung hăng và càn quấy, quả không sai.

Diệp Tuyền Vũ từ thư phòng đi ra, chứng kiến cảnh tượng như vậy, Đan Vân Sơ đang xem TV, kỳ quái chính là Tần Thiên cũng xem TV, Đan Vân Sơ đang xem một tiết mục nhàm chán, nhưng Tần Thiên lại đang say sưa bình luận tiết mục ấy, Đan Vân Sơ trợn mắt xem thường, dễ thấy hai người kia ở chung phi thường hòa hợp, nhưng nhìn sao cũng thấy quỷ dị, nhưng cô thật sự nhìn không ra, hai người thậm chí có cùng chung hứng thú.

Đan Vân Sơ nào phải đang xem TV, chẳng qua là mở TV, nhưng trong lòng đều nghĩ đến hôm nay như thế nào có thể bò lên giường của Diệp Tuyền Vũ, nhưng thiếu não Tần Thiên thì thật đang xem, có lẽ đây chính là bản tính của hắn, Đan Vân Sơ ở trong lòng lại mang Tần Thiên ra khinh bỉ thêm một phen.

Đan Vân Sơ vừa thấy Diệp Tuyền Vũ đi ra, liền nghênh đón.

"Tiểu công chúa . . ." Đan Vân Sơ dùng giọng nũng nịu chết người, làm Diệp Tuyền Vũ cùng Tần Thiên nổi hết cả da gà.

Nếu giả bộ một ít, Diệp Tuyền Vũ còn thích, chứ giả bộ quá mức như thế này, thì thật sự khiến người ta ghét bỏ, Diệp Tuyền Vũ không khách khí đem Đan Vân Sơ đang muốn dán lên thân thể của mình đẩy ra.

"Vũ ngươi ngàn vạn lần đừng để cô ta lừa, cô ta căn bản chính là giả vờ đáng thương . . ." Tần Thiên ở bên cạnh cười đến vài phần đắc ý, cho ngươi hết giả vờ.

Đan Vân Sơ bực mình trừng mắt liếc Tần Thiên một cái,"Tiểu công chúa, em có nghe thấy tiếng con quạ đen nào đang ầm ĩ không?"

"Cô nói ai là quạ đen? Cô mới là sói đội lốt cừu . . . "

"Anh không biết sao? Động vật Tiểu công chúa thích nhất chính là sói đấy." Đan Vân Sơ là trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, Diệp Tuyền Vũ nhíu mày, mình thích sói khi nào, tại sao mình lại không biết?

Thế nhưng kẻ ngốc Tần Thiên vẫn tin, Vũ thì ra là thích sói, chớ trách sẽ thích Đan Vân Sơ, thật sự là đặc biệt thích, được rồi, quay về khách phòng ngủ, người ta là cam tâm tình nguyện để cho sói ăn, chính mình sẽ không giằng co nữa.

Đan Vân Sơ cười đến vài phần đắc ý, Tiểu công chúa theo mình ầm ĩ mười mấy năm, mình cũng là thường thắng, Tần Thiên muốn thắng, mơ đi!

Diệp Tuyền Vũ trong lòng thở dài, Đan Vân Sơ rõ ràng chính là hổ đội lốt sói, Diệp Tuyền Vũ không để ý tới Đan Vân Sơ, trực tiếp đi vào phòng tắm trong phòng ngủ của mình.

Đan Vân Sơ nhìn tay phải mình còn đang băng bó, đúng là có lòng nhưng không đủ lực, đại khái là nói hiện tại đây, Đan Vân Sơ là nhìn vào phòng tắm được đóng chặt bi ai thầm nghĩ.

Diệp Tuyền Vũ đi ra, phát hiện Đan Vân Sơ vẫn còn ở trong phòng ngủ của mình không đi.

"Đan Vân Sơ, cô có hai lựa chọn, một là lập tức rời đi nơi này, hai là quay về phòng của cô!" Diệp Tuyền Vũ không thương lượng nói, để cho trên mặt Đan Vân Sơ lộ vài phần đáng thương.

Đan Vân Sơ chán ghét phải lựa chọn, đặc biệt đáp án đều không thích, một năm trước cũng thế, một năm sau vẫn vậy.

"Tiểu công chúa, tôi rất nhớ em, không đuổi tôi đi được không?" Đan Vân Sơ lấy ngữ khí cầu xin cùng làm nũng nói, cô thật không muốn rời đi, mỹ nữ mới tắm xong gần trong gang tấc, nên nắm lấy cơ hội, đêm nay phải có mỹ nhân nằm trong ngực, một năm nếm mùi vườn không nhà trống thật là khổ mà.

"Đan Vân Sơ!" Diệp Tuyền Vũ ngữ khí lạnh xuống, Đan Vân Sơ đúng là lòng tham không đáy, cô sẽ không tiếp tục chìu ý của Đan Vân Sơ, nếu không mình ngày sau thật là vĩnh viễn không có ngày trở mình, Diệp Tuyền Vũ mục tiêu là đem Đan Vân Sơ ép tới vĩnh viễn không thể trở mình.

Đan Vân Sơ phi thường không tình nguyện rời khỏi phòng ngủ của Diệp Tuyền Vũ, trở lại căn phòng lúc xưa của mình, thời gian lúc trước khi Diệp Tuyền Vũ vẫn là kim chủ, cái phòng kia, đều là do Diệp Tuyền Vũ làm, Đan Vân Sơ là người thích riêng tư, không muốn khoảng không riêng tư của mình bị người khác xâm nhập, cho nên chọn một phòng cách xa phòng Diệp Tuyền Vũ nhất. Đan Vân Sơ cuối cùng cũng biết cái cảm giác gậy ông đập lưng ông, đúng là một cảm giác thật khó chịu.

Đan Vân Sơ ôm gối nằm, mặc dù phòng Tiểu công chúa cách khá xa phòng mình, nhưng rốt cuộc cũng là chung một mái nhà, nghĩ đến đây, Đan Vân Sơ không khỏi an lòng. Xem ra muốn cho Tiểu công chúa trở lại giường của mình, thì nhất định phải theo đuổi Tiểu công chúa cho hài lòng mới thôi, hiện tại Tiểu công chúa không phải như trước dễ thương lượng như vậy. Theo đuổi cô gái, theo đuổi cô gái, như thế nào theo đuổi đây? Đan Vân Sơ cảm thấy đầu mơ hồ có chút đau.

...

"Tôi bây giờ cần phải đi làm, Đan Vân Sơ, cô không quay về sao?" Diệp Tuyền Vũ không thương lượng nói, nếu không nói, Đan Vân Sơ sẽ không làm, nàng thật không muốn tha thứ cho cái người không nói không làm này.

"Tiểu công chúa, em có thể lưu vân tay của tôi vào cửa được không? Bằng không khi tôi tới sẽ không mở được cửa." Đan Vân Sơ đi theo Diệp Tuyền Vũ lúc ra cửa mới phát hiện cái vấn đề nghiêm trọng này.

"Cô muốn vào nhà của tôi?" Diệp Tuyền Vũ hỏi.

Đan Vân Sơ gật đầu, lúc này Tiểu công chúa chắc sẽ không đến nhà trọ của mình, chỉ có mình đến đây thôi.

"Xem biểu hiện của cô đã." Diệp Tuyền Vũ nói xong hướng Đan Vân Sơ thản nhiên cười, cười đến cực kỳ dễ thương hòa với yêu khí, sau đó đạp mạnh chân ga, xe tốc độ cực nhanh biến mất khỏi tầm mắt của Đan Vân Sơ.

"Di, như thế, vân tay cô không thể mở được cửa a ?" Tần Thiên biết rõ còn cố hỏi, phi thường cố ý.

Đan Vân Sơ tiếp tục coi thường Tần Thiên, cô biết càng để ý Tần Thiên, Tần Thiên là càng không dứt, cái tên này chính là hẹp hòi.

"Chậc chậc, quả nhiên là người thân có khác, vân tay của tôi như thế nào lại có thể mở được cửa đây này?" Tần Thiên cố ý dùng ngữ khí khoa trương nói, hắn chính là muốn chọc tức Đan Vân Sơ, người này càng kiêu ngạo, mình lại càng muốn đả kích nàng.

Quả nhiên rước lấy ánh mắt hiểm độc của Đan Vân Sơ, đồ quạ đen, nguyền rủa ngươi bị bể bánh xe!

"Nhìn tôi như thế cũng vô dụng thôi, tôi đối với Vũ sẽ không thay lòng đổi dạ, ha ha ha . . ." Tần Thiên cười đến cực kỳ đắc ý, cuối cùng thì cũng đã lấy lại một điểm.

Đan Vân Sơ bỏ lơ, tiếp tục coi thường, quả nhiên là quạ đen, thảo dân đáng ghét.

Tần Thiên vẫn bất chấp tiếp tục cười đắc ý, sau đó vẫn đắc ý đạp chân ga, lái xe đi được một chút, một tiếng nổ vang lên, không ngờ bể bánh xe thật, Tần Thiên ngồi trên xe nắng một câu, F**k! Mercedes-Benz mà cũng bị nổ lốp, rõ là gặp quỷ.

Đan Vân Sơ cười đến đau thắt cả bụng, xem quạ đen ngươi sau này còn dám mở miệng trêu chọc ta hay không?

Đan Vân Sơ vốn cũng muốn lái xe rời đi, nhưng đột nhiên nghĩ lại một chút, lại xuống xe, bắt đầu tìm kiếm đống vỡ nát của cái điện thoại tối hôm qua bị Diệp Tuyền Vũ ném đi, xem còn có thể phục hồi lại hay không, cũng như tấm hình kia, hình như đó là tấm hình duy nhất cô và Tiểu công chúa chụp chung, hơn nữa bức ảnh đó rất ý nghĩa, nếu không có tấm hình đó, cô và Tiểu công chúa thật sự không biết thế nào có thể quay lại, cho nên tấm hình này chính là một đại anh hùng.

Điện thoại bị vỡ cũng không tính là quá nghiêm trọng, chỉ có rơi vài bộ phận nhỏ, xem ra cũng không tổn hại gì nhiều, mặc dù vỡ trong cơn mưa, nhưng cũng chỉ là dính một ít bùn, tổng thể là vẫn còn một chút hy vọng.

Đan Vân Sơ tốn cả một ngày để đi tìm chỗ sửa điện thoại, cuối cùng cũng tìm được một chỗ, điện thoại không thể hồi phục như trước, nhưng những bức ảnh cùng thẻ nhớ thì có thể phục hồi, Đan Vân Sơ vội vàng đem bức ảnh lưu lại, cũng tiển thể lưu lại một số tài liệu trong đó, chắc đó hẳn là tài liệu công việc quan trọng của Tiểu công chúa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net