🌷🌷🌷 Chương 126: NT1 🌷🌷🌷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kết hôn, Ninh Tri tiếp tục dự án thành lập quỹ cho trẻ em mắc chứng tự kỷ.

Tùy theo tình huống và mức độ nghiêm trọng của bệnh tình mà phân ra các nhóm chuyên gia trị liệu khác nhau, chăm sóc cho mỗi một trường hợp cụ thể.

Chuyên gia trị liệu thông qua quá trình chăm sóc sẽ thường xuyên đưa cho các bé những nhiệm vụ rèn luyện, hoàn thành tốt sẽ được thưởng một viên kẹo.

Đối với những đứa trẻ bình thường, chỉ cần giáo viên nói một lần chúng sẽ nhớ kỹ, nhưng đối với trẻ tự kỷ thì khác, chuyên gia trị liệu cần phải lặp đi lặp lại nhiều lần thì chúng mới dần nhớ được.

Thường ngày sẽ có một vài phụ huynh sẽ lên lớp cùng với con mình, học cách chăm sóc trẻ trong cuộc sống hằng ngày.

Nhìn thấy Ninh Tri đến, một vị phụ huynh nhanh chóng tiến lên chào hỏi: "Chào cô Ninh."

Trên gương mặt người mẹ tràn đầy chân thành, nở nụ cười cảm kích với Ninh Tri.

"Tiểu Triết gần đây thế nào rồi?" Ninh Tri hỏi người mẹ.

"Hai ngày nay nó đã học được cách tự mặc quần áo, tôi bảo nó tự dọn dẹp đồ chơi của nó cũng đã nghe hiểu được." Trong giọng nói của chị ấy không giấu được cảm kích: "Thật sự vô cùng biết ơn cô Ninh, nếu không có cô thì tôi không biết phải làm nữa."

Khi biết con mình mắc chứng tự kỷ, chị đã rơi vào tuyệt vọng, vì một vài trung tâm điều trị chứng tự kỷ hiện nay phải chi hàng nghìn, thậm chí hàng chục nghìn tệ mỗi tháng, số tiền đó chị không thể nào chi trả nổi.

Khi chị đã cùng đường thì lại được biết đến tổ chức giúp đỡ những người mắc chứng này, hy vọng mới một lần nữa dâng lên.

Ninh Tri thành lập nên tổ chức này cung cấp dịch vụ điều trị và giáo dục miễn phí cho trẻ tự kỷ có hoàn cảnh khó khăn. Người mẹ kia thực sự rất cảm kích Minh Tri, nhờ có cô mà con trai chị mới có cơ hội được đi học và trị liệu kịp thời.

Ninh Tri cười nói: "Tôi có làm được gì nhiều đầu, chỉ là cố hết sức mình thôi."

"Cô Ninh, cô đúng là người đẹp mà tâm lại càng mỹ." Người mẹ không kìm được khen ngợi.

Chị nghe nói Ninh Tri là thiên kim tiểu thư nhà giàu, nhưng sau khi tiếp xúc rồi chị mới nhận thấy Ninh Tri không hề kiêu căng ngạo mạn như những người giàu có khác, ngược lại cô dịu dàng và lịch sự, thân thiện với trẻ em trong tổ chức.

Trong mắt chị, Ninh Tri chính là tiên nữ hạ phàm làm việc thiện, chị không có gì để báo đáp Ninh Tri, chỉ có thể mỗi ngày cầu chúc cho Ninh Tri vui vẻ hạnh phúc suốt đời.

Ninh Tri hàn huyên với người mẹ một vài câu rồi đi đến cạnh một cô bé đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ, nghiêm túc vẽ tranh.

"Bối Bối."

Ninh Tri kéo chiếc ghế đẩu ngồi cạnh cô bé: "Chị nghe chị tình nguyện viên nói hôm nay em lại vẽ một bức tranh nữa hả? Em giỏi quá nha."

Bối Bối mới bốn tuổi, trắng trẻo dịu dàng, mặc một chiếc áo sơ mi đã bạc màu, cầm cọ vẽ thứ gì đó trên giấy trắng.

Thấy Ninh Tri xuất hiện, cô bé có chút ngượng ngùng nhưng lại vui vẻ khoe với Ninh Tri: "Chị Tri Tri."

Trái tim Ninh Tri như muốn tan chảy ra, xoa đầu cô bé: "Ngoan."

Ninh Tri lấy từ trong túi ra một cái kẹp màu hồng nhạt xinh xắn: "Đây là quà chị tặng cho em, em thích không?"

Tiểu Bối Bối ngơ ngác nhìn chiếc kẹp trong tay Ninh Tri, ngoan ngoãn gật đầu: "Thích ạ."

"Để chị kẹp lên cho em."

Ninh Tri thấy bím tóc của Tiểu Bối Bối rối bù, cô tháo ra cột lại một lần nữa rồi lại đính thêm một chiếc kẹp.

"Sao Tiểu Bối Bối lại xinh đẹp đến nhường này chứ?" Ninh Tri trêu ghẹo.

Bây giờ Tiểu Bối Bối đã có thể nhận biết được đây là lời khen, hai mắt to tròn đen láy của bé sáng lên.

Lục Tuyệt đi vào tình cờ thấy Ninh Tri đang ngồi vẽ tranh với một bé gái, cô cúi đầu nói gì với đứa bé, gương mặt chan chứa dịu dàng yêu thương.

Tri Tri của anh đang phát sáng.

Ngực trái thình thịch vui sướng nhảy lên, trong mắt Lục Tuyệt chỉ có hình bóng Ninh Tri.

Cứ như tâm linh tương thông, Ninh Tri ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt Lục Tuyệt, hai mắt sáng rực lên lấp lánh ánh sao.

Lục Tuyệt bước qua.

"Hôm nay anh tan làm sớm thế?" Ninh Tri nhìn đồng hồ, mới hơn ba giờ chiều.

"Ngày mai thứ bảy." Lục Tuyệt nhắc nhở cô.

Cứ thứ bảy hàng tuần, Lục Tuyệt sẽ đưa Ninh Tri sang lâu đài.

Ninh Tri thẹn thùng, chỉ cần nghĩ đến lâu đài là trong đầu cô lại bất giác nhớ đến những hình ảnh điên cuồng phóng túng của Lục Tuyệt.

Khi ở nhà họ Lục còn đỡ, Lục Tuyệt ít nhiều vẫn có chút cố kỵ. Nhưng chỉ cần về đến lâu đài, Ninh Tri phát hiện Lục Tuyệt sẽ vô cùng kích động, ra sức dày vò cô không màng điều gì hết.

Ninh Tri đỏ mặt, vờ như không nhìn thấy ánh mắt nóng rực đó của Lục Tuyệt: "Em muốn giúp Bối Bối vẽ xong tranh rồi mới đi."

Lục Tuyệt đứng bên kệ sách đợi cô.

Hôm nay Lục Tuyệt mặc áo sơ mi trắng phối với một chiếc quần âu màu đen, sống lưng thẳng tắp, dáng đứng cao ngất hấp dẫn ánh mắt của không ít phụ huynh và tình nguyện viên trong tổ chức.

Ây da, là chồng của Ninh Tri.

Mỗi lần nhìn thấy anh và Ninh Tri đứng cạnh nhau, mọi người đều không thể không cảm thán hai người là một cặp đôi hoàn hảo.

"Hi hi!" Một đứa trẻ mũm mĩm đi tới, trong tay bé cầm một cuốn truyện nhỏ đi đến trước mặt Lục Tuyệt, sau đó vòng hai tay ôm lấy chân của Lục Tuyệt.

Lục Tuyệt cúi đầu.

Đứa bé ngẩng đầu nhìn Lục Tuyệt, chớp chớp đôi mắt to đen láy: "Hi hi!"

Các tình nguyện viên và phụ huynh trong tổ chức đều biết Lục Tuyệt rất được đám trẻ nơi này yêu thích, đặc biệt là tên nhóc tì này, nhóc rất dính Lục Tuyệt, quả thực rất kỳ lạ.

Vóc dáng Lục Tuyệt cao, chân bị cái bánh bao nhỏ quần lấy, một cao một thấp dính sát vào nhau đáng yêu không thể tả.

"Hi hi, ôm." Bé trai muốn Lục Tuyệt ôm nhóc một cái.

Lục Tuyệt cúi đầu, thẳng thừng từ chối: "Không ôm."

Đôi mắt to tròn của cậu nhóc xoay tròn, không hiểu sao anh trai lại không chịu ôm nhóc.

Lục Tuyệt nắm áo của bánh bao nhỏ rồi xách lên, giọng nói trầm thấp đủ để cho Ninh Tri nghe thấy: "Anh chỉ ôm Tri Tri."

Nhìn một lớn một nhỏ nghiêm túc đối thoại với nhau, Ninh Tri thẹn đỏ mặt.

...

Rời khỏi viện, Lục Tuyệt và Ninh Tri ngồi lên trực thăng bay thẳng một đường đến đảo.

Đến được lâu đài thì trời đã nhá nhem tối.

Mới vừa đóng cửa lại, Ninh Tri còn chưa kịp xoay người đã bị Lục Tuyệt trực tiếp áp trước cửa, sau lưng nóng rực một mảng.

"Lục Tuyệt." Ninh Tri căng thẳng.

Cánh tay mạnh mẽ ôm lấy Ninh Tri từ sau lưng kề sát bên tai cô: "Anh chỉ ôm Tri Tri."

Anh cố ý lặp lại cho Ninh Tri những lời anh đã nói ở viện.

Ninh Tri bị kẹt lại ngay cửa, trước mặt là ván cửa lạnh lẽo, sau lưng là khuôn ngực rộng lớn cường tráng của anh, một nóng một lạnh đối lập khó chịu.

Cô bất mãn khịt mũi, cố gắng đẩy Lục Tuyệt ra: "Em mệt lắm, muốn ngủ."

Tay Lục Tuyệt dùng chút sức, trước mắt Ninh Tri quay chuyển, cô bị Lục Tuyệt xoay người đối mặt với anh.

Cô nhìn thấy được ánh mắt Lục Tuyệt tối sầm lại, ý đồ trong mắt rõ mồn một không hề che giấu.

Lục Tuyệt lên tiếng, giọng nói trầm thấp khiến Ninh Tri đỏ mặt: "Tri Tri ngủ anh trước đi."

Sau khi kết hôn, Lục Tuyệt đã không còn che giấu che ham muốn của mình đối với Ninh Tri.

Bờ môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào môi Ninh Tri, anh nắm tay Ninh Tri đặt lên nơi ngực mình: "Nơi này nhớ Tri Tri."

Dưới lòng bàn tay là nhịp đập rung động mãnh liệt, đầu ngón tay Ninh Tri như nhũn ra. Cô phát hiện Lục Tuyệt ngày càng học được cách dụ cô vào tròng, lần nào cũng khiến cô khó có thể cưỡng.

Mà Lục Tuyệt cũng vô cùng khôn khéo ranh ma lần nào cũng sẽ dùng ánh mắt ươn ướt đáng thương nhìn cô đầy mong đợi khiến tim cô tan chảy, không nỡ từ chối anh một chút nào.

Nghĩ đến đây, cô tức giận cắn một cái lên cằm Lục Tuyệt.

Chỉ là một chút kích thích mà toàn thân Lục Tuyệt đã tê dại rùng mình, anh siết chặt cánh tay ôm eo Ninh Tri: "Tri Tri."

"Hôm nay quyền chủ động sẽ là của em." Cho dù ngủ thì cô cũng phải là người bắt nạt anh.

Trên cằm Lục Tuyệt có một dấu răng mờ, khóe môi anh nhếch lên, cười khẽ: "Được."

Anh cứ thể áp Ninh Tri ở trước cửa, một tay ôm cô, một tay cởi cúc áo sơ mi trắng ra.

Đối với Lục Tuyệt mà nói, sau khi Ninh Tri đỡ nhát dao kia cho anh, toàn bộ ký ức của anh về cô đều biến mất. Vì vậy, sau khi bệnh tình được chữa khỏi anh chỉ mặc những bộ đồ có màu đỏ tươi, như để tự nhắc chính mình phải khắc sâu điều gì đó.

Khi ký ức anh được khôi phục, màu sắc quần áo của Lục Tuyệt mới có sự thay đổi, anh có thể dần dần chấp những màu sắc khác không chỉ là một màu đỏ tươi như trước nữa.

Lúc này, ánh mắt Lục Tuyệt vừa sạch sẽ vừa sáng ngời, ngón tay thon dài mảnh khảnh của anh lần lượt cởi từng chiếc cúc áo, cả người toát lên một cảm giác cấm dục lại văn nhã.

Nhìn anh dần dần lộ ra yết hầu, xương quai xanh thậm chí đến cả khuôn ngực, Ninh Tri không thể không thừa nhận, đã thấy nhiều lần như vậy nhưng lần nào cũng khiến tim cô đập bình bịch.

Áo sơ mi trắng rơi xuống đất, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Lục Tuyệt tối sầm lại, anh cố ý dùng môi chạm vào vành tai Ninh Tri: "Tri Tri, được rồi."

"Em không muốn ở đây đâu." Ninh Tri đẩy Lục Tuyệt.

Sau khi được thông suốt, Lục Tuyệt không chỉ có khả năng học hỏi nhạy bén mà hành động thực tế cũng bài bản.

Nhớ lại lần trước Lục Tuyệt cũng áp cô trước cửa như bây giờ rồi khiến cô nhiều lần mất sức ngã khuỵu xuống đất, Ninh Tri lại thẹn đỏ mặt.

"Anh nghe theo Tri Tri." Lục Tuyệt đưa Ninh Tri đến bên giường, anh ngồi xuống, Ninh Tri đứng trước mặt anh.

Lục Tuyệt ngước mặt lên nhìn Ninh Tri, con ngươi đen nhánh cuồng dã tràn đầy ham muốn: "Tri Tri hôn anh đi."

Trái tim Ninh Tri đập thình thịch.

Cô vừa mới cúi đầu hôn xuống, Lục Tuyệt cứ như là một con sói con hoang dã tham lam giành lấy từng chút từng chút từ cô.

Ngay khi lưng chạm vào lớp chăn bông mềm mại, Ninh Tri lập tức tỉnh táo lại: "Ban nãy nói rồi cơ mà, em muốn chủ động, anh phải nghe em!"

Hai mắt Lục Tuyệt trầm xuống, ẩn ẩn có lửa ngầm mãnh liệt, mu bàn chân người con gái ấy cọ xát nơi eo anh khiến anh gần như mất khống chế. Anh ghé đầu, áp sát bên tai Ninh Tri, hơi thở ấm nóng: "Đợi chút đi, lát nữa tới hiệp hai sẽ nghe lời em."

Ninh Tri nhìn vào đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh, trong ánh mắt ấy đều là hình bóng của cô.

Đầu cô mấy lần suýt chút nữa đụng phải đầu giường, Ninh Tri chịu đựng không nổi nữa, cắn vào vai Lục Tuyệt.

Ngay lập tức, một chùm mặt trời nhỏ nhảy ra từ ô hiển thị trên đầu Lục Tuyệt.

Trong mắt anh tràn ngập vô hạn niềm vui, Lục Tuyệt hôn lên vành tai Ninh Tri: "Chị gái kỳ lạ..."

...

Màn đêm buông xuống, xung quanh thật yên tĩnh đến lạ.

Hai mắt Lục Tuyệt mờ sương lại sáng ngời, anh giúp Ninh Tri tẩy rửa sạch sẽ rồi mới nhẹ nhàng lên giường nằm bên cạnh cô.

Trên gương mặt anh tuấn vẫn còn vương chút sắc dục, Lục Tuyệt ôm chặt Ninh Tri vẫn đang say ngủ vào lòng, anh không biết vì sao ký ức trước kia lại đột nhiên mất đi rồi lại đột nhiên khôi phục, đồng thời anh còn có được hai dòng ký ức khác nhau.

Vốn dĩ anh muốn hỏi Tri Tri, nhưng mỗi lần vừa mới nhắc đến là cô bắt đầu lảng tránh, cứ như không thể nói ra được.

Lục Tuyệt cũng không muốn cứng nhắc bám theo.

Điều quan trọng là dù anh có trải qua bao lần thì người anh yêu vẫn chỉ có Tri Tri.

—————————————————————

Lời tác giả: Chương tiếp theo sẽ xuất hiện cục cưng -

—————————————————————

Mọi người vote cho mình cho mình với nhé 😘🥰😍

👇👇👇


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net