Chap 86:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với thân phận là bang chủ của Kình bang, nhưng Song Song vẫn cảm thấy cuộc sống của mình quá nhàm chán. Ngồi trên ghế xem qua mấy tờ báo, ánh mắt cô dừng lại trên thông báo tuyển người của công ty đá quý Fiora. Công ty này hiện đang cần một nhà thiết kế chuyên nghiệp và một quản lý nhân sự.

Bần thần suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô cũng bấm số điện thoại của công ty:

"- Xin chào!"

"- Chào cô, tôi tên là Song Song, hôm nay đọc được thông báo tuyển người của công ty nên muốn ứng tuyển."

"- Được. Vậy mong cô để lại một số thông tin cần thiết về bản thân. Nếu được ngày mai hãy đến phỏng vấn sơ qua."

"- Cảm ơn cô, lát nữa tôi sẽ gửi một bản giới thiệu."

"- Không có gì."

Cuộc trò chuyện diễn ra một cách tốt đẹp, cô hài lòng cười. Song Thiên vừa đi học về, thấy cô đang cười ngu ngốc liền khinh bỉ:

"- Ai da, ai da. Lão đại Kình bang sao lại cười ngu ngốc như thế?!"

"- Ngậm cái miệng thối của con lại!" - Song Song liếc qua mắng. Con cô nhưng sao lại giống con hàng xóm như thế này?!

"- Số tôi thật khổ mà, chưa cưới vợ đã bị bắt nạt."

"- ..."

Song Song cạn lời.

***

Vân Thanh nhìn qua bản giới thiệu của Song Song do trưởng phòng gửi qua. Trải qua năm năm, thật sự Song Song rất giống như người khác, không còn dáng vẻ thuần khiết ngày xưa nữa, đối với mọi thứ đều rất lạnh nhạt.

Năm năm trước, Vân Thanh thân bại danh liệt, không còn gì. Cô ta cũng không ngờ Đường Cẩm Hà lại là cha ruột của mình, vì năm xưa không thể nuôi được nên gửi vào trại mồ côi.
Cũng thật may mắn, Vân Thanh hối lỗi sớm, xin ứng tuyển vào công ty này. Qua năm năm, liền một mạch đi lên vị trí phó trưởng phòng nhân sự.

Vân Thanh đưa tay lên day huyệt thái dương. Năm đó vì ghen tỵ, vì hận thù mà cô ta đã hãm hại Song Song không biết bao nhiêu lần. Hiện giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

Bây giờ gặp lại Song Song, Vân Thanh tự nhủ mình, thật xin lỗi, tôi sẽ đền bù cho cậu. Nhưng bất quá, vì tình yêu, tôi vẫn phải đấu với cậu.

"Yêu là như thế, dù là sai thế nào
Vẫn cứ yêu thôi, và yêu đến khi tàn hơi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net