🍁🍁🍁 Chương 129: NT4 🍁🍁🍁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng đọc sách nhà họ Ninh là kiểu nửa thuỷ tinh, là do trước kia ba Ninh đặc biệt nhờ người thiết kế cho con gái mình, chỉ vì cô thích mùa đông khi đọc sách vẫn có ánh nắng mặt trời chiếu lên người.

Bên ngoài phòng sách là một ban công lớn trồng đầy thực vật xanh ươm và các loại hoa tươi đẹp diễm lệ khác nhau, bó hoa của Lục Tuyệt bị phơi nắng đến mức cánh hồng đỏ rực cũng bay màu luôn.

Ninh Tri cắm hoa vào trong bình hoa, cô cầm một cuốn sách, dựa vào trên ghế lười, sau đấy nói với Lục Tuyệt đang ngây ngốc đứng như trời trồng bên cạnh: "Bây giờ tôi muốn đọc sách, anh cảm thấy buồn chán thì cứ đi đi."

Cô cố ý để Lục Tuyệt biết khó mà lui.

Nghe thấy lời Ninh Tri, Lục Tuyệt lắc đầu nói: "Ở cùng với Tri Tri."

Anh dời một cái ghế trong phòng sách sang đặt bên cạnh Ninh Tri, anh ngồi xuống, eo lưng thẳng tắp, tóc mái trước dài che trước trán, trên gương mặt thanh tú lộ ra vẻ ngoan ngoãn: "Anh không làm phiền Tri Tri."

Ninh Tri nhìn anh một cái, cô nhận ra độ kiên nhẫn của mình đối với Lục Tuyệt cao đến lạ: "Tùy anh thôi."

Ánh nắng buổi chiều xuyên qua kính thủy tinh trên đỉnh đầu, chiếu vào phòng sách, mang lại cảm giác thoải mái, khoan khoái.

Ninh Tri lật sách, Lục Tuyệt đang ngồi bên cạnh yên lặng đến khác thường, cô đánh mắt qua nhìn, lập tức bắt gặp phải ánh mắt Lục Tuyệt.

Anh đang nhìn cô chăm chú, đôi mắt còn sáng ngời, lộ ra vẻ vô cùng yêu thích, cứ như thể dù nhìn cô bao lâu cũng không đủ.

Ninh Tri bị anh nhìn đến nỗi vành tai hơi nóng, cô nhịn không được mà rầy anh: "Anh bớt bớt lại chút đi, đừng có nhìn chằm chằm tôi như thế."

Lục Tuyệt chậm chạm đáp ừ một tiếng, một giây sau, anh lại lén nhìn Ninh Tri tiếp rồi vội rời mắt, lại nhìn lén hai cái rồi vội rời mắt tiếp, sau đó, anh nhịn không được nữa, lại tiếp tục nhìn chằm chằm Ninh Tri cho thỏa.

Ninh Tri bị anh chọc tức đến bật cười: "Anh quay người lại, đưa lưng về phía kia đi."

Lục Tuyệt tủi thân mím chặt môi, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời Ninh Tri.

Anh xoay ghế đi, hướng mặt về phía cửa, bởi vì trước mắt là cửa thuỷ tinh và tường thuỷ tinh nên có thể nhìn được toàn bộ cảnh đẹp ngoài ban công. Anh hoàn toàn không muốn nhìn những thứ khác, anh chỉ muốn nhìn mỗi Tri Tri thôi.

Lục Tuyệt ngồi thẳng tắp trên ghế, một lát sau, anh len lén quay đầu lại nhìn cô.

Ninh Tri bị anh chọc cho tức cười lần nữa, bảo anh không được nhìn anh lại nghiêng đầu, tiếp tục dùng vẻ mặt ngây ngốc đó nhìn cô, thật sự vừa đáng yêu vừa buồn cười chết đi được.

Mình nhìn trộm Tri Tri bị Tri Tri phát hiện, Lục Tuyệt vội vàng quay đầu đi, ngồi thẳng lưng, trông nghiêm túc hết sức.

Ninh Tri bị anh chọc đến mức không nhịn được mà bật cười.

Một lát sau, Lục Tuyệt lại len lén quay người lại, nhưng trước mắt anh lại là một cuốn sách, đã che hết toàn bộ tầm nhìn của anh.

Lục Tuyệt chớp mắt, anh lấy cuốn sách trước mặt đi, nhìn Ninh Tri đầy tủi thân: "Tri Tri hư."

Ninh Tri cười cong cả mắt, cô đột nhiên phát hiện ra ăn hiếp Lục Tuyệt là một chuyện rất thú vị.

Cô đứng dậy đi tới bên bàn sách, tùy ý cầm một sợi ruy bằng màu đỏ đang đặt trên bàn sách lên.

Ninh Tri đi tới bên cạnh Lục Tuyệt, cô hơi nghịch ngợm, cố ý đùa anh: "Anh bịt mắt mình lại đi."

Mi mắt Lục Tuyệt run lên, anh nói: "Bịt lại sẽ không nhìn thấy Tri Tri."

Anh không muốn bịt.

"Chính là vì muốn anh không nhìn chằm chằm tôi mãi nữa đó."

Lục Tuyệt lặng thinh một lát rồi mới chậm chạp nói: "Anh không biết bịt, Tri Tri giúp anh."

Ninh Tri liếc xéo anh một cái rồi khom người xuống: "Anh nhắm mắt lại đi."

Lục Tuyệt ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Ninh Tri quấn chiếc ruy băng đỏ lên mắt Lục Tuyệt, vòng sang hai bên vành tai rồi thắt nơ ở sau gáy anh.

Hai người rất gần nhau, Lục Tuyệt ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt, là mùi hương của Tri Tri.

Thậm chí, anh còn cảm nhận được hơi thở ấm áp của Tri Tri phả xuống trán anh, khóe môi Lục Tuyệt hơi cong lên, anh rất thích Tri Tri dựa gần anh.

"Thế này có chặt không?" Ninh Tri buộc dây ruy băng xong thì hỏi.

Lục Tuyệt lắc đầu, trước mắt anh như đã chìm vào bóng tối, anh không nhìn thấy Tri Tri nữa.

Ninh Tri huơ huơ tay trước mặt Lục Tuyệt, xác nhận chắc chắn rằng Lục Tuyệt đã không còn nhìn thấy gì thật. Lần này, ánh mắt cô có thể quang minh chính đại đặt trên mặt Lục Tuyệt rồi.

Từ đầu mắt đuôi mày đến sống mũi cao thẳng, sau đó là đôi môi mỏng và cằm dưới, cô đánh giá từng cái từng cái một.

Lục Tuyệt có vẻ ngoài anh tuấn, mắt anh bị dây ruy băng đỏ bịt lên thế này không hiểu sao lại sinh ra cảm giác cấm dục không nói nên lời.

"Tri Tri." Lục Tuyệt cảm nhận được Tri Tri đang cách mình rất gần.

"Tôi đây."

"Tri Tri."

"Ừm."

"Tri Tri."

"Anh đừng có nói nữa." Ninh Tri la anh.

Lục Tuyệt không đáp lời, anh cúi đầu, chỏm tóc ngốc nghếch trên đỉnh đầu lắc qua lắc lại, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, đúng là quá phạm quy rồi đấy.

...

Buổi tối, Lục Tuyệt lại ăn tối ở nhà họ Lục.

Sau khi ăn tối xong, anh lề mà lề mề, hoàn toàn không muốn rời đi.

Ninh Tri liếc mắt một cái là hiểu ngay khát vọng trong mắt Lục Tuyệt, anh muốn ở lại: "Tôi bảo quản gia tiễn anh ra ngoài."

Lục Tuyệt chớp chớp mắt, đôi mắt đen láy như đã dính chặt trên người Ninh Tri: "Tri Tri, mai gặp lại."

"Ngày mai anh không cần tới nữa."

"Phải tới, muốn thấy Tri Tri." Lục Tuyệt cố chấp nói.

"Vậy anh cứ để xem ngày mai tôi có cho anh vào nữa không!" Ninh Tri hung dữ uy hiếp anh.

Tóc mái trước trán Lục Tuyệt rối tung, che khuất vẻ tủi thân trong mắt anh.

Tri Tri xấu, Tri Tri lại cố ý ăn hiếp anh nữa rồi.

...

Ngày hôm sau, lúc ăn sáng Ninh Tri hỏi quản gia: "Lục Tuyệt đã ở bên ngoài rồi sao?"

Quản gia báo cáo rằng: "Cô chủ, cậu Lục vẫn chưa tới, tôi sẽ cho người để ý, cậu Lục tới tôi sẽ lập tức báo cho cô chủ ngay."

Quản gia đã làm việc ở nhà họ Ninh rất lâu rồi, ông ấy biết tính tình của cô chủ nhà mình, nếu không phải cũng thích thì cơ bản là cô sẽ không để ý đến đối phương.

Ông ấy nhìn ra được cô chủ nhà mình đã bị cậu Lục kia lay động, bây giờ cô chủ còn chủ động nhắc tới cậu Lục nữa, chuyện này đã chứng minh cô đang quan tâm tới đối phương.

Nghe thấy lời quản gia nói, biết rằng Lục Tuyệt vẫn chưa tới, Ninh Tri lặng thinh, anh đã bị lời cô nói tối qua dọa rồi sao?

...

Nhà họ Lục.

Hôm nay Lục Tuyệt dậy muộn, anh gấp gáp chạy xuống lầu, chuẩn bị tới nhà họ Ninh.

Lúc này, vừa hay Lục Chí Viễn cũng đang có mặt.

"Tôi nghe tài xế báo cáo rằng khoảng thời gian gần đây cậu vẫn luôn chầu trực trước cổng nhà họ Ninh đợi Ninh Tri à?" Lục Chí Viễn cười nhạo: "Cô ta sẽ chẳng bao giờ thích cậu đâu."

"Lục Tuyệt, đừng có làm mấy chuyện khiến nhà họ Lục mất mặt nữa, cho dù cậu có đứng gãy chân trước cửa nhà họ Ninh thì Ninh Tri cũng sẽ không thích một đứa bị tự kỷ như cậu."

Lục Tuyệt hoàn toàn không hề để tâm tới lời Lục Chí Viễn nói, anh cất bước đi ra ngoài.

Ninh Tri nghe người làm báo cáo mới biết được Lục Tuyệt đã đứng đợi ngoài cửa rồi, cô vốn nghĩ rằng hôm nay anh sẽ không tới đây chứ.

Vừa đi xuống lầu, Ninh Tri liền nhìn thấy Lục Tuyệt đang được người làm dẫn vào nhà.

"Sao anh lại tới nữa?" Ninh Tri không ý thức được rằng khi nhìn thấy Lục Tuyệt, ánh mắt cô hơi sáng lên.

"Muốn gặp Tri Tri." Lục Tuyệt ngoan ngoãn xin lỗi: "Anh dậy trễ, đã để Tri Tri phải đợi lâu rồi."

"Tôi không hề đợi anh!" Ninh Tri vội vã phủ nhận.

Lục Tuyệt đi lại gần cô, lúc này Ninh Tri mới phát hiện ra trên khuôn mặt anh tuấn trắng bệch của anh đỏ đến bất thường: "Anh nóng lắm à?"

Lục Tuyệt mím môi, anh đột nhiên nắm tay Ninh Tri để trên trán mình: "Chóng mặt."

Ninh Tri kinh ngạc, nhiệt độ dưới lòng bàn tay cô rất cao, Lục Tuyệt đang sốt.

"Anh uống thuốc chưa?"

"Chưa." Lục Tuyệt ngoan ngoãn trả lời, tay của Tri Tri đang đặt trên trán anh, lành lạnh, rất thoải mái.

Ninh Tri thu tay về: "Anh đi khám bác sĩ chưa?"

Lục Tuyệt lắc đầu: "Muốn gặp Tri Tri."

Ninh Tri trừng anh: "Anh nên đi bệnh viện khám bệnh chứ."

Lục Tuyệt không trả lời.

Ninh Tri gọi điện bảo bác sĩ riêng của nhà họ Ninh nhanh đến đây.

Vì hôm qua Lục Tuyệt phơi nắng bị cảm nắng nên mới dẫn đến sốt, dưới ánh nắng gay gắt của mùa hạ, thời gian phơi nắng dài cộng thêm việc không uống nước, rất dễ bị cảm nắng.

Sau khi bác sĩ kê đơn thuốc xong liền rời đi ngày, Ninh Tri vốn muốn cho Lục Tuyệt uống thuốc xong rồi về nhà nghỉ ngơi cho tốt, nhưng mà anh hoàn toàn không muốn rời khỏi nhà họ Ninh.

Ninh Tri chỉ đành bảo người chuẩn bị một gian phòng dành cho khách để anh nghỉ ngơi một lát.

Trong phòng.

Lục Tuyệt ngoan ngoãn uống thuốc, mặt anh vì sốt mà đỏ ửng lên, đôi mắt đen láy vừa ướt át vừa sáng ngời, thấy Ninh Tri muốn rời đi, anh vội vàng giơ tay kéo vạt áo cô lại: "Tri Tri đừng đi."

"Anh phải nghỉ ngơi rồi."

Lục Tuyệt lắc đầu: "Không ngủ, ngắm Tri Tri."

Ninh Tri dở khóc dở cười: "Anh ngủ nhanh đi, tôi sẽ đợi anh ngủ rồi mới đi."

Lục Tuyệt chớp chớp mắt, vậy anh không ngủ thì Tri Tri sẽ không đi.

Anh nằm thẳng thớm trên giường, Ninh Tri kéo chiếc chăn dày cộp bên cạnh sang đắp lên người anh: "Anh ra mồ hôi sẽ mau hạ sốt hơn."

Dưới chăn, Lục Tuyệt lộ ra khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ vì sốt, anh căng mắt nhìn Ninh Tri đang ngồi bên cạnh mình, giống như có nhìn bao nhiêu cũng không đủ vậy.

"Đừng nhìn tôi nữa, ngủ nhanh đi!"

Lục Tuyệt vươn tay ra khỏi chăn, khẽ khàng giơ về phía Ninh Tri.

Anh đã chạm được vào tay cô, đầu tiên là một ngón tay, sau đó là hai ngón tay, từng chút từng chút một, anh nắm chặt tay Ninh Tri trong tay mình.

Anh nắm được tay cô rồi, giọng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo đôi chút nũng nịu nói: "Không muốn ngủ."

Ninh Tri không chịu: "Không ngủ thì anh về nhà đi."

Trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Lục Tuyệt như bị một tầng hơi nước bao phủ, ướt át sáng ngời, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, mang theo vẻ đẹp bệnh tật yếu ớt.

Anh vô cùng đáng thương cầu xin Ninh Tri: "Muốn ngủ chung với Tri Tri."

Ninh Tri đỏ mặt, cô trừng anh, tay còn lại thì nhéo mặt anh: "Anh đang bị ốm mà trong đầu còn đang nghĩ thứ gì vậy hả?"

Lục Tuyệt vô cùng thành thật: "Nghĩ tới Tri Tri."

Trong đầu toàn là Tri Tri.

Trái tim Ninh Tri như bị người ta dùng tay nhẹ nhàng đâm vài phát, bắt đầu trở nên run rẩy.

Ánh mắt Lục Tuyệt vừa trong sáng vừa nóng rực, Ninh Tri bị anh nhìn mà nhiệt độ trên mặt dần tăng lên.

Cô không kiềm được vươn tay che mắt Lục Tuyệt lại, nói: "Nhắm mắt, ngủ đi."

Lục Tuyệt chớp chớp mắt, lông mày cong dài quét qua quét lại trong lòng bàn tay Ninh Tri, khiến cô hơi nhột: "Tri Tri hư."

Không cho anh nhìn cô.

Lục Tuyệt vươn tay nắm lấy bàn tay Ninh Tri đang che trên mắt mình, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ninh Tri, anh kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô xuống để bên môi mình rồi dịu dàng hôn lên nó.

"Lục Tuyệt."

Lục Tuyệt không những không buông tay, mà ngược lại anh còn làm càn hơn nữa.

Anh mở tay Ninh Tri ra, hôn lên từng đầu ngón tay cô.

Tay Ninh Tri rất đẹp, trắng nõn mềm mại, đầu ngón tay có màu hồng nhạt, vừa tinh xảo lại vừa xinh đẹp. Vẻ mặt Lục Tuyệt chăm chú hôn lên từng ngón tay cô.

Đôi môi mỏng vừa mềm mại vừa nóng rẫy, ngón tay cô cũng trở nên mềm nhũn.

Hôn xong, Lục Tuyệt kéo tay Ninh Tri sang để bên sườn mặt mình, anh vừa dùng khuôn mặt nóng hầm hập của mình cọ vào lòng bàn tay Ninh Tri vừa dùng đôi mắt ướt át sáng ngời nhìn cô: "Tri Tri, Tri Tri..."

Anh như một bé cún con đang khẩn cầu chủ nhân vuốt ve.

Trái tim Ninh Tri run lên từng hồi, cảm giác Lục Tuyệt đang quyến rũ mình.


—————————————————————

Ở đâu có bán Lục tuyệt ko, cho tui mua với, hứa là nâng như trứng hứng như hoa.

Mọi người vote cho mình cho mình với nhé 😘🥰😍👇👇👇


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net