Buổi tiệc dạ yến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô thức dậy cũng tầm 5h chiều cô đi vào nhà vệ sinh tắm rửa thay đồ rồi makeup, makeup vừa xong chưa kịp bước xuống nhà thì tiếng cô em gái vọng lên:

-Chị My ơi! Chị xong chưa em với Minh Hạo đang chờ đưa chị đi đây? Ba với mẹ đang ở buổi tiệc đấy chị!

-Ừm chờ chị mặc áo khoác rồi xuống!

Cô mặc áo khoác để tạm che đi chiếc váy bên trong cố tình cho em gái bẽ mặt khi tưởng cô mặc đồ hở hang, hôm nay cô trang điểm đậm nhưng theo kiểu nhu mì cực kì xinh, ít khi nào nữ phụ gắn thêm mi mắt nhưng hôm nay cô gắn mi trên và cả mi dưới làm tôn lên đôi mắt to, sóng mũi cao khiến cô không cần đánh phấn nhũ đôi môi màu hồng hào thường ngày của cô thay vào ấy màu đỏ cam kiêu sa quyền quý hơn, tóc màu nâu thuần uốn xoăn lọn thả xuống ngang hông, thật khác xa với nữ phụ trước đây nhìn cứ như 2 người hoàn toàn khác biệt, mùi nước hoa đắt tiền khiến cô thơm ngát từ trên xuống dưới, đôi giày cao gót khiến cô vốn cao còn cao hơn. Nói chung là cực phẩm.

Bước vào xe cô ko nói ko rằng chỉ thấy cô em gái cứ ngồi cười tủm tỉm, trong dạ cô em nghĩ chị mình hôm nay sẽ bị đánh giá như thế nào lòng hưng phấn ko nguôi cứ mãi cười.

Tới trước cửa bữa tiệc thảm đỏ trải cho khách đi vào cô em gái nhanh nhảu kéo tay chị mình vào miệng không ngừng bảo:

-Chị ơi! Trời hôm nay ko lạnh mấy hay chị cởi áo khoác ra nhé!

"Em gái ơi em còn xanh lắm chưa đủ trình với chị đâu!"
Cô thầm nghĩ rồi nói:

-Em nói đúng hôm nay ko lạnh mấy, chị cởi ra gửi tạm xe em nhé!

-Dạ chị!

Mang bộ mặt hứng khởi khi chị mình sắp cởi áo khoác trong hàng trăm con mắt đang chú ý, Khiết My nghĩ bụng "Xin lỗi em chị đây làm em thất vọng rồi em nhỉ! Haha"

Cô cởi áo khoác bên trong là chiếc váy dạ hội đuôi cá dài màu đen đính kim cương hình phía dưới cô em gái vẻ mặt hết đỗi ngạc nhiên, Minh Hạo đứng kế bên bất ngờ ko kém, quả thực phong cách này nữ phụ chưa mặt lần nào.

-Sao thế em? Còn gì mà ko mau vào với chị?.

-Sao chị mặc váy này?

-À quên ko nói với em, chiếc váy hôm bữa chị mua về quên chưa giặt nên chị mặc tạm chiếc váy này hì!

-À dạ!

Cô cứ thế bước theo em gái đang tức giận đi xồng xộc phía trước nếu cô mặc váy này thì khẳng cmn định là cho cô em mình lép xẹp hẳn luôn khi đi cạnh cô ghẹo nói:

-Chờ chị với nào việc gì đi nhanh thế em!

Cô đi lại choàng tay với cô em vào bữa tiệc. Lưu Khiết và Lãng Dư nắm tay nhau đứng ở phía trước cách đó ko xa, nắm tay cô em nhẹ nhàng đi lại ấy:

-Chào ba chào "dì"!

Tiếng dì cô cố tình nhấn mạnh và nói lớn lên để m.n cùng nghe thấy, những tiếng xì xào bắt đầu to nhỏ ba cô bất ngờ nói:

-Con quên à! Đây là mẹ con chứ sao con lại gọi dì.

Ông nghiến răng kèn kẹt nói.

-Ba mới là quên rồi mẹ con tên Hàn Tuyết chứ và cách đây 14 năm đã mất rồi mà ba! Con nói thế có đúng ko dì?

Câu khẳng định của cô càng khiến cho mặt ai kia vốn đen giờ lại như nhọ nồi.

-Mày dám làm mất mặt tao trước mặt mọi người sao?

-Thôi mà anh! Con nó còn nhỏ suy nghĩ chưa thấu đáo, ko sao mà!

-Quả là dì đây vẫn biết cách ăn nói hơn ạ!

-Được rồi hôm nay ba cũng ko chấp nhất với con làm gì! Con vào trong đi cách ăn mặc con hôm nay ta cũng tương đối hài lòng nên ko tính toán với con.

-Dạ xin phép ba con đi.

"Hứ ở đây mà ngắm bọn bây sao bà đây cốc cần" nghĩ vậy cô liền đi vào trong trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net