Chap 105:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khưu Mạn cùng Thiết Lãnh không cùng hướng mà nhìn nhau gật đầu, cuối cùng Khưu Mạn cắn răng, đem điện thoại ra bấm một dãy số:

"- Ưu Lục, hiện tại tôi cùng Thiết Lãnh đã cứu được Song Song, anh đến nhà kho số 3 ở ngã tư đường tắt cạnh khuôn viên!"

"- Được." - Giọng Ưu Lục ở đầu dây bên kia đầy gấp rút, sau khi cúp máy liền huy động lực lượng đến.

"- Vẫn chưa được đâu~ " - Súng ngắm hiện đã nằm trên vị trí của hai kẻ xấu số, vị lão đại ngồi vắt vẻo trên chiếc mô tô vuốt ve cây súng khủng bố.

"Đoàng" - tiếng súng khô khốc vang lên. Những người trong nhà kho dường bị giật mình, đến khi Tử Du khuỵu xuống vì bị một phát súng vào chân. Hắn nghiến răng, ánh mắt thù hằn nhìn qua hai người Khưu Mạn và Thiết Lãnh:

"- Các người dám cho xạ thủ nổ súng?"

"- Không hề có." - Thiết Lãnh ngữ khí tà lụy cất tiếng, trong lòng cũng đầy thắc mắc, không hề biết người nổ súng là ai, càng không hề liên quan đến hắn.

Tử Du đầy nghi hoặc nhìn Thiết Lãnh săm soi, không hề thấy một điểm lừa dối, nhưng không ngừng cảnh giác để ý xung quanh.

"- Hừ, nam nhân ngu dốt ---" - Đôi môi nhỏ hương kẹo dâu nhếch lên đầy ngạo mạn, hướng súng về người phụ nữ ở bên cạnh, đưa tay bóp cò...

"Đoàng", lại một tiếng súng vang lên. Lần này là Đình Vãn bị một viên đạn xuyên tay phải, cô ta buông Song Song ra, nét mặt đau đớn, tay trái ôm lấy tay phải một cách chật vật.

"- Kế hoạch của anh dường như thất bại rồi ---" - Tiếng động cơ ô tô vừa dứt, giọng nói băng lãnh vang lên, cắt đứt mọi hoạt động đang diễn ra.

"- Lục, cứu em..."

Song Song vô lực ngồi bệt trên sàn kêu cứu, vì bị Đình Vãn đem chân kẹp lấy người nên không thể cử động được. Đình Vãn vừa nghe tiếng đàn ông trong lòng liền hồ hởi:

"- Lục!"

"- Tên tôi không phải để cô gọi." - Ưu Lục hừ lạnh, rút cây súng đặc xạ KD trong người ra, hướng về phía Đình Vãn - "Cô liền động tới Song Song, tôi liền nổ súng."

"- Vậy anh xem, em có dám nổ súng không?"

Đình Vãn đá mạnh Song Song nằm xuống sàn, đem súng chĩa thẳng vào ngực phải cô, nhếch nụ cười quỷ quái:

"- Cô vợ yêu dấu của anh, có sống không?"

"- Khốn kiếp!"

Ưu Lục vừa dứt lời, một đám dao găm phi thẳng đến chỗ Đình Vãn cùng Tử Du, cắm đầy người. Ưu Lục cũng không hiểu rõ tình tình, anh biết rằng dao găm này không phải người của anh phi đến, càng không phải Thiết Lãnh, vậy thì là ai?

Là ai nhỉ??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net