Chap 17:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Song Song cảm nhận được ánh mắt luyến tiếc của Mạc Thất Uông dành cho cô, dường như biết được suy nghĩ biến thái của hắn, cô lại thầm suy nghĩ. Mạc Thất Uông, kiếp trước cô đã hy sinh cả thanh xuân của đời người con gái để đến với hắn, chấp nhận bao nhiêu đau đớn để hắn có thể đứng trên đỉnh cao của cuộc đời, để rồi hắn ruồng bỏ cô như một con búp bê không hồn, đến với bạch nguyệt quang trong lòng. Hiện tại Song Song chỉ cảm thấy thật nhàm chán, dáng vẻ hối hận này của hắn cũng không thể làm thay đổi địch ý của cô dành cho hắn. Cô đã chịu quá nhiều đau khổ, không thể để những tổn thương này tiếp tục diễn ra.

Mặc dù kiếp trước và kiếp sau hoàn cảnh khác nhau, thế nhưng tình yêu của Song Song dành cho Thất Uông là thật. Chỉ tiếc rằng, người không có thì tham vọng, người có được thì lại không trân trọng. Kiếp này cô không tin tưởng vào tình yêu nữa, thứ tình cảm này chỉ mang lại toàn là đau thương, để lại những vết thương lòng mãi mãi không bao giờ lành. Song Song đau lòng, không để ý rằng Đường Vân Thanh đang từ từ tiến đến. Khi cô ta vừa đi ngang Song Song, liền khẽ đẩy vai cô một cách mạnh mẽ, lại làm ra vẻ vô tình đụng trúng, vừa vặn làm cô trượt chân, đầu hướng về phía đài phun nước.

Trơn. Là điều mà cô cảm thấy đầu tiên, thân thể nhẹ bẫng bỗng mất trọng lực mà rơi xuống.

Nhưng.

Trình Song Song cảm nhận được ấm áp mềm mại một đang bọc lấy cơ thể mình, nghĩ đó là Ưu Lục, cô nhẹ nhàng mở tròn mắt nhìn lên. Lại không ngờ là Mạc Thất Uông đã nhanh chân phi đến, đá Hoàng Ưu Lục qua một bên, thuận tiện đưa tay ôm lấy người Song Song nên không có ngã đập đầu vào đài phun nước như kế hoạch của Đường Vân Thanh. Vẻ mặt Ưu Lục xám xịt, đôi mắt anh không mù, từ góc độ của anh, rõ ràng Vân Thanh là người cố ý đâm vào Song Song, lại làm ra vẻ vô tội. Còn cái kẻ không có liêm sỉ kia lại dám ngang nhiên ôm lấy vật nhỏ của anh, gan hắn quả thật không nhỏ. Quả thật là cặp đôi hoàn hảo.

Mạc Thất Uông tham lam hít mùi hương anh đào trên cơ thể Song Song, hai tay ôm chặt cơ thể cô không muốn buông, anh ta muốn tìm lại cảm giác ngọt ngào khi trước. Chỉ có điều.

"- Cảm ơn anh đã cứu bạn gái tôi. Hy vọng anh giữ thân phận."

Ưu Lục sải chân bước đến, hai tay mạnh mẽ tách Song Song khỏi Thất Uông, ôm cô vào lòng thật chặt, như thể sợ cô rời khỏi anh. Nhưng phút chốc cơ thể cô liền lảo đảo, có lẽ vì cô uống nhiều rượu. Mạc Thất Uông đau lòng nhìn cô rời khỏi vòng tay mình, dù sao ta cũng từng qua lại với nhau, sao em lại tuyệt tình như vậy.

Hoàng Ưu Lục hừ lạnh, cảm giác rằng Mạc Thất Uông trước mặt anh quả thật là đang làm trò cười. Dáng vẻ hối hận kia là cho ai xem, màn kịch này anh không muốn nhìn nữa. Không hiểu tại sao khi trước Song Song lại hy sinh mọi thứ vì một kẻ vô lại như hắn. Càng nghĩ Ưu Lục càng ôm Song Song chặt hơn, cảm nhận được sự độc chiếm bá đạo của nam nhân này, Song Song liền lịch sự trả lời:

"- Mong Mạc thiếu hiểu cho."

Mạc Thất Uông trầm mặc, dù từng quen nhau, nhưng cũng đã chia tay rồi, hơn nữa hắn cũng nên giữ thân phận, giờ Song Song nào còn là của hắm? Đường Vân Thanh ghen tỵ nhìn màn thể hiện tình cảm của Song Song và Hoàng Ưu Lục mà tức nổ đom đóm mắt, không được, cô ta nhất định phải có được Hoàng Ưu Lục tuấn mỹ kia, phải là của cô ta, Song Song không có cửa!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net