🌸🌸 Chương 125: Kết thúc 🌸🌸

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Động tác Lục Tuyệt lóng ngóng lại vụng về, mí mắt Ninh Tri ướt nhẹp một mảnh.

Hơi thở ấm áp phả vào chóp mũi cô, gương mặt cô ửng hồng lên.

"Lục Tuyệt." Cô hơi lui về phía sau.

Mở mắt ra, ánh mắt Ninh Tri chạm phải Lục Tuyệt.

"Tri Tri, đừng khóc." Giọng nói Lục Tuyệt khàn khàn, anh bắt đầu học cách dỗ dành cô: "Tri Tri đừng khóc, sẽ xấu."

Ninh Tri dở khóc dở cười: "Thế này không phải là hôn mà là liếm có biết không? Anh là chó con hả?"

Lục Tuyệt cực kỳ ranh ma, hàng lông mi dài của anh khẽ run rẩy, mở miệng nói: "Không học được, Tri Tri dạy anh."

Nụ hôn lần trước anh chưa học được, Tri Tri phải dạy lại cho anh thêm nữa.

Ninh Tri nhìn ánh mắt chờ mong của anh, không nhịn được đưa tay xoa nắn khuôn mặt anh: "Anh không hề ngốc chút nào, còn biết gài em nữa."

Lục Tuyệt hơi nhếch khóe môi, vành tai ẩn dưới mái tóc ngắn đỏ bừng: "Không gài."

"Muốn hôn à?" Ninh Tri biết Lục Tuyệt thích có những hành động thân mật với cô, bây giờ cũng không ngoại lệ.

Suy cho cùng cũng là một người, sở thích và thói quen sẽ không dễ dàng thay đổi.

Lục Tuyệt vừa thành thật vừa thẳng thắn: "Muốn."

Ánh mắt Ninh Tri rơi vào cánh tay đang bị thương của Lục Tuyệt: "Anh đã không làm đúng theo những gì đã hứa với em, cho nên đừng có hòng."

Lục Tuyệt cứ như một chú cún bị vụt mất phần thưởng, đôi mắt ướt át ảm đạm xuống.

"Nguyên nhân sự việc xảy ra ngày hôm nay cũng là do em, em đúng là phải rời khỏi."

"Tru Tri đừng đi." Lục Tuyệt nôn nóng sốt ruột.

"Anh nghe em nói đã." Ninh Tri nắm lấy tay anh: "Hôm nay em phải rời khỏi nơi này rồi, những gì anh hứa với em phải nhớ lấy đó, đừng vì em không có ở dây mà không chịu thực hiện."

"Nghe Tri Tri." Lục Tuyệt mím môi, xụ mặt, anh nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Ninh Tri vuốt ve khuôn mặt anh: "Em đã nói rồi, mỗi lần anh tự làm mình bị thương em sẽ rất đau lòng, sẽ khóc. Nếu lần sau anh còn như vậy nữa, em sẽ khóc đến chết luôn."

Lục Tuyệt nhẹ nhàng cọ xát vết sẹo trên gương mặt vào lòng bàn tay Ninh Tri, giống như chú chó nhỏ muốn được vuốt ve: "Không bị thương, Tri Tri không khóc."

Cảnh tượng Ninh Tri khóc sưng đỏ mắt cùng với bàn tay đổ máu của cô ngày hôm nay cũng đủ khiến cho Lục Tuyệt sợ hãi khắc sâu trong lòng.

Ninh Tri chủ động vòng tay qua cổ Lục Tuyệt: "Cái này là anh nói đó, nói được thì phải làm được."

Lục Tuyệt ngoan ngoãn gật đầu.

Ninh Tri kiễng chân lên hôn anh, khẽ cắn vào đôi môi Lục Tuyệt, ngay sau đó, Lục Tuyệt vui sướng không kiếm được mà rên lên, đòi Ninh Tri lại hôn anh lần nữa.

Sau lưng, tấm gương to lớn phản chiếu hình ảnh hai người đang dính chặt vào nhau.

Cơ thể mảnh mai mềm mại của người con gái bị đẩy sát đến bồn rửa tay, vòng tay mạnh mẽ kia phải khống chế bờ eo thon của cô lại mới giúp cô không bị ngã.

Không biết qua bao lâu, ba mẹ Lục đứng bên ngoài đợi sốt ruột, vừa định gõ cửa thì cánh cửa phòng tắm mở ra.

Lục Tuyệt mang hộp thuốc đi ra.

Con ngươi đen nhánh của anh sáng ngời, đôi môi hồng nhuận ướt át, thậm chí một đường từ cổ đến vành tai cũng đỏ ửng.

"Tiểu Tuyệt ra rồi."

Mẹ Lục vội vàng quan sát cánh tay anh, nhìn vị trí bị thương quả thực đã được xử lý và bôi thuốc, bà không khỏi vui mừng: "Tiểu Tuyệt thật giỏi, con đã biết tự mình thoa thuốc rồi."

Ba Lục đứng bên cạnh ánh mắt cũng lộ ra vẻ vui mừng, ông dặn con trai: "Khi tắm nhớ đừng để miệng vết thương dính nước."

Ninh Tri móc ngoéo với Lục Tuyết một cái: "Nói biết đi."

Lục Tuyệt chớp mắt.

"Nói là anh đã biết." Ninh Tri dạy anh.

Lục Tuyệt chậm rãi nói: "Biết."

Đột nhiên được con trai đáp lại, ba mẹ Lục đều ngạc nhiên, vui mừng nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khiếp sợ và vui sướng trong mắt đối phương.

...

Về đêm, sắc trời tối dần.

Ninh Tri dẫn Lục Tuyệt ra ngoài ban công.

Bên ngoài đặt rất nhiều chậu cây xanh nhỏ, còn có một vài chậu hoa đang nở, chính giữa ban công có một chiếc đu hình bán nguyệt, có thể là do thời gian dài dưới nắng nên đã bị phai màu.

Ninh Tri ngồi lên xích đu.

Thân hình cao lớn của Lục Tuyệt ngồi bên cạnh cô, chỗ ngồi vốn dĩ nhỏ hẹp nháy mắt đã bị chiếm hơn phân nửa.

Hai cơ thể dựa sát vào nhau.

Nam điều dưỡng đứng canh ở cánh cửa ban công, phòng hờ Lục Tuyệt sẽ đột nhiên làm ra hành động khác thường gì.

Nhìn thấy Lục Tuyệt ngồi đong đưa trên xích đu ngắm sao trên bầu trời, anh ta kinh ngạc, chăm sóc cho Lục Tuyệt lâu như vậy, anh ta phát hiện gần đây Lục Tuyệt thay đổi rất nhiều.

Một cơn gió đêm thổi qua.

Hai chân Ninh Tri lắc lư giữa không trung, cô ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời đêm đầy sao, chung quanh yên tĩnh vô cùng.

Lục Tuyệt cụp mắt xuống, thỉnh thoảng lại len lén nhìn người con gái bên cạnh.

Ninh Tri quay đầu bắt được tên trộm lấm lét kia, cô bật cười, duỗi tay ôm Lục Tuyệt đối mặt về cô: "Nhìn đi, cho anh quang minh chính đại mà nhìn."

Mi mắt Lục Tuyệt khẽ run lên, ánh mắt sợ hãi rơi trên gương mặt Ninh Tri, càng nhìn càng chăm chú càng lâu.

Dù là Lục Tuyệt của khi nào, trong mắt anh cũng chỉ có cô, chỉ nhìn thấy cô.

Ninh Tri kề sát vào Lục Tuyệt, đôi mắt cô phản chiếu hình bóng tuấn tú của anh.

Ở khoảng cách gần như vậy, Lục Tuyệt còn tưởng Ninh Tri sắp hôn anh, thế là khóe miệng bắt đầu nhếch lên, vành tai đỏ bừng, để lỡ ra một vòng lúm đồng tiền nhỏ, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong.

Ninh Tri bật cười, cô lại bóp nắn khuôn mặt anh: "Sao cả ngày anh chỉ biết có hôn không vậy?"

Hàng mi dài của anh khẽ run lên, che giấu vẻ thẹn thùng trong mắt.

Ninh Tri nhìn sắc trời, ý cười trong mắt dần phai mờ: "Lục Tuyệt."

Anh nâng mi nhìn cô.

"Khi em không ở đây anh cũng phải thường xuyên vui cười đó. Nếu gặp phải chuyện gì buồn bực cứ nói với ba mẹ, họ sẽ giải quyết giúp anh, anh đừng làm những chuyện tự tổn thương mình như trước nữa."

Lục Tuyệt nhạy cảm nhận ra được điều gì đó, anh lập tức nắm chặt tay Ninh Tri, mười ngón tay đan vào nhau: "Tri Tri đừng đi."

"Xin lỗi." Thời điểm Lục Tuyệt tự sát là vào ban đêm, hiện giờ đã qua thời gian đó rồi.

Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành.

Lục Tuyệt mím chặt đôi môi mỏng, khuôn mặt tái nhợt gần như không còn chút máu.

Tri Tri sắp đi rồi, anh hoảng loạn không biết phải làm sao.

Lục Tuyệt cúi đầu, sốt ruột kéo vạt áo của mình và Ninh Tri, thắt nút lại.

Tay anh run rẩy, buộc một nút thật chặt.

Thấy mình và Ninh Tri đã được buộc vào nhau, vẻ hoảng loạn trong anh mới rút đi một chút: "Tri Tri không đi được nữa."

Anh còn vươn tay ôm lấy Ninh Tri, siết chặt cô vào lòng, vùi đầu nơi hôm vai cô, đáng thương cọ cọ: "Không đi."

Cổ họng Ninh Tri nghẹn lại, hai mắt vừa đau vừa nóng, dần dần đỏ lên: "Xin lỗi anh. Anh đã hứa với em rồi, không được tự làm tổn thương mình, nếu không em vẫn sẽ khóc, vẫn sẽ khóc ở một nơi anh không nhìn thấy được."

"Tri Tri, Tri Tri..." Lục Tuyệt luống cuống, ra sức ôm chặt lấy cô.

Tri Tri của anh, không ai được mang di.

Hai mắt cô ngân ngấn nước, cô cũng ôm chặt Lục Tuyệt, nghiêng đầu hôn nhẹ lên vành tai anh: "Lục Tuyệt, tạm biệt."

Nháy mắt, cơ thể Ninh Tri dần dần trở nên trong suốt.

Lồng ngực Lục Tuyệt trở nên trống rỗng, hơi ấm không còn nữa, trống rỗng vô cùng.

Vạt áo bị buộc chặt giờ đã buông ra, nhăn nhúm.

"Tri Tri!"

Nam điều dưỡng đang thất thần ngẩn ngơ, nghe thấy tiếng hát của cậu chủ nhà mình liền vội vàng tiến lại: "Cậu chủ, có chuyện gì vậy?"

Nam điều dưỡng khiếp sợ phát hiện hai mắt Lục Tuyệt đỏ bừng.

Anh đang khóc.

Cùng lúc đó, trong căn phòng ở lầu một, mẹ Lục cầm trên tay một phong thư, kinh ngạc hỏi ba Lục: "Tại sao lại có một lá thư ở đây? Thư này là của ai?"

Mẹ Lục mở phong thư ra...

...

Sáng sớm, ánh nắng dịu dàng ấm áp xuyên qua làn cửa chiếu rọi khắp căn phòng.

Ninh Tri mở mắt ra, đuôi mắt vẫn còn ửng hồng.

Nhìn trang trí xung quanh, Ninh Tri phát hiện mình đang ở trong lâu đài cổ.

"Bá Vương, tôi trở về rồi." Ninh Tri lập tức gọi Bá Vương.

"Sau này Lục Tuyệt sẽ ra sao?" Cô hơi lo lắng cho anh.

Bá Vương: "Chúc mừng chủ nhân, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, cô sẽ nhận được một phần thưởng. Còn sau này Lục Tuyệt như thế nào... với tình huống hiện tại của anh ấy, tôi không cách nào tra được."

Hai mắt Ninh Tri tối lại, trong lòng có cái gì đó khó chịu không nói nên lời.

Bá Vương: "Chủ nhân không cần lo lắng, ít nhất anh ấy sẽ không tự mình hại mình chết đi nữa." Ninh Tri không buồn đáp lại lời nó.

Bá Vương lại nói: "Chủ nhân có thể yêu cầu bất cứ phần thưởng gì." Ninh Tri lúc này mới lấy lại tinh thần: "Tôi muốn Lục Tuyệt khôi phục lại toàn bộ ký ức."

Bá Vương: "Chủ nhân, cô và Lục Tuyệt hiện giờ đã có cảm tình lại với nhau rồi, không nhất thiết phải làm điều thừa nữa. Phần thưởng trong hệ thống rất phong phú, thậm chí có thể ban cho cô một khoản tiền kếch xù, cô phải cân nhắc kỹ càng." Nó biết hầu hết con người đều thích mê tiền, giống như nó thích mặt trời nhỏ vậy.

Ninh Tri bỏ qua lời khuyên của Bá Vương: "Tôi có tiền, tôi chỉ cần ký ức của Lục Tuyệt thôi."

Bá Vương: "Vâng thưa chủ nhân."

Ngay sau đó, Lục Tuyệt nằm bên cạnh Ninh Tri mở mắt ra.

"Lục Tuyệt, anh tỉnh rồi." Ninh Tri mong đợi nhìn anh.

"Tri Tri." Vừa nói ra, trong đầu Lục Tuyệt hiện ra rất nhiều mảnh vỡ ký ức.

Anh nhớ được cảnh tượng trước mắt một màu đỏ tươi, rất nhiều rất nhiều máu, chị gái kỳ lạ bị thương.

Anh nhớ lại những ngày tháng chung sống với Ninh Tri.

Lần đầu tiên ngủ cùng nhau, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên hôn môi, và cả mở quà sinh nhật nữa, từng màn từng màn cứ lần lượt hiện lên.

Mắt Lục Tuyệt dần dần đỏ lên, anh sát lại gần Ninh Tri, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, anh ôm siết chặt lấy cô: "Anh đã nhớ ra rồi."

Giọng nói trầm thấp của anh gần như khàn đi, hai mắt ướt át, mờ mịt: "Tri Tri, xin lỗi, chị gái kỳ lạ, xin lỗi, anh không nên quên hết đi."

Trái tim anh đập mãnh liệt không ngừng, cảm xúc dâng trào gần như muốn nhấn chìm lấy anh.

Đầu Lục Tuyệt cọ vào hõm vai Ninh Tri, hai mắt đỏ bừng: "Tri Tri, Tri Tri..."

Mắt Ninh Tri sáng rực lên, cuối cùng anh cũng nhớ ra.

Lục Tuyệt đứng lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ninh Tri, giọng nói trầm khàn của anh vang lên bên tai: "Tri Tri, "bóc" anh đi."

Mẹ Lục nghe tin con trai mình sắp dẫn bạn gái về thì mừng như điên.

Bà lập tức dặn dò quản gia chuẩn bị một vài món điểm tâm và đồ ăn vặt các thiếu nữ thích ăn, còn sai người ra sân hái một ít hoa vào trang trí. Xong xuôi, bà mau chóng trở về phòng thay quần áo

Nhìn chồng mình đang ngồi thừ lừ ra đấy, bà đẩy vai ông hỏi: "Em mặc cái đầm này trông có nghiêm khắc lắm không ? Có nên thay cái này không? Nhưng cái này thì trông lại hơi sặc sỡ quá?"

"Trông em sốt sắng quá vậy." Ba Lục kéo vợ ngồi xuống: "Thả lỏng đi, em là người lớn, sao lại phải căng thẳng làm gì?"

"Đây là lần đầu tiên con trai dẫn bạn gái về ra mắt, tất nhiên em phải tươm tất mọi thứ rồi." Mẹ Lục trừng mắt với chồng: "Anh cũng mau thay quần áo đi."

...

Ninh Tri vô cùng quen thuộc với nhà họ Lục, một lần nữa bước chân vào đây, cô không hề cảm thấy có gì lo lắng.

Ngay từ giây phút nhìn thấy Ninh Tri, mẹ Lục cảm nhận được một cảm giác quen thuộc khó tả, bà thật lòng thích cô gái trước mặt mình này.

"Đừng đứng nữa, mau ngồi xuống đi." Gương mặt mẹ Lục tràn đầy tươi cười, chỉ vừa gặp mặt Ninh Tri thôi mà bà đã vô cùng hài lòng rồi.

"Cháu chào dì Lục." Ninh Tri đi theo Lục Tuyệt ngồi vào sô pha.

"Ngoan ngoan." Ánh mắt mẹ Lục cứ dán chặt vào người Ninh Tri, lúc sau mới nhận ra mình quá mức nhiệt tình sợ dọa chạy con gái nhà người ta, bà mau dời đi tầm mắt.

Mẹ Lục nhấp một ngụm trà, kìm nén sự kích động trong lòng, bình đạm nói: "Tiểu Tri phải không? Cháu thích uống trà gì, dì cho người đi pha."

"Trà gì cũng được ạ." Ninh Tri cười nói.

Mẹ Lục càng nhìn càng thích Ninh Tri, không biết vì sao bà lại có cảm người con gái trước mặt chính là người định mệnh của con trai bà, phải nên làm con dâu của bà.

Nghĩ vậy, mẹ Lục tháo chiếc vòng trên tay xuống: "Lần đầu gặp mặt dì chưa kịp chuẩn bị lễ vật gì cho con cả, dì tặng chiếc vòng này cho con, hy vọng con và Tiểu Tuyệt sẽ luôn tốt đẹp."

Ninh Tri nhìn chiếc vòng xanh lục bảo trong tay mẹ Lục, cô nhớ rõ lúc trước bà đã từng tặng nó cho cô, không ngờ nó lại một lần nữa thuộc về cô.

Mẹ Lục lo lắng Ninh Tri sẽ từ chối nên đeo thẳng lên tay cho cô luôn: "Đẹp quá, rất hợp với làn da trắng trẻo của cháu, cháu cứ tạm đeo trước đi, chừng nào dì tìm được cái màu đẹp hơn sẽ đưa cho cháu sau."

Ninh Tri nhở trước kia mẹ Lục rất thích tặng trang sức cho cô: "Cảm ơn dì Lục."

"Người một nhà cả mà, không cần phải khách khí." Mẹ Lục đã coi Ninh Tri thành con dâu của mình luôn rồi.

"Mẹ." Lục Tuyệt ho khan một tiếng, nhắc nhở bà kiềm chế bản thân lại.

Mẹ Lục liếc con trai một cái: "Tiểu Tri thích ăn gì?"

"Tri Tri thích ăn cá và cả đồ ngọt nữa." Lục Tuyệt giành trả lời trước, anh đã khôi phục lại trí nhớ, những điều này anh đều nhớ rất rõ.

Mẹ Lục cười: "Được, mẹ sẽ cho người đi chuẩn bị."

Lục Tuyệt tới gần Ninh Tri, nói nhỏ bên tai cô: "Cho dù là ở thời gian nào, mẹ vẫn rất thích em."

Ninh Tri cười tít mắt: "Bởi vì em là người gặp người thích mà."

...

Hôm Lục Tuyệt tới xin ông Ninh đồng ý cho Ninh Tri kết hôn với mình, anh bị ông thẳng thừng đuổi ra ngoài.

Tối đó, anh gọi điện nói cho Ninh Tri, tủi thân bảo ông nội cô không thích anh.

Ninh Tri vui sướng khi người gặp họa, cười xong một hồi, cô quay đầu đi thuyết phục ông nội, kiên định quyết trước sau như một nói cô thích Lục Tuyệt, muốn cưới Lục Tuyệt.

Ông cụ Ninh luôn cưng chiều cháu gái, mọi chuyện đều lấy cảm xúc cháu gái làm trọng, vừa tức giận vừa đau lòng, lại bất đắc dĩ.

Ông lão như ông chỉ đành buông lời tàn nhẫn, không thể để tên nhãi ranh kia dễ dàng có được hòn ngọc trên tay ông được, ông ấy muốn thấy được quyết tâm của nó.

Sau đó, ngày nào Lục Tuyệt cũng đến ở lì trước cửa nhà họ Ninh, cầu xin ông cụ Ninh đồng ý.

Thực ra hành động này chỉ nhằm xoa dịu, lấy lòng ông ấy thôi.

Mãi đến ba tháng sau, cuối cùng ông cụ Ninh mới chịu chấp nhận, ông và Lục Tuyệt nói chuyện trong thư phòng một lúc rất lâu. Khi hai người xong xuôi đi ra, Ninh Tri nhìn thấy ông lén gạt đi giọt nước mắt, đồng ý cho Lục Tuyệt cưới cô.

Một khoảng thời gian trước đám cưới, Lục Tuyệt bận rộn lên kế hoạch chuẩn bị, còn Ninh Tri thì rảnh rỗi ở nhà họ Ninh chơi với ông nội.

Có lẽ là do tâm trạng và đầu óc thư thái, khoảng thời gian này Ninh Tri càng thêm được cưng chiều nuôi dưỡng trở nên xinh đẹp có sức sống hơn, hai mắt đen lúng liếng sáng long lanh, gương mặt trắng hồng, khiến người khác khó có thể dời mắt được.

Tới tối, Ninh Tri tắm xong thì nhận được điện thoại của Lục Tuyệt.

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên trong đêm: "Anh đang đứng trước nhà em."

Hai mắt Ninh Tri sáng lên, kinh ngạc: "Anh đến đây hả?"

"Ừm." Lục Tuyệt hỏi cô: "Có muốn gặp anh không?"

"Muốn!" Ninh Tri vội cúp điện thoại, tóc còn ướt cũng chưa kịp làm khô, tức tốc mở cửa phòng chạy ra ngoài.

"Cô chủ, đã trễ thế này rồi cô còn đi đâu vậy?" Quản gia nhìn thấy Ninh Tri vội vội vàng vàng xuống lầu.

Ninh Tri nói liên thanh: "Lục Tuyệt đến, cháu ra gặp anh ấy một chút."

Vừa nói xong, bóng dáng Ninh Tri đã chạy nhanh ra ngoài.

Ở cổng nhà họ Ninh, Lục Tuyệt cao lớn đang đứng cách đó không xa, dáng người thẳng tắp, phản chiếu dưới mặt đất một bóng dáng rất dài.

Môi anh mím chặt, khuôn mặt nghiêm nghị.

Nhưng ngay sau khi thấy bóng dáng mảnh mai bước ra từ bên trong, khóe môi Lục Tuyệt hơi cong lên, hào quang trong mắt cũng gợn sóng.

Ninh Tri bước ra cổng, cô cười khanh khách nhào vào lồng ngực Lục Tuyệt: "Sao anh lại đột nhiên đến đây?"

Thời gian này Lục Tuyệt bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ, cô và anh đã lâu không gặp mặt.

"Không nhịn được muốn gặp Tri Tri." Lục Tuyệt đón lấy người con gái nhào vào lòng anh với vẻ rất tự nhiên: "Gội đầu hả?"

Tay anh chạm phải mái tóc còn ướt đẫm của Ninh Tri.

"Ừm, em vừa mới gội xong."

Lục Tuyệt vén mấy lọn tóc dính bên sườn mặt cô lên, cúi đầu hôn lên mặt cô: "Lát nữa phải sấy khô tóc rồi mới đi ngủ đó."

"Em biết rồi." Ninh Tri cảm thấy bây giờ đã biến thành Lục Tuyệt chăm sóc cô rồi.

"Anh có quà này cho em." Lục Tuyệt buông tay ra, xoay người trở vào trong xe lấy ra một hộp quà màu xanh biếc.

Ninh Tri nhìn cái hộp trong tay anh: "Đây là gì thế?"

Lục Tuyệt mở hộp ra, bên trong là một chiếc vương miện công chúa được nạm đầy kim cương, đẹp choáng ngợp lòng người.

"Tới hôn lễ em có thể đội nó lên."

Ninh Tri không biết rằng chiếc vương miện này Lục Tuyệt đã dày công chuẩn bị tỉ mỉ từ rất lâu, mất mấy tháng trời, từng viên kim cương trên đó đều do anh tự tay đính lên.

"Đẹp quá, em rất thích." Không có bất kỳ người con gái nào lại không thích những chiếc vương miện xinh đẹp tinh xảo như vậy.

"Anh giúp em đội nó lên nhé."

Lục Tuyệt đặt chiếc vương miện lên đỉnh đầu Ninh Tri, dưới ánh trăng, cô gái xinh đẹp như một công chúa bước chân từ lâu đài ra.

...

Hôn lễ được tổ chức trong lâu đài cổ.

Trong phòng trang điểm, Ninh Tri đã thay váy cưới, trên đầu mang vương miện mà Lục Tuyệt đưa.

Chuyên viên trang điểm và Phương Du Chúc đứng bên cạnh bị kinh diễm một phen.

"Tiểu Tri, chị thật xinh đẹp." Đây không biết là lần thứ mấy trong ngày Phương Du Chúc nói ra câu này.

Phương Du Chúc mặc một chiếc đầm tinh xảo, hôm nay cô ấy là phù dâu của Ninh Tri. Lúc trước, khi nhận được lời mời làm phù dâu cho vợ của cấp trên bạn trai, cô ấy kinh ngạc vô cùng.

Đến khi được gặp mặt Ninh Tri, cô ấy mới nhận ra đối phương đã từng giúp đỡ mình, thậm chí còn cứu cô ấy một mạng.

Phương Du Chúc vừa kích động vừa vui mừng, lập tức chấp nhận lời đề nghị.

"Cảm ơn, em cũng rất xinh đẹp." Ninh Tri cười nói.

"Tiểu Tri, dừng lại dừng lại, đừng cười nữa, trái tim của em sắp bị chị chiếm đoạt mất rồi." Phương Du Chúc đưa tay lên ngực, Ninh Tri quá đẹp, ngay cả cô ấy còn bị mê hoặc tim đập bum bum loạn nhịp.

Cô ấy trêu ghẹo: "Nếu em là đàn ông thì hôm nay em đã cướp dâu rồi đấy."

Ninh Tri bị cô ấy chọc cười: "Nếu vậy thì Ngụy Tinh sẽ khóc mất."

Đúng lúc này, một bóng người cao lớn bước vào, chuyên viên trang điểm và Phương Du Chúc đều tinh mắt lui ra ngoài, Phương Du Chúc còn tự giác đóng cửa lại.

"Sao anh vào được đây?" Ninh Tri từ trong gương nhìn thấy Lục Tuyệt ở phía sau.

Lục Tuyệt hôm nay mặc một bộ vest màu đen chỉn chu, thoang thoảng có một loại cảm giác cấm dục, tuấn tú ngời ngời khiến người khác hít thở không thông.

Đây là lần đầu tiên Ninh Tri nhìn thấy anh trong bộ vest đen như thế này.

Lục Tuyệt cũng nhìn Ninh Tri trong gương, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Anh cúi người ghé sát bên tai Ninh Tri, vốn dĩ Lục Tuyệt định nói anh có chút lo lắng, muốn gặp cô, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại trở thành: "Tri Tri thật xinh đẹp."

Ninh Tri cong môi cười.

"Tri Tri, anh muốn hôn em." Lục Tuyệt thẳng thắn thành thật, môi anh nhẹ nhàng chạm vào vành tai thanh tú của Ninh Tri.

Mép tai truyền đến cảm giác nhồn nhột, thân thể Ninh Tri run lên: "Không được, em vừa mới trang điểm xong."

Lục Tuyệt dùng ngón tay nhấc cằm Ninh Tri lên: "Lát nữa anh trang điểm lại giúp em là được."

Vừa dứt lời, Lục Tuyệt đã cúi đầu hôn sâu, Ninh Tri bị cưỡng ép ngẩng đầu lên, vương miện trên đầu rơi xuống, một cánh tay khác của Lục Tuyệt mau chóng bắt
kip.

Anh tỉ mỉ nuốt trọn lấy son trên môi Ninh Tri từng chút từng chút một.

Cho đến khi hai mắt Ninh Tri nhuốm đầy hơi sương, Lục Tuyệt mới chịu buông ra, hơi thở nóng rực phả vào bên tai Ninh Tri, nặng nề: "Chị gái kỳ lạ, đợi nhé."

Đợi cái gì? Ninh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net