Chap 18:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại tiểu thư Trình gia Trình Song Song bởi vì uống không ít rượu mà gây náo loạn buổi tiệc sinh nhật của vị tiểu thư gia tộc nào đó, gây hỗn loạn làm mọi người khóc không ra nước mắt, thật không ngờ vị thiên kim tiểu thư này có sức công phá mạnh mẽ gây chấn động như vậy. Một vài vị tiểu thư bị Song Song đuổi bắt chạy trốn không ngừng nghỉ, chạy đến mức thở không ra hoi. Ngay cả Dương Thời Minh, chủ tịch tập đoàn Dương thị ở trên báo được miêu tả lạnh lùng lãnh đạm bao nhiêu, thì hiện tại bị Song Song hù doạ làm mất hồn ngẩn ngơ bấy nhiêu. Ngay cả chủ nhân bữa tiệc là Đường Vân Thanh cũng bị Song Song cầm nĩa xiên trái cây dí chạy đến bạt mạng, nếu như Mạc Thất Uông không che chắn, e rằng trên người đã chi chít vết thương. Đường Cẩm Hà muối mặt, không tin được vị thiên kim quý hoá này lại phá hỏng buổi sinh nhật của con gái mình, đành phải lên bục thông báo kết thúc, hứa hẹn sẽ đền bù tổn thất cho mọi người vào một ngày khác.

Hoàng Ưu Lục dở khóc dở cười, phải dùng sức mạnh mới có thể khống chế Trình Song Song, cô vừa cổ thoát khỏi vòng tay anh, miệng vừa la mắng la mắng:

"- Tên khốn kia, người là ai, tại sao lại dám bắt ta?"

Vừa dứt lời, Song Song lấy hơi, mở miệng thật to cắn tay Hoàng Ưu Lục một cái "phập", vết răng người nham nhở in trên tay Ưu Lục, nhìn thật rõ nét, ai không biết còn nghĩ là răng "cún".

Hoàng Ưu Lục trên mặt hiện ba vạch đen, càng ngày càng đen, đau khổ nhìn vào dấu tích tuyệt đẹp do Song Song để lại. Anh đành phải dùng lực gõ mạnh vào đầu cô làm cô ngất đi, trực tiếp bế cô đi vào xe ở ngoài sảnh, mọi người ai nấy thở phào, cuối cùng cũng được giải thoát. Chiếc xe từ từ lăn bánh về biệt thự riêng của Ưu Lục. Cửa xe vừa mở thì.

"- Oa, anh thật đẹp trai nha, có muốn một đêm không?" - Song Song bất ngờ tỉnh dậy kêu lớn làm Ưu Lục giật mình buông vô lăng, suýt nữa thì đâm vào cây cổ thụ bên đường.

"- Chớ làm loạn, tôi đưa em về nhà."

"- Không chịu đâu, anh phải chiều em cơ."

Song Song tiếp tục mè nheo, khó khăn bò sang ghế Ưu Lục, ngồi lên đùi anh. Cặp đùi mềm mại dưới tà váy nhẹ nhàng cọ xát lên cặp đùi rắn chắc của anh. Bàn tay không tự chủ mà sờ loạn lồng ngực săn chắc sau lớp sơ mi trắng, Ưu Lục liền bắt lấy tay cô, giọng nói càng ngày càng trở nên khô khan.

"- Đừng."

"- Nha, em sẽ bao anh hậu hĩnh." - Song Song say đến không biết trời đất trượt trượt hai đùi trên người Ưu Lục, cơ thể anh không ngừng nóng lên, đôi lam mâu dần trở nên đục ngầu. Ưu Lục cười tà với vật nhỏ đang không yên phận trên người anh:

"- Em chịu trách nhiệm chứ?"

"- Đương nhiên rồi, lão nương rất giàu có a."

Song Song có hơi men rượu trong người, không biết trời cao đất dày là gì, bàn tay hư hỏng đang sờ nắn bộ ngực săn chắc kia lại từ từ vẽ xuống đũng quần, ngón tay vẽ loạn xạ, làm dục vọng của Ưu Lục tăng cao, mắt đỏ ngầu. "Tiểu kê kê" kia dường như không chịu đựng được mà biểu tình, cộm dưới quần. Song Song không biết điều dùng bộ ngực đầy đặn cọ cọ vào người Ưu Lục, lại đưa môi liếm láp môi anh, rồi cười đùa:

"- Hương vị trai tân hảo ngọt a~"

Chết tiệt! Em làm tôi khó chịu rồi đấy! Hoàng Ưu Lục đứng dậy, vòng đôi tay ôm lấy vật nhỏ kia mà đi vào biệt thự, không quên phân phó người đưa xe vào.

Thả thân thể nhỏ nhắn của Song Song xuống giường, Ưu Lục nguy hiểm vẽ một đường cong trên môi:

"- Là do em câu dẫn tôi trước."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net