Chap 104:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiết Lãnh vừa dứt lời, Tử Du liền sững sờ không thôi. Đã từ lâu hắn đã phải trốn ở một góc dõi theo người anh trai ruột mà hắn thầm yêu, hiện tại đối mặt như vậy làm hắn luống cuống. Thiết Lãnh nhìn thấy Vân Thanh bị hành hạ đến thân xác tàn tạ, liền đi thẳng vào trong, bế xốc Vân Thanh lên:

"- Tử Du đã làm gì với em?!"

"- Hắn... khụ... hắn không làm gì tôi cả." - Vân Thanh cố gắng hít thở, khó khăn nói. Thiết Lãnh tức giận, đỡ cằm Vân Thanh lên, nhìn thấy một vết cắt sâu ở thanh quản, máu vẫn còn chảy ra.

Bên này Song Song cùng Khưu Mạn xem trò vui, dường như hai cô đã trở thành người thừa của vở bi kịch tình yêu đầy đau khổ này. Nhưng chỉ tiếc là Đình Vãn trong lòng tràn ngập cừu hận, vẫn còn hận thù đối với Song Song đã cướp Ưu Lục khỏi cô ta, liền bất chấp nguy hiểm, rút cây súng lục bên trong túi áo ra, nhanh tay đoạt lấy Song Song, dí súng vào thái dương cô.

"- Cô định làm gì?" - Khưu Mạn phẫn nộ định tiến lên, Đình Vãn liền đè mạnh súng trên thái dương Song Song, lùi lại một bước:

"- Chỉ cần mày tiến lên, tao liền nổ súng!"

Tình cảnh bên này trớ trêu, lại thu hút sự chú ý của hai anh em Thiết Lãnh - Tử Du. Nhìn thấy Song Song bị Đình Vãn chèn ép, Thiết Lãnh cũng muốn tiến lên nhưng vì Đình Vãn dọa nổ súng nên đứng im tại chỗ. Trong lòng Thiết Lãnh nổi sóng không ngừng, một là người hắn yêu bị em trai hắn hành hạ đến thân tàn ma dại, một là người bạn thời thơ ấu của hắn, đến bây giờ nhận ra tình cảm của mình dành cho Vân Thanh, Thiết Lãnh hiện tại xem Song Song là một người bạn thân, vì cho dù hắn có níu kéo bày tỏ đi chăng nữa thì Song Song vẫn yêu Ưu Lục.

Nhận thấy tình thế chuyển biến, Tử Du thân thủ nhanh nhẹn phóng đến chỗ Khưu Mạn dí súng trên đầu Song Song, cởi chiếc vest ra, bên trong trang bị hàng loạt bom dẻo bom sát, khiến bầu không khí hỗn loạn. Thiết Lãnh nhíu mày, trong lòng phức tạp, rống lên một câu:

"- Khốn kiếp!"

"- Các người liền tiến lên, chúng tôi liền hành động!"

Lời nói vang dội khắp nhà kho của Tử Du khiến Thiết Lãnh và Khưu Mạn khựng bước chân lại, đưa ánh mắt nhìn nhau, cuối cùng là đồng thanh nói:

"- Hai người muốn gì?"

"- Rất đơn giản, cô - Khưu Mạn, liền gọi điện cho Ưu Lục, nói là cứu được Song Song, dụ hắn vào bẫy của bọn tôi. Còn anh, Thiết Lãnh, anh phải đi theo tôi, anh trai yêu quý!" - Tử Du vừa nói xong, liền nở một nụ cười quỷ dị, nhìn qua Đình Vãn, cô ta cũng nhếch môi hưởng ứng, kế hoạch thành công!

"- Hai người đừng đắc ý ---" - Vị lão đại "tí hon" ngồi vắt vẻo đung đưa chân trên chiếc mô tô lớn, theo dõi diễn biến bên trong nhà kho qua chiếc kính tầm xa đặc chế, cười đầy giảo hoạt, đem bim bim trong gói bỏ vào miệng nhai, lại quay sang bên người đặc nhiệm cạnh mình cười đầy ngớ ngẩn - "Bố trí người phong tỏa quanh nhà kho, đợi đến khi lão đại Ưu bang đi đến đây, lập tức hành động ---"

Những người đứng đằng sau cậu nổi da gà, đều là cùng một suy nghĩ, quả không hổ là con trai Ưu Lục, khẩu khí đàn áp người khác đến như vậy, ngay cả cách ra tay cũng rất khác người ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net