Chap 126:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ hôm khám thai cũng đã hơn một tuần, Song Song hẹn riêng vị bác sĩ kia muốn nhờ tư vấn một chút chuyện về chăm sóc thai nhi, vì ngày trước không hiểu điều này nên Song Thiên bảo bối của cô lúc mới sinh hơi gầy. Mà vị bác sĩ kia có việc bận thế nên nhờ một nam bác sĩ khác.

Đúng năm giờ chiều, Song Song đi tới quán cà phê Thượng Ngàn, trên người là trang phục màu vàng chanh thanh lịch, tôn lên thân hình chuẩn của mình. Nhìn lấy nam bác sĩ kia, cô vẫy tay, anh ta cũng vẫy tay, sau đó Song Song mới đi tới.

"- Quý khách dùng gì ạ?" - Một nữ bồi bàn đi đến lịch sự hỏi.

"- Một Capuchino."

"- Một Americano."

Nữ bồi bàn khẽ gật đầu rồi quay về phía quầy chế biến. Song Song liền hỏi:

"- Anh tên gì? Cho tiện xưng hô."

"- Tôi là Ngô Diệc Khánh."

"- Tôi là Song Song."

Sau đó cô cùng Diệc Khánh bàn luận và được anh ta hướng dẫn, góp ý nhiệt tình. Song Song cảm thán, quả là tuổi trẻ khỏe khoắn, chả bù cho cô, gần ba mươi rồi, cô cắn môi có chút bất mãn.

"- Cô Trình, cô có sao không?"

"- Tôi không sao."

Ưu Lục cùng Lữ Hiên vừa trở về định vào uống cà phê cho thoải mái tinh thần sau phi vụ làm ăn đầy gian khổ, liền nhìn thấy Song Song ngồi cùng một nam nhân khác. Trong lòng dâng lên một sự khó chịu, không ngừng mặc niệm một ý nghĩ: "Giết hắn. Giết hắn. Giết hắn."

Vẻ mặt cay nghiến như tu la của Ưu Lục làm Lữ Hiên giật mình, nhìn theo hướng Ưu Lục đang nhìn, thầm cảm thán, bảo sao có vị chua?

"- Hai cà phê đen." - Ưu Lục giọng gầm gừ làm nữ bồ bàn sợ hãi chạy vụt vào bên trong.

Mà bên này Song Song cùng Diệc Khánh vẫn không hay biết gì, vui vẻ bàn luận, lâu lâu lại cười rộ lên. Càng nhìn Ưu Lục càng ngứa mắt, một lát sau mặt đen xì như than.

Lữ Hiên vui vẻ nhìn lão đại mặt đen thui, cuối cùng cái lão đại biến thái này của hắn cũng có phu nhân trừng trị, trong lòng không ngừng tung hoa.

Nhân viên phục vụ vừa bưng cà phê ra, Ưu Lục tay liền đập mạnh một cái xuống bàn, làm người ta chạy đến phi nước tiểu. Cầm ly cà phê đen nóng lên, duy trì ánh mắt giết người về phía Diệc Khánh bên kia, không thèm cho đá vào, Ưu Lục nhìn Lữ Hiên, giọng vẫn gầm gừ đáng sợ:

"- Cụng ly!"

"- Cụng... a... cụng..." - Lữ Hiên thầm cảm thán, bình giấm của lão đại thật kinh khủng, cũng cầm ly cà phê lên cụng một cái cho có.

Lữ Hiên còn chưa xong một ngụm thì Ưu Lục tu cà phê ừng ực như uống nước lã, sau đó mặt nặng mày nhẹ ném chi phiếu xuống bàn, lạnh lùng nói:

"- Về!"

Lữ Hiên cũng lẽo đẽo đi về. Trong lòng Ưu Lục vẫn khó chịu, không cần biết Song Song cô có việc gì, nhưng chỉ cần cô tiếp xúc với nam nhân khác liền trừng phạt đến liệt giường.

...

Bình giấm của Lục ca thật đáng sợ =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net