🌿🌿🌿 Chương 1 🌿🌿🌿

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Trong gương, cô gái có ngũ quan rất tinh xảo, mọi nét trên mặt đều rất vừa vặn. Vốn dĩ là nhan sắc xinh đẹp nhưng lại khiến người ta có cảm giác rất phổ thông. Thậm chí làn da cũng vàng vọt như ngọc minh châu phủ đầy bụi mất đi màu sắc, trở nên tối tăm mờ mịt, rất phổ thông.

Nhìn mình trong gương xong, ánh mắt Ninh Tri lại rơi vào chiếc điện thoại, trong đó có những tấm ảnh được chụp trước đây của nguyên chủ. Trong bức ảnh cô gái có đôi mắt sáng, hàm răng trắng đều, nước da trắng nõn, cho dù ai nhìn qua cũng không thể dời mắt. Ninh Tri nhíu mày. Các đường nét trên khuôn mặt không có gì thay đổi, tại sao bây giờ lại trông khác với trước đây nhiều đến vậy?

Ninh Tri đè xuống sự nghi ngờ trong lòng, nhìn xe đang chạy vào biệt thự.

Cô cất chiếc gương nhỏ và điện thoại di động vào túi xách, đang định xuống xe thì giây tiếp theo cửa xe được mở ra.

"Mợ hai." Quản gia nói rất vội với vẻ mặt lo lắng: "Bà chủ gọi cô mau qua đó."

Vừa rồi Ninh Tri nhận được điện thoại trong xe thì đã biết cậu hai vốn là chồng của nguyên chủ đột nhiên phát bệnh.

Cô gật đầu: "Được, vào đi thôi."

Trong phòng, mẹ Lục tái mặt nhìn đứa con trai liên tục đập đầu vào tường mà lòng như kiến bỏ trên chảo nóng, sốt ruột vô cùng.

"Ninh Tri đã về chưa?" Đôi mày tinh xảo của bà nhíu chặt lại, ánh mắt đầy vẻ buồn rầu.

Người hầu nhanh chóng đáp lại: "Quản gia đã đứng chờ mợ hai trong sân rồi ạ."

Vừa dứt lời thì Ninh Tri đã đi vào.

Người hầu vui vẻ nói: "Bà chủ, mợ hai đã về rồi."

Nhìn thấy Ninh Tri, mẹ Lục sốt ruột nói: "Mau ngăn Tiểu Tuyệt lại đi, đừng để nó tự làm mình bị thương."

Ngoại trừ Ninh Tri ra thì Lục Tuyệt hoàn toàn không để bất kỳ ai khác chạm vào mình.

Cho dù có bất mãn với Ninh Tri bao nhiêu đi chăng nữa thì trong tình huống hiện tại mẹ Lục cũng chỉ có thể đặt hy vọng vào cô.

Trong trí nhớ của cô, người phụ nữ ăn mặc sang trọng và chỉnh chu trước mặt cô chính là Tống Nhã, mẹ của Lục Tuyệt. Bà rất yêu thương Lục Tuyệt, người bà quan tâm nhất cũng chính là Lục Tuyệt. Cho đến giờ bà cũng chưa bao giờ không thích hay phàn nàn vì đứa con trai nhỏ của mình mắc chứng tự kỷ.

Ninh Tri nhìn người đàn ông đang đập đầu vào tường. Anh có thân hình dong dỏng cao, trên người mặc áo len màu đỏ, đang quay lưng về phía cô cứng ngắc nện đầu vào tường.

Hiển nhiên là anh đã từng hành động như vậy không ít lần, đến mức toàn bộ tường trong gian phòng này đều được bao phủ bằng lớp bọc mềm, bên ngoài lớp bọc mềm là da thật màu trắng, lớp lót bên trong chắc hẳn là bông hoặc nhựa mềm, có một lớp rất dày, sẽ không làm Lục Tuyệt đập đầu vào bị tổn thương.

"Con đừng đứng ngớ người ở đấy nữa, mau ngăn Tiểu Tuyệt lại đi." Mẹ Lục thúc giục.

Ninh Tri hồi tưởng lại. Lục Tuyệt mắc bệnh tự kỷ từ nhỏ, bệnh tình cũng không nghiêm trọng lắm nhưng không biết vì sao mà vẫn mãi không có chuyển biến tốt đẹp, thậm chí sau một lần bị bắt cóc thì bệnh tự kỷ của anh càng nghiêm trọng hơn, càng thêm cô độc hơn trước, hoàn toàn từ chối tất cả sự tiếp xúc của mọi người, thu mình trong một lớp vỏ cứng rắn lạnh lùng.

Ngay cả mẹ Lục cũng không thể giao tiếp với Lục Tuyệt, bà chỉ có thể nhìn trong mắt mà lo lắng trong lòng. Cho đến khi nguyên chủ xuất hiện, mẹ Lục nhận thấy ánh mắt Lục Tuyệt sẽ hướng về cô, cũng cho phép cô tiếp cận và chạm vào mình. Mẹ Lục vừa mừng vừa sợ.

Về sau, nguyên chủ gả cho Lục Tuyệt.

Đúng như mọi người dự đoán, nguyên chủ không thích Lục Tuyệt, dù sao thì cũng sẽ không có ai thích một người có vấn đề.

Lục Tuyệt có tính cách lạnh lùng cô lập, không thích nói chuyện, không có hứng thú với bất cứ ai xung quanh, cũng không quan tâm đến những người xung quanh, càng sẽ không để ý tới sự quan tâm của người khác đối với mình, anh chỉ sống trong thế giới của riêng mình. 

Những người như vậy hoàn toàn không thích hợp để sống cùng, huống hồ là sống chung cả đời.

Nguyên chủ không thích, thậm chí là ghét bỏ Lục Tuyệt, chuyện này mẹ Lục cũng có thể nhìn ra, nhưng bà lại đành bất lực. Có thích hay không là cảm giác cá nhân, dù mẹ Lục có quyền lực đến đâu thì cũng không thể ép buộc nguyên chủ được.

Một lúc sau Ninh Tri mới tỉnh táo lại, cô chắc chắn trong trí nhớ của mình khi Lục Tuyệt phát bệnh cũng không có hành động điên cuồng hay đả thương người khác, lúc này mới an tâm đi về phía anh.

Người đàn ông này dường như không hề biết đau, anh dùng sức đập thật mạnh vào tường, dù bức tường có bọc một lớp bọc mềm mà cứ đập đầu vào thế này thì người bình thường cũng sẽ ngất đi, nhưng Lục Tuyệt thì lại không hề có cảm giác gì.

Ninh Tri tình cờ đọc được một số thông tin về bệnh tự kỷ trên mạng, hầu hết các bệnh nhân tự kỷ sẽ có triệu chứng mất cảm giác với các cơn đau, thiếu sự phản ứng với đau đớn, tuy nhiên điều này rất nguy hiểm với họ.

Cô đi về phía anh, cố gắng vươn tay ra kéo tay Lục Tuyệt. Những ngón tay mảnh khảnh của anh rất lạnh, Ninh Tri vừa mới nắm lấy thì đã thấy một khung hình bong bóng màu trắng hiện lên trên đầu Lục Tuyệt, trong đó có hình một đám mây đen trông rất dễ thương.

Ninh Tri nghĩ mình hoa mắt, thử chớp mắt một cái thật mạnh. Nhưng cô đã nhắm mở mắt nhiều lần mà khung hiển thị bong bóng trên đầu Lục Tuyệt vẫn không biến mất, đám mây đen vẫn đang lơ lửng trong bong bóng đó.

Đây là cái gì thế? Ninh Tri quay đầu lại nhìn mẹ Lục, vẻ mặt bà sốt ruột nhìn cô, trên đầu không có gì hết, chỉ có Lục Tuyệt mới có thay đổi như vậy.

"Đó là khung tâm trạng."

Trong đầu Ninh Tri đột nhiên vang lên giọng sữa của một cậu bé, cô kinh ngạc trợn tròn mắt, ai đang nói chuyện vậy?

Giọng sữa trẻ con tiếp tục vang lên trong não cô:

" Mây đen có nghĩa là Lục Tuyệt không vui, mây đen lóe điện có nghĩa là đang giận dữ, mặt trời nhỏ có nghĩa là đang vui."

Ninh Tri ngạc nhiên, tâm trạng của Lục Tuyệt có thể thể hiện ra hình ảnh sao ? 

Giọng sữa trẻ con nói với cô ấy bằng giọng nghiêm túc:

"Chứng tự kỷ của Lục Tuyệt đã trở nên trầm trọng, lúc nào cũng có thể tự hại mình, điều này đe dọa nghiêm trọng đến sự an toàn cá nhân của anh ấy. Và cô thì bị Lâm Điềm Điềm chọn làm mục tiêu để chiếm lấy hào quang, giá trị hào quang của cô đã là 0. Hào quang bằng 0 có nghĩa là cô sẽ bị biến thành hình dạng xấu xí nhất, đồng thời cũng sẽ mất mạng."

Ninh Tri: "Cậu nói Lâm Điềm Điềm chọn tôi làm mục tiêu cướp. Lấy đi tất cả hào quang của tôi sao? "

Cô biết rằng trong truyện này Lâm Điềm Điềm là nữ chính, nguyên chủ và Lục Tuyệt đều là pháo hôi và cuối cùng cả hai người đều sẽ chết, nhưng giá trị hào quang là cái gì vậy? " Cô đã chết một lần rồi, nếu sau ba ngày giá trị hào quang của cô vẫn bằng 0 thì cô sẽ chết một lần nữa."

Cô hiểu rồi, hào quang của nguyên chủ bị nữ chính cướp đi, nguyên chủ chết rồi sau đấy cô xuyên vào. Ninh Tri nhất thời không nói nên lời, nếu vậy thì cô chỉ còn sống được ba ngày nữa thôi sao?

Giọng sữa trẻ con tiếp tục nói với cô:

"Chỉ cần cô thu thập được một mặt trời thì có thể lấy lại 1% hào quang vốn thuộc về mình từ Lâm Điềm Điềm."

Ninh Tri hỏi nó: "Tôi thu thập được mặt trời, đoạt lại vầng hào quang thì không phải chết nữa sao? Đồng thời có thể khôi phục lại nhan sắc?"

Giọng sữa trẻ con: "Phải."

Ninh Tri: "Muốn thu thập mặt trời thì nhất định phải làm cho Lục Tuyệt vui vẻ đúng không?"

Giọng sữa trẻ con sốt ruột gật đầu: "Đúng vậy!"

Ninh Tri nhíu mày, nếu Lục Tuyệt là người bình thường thì nhiệm vụ này không khó, nhưng anh là người tự kỷ, đừng nói là dỗ dành cho anh vui vẻ, ngay cả đến giao tiếp cũng đã là vấn đề rồi.

Giọng sữa trẻ con: "Thu thập mặt trời cũng có thể giúp Lục Tuyệt chữa bệnh."

"Có thể chữa khỏi bệnh tự kỷ sao?"

Lần này Ninh Tri lại càng khiếp sợ hơn. Bệnh tự kỷ chỉ có thể thuyên giảm nhờ can thiệp chứ không thể chữa khỏi:

"Cậu có cách chữa cho Lục Tuyệt à?"

Giọng sữa trẻ con: "Là cô có thể giúp Lục Tuyệt. Tên tôi là Bá Vương, bất cứ lúc nào chủ nhân cũng có vấn đề có thể gọi tôi."

Nói xong nó liền biến mất.

Ninh Tri thấy hơi buồn cười, giọng sữa bập bẹ của nó không hợp với cái tên Bá Vương này chút nào.

Lúc này, bàn tay của Lục Tuyệt bị cô nắm lấy đang giãy dụa, anh dừng hành động đập vào tường, ngây người nhìn cô. Lúc này Ninh Tri mới thấy rõ tướng mạo của Lục Tuyệt.

Gương mặt anh rất ưa nhìn, sắc mặt hơi tái, mặt mày tuấn tú, sống mũi cao thẳng, hình môi mỏng rất đẹp hơi mím lại. Giá trị nhan sắc thế này mà có đặt trong làng giải trí thì cũng khó có sao nam nào vượt mặt được anh.

Thấy Ninh Tri đang đến gần, ánh mắt Lục Tuyệt dừng lại trên mặt cô vài giây, sau đó nhanh chóng dời đi.

Ninh Tri hơi sững sờ, Lục Tuyệt có một đôi mắt đào hoa rất đẹp, nhưng đôi mắt vốn dĩ đa tình đó lại rất trong trẻo, trong suốt, ánh mắt khác với người bình thường, hơi dại ra, cứ như không hề có tiêu cự.

Nguyên chủ không thích Lục Tuyệt, thậm chí trong lòng còn ghét bỏ anh, cho nên cho tới nay cũng không tiếp xúc nhiều với anh.

Ninh Tri nắm chặt tay Lục Tuyệt, anh không vùng vẫy nữa, ánh mắt nhìn xuống bàn tay đang được nắm lấy của mình, giống như có thứ gì đó mềm mại bao bọc lấy bàn tay anh, rất thoải mái.

Ninh Tri cố gắng giao tiếp với Lục Tuyệt: "Đừng đập đầu, anh không thoải mái chỗ nào có thể nói cho tôi biết được không?"

Trong ô hiển thị trên đầu Lục Tuyệt có hình một đám mây đen. Bá Vương mới vừa nói đám mây đen có nghĩa là Lục Tuyệt không vui vẻ.

Trong truyện không có nhiều đoạn miêu tả về nhân vật nam phụ Lục Tuyệt, chỉ đề cập đến việc anh mắc chứng tự kỷ, nam chính rất quan tâm đến tình trạng của em trai mình. Một năm sau bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt đã nghiêm trọng đến mức cả ngày chỉ rúc vào một góc, không ăn không uống, cuối cùng tự mình hại mình chết.

Về phần nguyên chủ, nếu không phải bị Lâm Điềm Điềm cướp đi toàn bộ hào quang mà chết sớm thì cũng không có chuyện một năm sau khi cô bỏ trốn khỏi nhà họ Lục cùng người đàn ông khác khiến nhà họ Lục nghĩ vì cô bỏ trốn mà khiến Lục Tuyệt tự sát nên đã trả thù khiến cô gặp phải một kết cục bi thảm.

Lục Tuyệt cúi đầu không đáp. Đối phương bây giờ là công cụ hình người giúp cô kéo dài tính mạng, về tình về lý thì Ninh Tri đều không thể bỏ mặc anh.

Ninh Tri quay đầu lại hỏi mẹ Lục và những người giúp việc trong nhà: "Trước khi Lục Tuyệt phát bệnh anh ấy đang làm gì? Có người nào tiếp xúc với anh ấy hoặc là đã xảy ra chuyện gì không?"

Lục Tuyệt đột nhiên đập đầu vào tường tự hại bản thân chắc chắn là bị ảnh hưởng hoặc chịu kích thích gì đó.

Người giúp được nhanh chóng đáp: "Bình thường không được bà chủ đồng ý thì mọi người đều không thể tùy tiện đi vào tỏng phòng của cậu hai. Nhưng lúc khoảng hai giờ, Tiểu Linh đang quét dọn vệ sinh trên hành lang, chắc hẳn cô ấy không có lá gan đi vào phòng quấy rầy cậu hai đâu "

Nghe vậy mẹ Lục nghiêm mặt nói: "Gọi cô ta đến đây."

Vừa rồi bà chỉ lo lắng cho tình hình của con trai nên hoàn toàn không để ý đến chuyện khác. Dưới sự thẩm vấn của mẹ Lục, cuối cùng người hầu trẻ đã nói rằng cô ấy đã dọn dẹp hành lang bằng máy hút bụi.

Ninh Tri im lặng một hồi mới nói: "Lấy máy hút bụi ra đây."

Sau đó tiếng máy hút bụi vang lên, Lục Tuyệt lập tức tách khỏi tay Ninh Tri, lấy tay che lỗ tai rồi lại vọt tới chỗ bức tường.

"Tắt đi, tắt ngay đi!" Mẹ Lục hốt hoảng bảo người hầu trẻ tuổi tắt máy hút bụi đi.

Ninh Tri kéo Lục Tuyệt lại, khi anh dừng lại cô liền duỗi hai tay ra bịt chặt hai bên lỗ tai anh: "Đừng sợ."

Những người mắc chứng tự kỷ nghe thấy giọng nói của mọi người sẽ tự động bỏ qua, không thèm để ý tới, nhưng đôi khi họ lại rất nhạy cảm với một số âm thanh nhất định và rất sợ hãi. Ninh Tri từng nghe nói rằng có một số bệnh nhân tự kỷ sợ mưa, một số thì rất nhạy cảm với âm thanh của máy sấy tóc, có một số lại sợ tiếng xe ô tô. Còn Lục Tuyệt thì rất nhạy cảm với tiếng ồn của máy hút bụi.

Âm thanh của máy hút bụi dừng lại, Ninh Tri nhìn thẳng vào Lục Tuyệt, thả tay đang che lỗ tai anh ra: "Không sao cả, hóa ra anh không thích tiếng máy hút bụi, sau này tôi sẽ không để nó quấy rầy tai của anh nữa."

Ánh mắt Lục Tuyệt khẽ run lên, anh nhanh chóng liếc mắt nhìn Ninh Tri, sau đó lại cụp mắt xuống. Ninh Tri thấy đám mây đen trên đầu Lục Tuyệt đã biến mất, chỉ còn lại khung hiển thị bong bóng màu trắng. Cô hơi ngạc nhiên, đám mây đen dễ dàng biến mất như vậy sao? Vậy làm cho anh thấy vui vẻ thì sao? Liệu mặt trời nhỏ sẽ xuất hiện chứ?

Nghĩ đến đây Ninh Tri lại cố ý nhẹ giọng nói: "Lục Tuyệt, bây giờ anh có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?"

Giọng nói của cơ thể này rất êm tai, ngay từ khi Ninh Tri vừa mở miệng thì đã chú ý đến điều này, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, âm cuối hơi cuốn lên khiến người ta muốn mềm nhũn cả xương. Đáng tiếc là bây giờ cô đã mất đi hào quang nên ngoại hình không xứng với một giọng nói quyến rũ như vậy. Lục Tuyệt không có phản ứng.

Ninh Tri xích lại gần anh, giọng nói dịu dàng truyền vào tai anh: "Anh cười một tiếng đi được không?"

Lục Tuyệt giương mắt lên nhìn cô. Người đàn ông mặc một chiếc áo len màu đỏ khiến nước da của anh càng thêm trắng lạnh. Ngũ quan của anh sắc nét trong trẻo, các chi tiết trên mặt nông sâu vừa đủ, hoàn toàn hợp với thẩm mỹ của Ninh Tri. Cô cảm thấy những ngôi sao nam và con cháu nhà giàu trước đây mình từng nhìn thấy không có ai có ngoại hình có thể so sánh với Lục Tuyệt.

Ninh Tri mong đợi nhìn lên đỉnh đầu Lục Tuyệt, cô muốn nhìn xem mặt trời nhỏ trông thế nào.

"Cô trở nên xấu xí rồi." Giọng nói của Lục Tuyệt rất thấp, có lẽ bởi vì anh rất ít khi mở miệng nói chuyện nên giọng còn hơi khàn khàn.

Ninh Tri sửng sốt, sau đó phản ứng lại: "trở nên xấu xí" là có ý gì thế?

Anh chê cô xấu à?

—————————————————————

Mọi người vote cho mình cho mình với nhé 😘🥰😍
👇👇👇


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net