Chap 14:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chú ý: Đây là tác phẩm được viết ra để thoả mãn trí tưởng tượng phong phú cũng như ảo lòi của mình. Nếu các bạn độc giả cảm thấy không phù hợp có thể góp ý để tác giả tiếp thu và cải thiện. Yêu mọi người.
***

Sinh nhật lần thứ 21 của đại tiểu thư tập đoàn Đường gia, Đường Vân Thanh, đang là chủ đề bàn tán của các sinh viên Trường Đại học Kinh tế. Các bạn học cùng nhau thảo luận sôi nổi về buổi tiệc sinh nhật lần này của Đường Vân Thanh, mọi người đều nói chuyện rộn ràng, từ nhà ăn cho đến hoa viên, từ khu tập bơi cho đến hệ thống tin học, ai ai cũng bàn luận nhiệt tình.

"- Vân Thanh hoa khôi trường ta, lần này tôi phải thu phục bằng được cô ấy."

"- Bạn học à, bạn xem tập đoàn nhà bạn đã bằng Vân Thanh chưa mà đòi thu phục?"

"- Để tôi ảo tưởng đi."

Trình Song Song đang ngồi ăn trưa, nghe các bạn học trong nhà ăn nịnh nọt Đường Vân Thanh khiến cô phải nổi da gà. Không riêng gì Song Song, ngay cả Khưu Mạn khoá dưới ở một góc nhà ăn, vốn dĩ là người lạnh lùng, cũng biểu lộ thái độ khinh thường đối với đại tiểu thư Đường gia này. Song Song vừa nhìn nhà ăn đông đúc vừa suy nghĩ, chợt cô nghĩ ra điều gì đó, liền cầm chiếc điện thoại lên, bấm số điện thoại của Hoàng Ưu Lục.

"- Xin chào."

"- Bảo bối gọi anh có việc gì?"

"- Bảo bối cái em gái anh! Tối nay tôi đi sinh nhật bạn, mời anh đi cùng cho đỡ cô đơn." - Song Song khẽ hừ mũi, Ưu Lục đầu dây bên kia cười nhẹ, đôi lam mâu ánh lên sự vui vẻ:

"- Cuối cùng em cũng cho anh cơ hội trở thành bạn trai em?"

"- Hôm đó là ai cưỡng hôn tôi? Nếu tối nay anh không xuất hiện, tôi liền xử lý anh."

"- Tuân lệnh bà xã đại nhân!"

Hoàng Ưu Lục nhìn ảnh nền trên điện thoại một lúc lâu, không giấu nổi sự hạnh phúc, nở một nụ cười khiến người khác chói mắt. Lữ Hiên đứng bên cạnh nhìn thấy Ưu Lục cười rạng rỡ liền ngạc nhiên, lão đại cười thật đẹp nha, nếu bản thân hắn là con gái chắc sẽ yêu lão đại luôn!

"- Nhìn tôi như vậy là có ý gì?" - Ưu Lục nhìn Lữ Hiên với ánh mắt đầy soi xét. Bề tôi tớ như Lữ Hiên vừa nghe Ưu Lục lạnh giọng liền cười nhăn nhở, dáng vẻ không phục tùng mà nói:

"- Tôi có nhìn lão đại đâu."

"- Cuối tháng sang Xuyên Tử xử lý công việc."

Lữ Hiên khóc trong đau khổ, tôi chỉ nhìn lão đại trìu mến hơn bình thường có một chút thôi mà, cớ sao người lại đưa tôi qua nhà xác dọn dẹp, người thật vô tình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net