Xuôi Tay Chịu Trói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn ta nghe cô nói xong bật cười ha hả :

-Cô nghĩ tôi tốn công nghĩ ra 1 kế hoạch mà chỉ như vậy là kết thúc được sao?

-Vì tôi biết nên tôi mới kêu anh kết thúc đi tôi chán chơi với kẻ ko có đầu óc rồi!

-Cô nói vậy là sao?

-Là sao hả? Ngại quá nhưng cũng phải nói Phi tổng à! Là tôi " lỡ tay " đi cắt hết dây kích hoạt của những quả bom anh cài rồi!

Nghe xong câu nói như trời giáng anh ta lắp bắp hỏi:

-Cô...cô.. Sao..cô...có thể... Tìm ra chúng mà cắt.. Cô đừng hòng lừa tôi.

-Ai da Phi tổng à tôi xin lỗi nhưng máy dò bom thường ko ra, nhưng tôi có thể dò ra được! Hì

-Cô nói dối...tôi ...ko tin!

-Được rồi ko tin cũng được để tôi kể anh nghe vị trí từng trái bom, trái bom đầu tiên anh đặt chúng ở phía sau chai rượu thứ 3 hàng thứ 5 dãy rượu thứ 2 đúng ko?

-Đú.ng..

-Trái thứ 2 nằm ở phía sau cửa sổ hóng mát phía nhìn ra biển đúng chứ?

-Đúng...

-Trái cuối cùng là ở...

Nói đoạn cô bước lại chậu cây nhỏ trên bàn cầm lên buông xuống nền gạch vỡ ra có trái bom bị cắt dây kích hoạt rớt ra. Trước sự kinh ngạc của hắn lẫn mọi người cô cười mỉm nói giọng yêu kiều:

-Dừng cuộc chơi được rồi chứ hay muốn tự tay tôi đánh anh đây?

-Được rồi tôi thua tâm phục khẩu phục...

Hắn cười nhạt ngồi xuống ghế chờ đợi cái chết từ 2 người chủ bang kia dành cho mình, cô đi lại phía cậu bé bị trói đầu tiên tay chạm chiếc nhẫn con dao nhỏ phụt ra cô nhẹ nhàng cắt dây cho cậu bé, cậu bé đứng lên ôm cô cười, cô xoa đầu cậu rồi đi cắt dây cho Ngạo Thiên Minh Hạo và nhóm "Tứ Long".

M.n được thả ra ai cũng căm phẫn nhìn Phi Giáp, dường như ko chịu ngồi yên hắn nhào lại túm thằng nhóc vừa thả ra tay bóp cổ cậu nhóc, cô thấy vội lên tiếng:

-Anh còn ko mau dừng lại!

-Cô và họ mà bước lại gần là tôi bóp chết nó!

Cô cười nửa miệng rồi phun ra câu:

-Để xem anh bóp chết nhóc ấy được ko?

Vừa nói cô rút 1 cây kim tẩm thuốc ra và "VÚTTTT" chỉ kịp nghe tiếng cô phóng cây kim nhìn sang hắn, cây kim nằm trên giữa trán hắn ta ngất lịm, cô vội chạy lại thằng nhóc, nhóc ôm cô thật chặt mở miệng nói:

-Cảm ơn chị, ko có chị là em chết mất rồi.

Cô vút sống lưng cậu nhóc cho cậu bình tĩnh lại:

-Ko có gì đâu em! Em tên gì?

- Em tên Ngự Di, em họ của anh Ngự Ngạo Thiên!

-Ồhh ra là vậy! Ko sao là tốt rồi lại chỗ anh em đi.

Cậu nhóc luyến tiếc buông cô ra, cô lại nói:

-Mọi chuyện còn lại giao cho các anh hắn ta chỉ bị thuốc mê làm bất tỉnh thôi.

M.n nhìn cô gật đầu rồi kêu m.n mở hết cửa ra mạnh ai nấy về sau 1 trận hoảng hốt.

Cô ngồi trên xe nghiêng đầu ra cửa nhìn cảnh dáng vẻ mệt mỏi, Khiết Linh lên tiếng:

-Chị ơi! Em cảm ơn chị không có chị là em tiêu rồi!

-Ko sao lần sau chú ý trong những buổi tiệc ko được đánh lẻ khỏi Minh Hạo!

-Em biết rồi chị!

Minh Hạo cũng lên tiếng:

-Cảm ơn cô.

-Ko có gì đừng mãi cảm ơn tôi. Xem như hôm nay ko có chuyện gì là được!

Về tới cổng nhà cô bước vào tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngồi suy nghĩ, "sao lại ko thấy nam chính 2 mà lại xảy ra chuyện này nhỉ, chả nhẽ cuốn tiểu thuyết bị mình thay đổi nhỉ, mà cũng chả sao mình tới đây là để giúp nữ phụ đòi lại công bằng mà" nói đoạn tự kỉ xong cô nằm ườn mệt mỏi nhắm mắt lại đi vào giấc  ngủ.

--------

M.n thấy ta viết ổn koooo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net