Chap 20:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NỘI DUNG MANG TÍNH CHẤT 18+ NGHIÊM CẤM TRẺ EM DƯỚI 18 TUỔI!

(Nghiêm cấm thế thôi chứ cứ việc đọc :)) )

(*) Kĩ năng viết H chưa tốt =.= Mong các nàng cho ý kiến, nếu có chỗ nào chưa tốt hãy thẳng tay bình luận, mình sẽ chỉnh sửa.

Có lẽ nên nghỉ drop a~!

|•=•| Cầu vote và cmt để cập nhật truyện nhiều hơn :>
______________________________________

Hoàng Ưu Lục đưa tay thăm dò thân thể nhỏ kia, tay đi đến đâu thân thể liền run đến đó. Anh cười gian, bảo bối thật mẫn cảm. Bất quá, anh thích.

Bàn tay không yên phận di cư xuống nơi tư mật, liền trêu đùa nơi cửa huyệt. Ngón tay day nhẹ viên trân châu nơi tiểu huyệt, khiến Song Song đầu chợt choáng váng, trở nên trống sống, đôi môi nhỏ khẽ nỉ non:

"- Ưm... Nhanh chút."

Nam căn trong quần Hoàng Ưu Lục không ngừng căng trướng, lão đại mau cho tôi ra ngoài, sao lại giam tôi trong nơi chật chội này a. Anh cười khổ, tên kia câm miệng cho ta, không thấy ta đang làm đại sự? Sau này đem cô ấy về làm vợ, ngươi ngày nào cũng được tự do. Ưu Lục đem đại sự làm trọng, cố làm dục vọng của mình nhấn chìm xuống, tiếp tục trêu đùa nơi tư mật của cô gái trước mặt. Còn người nào đó chịu không được mà cơ thể không ngừng trượt dài như con rắn nước.

Ngón tay Ưu Lục day nhẹ cửa huyệt của Song Song mà từ từ đưa vào. Không một vật cản. Nhịp điệu ra vào không ngừng tăng lên, bên trong liên tục co bóp. Đôi mắt anh chuyển sang đỏ vằn, nhìn xuống người đang rên rỉ vì khoái cảm kia.

Đến khi không thể chịu đựng được nữa, anh liền mở khoá quần, nam căn to lớn được đà "phi" ra, lại biểu tình, cuối cùng con cũng có đất diễn! Chiếc quần âu tội nghiệp bị ném ra xa. Song Song vốn đang nằm trên giường liền mở to mắt, ôi mẹ ơi, thật lớn! Bất giác cô nuốt một ngụm nước bọt, tỏ vẻ sợ hãi.

Ưu Lục cười tà, giờ em mới biết sợ sao, đây là hậu quả khi em dám khiêu khích dục vọng của tôi. Giờ thì, em đừng hòng thoát.

Song Song vốn say rượu không biết trời đất, nhưng khi lần đầu nhìn thấy vật nam tính to lớn như vậy, đồng tử khẽ co rút. Trong lòng lo sợ, trông nó khủng khiếp như vậy, liệu đưa vào cô có chết không. Ưu Lục như hiểu suy nghĩ của cô, liền ôn nhu an ủi:

"- Không sao, rồi em sẽ quen thôi."

Huyệt động của cô nãy giờ không ngừng tiết ra dịch mật, ướt một khoảng đùi. Anh liền kéo cô lại, tiếp xúc thân thể gần hơn. Lại đem lời nói dịu dàng rót vào tai cô:

"- Ngoan nào, tách ra."

Song Song như bị mê hoặc, ngoan ngoãn tách hai đùi ra, để lộ nơi tư mật vốn đã ướt đẫm. Ưu Lục nhẹ nhàng đem cự vật to lớn kia từ từ tiến vào trong, tay ở bên trên giữ chặt eo cô. Một lớp màng mỏng ngăn cản nhịp điệu của anh lại. Nhưng anh lại nghe cô cầu xin:

"- Xin anh, vào đi..."

Ưu Lục liền không ngần ngại đi thẳng vào, xé rách lớp màng kia. Cự vật khổng lồ liên tiếp ra vào trong sự co bóp của huyết động, phát ra tiếng kêu gây đỏ mặt, do dịch mật trơn trượt kia mang lại. Anh chầm chậm ra vào làm cho ai kia không ngừng thoả mãn, không ngừng hoan ái phát ra tiếng kêu hấp dẫn dưới thân mình. Nhận thấy sự kết hợp của cô, hoạt động của anh càng lúc càng nhanh. Tiếng thở dốc của đàn ông, tiếng rên rỉ của người con gái sau đêm nay sẽ thành phụ nữ, vang lên trong căn phòng lớn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net