Chap 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đan Vân Sơ rất ghét việc tốn thời gian suy nghĩ để quyết định một chuyện gì đó, giống như cô năm đó đáp ứng làm tình phụ Diệp Tuyền Vũ, cô chỉ nghĩ mất 5p, lần lựa chọn trước, Đan Vân Sơ cũng không tốn quá nhiều thời gian suy nghĩ, mà lần này thì Đan Vân Sơ phát hiện mình có suy nghĩ bao nhiêu lâu cũng không cách nào để được một đáp án tốt nhất.

Đan Vân Sơ từ đầu là không nghĩ tới đem vấn đề khó khăn của mình nói cho Diệp Tuyền Vũ, chuyện này cũng không thể trách Đan Vân Sơ, từ nhỏ đến lớn, Đan Vân Sơ đều quen tự mình quyết định, tự mình giải quyết vấn đề, cho dù là có gặp vấn đề khó khăn cũng không cầu cứu bất kỳ ai, cho dù là cha mẹ, cũng ít khi trao đổi, cô luôn luôn sống một cuộc sống tự lực cánh sinh. Đây cũng chính là vì sao một năm trước cô lại tự tiện quyết định như vậy, cô quên, chuyện tình cảm là chuyện của hai người, không phải chỉ một người quyết định là đủ.

Diệp Tuyền Vũ lúc trở lại, thấy Đan Vân Sơ trong tay cầm một điếu thuốc, hít một hơi buồn dọc, nhìn cái gạt tàn thuốc kế bên, chất đầy tàn thuốc, Diệp Tuyền Vũ khẽ cau mày, xem ra cô ấy còn chưa quyết định chọn đáp án, bằng không sẽ không phiền lòng đến mức này.

"Cô không phải là bỏ rồi sao? Ngày hôm nay sao lại lấy thuốc lá thay cơm?" Diệp Tuyền Vũ làm như không biết Đan Vân Sơ đang phiền muộn chuyện gì hỏi.

Đan Vân Sơ dập tắt thuốc lá, Đan Vân Sơ tự vấn, đã đến giờ tan việc rồi sao? Nhanh như vậy, Đan Vân Sơ nhìn xuống bàn, mình vậy mà đã suy nghĩ nghiêm chỉnh cả buổi chiều.

"Trong lòng có chút phiền muộn, nên muốn hút vài điếu." Đan Vân Sơ đứng dậy đem Diệp Tuyền Vũ ôm vào trong lòng, cô không bỏ được cái người này, chỉ ôm thế này mới có được cảm giác chân thật.

"Phiền cái gì?" Diệp Tuyền Vũ ngoan ngoãn để Đan Vân Sơ đem mình ôm vào trong lòng, thuận theo lời nói của Đan Vân Sơ hỏi.

"Không có gì, cũng đừng bảo tôi nói, chỉ để tôi ôm là tốt rồi." Đan Vân Sơ cảm thấy cái vấn đề khó khăn này vốn là chỉ cần mình giải quyết, nói cho Tiểu công chúa cũng vô dụng.

"Đan Vân Sơ, có một số vấn đề khó khăn tôi có đủ năng lực để giải quyết thay cô, cô hẳn là nên cố gắng thử tin tưởng vào khả năng của tôi." Diệp Tuyền Vũ dẫn dụ nói, cô không phải là không muốn Đan Vân Sơ lựa chọn, nhưng là chỉ cần Đan Vân Sơ có thể tự nói với mình, mà không phải tự một mình quyết định, Diệp Tuyền Vũ rốt cuộc là cũng mềm lòng, không đành lòng nhìn Đan Vân Sơ phiền não như thế.

"Tiểu công chúa, nếu tôi tiếp tục rời xa em, em sẽ như thế nào?" Đan Vân Sơ môi dán vào lỗ tai Diệp Tuyền Vũ hỏi.

Diệp Tuyền Vũ tâm chợt lạnh, cái này cùng với một năm trước lúc đầu thăm dò cùng ám chỉ giống nhau, Đan Vân Sơ trong lòng đã lựa chọn rồi sao? Nếu đã tự quyết định như vậy, tại sao còn trêu chọc mình, cô ấy lại thật sự muốn tiếp tục tổn thương mình nữa sao?

"Tôi sẽ giết cô!" Diệp Tuyền Vũ vẻ mặt lạnh lùng nói, trong lòng lại sợ hãi Đan Vân Sợ lại đã quyết định, nguyên lai là trong lòng mình không thể nào chấp nhận câu trả lời từ bỏ của Đan Vân Sơ, rõ ràng là biết từ đầu, quá trình này không khác gì tự ngược, cô thừa nhận Đan Vân Sơ nếu lựa chọn đáp án giống như trước thì nó còn đau hơn là phải chết. Hơn nữa phải chờ đợi một người chưa có một đáp án xác định, lại đem tất cả quyền chủ động đều giao cho cô ấy, thật giống như chịu giày vò thống khổ.

"Tiểu công chúa sao lại thật tình như vậy? Chỉ là giả dụ thôi mà." Đan Vân Sơ nhìn thấy mặt Diệp Tuyền Vũ lạnh xuống, cô biết, Tiểu công chúa kỳ thật còn chưa có cảm giác an toàn, nhìn Diệp Tuyền Vũ như vậy, quả thật là rất đau lòng.

"Mặc dù là giả dụ, tôi cũng không thích nghe!" Diệp Tuyền Vũ đối Đan Vân Sơ nghiêm túc nói, nàng một chút cũng không thích cái giả dụ như thế này.

"Tốt, tôi từ nay về sau sẽ không nói nữa. Tiểu công chúa, giờ phút này tôi chỉ muốn em, điên cuồng muốn . . ." Đan Vân Sơ ngón tay so với trước kia càng thêm vội vàng, Đan Vân Sơ chỉ biết trong lòng mình bất an cùng sợ hãi, sợ mất đi Diệp Tuyền Vũ . . .

"Chờ chút . . ." Diệp Tuyền Vũ muốn đẩy Đan Vân Sơ ra, lại phát hiện Đan Vân Sơ rất nhanh ôm lấy.

"Mặc kệ, tôi liền lập tức muốn em!" Môi Đan Vân Sơ lập tức dán lên da thịt Diệp Tuyền Vũ, nắm lấy tay Diệp Tuyền Vũ đặt vào trên người mình, Diệp Tuyền Vũ thân thể ý chí rất nhanh bắt đầu mềm nhũn ra, nhưng là trong lòng lại có chút bất an. Đan Vân Sơ là không yên tĩnh, cô cảm thấy, nhưng là Đan Vân Sơ nhiệt tình như vậy cùng một năm trước trước khi bỏ rơi mình cũng có điểm tương tự, luôn điên cuồng đòi hỏi mình, giống như một bữa ăn ngon cuối cùng, và rồi sau tất cả lại là lựa chọn dễ dàng bỏ rơi.

Đan Vân Sơ, rốt cuộc là, cô lại muốn bỏ rơi tôi sao? Diệp Tuyền Vũ thân thể như chìm nổi, chính là trong lòng có một chút tuyệt vọng, Diệp Tuyền Vũ ý muốn trả thù Đan Vân Sơ cũng trở nên điên cuồng.

Một đêm điên cuồng trong dục vọng, Diệp Tuyền Vũ nhưng lại sớm tỉnh, thấy thân thể mình vẫn còn ôm chặt Đan Vân Sơ, hơn an tâm một ít, chỉ sợ lúc tỉnh, không còn thấy trên giường, Đan Vân Sơ lần này nếu là lựa chọn rời đi, sợ là lần này cái vở kịch thay lòng đổi dạ cũng không thèm diễn nữa, cô hiểu rất rõ Đan Vân Sơ.

Tuy rằng dấu hiệu cũng không lạc quan, nhưng là chỉ cần Đan Vân Sơ chưa rời đi, vẫn là sẽ có cơ hội, Diệp Tuyền Vũ tự trấn an mình.

Đan Vân Sơ cũng tỉnh lại sớm, cô phát hiện Diệp Tuyền Vũ đang nhìn chằm chằm mình.

"Sao không ngủ thêm chút nữa, lại quyến luyến nhìn tôi như vậy, sợ sau này không còn thấy nữa sao?" Đan Vân Sơ đùa giỡn nói.

Lời nói Đan Vân Sơ như dao đâm vào Diệp Tuyền Vũ, lúc này Diệp Tuyền Vũ là phi thường mẫn cảm.

"Cô biết tôi yêu cô, so với cô yêu tôi sâu đậm hơn, cho nên có thể đối với tôi không có sợ hãi sao ?" Diệp Tuyền Vũ nghịch tóc Đan Vân Sơ, thờ ơ hỏi.

"Bởi vì là Tiểu công chúa, tôi mới không sợ hãi, cũng không thể tìm được một người nào như Tiểu công chúa yêu tôi như vậy." Đan Vân Sơ đánh nhẹ vào mặt Diệp Tuyền Vũ cười nói.

"Nếu người khác cũng giống tôi yêu cô như thế, cô không phải là cũng yêu người đó sao?" Diệp Tuyền Vũ mặt không biểu tình hỏi.

"Người khác tôi mặc kệ, tôi chỉ yêu Tiểu công chúa." Đan Vân Sơ biết mình là cái loại cả đời chỉ biết yêu một người, cô thực lười, lười yêu người, đã yêu là không nén nổi tình cảm, tiếp tục yêu người khác, tuyệt không có khả năng.

Đan Vân Sơ lần đầu tiên nói yêu, Diệp Tuyền Vũ có chút không thể tin, cái người này đã từng nói thích, nhưng chưa bao giờ nói yêu, Diệp Tuyền Vũ nghe thấy, có chút cảm giác không thực, làm trong lòng có chút tuyệt vọng của Diệp Tuyền Vũ hiện lên vài tia hy vọng.

"Đan Vân Sơ, nói lại mấy lần nữa đi, tôi muốn nghe." Diệp Tuyền Vũ vui vẻ mà ngẩn cao người lên, nói với nữ nhân đang ở dưới mình.

"Cái gì nga?" Đan Vân Sơ biết rõ còn cố hỏi, cô chỉ lo nhìn cái nơi căng tròn của Tiểu công chúa, bởi vì cúi người mà càng trở nên mê người khiến người ta miệng đắng lưỡi khô.

"Nói cô yêu tôi!" Diệp Tuyền Vũ nói, cô phát huy cái tính mà Đan Vân Sơ mặc định cho mình, đã chịu qua nhiều hành hạ nên kiên định tự kỷ.

"Thật nổi da gà." Đan Vân Sơ không được tự nhiên cự tuyệt lặp lại lần nữa.

"Không nói thì thôi." Diệp Tuyền Vũ nhướng mày, ngồi hẳn dậy, tỏ vẻ muốn đi, Đan Vân Sơ không muốn cho Diệp Tuyền Vũ đi, cô hiện tại cần Tiểu công chúa ở bên, nếu không cô sợ mình không có dũng khí lựa chọn.

"Em muốn đi đâu?" Đan Vân Sơ cũng ngồi dậy hỏi.

"Đi làm!" Thật ra thì Diệp Tuyền Vũ không muốn đi làm, bất quá Đan Vân Sơ vốn là như vậy, luôn làm cho mình tức giận, trêu chọc mình, cũng không cho mình cảm giác an toàn, cô cũng hi vọng Đan Vân Sơ lựa chọn nhanh một chút, như vậy còn tốt hơn là làm mình đau khổ chờ đợi.

"Đừng đi làm, Tiểu công chúa hôm nay bồi tôi có được hay không? Chỉ một lần, một lần thôi." Đan Vân Sơ giọng nói gần như cầu khẩn, giờ phút này thật muốn nữ nhân này ở bên mình.

Đan Vân Sơ không nhìn thấy sắc mặt của Diệp Tuyền Vũ sau khi nghe được câu này trở nên tái nhợt, Đan Vân Sơ sẽ không dùng ngữ điệu như thế cầu xin mình, cô ấy luôn luôn bá đạo mà tùy hứng, trừ phi cô đã quyết định, và trong lòng cảm thấy áy náy mới sẽ như thế.

Đan Vân Sơ ngồi ở phía sau Diệp Tuyền Vũ, thấy Diệp Tuyền Vũ không có phản ứng gì, tựa hồ còn tức giận vì mình không nói câu kia, làm cho Đan Vân Sơ có chút hoảng hốt, cô cảm giác, cô cảm giác thấy hôm nay Vũ có chút kỳ quái. Rõ ràng người nên bất an và khó chịu phải là mình, nhưng là tại sao cô cảm giác, Tiểu công chúa so với mình còn khó chịu hơn?

"Vũ, tôi yêu em!" Đan Vân Sơ đột nhiên thốt lên, có lẽ những lời này có một loại ma lực, để cho Đan Vân Sơ vẫn còn do dự giờ phút này trong lòng đột nhiên hạ quyết tâm. Một khi đã quyết, tựu vứt bỏ được những phiền não bất an lúc trước, bắt đầu nghĩ tới những bước sau nên đi thế nào, không nên lo những phiền toái phía sau, Đan Vân Sơ vẫn là rất nữ vương.

Diệp Tuyền Vũ trong lòng mỉm cười nhưng vẫn nói cương, rõ ràng Đan Vân Sơ đã nói lời mình muốn nghe nhất, nhưng là Diệp Tuyền Vũ trong lòng phiếm chua sót, ở Diệp Tuyền Vũ xem ra, Đan Vân Sơ tỏ tình giống như là cấp cho mình một viên đường cuối cùng.

"Đan Vân Sơ, cô yêu tôi, tôi liền không cho phép cô rời bỏ tôi, nếu không . . ." Diệp Tuyền Vũ càng nói càng nhỏ, như là nói cho Đan Vân Sơ nghe, hoặc như là nói cho chính mình nghe.

Nếu không sẽ giết tôi, Tiểu công chúa nói nhiều rồi, chết ở trong tay em cũng rất tốt a!" Đan Vân Sơ một cách tự nhiên tiếp lấy lời Diệp Tuyền Vũ, kỳ thật cô cho tới bây giờ đều cảm thấy được Tiểu công chúa đối với mình luôn luôn sẽ dễ dàng mềm yếu, cho dù hiện tại hận đến cắn chặt răng, nhưng cũng không thật có thể cam lòng để mình chết.

"Ân, sẽ giết cô." Diệp Tuyền Vũ nghiêm túc nói, nếu đây là phương pháp để nàng ấy không thể rời đi, có lẽ nàng sẽ thử.

"Vậy trước khi giết tôi, có thể để cho tôi làm kẻ phong lưu không?" Đan Vân Sơ nhíu mày hỏi.

"Đan Vân Sơ..." Diệp Tuyền Vũ còn muốn nói gì, nhưng là Đan Vân Sơ lại dùng môi mình áp lên, lại kéo lên một hồi mây mưa, cơ hồ khiến tinh lực của hai người cạn kiệt.

Đan Vân Sơ nhìn Diệp Tuyền Vũ cực mệt mỏi ngủ say, cẩn thận đứng dậy mặc quần áo, sau khi mặc tử tế, Đan Vân Sơ môi nhẹ nhàng hôn lên trán Diệp Tuyền Vũ một cái.

"Vũ, tôi rời đi một chút, sẽ lập tức quay lại." Đan Vân Sơ nhẹ nhàng nói, nói xong liền rời khỏi phòng ngủ.

Diệp Tuyền Vũ mở mắt, nước mắt vô thức rơi xuống.

Cô ấy đúng là lựa chọn rời đi. Lập tức quay lại, lập tức là bao lâu? Làm cho mình thống khổ một năm, tâm đều đã chết rồi lại quay về trêu chọc sao? Sau đó lại đi sao? Diệp Tuyền Vũ trào phúng nở nụ cười, cười đến so với khóc còn làm cho người ta lo lắng hơn.

Diệp Tuyền Vũ còn không buông bỏ đứng dậy, kéo ra một góc màn nhỏ, nhìn Đan Vân Sơ cầm một cái túi, rồi mở cửa xe rời đi, cho đến khi xe của Đan Vân Sơ đi mất một lúc lâu, Diệp Tuyền Vũ cảm xúc cũng hoàn toàn sụp đổ.

Cô cho là mình có thể chịu đựng được, dù sao lâu trước đây trong lòng cũng đã chuẩn bị, nhưng là không nghĩ tới lúc lâm trận, lại trong nháy mắt sụp đổ, không chịu nỗi một kích mà đổ sụp.

Cô luôn là đánh giá thấp lực sát thương của Đan Vân Sơ đối với mình, lần này so với trước còn đau đớn hơn, tâm chẳng những không trở nên có sức chống cự, mà ngược lại còn mềm yếu hơn. Tựa như thủy tinh, tổn thương một lần, liền mài mỏng một lần, càng mài càng mỏng, một ngày nào đó, sẽ bị mài đến mỏng giống như một lớp giấy, khẽ đụng liền vỡ tan, tâm cũng hoàn toàn chết.

Diệp Tuyền Vũ như không còn cảm giác gì, cô ngồi xộp trên mặt đất, thân thể trần trụi ngồi cuộn lại thành một vòng, giống như một đứa nhỏ trong bụng mẹ, yếu ớt vô cùng. Nước mắt vô thức trào ra, tuyệt vọng làm cho người ta không thở được, chỉ có người lòng dạ sắt đá, mới có thể nhẫn tâm tổn thương một đứa trẻ như vậy?

Diệp Tuyền Vũ căn bản không ý thức được chính mình duy trì cái tư thế này trong bao lâu, cô chỉ biết là, lòng của cô đau đến không còn cảm giác gì.

"Tiểu công chúa, em tại sao khóc?" Đan Vân Sơ vừa vào cửa liền thấy Diệp Tuyền Vũ trần trụi cuộn tròn khóc, cả người tản ra một loại tuyệt vọng cùng hơi thở đau đớn, làm cho Đan Vân Sơ có chút khiếp sợ, Đan Vân Sơ chau mày, Tiểu công chúa rốt cuộc là như thế nào đây?

Diệp Tuyền Vũ chậm chạp ngẩn đầu lên nhìn Đan Vân Sơ, trên mặt còn rưng rưng nước mắt, cô cho là mình xuất hiện ảo giác, tựa như một năm trước, cái thời gian khó khăn nhất phải chịu đựng, ảo ảnh của Đan Vân Sơ luôn xuất hiện.

Đan Vân Sơ lập tức hướng Diệp Tuyền Vũ đi đến, muốn đem Diệp Tuyền Vũ che chở, tay vừa tiếp xúc thân thể Diệp Tuyền Vũ, mày nhíu lại càng chặt hơn, thân thể lạnh như băng, Tiểu công chúa đã duy trì cái tư thế này bao lâu? Cô gái này một chút cũng không quý trọng thân thể của chính mình, tự mình hành hạ mình đến thế sao? Đan Vân Sơ trong lòng có chút tức giận, Tiểu công chúa đúng là rất không thương tiếc bản thân của chính mình.

Chẳng lẽ là Tiểu công chúa đã biết ông nội nàng tìm mình, cho rằng mình lại rời bỏ nàng đi sao?

Nếu biết, sao lại không chủ động hỏi mình đây? Đan Vân Sơ đột nhiên có chút đã hiểu, cái người ngốc nghếch này, Đan Vân Sơ trong lòng thật muốn đánh em ấy một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net