71 -> 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nữ nhân chết tiệt, thân thể từng đợt từng đợt bị trêu chọc mà kích thích, thân thể của mình trước sau như một đối với Đan Vân Sơ không hề có chút lực kháng cự.



“Đan Vân Sơ, điện thoại ngươi đổ chuông rất nhiều lần!” Diệp Tuyền Vũ hướng vào phòng tắm nơi Đan Vân Sơ đang tắm nói.



“Ngươi nghe giùm ta trước, ta đang lau tóc.” Đan Vân Sơ trả lời.



Diệp Tuyền Vũ nhìn xuống điện thoại, là cuộc gọi của Đan phụ, Diệp Tuyền Vũ do dự vài giây, rồi cũng bấm vào nút nghe, Đan Vân Sơ muốn làm đà điểu, nhưng là không thể cả đời đều là đà điểu.



“Thúc thúc nhĩ hảo, Vân Sơ đang trong phòng tắm, sẽ nhanh ra đây.” Diệp Tuyền Vũ phi thường lễ phép nói.



Người bên kia sau khi nghe giọng nói của Diệp Tuyền Vũ, trầm mặc một chút.



“Ngươi là Tiểu công chúa?” Đan Kỷ Cương ngữ khí không xác định.



“Ân, ta là Diệp Tuyền Vũ.” Diệp Tuyền Vũ thần sắc có chút phức tạp trả lời.



“Kỳ thật cũng không có việc gì, ngươi coi như ta không có gọi cuộc gọi này.” Đan Kỷ Cương không biết đây có phải là cách tốt nhất hay không?



Diệp Tuyền Vũ trên mặt lộ lên vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới Đan phụ cũng lựa chọn làm đà điểu, nguyên lai Đan Vân Sơ tính cách đà điểu chính là di truyền từ Đan phụ.



“Thúc thúc…” Diệp Tuyền Vũ muốn nói lại thôi.



“Năm trước ủy khuất ngươi ngươi hi vọng ngươi không nên trách Vân Sơ, là ta không cho Vân Sơ đi, Vân Sơ tính cách không tốt, nhưng lại là một đứa con hiếu thuận, ngươi hãy tha thứ một chút cho cái tính xấu của Vân Sơ. Ta sẽ luôn luôn làm như không biết, cũng sẽ không để Khanh biết, chẳng qua ông nội ngươi . . .” Đan Kỷ Cương lo lắng chính là Diệp Chấn Thiên, Diệp Chấn Thiên nếu là muốn vạch trần cho Khanh biết, thì không thể có cách nào ngăn cản cùng giấu diếm. Chỉ là không biết dấu diếm Khanh có đúng hay không? Đan Kỷ Cương không xác định, hắn chính là không dám đem thân thể của Khanh ra mạo hiểm.



“Thúc thúc, ông nội bên kia ta sẽ giải quyết, sẽ không để cho dì biết đến, cũng sẽ không khiến thúc thúc khó xử.” Đan phụ chấp nhận mình, điểm ấy Diệp Tuyền Vũ cũng không bất ngờ lắm, xem ra mấu chốt chỉ là hai người, là ông nội cùng Đan mẫu.



Tiểu công chúa kỳ thật thật giống Văn Cơ, Văn Cơ trừ người mình yêu, ai cũng mặc kệ, đến chính mình cũng không quan tâm, hy vọng Tiểu công chúa có phương thức kỹ lưỡng để giải quyết vấn đề, chứ không giống như Văn Cơ lúc xưa, xông loạn đập loạn. Văn Cơ thì yêu Khanh, Tiểu công chúa thì yêu Vân Sơ, dường như tất cả rối rắm đều giống nhau.



“Ngươi giải quyết tình hình thực tế so với Vân Sơ tốt hơn nhiều, nhất định ngươi so với Vân Sơ vất vả hơn, cùng Vân Sơ ở cùng một chỗ đúng thực ủy khuất cho ngươi.” Đan Kỷ Cương thở dài nói.



Diệp Tuyền Vũ trầm mặc, điều ủy khuất nhất cũng đã trải qua rồi, thì còn sợ gì đây?



“Ai gọi tới vậy?” Đan Vân Sơ đem khăn lông khô đưa cho Diệp Tuyền Vũ, người tựa vào người Diệp Tuyền Vũ, ý muốn cho Diệp Tuyền Vũ thay mình lau tóc.



Diệp Tuyền Vũ tiếp nhận khăn lông, thay Đan Vân Sơ lau tóc một lúc sau mới thờ ơ mở miệng: “Ba ba của ngươi gọi.”



Đan Vân Sơ đột nhiên đứng dậy, ” Sao ngươi không nói là baba ta gọi điện tới?” Đan Vân Sơ nhíu mày, ngữ khí cũng không tự chủ có chút tăng lên.



“Nói cho ngươi biết thì thế nào ? Không cho ta nghe sao?” Diệp Tuyền Vũ ngữ khí vẫn bình thản, ánh mắt nhưng lại u lãnh lên.



“Ta chỉ là chưa chuẩn bị tốt . . . “Đan Vân Sơ cũng không phải muốn trách cứ Diệp Tuyền Vũ, chính là trong lòng mình thực buồn bực.



“Không chuẩn bị tốt, thì không nên tới trêu chọc ta!” Diệp Tuyền Vũ lạnh lùng nói, nàng đem khăn ném tới trên ghế salon, đứng dậy vào thư phòng, đóng sầm cửa, để Đan Vân Sơ nhốt ngoài cửa.



Đan Vân Sơ tâm tình phi thường buồn bực, thấy Diệp Tuyền Vũ vào thư phòng, tâm tình càng thêm buồn bực, nàng bản năng muốn giơ tay lên gõ cửa dụ dỗ, nhưng là tay nâng lên trong nháy mắt lại rụt về.



Đan Vân Sơ tinh thần suy sụp ngồi trên ghế salon, cầm điện thoại mình gọi lại cho Đan Kỷ Cương.



“Baba, ta hiện tại cùng Tiểu công chúa một lần nữa ở cùng một chỗ.” Đan Vân Sơ chủ động hướng ba của mình thẳng thắn.



“Đã bao lâu?” Đan Kỷ Cương hỏi.



“Gặp lại gần một tháng, nhưng cùng một chỗ chỉ mới một tuần.”



“Các ngươi cùng một chỗ cũng tốt, ba ba biết ngươi ngoài trừ Tiểu công chúa ra thì chắc chắn sẽ không thích một ai khác, vốn sợ ngươi sẽ sống cô độc suốt đời còn lại, như vậy cũng tốt . . .” Đan Kỷ Cương trong lời nói không những không an ủi Đan Vân Sơ mà còn đang an ủi chính mình.



“Thực xin lỗi, ta không biết làm thế nào mới tốt, ta không muốn mất đi Tiểu công chúa, nhưng là ta lại không biết như thế nào mới có thể để cho mẹ chấp nhận, như thế nào mới không cho các ngươi bị thương tổn . . .” Đan Vân Sơ ngữ khí có chút chán nản cùng tự trách.



“Yêu nhau là chuyện hai người, có đôi khi thử cùng nàng bàn bạc, có đôi khi nhường cho nàng một chút, người yêu của ngươi, so với người khác càng vất vả, mặc dù các ngươi không nhất định có thể ở chung một chỗ, ít nhất cùng một chỗ một thời gian, hảo hảo quý trọng đi.” Đan Kỷ Cương thở dài nói, hắn hi vọng nữ nhi của mình cùng nữ nhi của Văn Cơ có thể được hạnh phúc, mặc dù cái hạnh phúc này ngược lại với nguyện ý của Khanh.



Đan Vân Sơ nhớ tới khi còn nhỏ, mình không giải được đề toán, ba ba liền thường xuyên giấu diếm mẹ giúp mình giải đáp, ba ba cưng chìu mình, đó là điều chưa từng thay đổi, giống như hiện tại, hắn sẽ cố hết sức giấu diếm, nhưng là người đi thi, cuối cũng vẫn là mình.



Đan Vân Sơ nói chuyện điện thoại xong, tâm cũng yên tĩnh trở lại, vốn là lỗi của mình, còn hướng Tiểu công chúa phát cáu, Đan Vân Sơ, ngươi đúng như Tiểu công chúa nói, kém cỏi! Lúc này, mới phát hiện trên bàn cơm cách đó không xa, bày ra hai phần sandwich cùng hai ly sữa, Đan Vân Sơ biết mình nếu tiếp tục để mất nữ nhân này thì nhất định sẽ hối hận cả đời. Đan Vân Sơ nhanh chóng gõ cửa vài cái, Diệp Tuyền Vũ vẫn không ra, Đan Vân Sơ xoay người đi tìm cái chìa khóa dự bị.



Diệp Tuyền Vũ cho là Đan Vân Sơ sẽ lập tức gõ cửa, nhưng là chờ thật lâu, Đan Vân Sơ vẫn còn chưa gõ cửa, Diệp Tuyền Vũ trong lòng có chút không xác định. Nàng không xác định có phải chính quá kiêu ngạo đi đặt cược vào tình yêu của Đan Vân Sơ không, Đan Vân Sơ vốn là như vậy, luôn là dễ dàng thương tổn được mình, nàng luôn là không đủ yêu, vốn là sẽ không đem mình để ở vị trí mình muốn. Nàng cũng không cần phải ép buộc Đan Vân Sơ không thể không lựa chọn, ít nhất cũng không phải là phương diện quyết định đem mình bỏ xuống, nàng ít nhất cũng biết nên cùng mình cố gắng.



Diệp Tuyền Vũ gắt gao cắn môi dưới, môi dưới bị cắn đến xuất huyết cũng không biết, nàng đang đợi Đan Vân Sơ gõ cửa, đợi nàng dụ dộ mình, nhưng là Đan Vân Sơ vẫn chưa gõ cửa, làm cho Diệp Tuyền Vũ cơ hồ chờ đến muốn hận Đan Vân Sơ, vừa mới nghe được vài tiếng gõ, chỉ vài cái rồi lại im lặng, một chút thành ý đều không có, Diệp Tuyền Vũ không khỏi nổi giận.



“Tiểu công chúa, giận sao?” Tìm nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được cái chìa khóa dự phòng, mở cửa đi vào, chứng kiến Diệp Tuyền Vũ khuôn mặt vẫn lạnh như trước, Đan Vân Sơ phóng ngữ khí mềm mại hỏi.



Diệp Tuyền Vũ không để ý tới nàng, nhìn vào đống văn kiện trên bàn, tựa hồ xem Đan Vân Sơ như không khí.



“Tiểu công chúa,tức giận sao, là ta sai.” Diệp Tuyền Vũ trên mặt lạnh lùng như trước, Đan Vân Sơ trong lòng có chút không phải, nguyên lai cảm giác bị chiến tranh lạnh rất khó chịu.



“Diệp Tuyền Vũ, Đan Vân Sơ chính thức hướng ngươi giải thích!” Đan Vân Sơ nghiêm trang nói, để một Đan Vân Sơ kiêu ngạo có thể hạ thấp mình như vậy, cũng quả thật không dễ dàng, Diệp Tuyền Vũ sắc mặt lạnh lẽo dịu đi một ít, nhưng là như trước không muốn để ý Đan Vân Sơ.



Đan Vân Sơ tới gần Diệp Tuyền Vũ, mới phát hiện Diệp Tuyền Vũ trên môi có một chút máu, Đan Vân Sơ nhíu mày, Tiểu công chúa làm sao thích tự hành hạ bản thân đây?



“Tiểu công chúa nếu tức giận, thì cứ hướng ta mà phát cáu, không cho phép tự làm tổn thương mình, ta hội đau lòng, Tiểu công chúa muốn cắn người, ta cho ngươi cắn được không?” Đan Vân Sơ đau lòng nói.



“Ngươi để cho ta cắn?” Diệp Tuyền Vũ đột nhiên lên tiếng, câu hỏi làm Đan Vân Sơ sửng sốt, nhưng Đan Vân Sơ cũng lập tức bắt lấy cơ hội.



“Ngươi muốn, ta sẽ cho ngươi cắn!” Đan Vân Sơ thuận thế nói.



“Lại đây!” Diệp Tuyền Vũ biểu hiện rất thật, làm Đan Vân Sơ thật sự phản ứng không kịp, Tiểu công chúa thật muốn thật muốn cắn sao?



“Ngươi thật muốn cắn sao? “Đan Vân Sơ không xác định hỏi.



“Không phải ngươi để ta cắn sao?” Diệp Tuyền Vũ sắc mặt không có bất kỳ diễn cảm nào, Đan Vân Sơ trong lòng có chút cảm giác mông lung.



“Được rồi, ngươi cắn đi!” Đan Vân Sơ có chút bất an tới gần Diệp Tuyền Vũ, Diệp Tuyền Vũ kéo áo tắm của nàng xuống, hướng trên vai Đan Vân Sơ hung hăng cắn một cái, Đan Vân Sơ đau đến mức nước mắt muốn chảy cả ra.



“A . . . Đau quá . . .” Đan Vân Sơ không khỏi kêu lên.



“Ngươi thật sự cắn a?” Đan Vân Sơ vẻ mặt ủy khuất nói.



“Hối hận rồi sao?” Diệp Tuyền Vũ chứng kiến vẻ mặt ủy khuất của Đan Vân Sơ, trong lòng có chút hả giận, nữ nhân này có lẽ nghĩ mình sẽ vì nàng đau lòng nên sẽ không dám cắn thật, nàng tổng là yên tâm có chỗ dựa chắc!



“Không có, bất quá ngươi cắn thì cũng ý tứ cắn nhẹ một tý thôi không được sao . . .” Đan Vân Sơ nói thầm, cắn như hận, cắn chảy cả máu, Đan Vân Sơ không dám nhìn vào vai mình, chỉ sợ thấy máu chảy xuống.



“Không cắn nặng, thì ta không hết giận.” Diệp Tuyền Vũ vẻ mặt hờ hững nói.



“Tiểu công chúa nhất định là trả thù cái cắn hồi sáng của ta, thật là nữ nhân hẹp hòi . . .” Đan Vân Sơ nghĩ đến Tiểu công chúa hiện tại khẩu vị thật sự là càng ngày càng nặng, hiện tại đều trút giận đến đổ máu, sau này nếu làm cho nàng tức giận, không phải là thường xuyên phải chảy máu sao? Nghĩ đến đây Đan Vân Sơ trong lòng có điểm sợ hãi.



“Đan Vân Sơ, ngươi không thể thẳng thắng sao? Là chính ngươi để ta cắn, bây giờ còn oán hận này nọ, ngươi rốt cuộc là có thành ý hay không?” Diệp Tuyền Vũ có chút tức giận hỏi, tha thứ cho nàng là tốt rồi, còn oán hận cái cọng lông gì nữa?



“Nhưng thật rất đau, đều thấy cả máu, ngươi vẫn còn không cầm máu a . . .” Đan Vân Sơ ủy khuất nói.



“Đó không phải là dấu răng sao, làm gì có chảy máu, cầm máu gì chứ!” Diệp Tuyền Vũ miệng tuy quở trách Đan Vân Sơ, nhưng thật ra đi tìm thuốc mỡ thoa lên chỗ bị cắn của Đan Vân Sơ. Nàng luôn quá dễ dàng tha thứ cho nữ nhân này, nàng luôn không nỡ làm khó nữ nhân này.



“Ngươi biết rõ ta sợ máu lại sợ đau nha!” Đan Vân Sơ ôm lấy Diệp Tuyền Vũ, làm nũng nói, nàng biết trong lúc mình làm sai, thì làm nũng là tốt nhất.



“Một chút đau đều không chịu nổi, nữ nhân vô dụng!” Diệp Tuyền Vũ bôi thuốc cũng là ôn nhu không ít.

Chương 80


Diệp Tuyền Vũ cũng là không có chủ động ép Đan Vân Sơ nữa, Đan Vân Sơ có thể trốn mấy ngày, sẽ cho nàng trốn mấy ngày, nàng dung túng nữ nhân này đến mình cũng không cách nào tưởng tượng nổi. Tiếng nhạc như một viên đá nhỏ, rơi xuống nước, mặt hồ một chút rung động sau đó liền trở lại yên ắng.



Đan Vân Sơ tính cách rất nữ vương, nhưng là năng lực thì không phải của nữ vương, nàng không có khả năng giải quyết vấn đề, cũng không giải quyết vấn đề với thái độ tích cực, chỉ là né tránh, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài.



Nhưng là kéo dài luôn không phải là biện pháp lâu dài.



“Ông nội, đây là bản ghi chép cuộc sống một tháng này của Vũ nhi, nàng lại cùng nữ nhân Đan Vân Sơ đó tiếp tục dây dưa một chỗ . . .” Diệp Tuyền Thái cung kính nói.



“Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao bây giờ mới nói cho ta biết?” Diệp Chấn Thiên bực bội trừng mắt liếc nhìn Diệp Tuyền Thái một cái.



“Lần này là Đan Vân Sơ đi dây dưa với Vũ nhi, Vũ nhi lúc đầu tựa hồ không quan tâm để ý Đan Vân Sơ, nên ta nghĩ vấn đề này không nói cũng không sao, nhưng là không nghĩ tới, vừa mới hơn mười ngày, Vũ nhi lại cùng nữ nhân kia nối lại tình xưa, hơn nữa ta cảm thấy được Vũ nhi lần này giống như có chút phát hiện . . .” Ngay từ đầu khiến các nàng không thể hợp lại so với cho các nàng hợp lại rồi chia rẽ, thì càng thú vị hơn, Vũ nhi lần này tốt nhất nên cùng ông nội đối chọi, thật thú vị, Diệp Tuyền Thái tà ác nghĩ đến.



“Con tiện nhân!” Diệp Chấn Thiên ánh mặt bọc sương mù.



“Ông nội có tính toán gì không?” Diệp Tuyền Thái hỏi.



“Ngươi ra ngoài đi, ta tự có tính toán!” Diệp Chấn Thiên đuổi Diệp Tuyền Thái ra ngoài, sắc mặt phi thường tối tăm.



Diệp Tuyền Thái hơi hơi cong lên khóe miệng, khuôn mặt âm nhu kia trở nên tà ác!



“Đây là năm trăm ngàn, ngươi lập tức rời đi Vũ nhi, bằng không hậu quả ngươi không thể tưởng tượng được đâu!” Diệp Chấn Thiên đem chi phiếu ném đến trước mặt Đan Vân Sơ, lạnh lùng nói.


“Ta yêu nàng, lần này sẽ không dễ dàng mà ly khai như vậy.” Đan Vân Sơ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tờ chi phiếu, hiện tại nàng không thiếu tiền, với so thì Tiểu công chúa ra tay hào phóng hơn, lần trước vừa ra tay chính là một triệu, Diệp lão gia xem ra có chút keo kiệt.



“Ngươi không sợ Tô Văn Khanh biết? Nàng có thể chấp nhận nữ nhi mình là đồng tính luyến ái, hơn nữa lại cùng với một người có quan hệ biểu muội huyết thống mà cùng đồng tính luyến ái sao? Ngươi muốn cho cha mẹ ngươi nửa đời sau luôn luôn bị người khác nói xấu sau lưng sao? Cho dù ngươi mặc kệ bọn hắn, cũng phải vì chính ngươi mà ngẫm lại, không nên tự mình hủy hoại tiền đồ, lấy Diệp gia thế lực, khiến ngươi biến mất trong giới hội họa cũng không phải là việc gì khó.” Diệp Chấn Thiên nhìn thẳng Đan Vân Sơ, khí thế bức người hỏi.



Đan Vân Sơ thấy Diệp Chấn Thiên lại lấy cha mẹ ra uy hiếp mình như lần trước, mí mắt khẽ rung một chút, nhưng cái chi tiết nhỏ này không tránh được ánh mắt của Diệp Chấn Thiên, trong mắt Diệp Chấn Thiên, Đan Vân Sơ lần nữa quấn lấy Vũ nhi đơn giản là vì lúc trước không vớt vát được gì, trong lòng không cam, nên muốn vớt vát thêm. Vốn là Diệp Chấn Thiên một phân tiền cũng không muốn cho nàng, nhưng là sợ nàng kinh động Vũ nhi, lấy một ít tiền bịt miệng để rời đi là tốt nhất.



“Cho ta thời gian suy nghĩ.” Đan Vân Sơ biết nàng hoàn toàn không có biện pháp với Diệp Chấn Thiên này, nàng biết Diệp Chấn Thiên là người không tin tưởng cái gọi là tình yêu, chỉ quen lấy tiền bạc để đo lòng người. Muốn trì hoãn thời gian, chán ghét lựa chọn, lại phải lựa chọn, Đan Vân Sơ hận chết phải lựa chọn rồi, trước mắt cứ trì hoãn thời gian rồi sau nhất định cũng có biện pháp.



“Một triệu, nhiều nhất là một triệu, còn thời gian thì không thể thương lượng, nếu không thì một phân tiền ta cũng không đưa ngươi!” Diệp Chấn Thiên xem ra, Đan Vân Sơ chính là lòng tham không đáy.



“Ba ngày, ngươi không sợ Vũ hoài nghi sao?” Đan Vân Sơ trong lòng có chút phẫn hận, lão già chết tiệt, ai thèm cái đồng tiền dơ bẩn của nhà ngươi! Vũ làm sao có một ông nội đáng ghét như thế, chỉ biết lấy cường quyền uy hiếp, bị uy hiếp qua một lần còn không đủ tư vị, còn tới lần thứ hai.



“Chỉ ba ngày, nếu vượt qua một giờ, sẽ khiến ngươi đẹp mắt!” Diệp Chấn Thiên lãnh khốc uy hiếp nói.



“Nếu không có gì nữa, ta đi trước!” Đan Vân Sơ giọng nói cùng thái độ là không quá tốt, thậm chí có một tia không kiên nhẫn, bất quá cũng bình thường, Đan Vân Sơ vốn không phải là người có tính khí tốt, nên bị uy hiếp như thế, thái độ như vậy là chuyện đương nhiên.



Diệp Chấn Thiên nheo mắt, tiện nhân này cùng tiện nhân Tô Văn Cơ năm đó thật giống nhau, đều hạ tiện giống nhau, đều không để bất luận kẻ nào trong mắt, đều không biết trời cao đất dày, đều làm người ta ghét đến tận xương tủy.



“Ông nội ngươi quả nhiên vừa tìm tới Đan Vân Sơ, ngươi dự tính thế nào đây?” Lam Vận đem tin tức mới nhận được lập tức nói cho Diệp Tuyền Vũ.



“Hiện đang ở nơi nào?” Diệp Tuyền Vũ thần kinh đột nhiên căng thẳng.



“Ngươi tính như thế nào?” Lam Vận một chút tò mò hỏi.



“Đàm phán, cũng có thể nói là buộc hắn thỏa hiệp.” Diệp Tuyền Vũ trên mặt nói không ra lời kiên định.



“Ông nội!” Đan Vân Sơ phút trước mời vừa đi ra, Diệp Tuyền Vũ liền hiện tại ở trước mặt Diệp Chấn Thiên.



“Con tiện nhân kia mới đây đã lật lọng rồi, nhanh như vậy liền hướng ngươi mách lẻo sao?” Diệp Chấn Thiên khiêu mi hỏi, trong lòng chán ghét Đan Vân Sơ lại tăng thêm vài phần.



“Ông nội để cho Thái đường ca cho người theo dõi ta, ta tự nhiên cũng cho người theo dõi ông nội.” Diệp Tuyền Vũ ngồi xuống bình tĩnh nói với Diệp Chấn Thiên.



“Ngươi biết ta cho Tuyền Thái phái người theo dõi ngươi?” Diệp Chấn Thiên có chút không ngờ, nếu lấy tính tình của Vũ nhi, nếu biết thì không thể nào không lên tiếng.



“Hai ba tháng trước phát hiện, nhưng lúc đó tâm đã chết, cái gì cũng không quan tâm, ngươi muốn theo dõi cũng không sao. Chẳng qua là hiện tại, ta không hy vọng ông nội tiếp tục theo dõi cuộc sống riêng tư của ta, ta yêu nữ nhân kia, cho nên ta không thể để ông nội tiếp tục đuổi Đan Vân Sơ ra xa khỏi ta.” Diệp Tuyền Vũ vẫn dùng vẻ mặt bình tĩnh nói, so với năm đó dùng khổ nhục kế van xin mình, thì trưởng thành rất nhiều, một năm nay, Vũ nhi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net