Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dan đang tắm, xin hỏi có chuyện gì không?" Ann hỏi.

"Cô ấy đang tắm, cô nghe điện thoại của cô ấy, vậy đã xin phép chưa?" Diệp Tuyền Vũ rất không khách khí hỏi, cô tin tưởng Đan Vân Sơ sẽ không có cái gì với những người phụ nữ khác, tiếp cận Đan Vân Sơ có bao nhiêu khó khăn, điểm này Diệp Tuyền Vũ rõ ràng hơn ai hết, Đan Vân Sơ tình cảm bị động không nói, hơn nữa rất chán ghét loại phụ nữ dây dưa. Mặc dù tin tưởng Đan Vân Sơ, nhưng trong lòng Diệp Tuyền Vũ vẫn là khó chịu, Đan Vân Sơ bất quá ra nước ngoài, lại liền trêu chọc phụ nữ, thật là đáng giận, không chỉ một lần, Diệp Tuyền Vũ hi vọng Đan Vân Sơ không có bộ dạng trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy nữa.

Người nghe điện thoại là ai, đã trễ thế này còn ở trong phòng Đan Vân Sơ, hơn nữa Đan Vân Sơ chết tiệt kia, sao không đuổi cô gái này đi rồi hãy tắm chứ?

Ann phát hiện mình hiển nhiên đánh giá thấp người yêu Đan Vân Sơ, cô vốn tưởng rằng người Dan thích là cô gái ôn nhu, không nghĩ tới, là người kiêu ngạo, khôn khéo như thế. Vốn nghĩ muốn tạo bộ dạng giả dối mình và Dan thân mật nhưng lại bị cô ấy chất vấn, Ann có chút xấu hổ, biết không lừa được cô gái bên kia điện thoại.

"Trước khi cô gọi, điện thoại di động đã vang lên rất nhiều lần, tôi sợ là có việc gấp, cho nên mới nghe." Cô gái trả lời, giọng điệu thật đúng là rất bình tĩnh.

Diệp Tuyền Vũ hí mắt, cô không tin có chuyện trùng hợp như vậy, nhìn ra cô gái này thật không đơn giản, thực có mưu tính, mặc dù rất tin tưởng Đan Vân Sơ, nhưng mà việc có một cô gái mưu tính như vậy đối với Đan Vân Sơ như hổ rình mồi, thật khiến Diệp Tuyền Vũ có chút ngồi không yên.

"Cô là?" Diệp Tuyền Vũ đối với Ann có chút cảnh giác, muốn thăm dò lai lịch.

"Tôi là trợ lý của Dan, Dan là cấp trên tốt, đối với tôi chiếu cố, lại rất mê người, cũng rất có tài hoa, tôi rất yêu thích cô ấy, cũng rất ngưỡng mộ cô ấy." Ann hướng về phía người yêu của người ta nói ngưỡng mộ, rõ ràng chính là muốn khiêu khích.

Lừa quỷ đi! Đan Vân Sơ xấu xa kia, đối với cô chiếu cố, quả thực chính là nói hưu nói vượn, biết rõ Ann đang nói xạo, nhưng trong lòng Diệp Tuyền Vũ chính là bốc lửa lớn, nhưng cô không thể biểu hiện ra, càng biểu hiện quá rõ ràng, càng chứng tỏ mình không đủ tự tin, lại càng để cho Ann đắc ý.

"Cô ấy chính là như vậy, luôn câu dẫn rất nhiều phụ nữ loạn thất bát tao (1), như vậy không phải càng chứng tỏ cô ấy đúng là rất mê người sao? Bất quá cô ấy chính là cô gái của tôi, qua nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi." Diệp Tuyền Vũ giọng nói vô cùng tự tin cùng kiêu ngạo, giống như xác định chủ quyền không thể suy chuyển.

Ann có chút không vui, cô ấy không phải ám chỉ mình chính là hạng phụ nữ loạn thất bát tao sao? Nghe giọng nói của Diệp Tuyền Vũ, Ann biết, cô gặp phải đối thủ mạnh rồi, dù sao chưa từng có người từ tư chất đến ngữ khí lại đều cuồng ngạo như thế. Tuy nhiên, Dan có quyền lựa chọn người yêu thích hợp hơn, Ann tin tưởng mình sẽ không kém hơn cô gái này. Hơn nữa hai người còn yêu nhiều năm như vậy, tình yêu ai dám chắc lúc nào cũng là thời kì vui vẻ, Ann tin tưởng hai người hẳn là đã đến giai đoạn trầm lắng của tình yêu, nào có biết đâu hai người họ còn chưa đến giai đoạn yêu cuồng nhiệt, nói chi đến giai đoạn trầm lắng chứ!

"Trước kia là trước kia, chuyện sau này không ai biết được. Có cần tôi chuyển lời gì không?" Ann xem thường nói, cô từ nhỏ đã được giáo dục

là phải luôn cố sức tranh giành, không được dễ dàng buông tha.

"Không cần, khi nào cô ấy ra, thì bảo cô ấy gọi lại cho tôi." Diệp Tuyền Vũ cúp điện thoại, cô với Đan Vân Sơ còn cần cô ta chuyển lời sao? Cô ấy là trợ lý, không phải lúc nào cũng đi theo Đan Vân Sơ sao, Diệp Tuyền Vũ nghĩ tới đây, trong lòng liền nảy sinh 1 khúc mắc to đùng, Đan Vân Sơ, cô chừng nào mới có thể không rước lấy những thứ phụ nữ loạn thất bát tao này đây.

Lúc này, Đan Vân Sơ đánh răng hai lần xong đi ra ngoài, cô nghĩ Ann đã đi rồi, nhưng lại thấy Ann đang cầm điện thoại của mình, khẽ nhíu mày.

Ann thấy Đan Vân Sơ đi ra ngoài, vội vàng nói, "Điện thoại vang lên thật lâu, tôi sợ có việc gấp, cho nên mới nghe, thật xin lỗi." Thuận tiện đưa điện thoại cho Đan Vân Sơ.

Đan Vân Sơ nhận lấy điện thoại, thấy là Diệp Tuyền Vũ gọi, vừa nhăn mặt, vừa nhíu chân mày, Tiểu công chúa dễ ghen, Ann còn nghe điện thoại, không phải là tìm phiền toái cho mình sao?

Đan Vân Sơ gọi lại cho Diệp Tuyền Vũ.

"Tiểu công chúa, tìm tôi có việc sao?" Đan Vân Sơ hỏi.

"Không có chuyện gì thì không thể tìm cô sao?" Diệp Tuyền Vũ khẩu khí không tốt hỏi.

Xem đi, quả nhiên là đã ghen.

"Không rãnh rỗi, tôi cúp nha." Đan Vân Sơ cố ý không hiểu phong tình nói.

"Đan Vân Sơ!" Diệp Tuyền Vũ tức giận quát, Đan Vân Sơ biết mình trong lòng không dễ chịu, còn như thế, sao lại có loại phụ nữ đáng hận như vậy?

"Tiểu công chúa đang ghen sao?" Đan Vân Sơ khóe miệng giương lên, Diệp Tuyền Vũ chính là tiểu bá vương ngang ngược tham lam muốn chiếm trọn mười phần.

"Cô lập tức đổi trợ lý, tôi không thích cô ta." Diệp Tuyền Vũ bá đạo

nói, coi như cam chịu mình là đang ghen.

Đan Vân Sơ cười ra tiếng, Tiểu công chúa ghen là đương nhiên.

Diệp Tuyền Vũ ở đầu dây bên kia cau mày, cô cũng có thể tưởng tượng được nụ cười Đan Vân Sơ có bao nhiêu đắc ý.

"Mặc dù người nào đó tính tình nóng nảy, không nói đạo lý, nhưng tôi chỉ muốn khi dễ mỗi mình cô ấy, người khác tôi không có hứng thú." Đan Vân Sơ cười nói, lần này không đổi được, lần sau có thể đổi, có Ann, cô mới có thể sớm trở về.

"Kia không cho phép khi dễ người khác, cũng không bị người khác khi dễ." Diệp Tuyền Vũ không cam tâm tình nguyện nói, được rồi, mặc dù là bị khi dễ, nhưng là đối tượng duy nhất bị khi dễ, Diệp Tuyền Vũ tự an ủi.

Đan Vân Sơ khẽ chột dạ một chút, bị hôn trộm có tính hay không đây? Bất quá vẫn là không nên để cho Tiểu công chúa biết, nếu không, Tiểu công chúa lại muốn biến thành rồng phun lửa.

"Tiểu công chúa cũng vậy, không cho phép trêu chọc ruồi nhặn, không cho phép hướng người khác cười quyến rũ, không cho phép uống rượu say..." Đan Vân Sơ cũng không quên, Diệp Tuyền Vũ cũng là trời sanh hình dáng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, một chút cũng không kém hơn mình, Đan Vân Sơ nhớ tới Diệp Tuyền Vũ ở dưới thân mình quyến rũ xinh đẹp nở rộ, cực hạn xinh đẹp cùng mê người như vậy, Đan Vân Sơ một chút cũng không muốn cho người khác thấy.

Nghe được câu này, Diệp Tuyền Vũ tâm tình tốt lên rất nhiều, mới vừa rồi khóe miệng khẽ giương, lần đầu tiên cảm giác Đan Vân Sơ bắt đầu có một chút giống tình nhân.

Thật hiếm có, lần này hai người không gây lộn, nhưng mà cũng không tán gẫu được bao lâu, Diệp Tuyền Vũ mặc dù vô cùng không muốn cúp điện thoại, nhưng thấy Đan Vân Sơ liên tục ngáp, xem ra cô ấy thật sự rất mệt, Diệp Tuyền Vũ không đành lòng.

"Đan Vân Sơ, cô đi ngủ đi, không nên quá mệt mỏi." Diệp Tuyền Vũ đột

nhiên dừng chủ đề đang nói, thật ra trong lòng có chút không muốn, triển lãm tranh trọng yếu như vậy sao? Cần phải liều mạng như vậy sao?

Đan Vân Sơ sững sờ, mặc dù cô rất muốn ngủ, nhưng thấy Tiểu công chúa đang cao hứng nói chuyện, cho nên cô vẫn không muốn có ý chủ động cúp điện thoại, dù sao Tiểu công chúa cũng đã vài ngày không gọi điện thoại đến, hiện tại đang cao hứng lại đem điện thoại Tiểu công chúa cúp, khó nói Tiểu công chúa có thẹn quá mà hóa giận hay không. Nhưng lời nói quan tâm của Diệp Tuyền Vũ, khiến cho Đan Vân Sơ trong lòng có chút khác thường, có chút mềm nhũn, giống như thân thể mềm mại của Tiểu công chúa, đột nhiên rất muốn ôm Tiểu công chúa vào lòng.

"Ân, tôi đi ngủ." Đan Vân Sơ thuận thế nói, thật ra thì cô đột nhiên còn muốn tán gẫu thêm chút nữa, bất quá vì sáng mai phải lên máy bay sớm, cô sợ mình dậy không nổi, nên đành thôi.

"Ừm, ngủ ngon." Diệp Tuyền Vũ mặc dù miệng nói như vậy, cũng muốn chăm sóc Đan Vân Sơ, nhưng là trong lòng vẫn có chút mất mác, dù mình là người nói dừng trước, thế nhưng Đan Vân Sơ có phải hay không cũng nên biểu hiện một chút không nỡ chứ?

"Tôi nhớ cô." Đan Vân Sơ nói rất nhanh, sau khi nói xong lập tức cúp điện thoại, cô cảm giác mặt mình có chút hồng cùng nóng, bất quá nói một câu thôi mà, xấu hổ cái gì? Đan Vân Sơ tự khinh bỉ mình, cùng Tiểu công chúa cái gì không đứng đắn đều trải qua cũng không cảm thấy như thế, chỉ vì câu nói nghe mắc ói này, mà lại đỏ mặt. Trông ấn tượng mơ hồ của Đan Vân Sơ, hình như chỉ những thiếu nữ trẻ tuổi mới có thể ngây thơ như thế.

Ở một đầu dây khác Diệp Tuyền Vũ sững sờ, lần này cô đã nghe được, Đan Vân Sơ nói nhớ mình, Diệp Tuyền Vũ cầm lấy điện thoại di động cười ngây ngô hồi lâu, nụ cười xinh đẹp không giống bình thường.

Chú thích

(1) Loạn thất bát tao: lộn xộn, ngã nghiêng, bừa bãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net