🌷🌷🌷 Chương 131: NT6 🌷🌷🌷

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Tri nghe thấy quản gia thông báo rằng Lục Tuyệt lại tới nữa, đang đứng ngoài cửa.

Cô dở khóc dở cười, mới chở người về chưa được bao lâu, không ngờ rằng Lục Tuyệt lại chạy tới nữa.

Thời tiết mùa hạ càng ngày càng nóng nực.

Ninh Tri sợ nắng, cô cầm ô đi ra ngoài.

Bảo vệ mở cánh cửa sắt to lớn ra, Ninh Tri liền nhìn thấy Lục Tuyệt đang ngồi bên mé cửa nhà cô. Anh đang ngồi chồm hổm, hai tay ôm đầu gối, đầu thì cúi gằm, yên tĩnh vô cùng

Bên cạnh anh có để một cái túi xách màu đỏ, cũng bắt mắt y như màu sắc trên người anh.

Ninh Tri đứng trước mặt anh, cô hỏi anh: "Không phải em bảo anh về nhà nghỉ ngơi cho khỏe sao? Sao lại chạy đến đây nữa rồi?"

Cô gái mang một đôi giày dây màu hồng phấn, Lục Tuyệt liếc mắt một cái liền nhìn thấy mu bàn chân trắng như tuyết của cô, anh ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn thẳng Ninh Tri: "Tri Tri."

"Em bảo anh nghỉ ngơi cho tốt, khỏi bệnh hẳn rồi mới được tới đây tìm em, anh không làm được à." Ninh Tri cầm dù che ngang đỉnh đầu Lục Tuyệt, để anh khỏi bị phơi nắng tới mức cảm nắng.

Lục Tuyệt hai tay ôm đầu gối, anh chớp chớp mắt, vô cùng đáng thương nhìn cô: "Anh bị người nhà đuổi ra ngoài rồi."

Ninh Tri kinh ngạc.

Lục Tuyệt mím môi, đuôi mắt hơi đỏ lên, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp toàn là vẻ tủi thân và bất lực, trông hệt như một đứa nhỏ đáng thương bị đuổi ra khỏi nhà: "Tri Tri, ông nội đuổi anh đi, bảo anh sau này đừng có về nữa."

Anh đang mặc quần áo màu đỏ, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn tú của anh trông trắng đến đáng sợ, đôi môi cũng khô khốc, không có chút hồng hào nào, giọng nói anh trầm thấp, hơi khàn khàn nói: "Tri Tri, em đừng đuổi anh đi."

Cơ thể cao to nhưng gầy guộc của anh rụt tròn lại, như một chú cún con bị vứt trong góc, run rẩy vô cùng đáng thương, anh nhìn cô, cầu xin cô để anh ở lại.

Ninh Tri im lặng vài giây: "Anh vào cùng em trước đã."

Đôi mắt Lục Tuyệt sáng bừng lên, anh đứng bật dậy, hai giây sau mới nhớ tới chiếc balo còn đang nằm trơ trọi dưới đất, anh xách túi lên rồi ôm vào ngực, ánh mắt sáng rọi nhìn Ninh Tri: "Tri Tri cho anh ở lại."

Ninh Tri đi tới trước mặt anh, Lục Tuyệt đang ôm chiếc balo đỏ của mình, khóe môi hơi nhếch lên, sườn mặt dần ửng đỏ, anh đi theo sau lưng Ninh Tri, ánh mắt dính chặt trên người Ninh Tri, căn bản không muốn dời đi.

Sau này sẽ ở chung với Tri Tri.

Lúc về tới phòng khách, người làm bưng nước ép hoa quả mát lạnh ra, Ninh Tri vội vàng uống vài ngụm.

Cô cho người chuẩn bị nước ấm cho Lục Tuyệt, anh vẫn đang ốm, không thích hợp uống nước lạnh.

"Sao anh lại đột nhiên bị người nhà đuổi ra khỏi nhà?" Ninh Tri hỏi anh.

Lục Tuyệt ngồi bên cạnh Ninh Tri, còn chiếc balo đỏ thì được anh để sang một bên, trông rất giống một cậu nhóc đáng thương bỏ nhà ra đi nhưng lại không có nơi nào để tới cả. Nghe thấy câu hỏi của Ninh Tri, anh nói với cô: "Ông nội tức giận, đuổi anh đi."

Anh không nói dối, là ông nội đuổi anh ra khỏi nhà thật mà.

"Anh chọc ông nội anh tức giận sao?" Ninh Tri hơi tò mò Lục Tuyệt đã làm gì mà đến mức bị đuổi ra khỏi nhà như thế.

Lục Tuyệt không biết tại sao ông nội lại tức giận, nhưng anh vẫn gật đầu: "Không thể về nữa."

Lục Tuyệt nghiêm túc làm theo lời ông cụ Lục nói, thậm chí còn muốn thực thi đến cùng.

Tóc mái trước trán anh hơi rối, một lọn trong số đó dựng đứng lên trông ngốc nghếch vô cùng, Ninh Tri cổ nhịn xúc động muốn vuốt tóc lại giúp anh: "Anh tạm thời ở đây vài ngày trước đã, đợi ông nội anh hết giận thì hẵng về."

Lục Tuyệt vội đánh mắt nhìn Ninh Tri, anh nói: "Ông bảo anh sau này không được về nữa."

Sau này anh có thể ở chung nhà với Tri Tri rồi.

Ninh Tri cười nói: "Đó chắc chắn là lời nói trong lúc giận thôi, không thể để anh cả đời không quay về nhà họ Lục thật được."

Lục Tuyệt không trả lời.

Ninh Tri không biết rằng Lục Tuyệt thật sự tính ở đây mãi không về, anh chỉ muốn ở bên cạnh cô mãi mãi. Cô nhìn giờ rồi dịu dàng hỏi: "Anh có uống thuốc đúng giờ không đấy?"

Nói xong, cô vươn tay sờ trán Lục Tuyệt, vẫn còn hơi nóng.

Lục Tuyệt lắc đầu, tay của Tri Tri thật mềm, ấm ấm lành lạnh, lúc sờ đầu anh thật sự rất thoải mái.

"Anh uống thuốc trước đi, sau đó về phòng nghỉ ngơi." Ninh Tri cảnh cáo anh: "Không được mặc quần áo ướt đứng hóng dưới điều hòa nữa, nếu anh còn làm như thế nữa, em sẽ không để anh ở lại đây nữa đâu."

Nghe thấy Tri Tri nói như thế, trong mắt Lục Tuyệt có vài phần hoảng loạn, anh thành khẩn nói với cô: "Là anh sai, sẽ không làm thế nữa."

Ninh Tri bật cười, cô không kiếm được vươn tay vuốt thẳng chỏm tóc dựng ngược trước trán anh: "Em sẽ tạm tin anh vậy."

...

Ngày hôm sau, Lục Tuyệt đã khỏi bệnh.

Nếu không phải anh bày trò xấu để mình tiếp tục sốt không dứt thì anh đã sớm khỏi bệnh từ lâu rồi.

Lục Tuyệt tìm thấy Ninh Tri ở trong phòng sách, anh đẩy cánh cửa thủy tinh ra bước vào thì thấy cô đã ngủ gục mất rồi, sách trong tay sắp rơi xuống khỏi người cô.

Theo bản năng, Lục Tuyệt đi thật nhẹ nhàng.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua mái vòm thủy tinh chiếu vào phòng sách, trong phòng bốn bề tĩnh lặng.

Anh đi tới trước xích đu, khẽ khàng dời một chiếc ghế sang ngồi bên cạnh Ninh Tri.

Lục Tuyệt người cao chân dài, ngồi trên ghế trông có vẻ rất chật chội. Anh chớp đôi mắt đen láy, yên lặng nhìn Ninh Tri đang ngủ ngon trước mặt mình.

Lục Tuyệt quang minh chính đại nhìn cô, ánh mắt anh từ từ lướt qua từng bộ phận trên mặt cô.

Mặt mày tinh xảo, sống mũi cao thẳng, đôi môi nhỏ hồng hồng, toàn bộ đều rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết không chút tì vết, trắng nõn đến mức khiến người khác muốn giơ tay sờ cho thỏa.

Ánh mắt Lục Tuyệt sáng dần lên, Tri Tri của anh thật đẹp.

Cho dù Tri Tri có hình dáng thế nào, anh đều rất thích.

Lục Tuyệt khẽ khàng, cẩn thận từng chút một dịch chiếc ghế mình đang ngồi lại gần bên Ninh Tri.

Anh nhìn Ninh Tri ở khoảng cách gần, cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

Lục Tuyệt cầm cuốn sách sắp rơi xuống đất đặt sang bên cạnh rồi lại nhè nhẹ nhích ghế tới gần Ninh Tri hơn nữa.

Trong phòng rất yên tĩnh, Ninh Tri đang ngủ say giấc, làn váy cô trượt xuống bên cạnh xích đu, lộ ra một phần lớn chân trắng nõn tinh tế, có thể là do vô thức, cô nhếch chân sang bên cạnh để ở ngoài góc xích đu, làn váy bị cọ như thế nên bị kéo lên trên một ít, cẳng thân tinh tế lộ hết toàn bộ ra ngoài.

Lục Tuyệt sợ rằng gió lạnh trong phòng sẽ khiến Ninh Tri bị cảm lạnh, anh chu đáo cầm chiếc chăn nhỏ bên cạnh lên, nhẹ nhàng đắp lên chân Ninh Tri.

Vừa mới phủ lên, một giây sau Ninh Tri đã cáu kỉnh đá văng chăn ra, chiếc chăn nhỏ lập tức rơi xuống đất.

Lục Tuyệt khom người nhặt lên, Tri Tri không ngoan, đá chăn ra ngoài.

Anh đắp lại cho cô lần nữa, ánh mắt cụp xuống vô ý nhìn lên chân Ninh Tri, vừa nhìn một cái đã lập tức sững sờ.

Trái ngược với cặp chân to lớn của anh, lần đầu tiên Lục Tuyệt biết rằng chân Tri Tri lại nhỏ đến thế, trắng nõn, đến cả mắt cá chân cũng trắng nõn tinh tế.

Lục Tuyệt tò mò, không nhịn được mà giơ tay chạm vào mắt cá chân Ninh Tri, còn nhẹ nhàng nắn bóp, thật mảnh.

Lục Tuyệt ngốc nghếch đánh giá, một hồi lâu sau anh mới lưu luyến đắp chăn lên chân Tri Tri lần nữa.

Anh ngồi xuống chiếc ghế nhỏ của mình, tiếp tục đợi Ninh Tri thức dậy.

Lục Tuyệt không hề cảm thấy nhàm chán, cũng không biết nhàm chán là gì, cuộc sống vốn dĩ của anh cũng chỉ trong thế giới của riêng mình, ảm đạm vô vị.

Bây giờ anh đã có Tri Tri, khiến anh tràn đầy động lực tiến về tương lai, chỉ cần có thể yên lặng ở bên cạnh cô, trái tim trong ngực Lục Tuyệt đã đè nén không được mà loạn nhịp.

Anh thích cảm giác này.

Lục Tuyệt tiếp tục im lặng ngồi đánh giá Ninh Tri, ánh mắt anh rơi xuống trên đôi môi đỏ phơn phớt của Ninh Tri, anh biết cảm giác khi hôn lên đó là thế nào, sẽ ngọt ngọt, rất thoải mái, hôn thế nào cũng không đủ.

Ánh mắt Lục Tuyệt càng ngày càng cháy bỏng, anh dần tiến sát về phía Ninh Tri.

Anh len lén hôn một cái, chỉ hôn một cái thật nhẹ nhàng thôi, Tri Tri sẽ không phát hiện ra anh hôn lén cô đâu.

Nghĩ như thế, đáy mắt Lục Tuyệt dần sáng lên, không thể đè nén được nữa, Lục Tuyệt len lén đặt môi mình lên môi Ninh Tri, lén hôn cô.

Trước sau không tới hai giây, Lục Tuyệt lập tức lui ra.

Môi Tri Tri mềm thật đấy.

Nơi lồng ngực, trái tim anh đập thình thịch như một con thú nhỏ đang bất an, điên cuồng nhảy loạn, kêu gào muốn ăn sạch Tri Tri.

Dưới mái tóc đen nhánh, vành tai Lục Tuyệt đã đỏ chót như vừa mới làm chuyện gì xấu.

Nếm được mùi ngon, Lục Tuyệt mím môi, lại lén lút dán lại gần cô, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Ninh Tri, là vị ngọt ngọt mê người.

Hôn hết cái này đến cái khác, Lục Tuyệt hoàn toàn không biết cái gì gọi là một vừa hai phải, cũng không biết cái gì là lòng tham không đáy.

Anh rất tham lam, nếm thử hương vị của Tri Tri hết lần này đến lần khác.

Trái tim trong lồng ngực đập càng nhanh thêm, anh dùng một tay ôm ngực, cúi đầu tiếp tục hôn lên khóe môi Ninh Tri.

Vừa căng thẳng, vừa trúc trắc lại vừa tham lam.

Ninh Tri bị hơi thở nóng rẫy đánh thức, cô cảm thấy hình như môi mình bị cái gì đó chạm vào.

Ninh Tri từ từ mở mắt ra, trước mắt là cái ót đen ngòm.

Ninh Tri sửng sốt, môi cô bị thứ gì đó mềm mềm cọ xát một cái, cô vươn tay đẩy đối phương ra theo bản năng: "Lục Tuyệt!"

Hôn trộm bị bắt tại trận, dưới ánh nắng, khuôn mặt anh tuấn trắng bệch của Lục Tuyệt thoáng chốc liền đỏ lên, đến cả vành tai cũng nóng như lửa đốt: "Tri Tri dậy rồi."

"Anh đang làm gì thế?" Ninh Tri hỏi anh.

Lục Tuyệt vội đánh mắt nhìn Ninh Tri một cái, ánh mắt không tự chủ được lại dừng trên môi cô, môi cô đỏ đỏ, còn lấp lánh ánh nước nữa.

Vành tai Lục Tuyệt giấu dưới mái tóc ngắn đỏ bừng: "Hôn Tri Tri."

Anh rất thành thật, thẳng thắn thừa nhận tất cả.

"Anh chắc là anh đang hôn em chứ không phải đang liếm em đấy chứ?" So với việc bảo Lục Tuyệt đang hôn cô thì chi bằng nói anh như một chú cún con đang hầm hừ liếm chủ nhân mình thì hơn.

Ninh Tri vươn tay, đầu ngón tay chạm nhẹ lên môi mình, quệt đi nước miếng ẩm ướt trên đó rồi đưa tới trước mặt Lục Tuyệt: "Anh chắc chắn như thế này là hôn hả?"

Lục Tuyệt cụp mi, lông mi cong dài run rẩy như cánh bướm, che đi nét ngượng ngùng nơi đáy mắt: "Không biết hôn, Tri Tri dạy anh."

Anh thật sự rất khôn khéo.

Ninh Tri bật cười, cô cong tay ngoắc ngoắc anh.

Ánh mắt Lục Tuyệt sáng bừng lên, vội vàng sấn tới.

Hai tay Ninh Tri ôm hai bên sườn mặt anh, nhìn ánh mắt sáng ngời của Lục Tuyệt, Ninh Tri cười nói: "Muốn hôn à?"

Lục Tuyệt thành thật gật đầu, yết hầu anh trượt lên trượt xuống, quả thật rất muốn.

Ninh Tri cong môi, cô từ từ tiến tới gần Lục Tuyệt, dán sát anh từng chút một, trong mắt cô lóe lên nét tinh nghịch, lúc hai môi đối nhau, sắp đụng vào nhau tới nơi thì Ninh Tri đột ngột dừng lại.

"Tri Tri." Lục Tuyệt chớp chớp mắt, nhìn Ninh Tri đầy khó hiểu, giống như đang hỏi cô tại sao lại không tiếp tuc.

"Thật sự thích em sao?" Ninh Tri hỏi Lục Tuyệt.

"Thích Tri Tri." Lục Tuyệt cụp mi mắt, đuôi mắt anh đỏ ửng, anh chỉ thích mình Tri Tri thôi.

Đôi mắt đẹp của Ninh Tri cong lên: "Đồ ngốc ạ, nên hôn thế này này."

Cô cũng không có bất cứ kinh nghiệm gì cả, nhưng kỹ thuật vẫn tốt hơn Lục Tuyệt ngốc nghếch, hôn mà như chó con liếm người kia một chút.

Môi Ninh Tri áp lên đôi môi mỏng của Lục Tuyệt, môi chạm môi, quấn quít thân mật với nhau.

Sau khi hôn vài lần, Ninh Tri lui ra: "Đã biết chưa?"

Lục Tuyệt đầy trông mong nhìn cô: "Không biết, Tri Tri hôn nữa đi." Vẫn chưa đủ.

Ninh Tri đỏ mặt nói: "Hôn rồi thì chính là người của em, sau này anh chỉ có thể là của em thôi."

Lục Tuyệt ra sức gật đầu: "Là của Tri Tri, anh là của Tri Tri, cũng không cho ai cướp mất."

Ninh Tri cười cong cả mắt, cô sờ sờ khuôn mặt anh tuấn đã đỏ bừng của Lục Tuyệt, tiếp tục sáp tới hôn anh, chỉ dẫn anh từng bước một.

Đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt vừa ướt át vừa sáng ngời, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập dần. Khi đầu lưỡi nho nhỏ tiến vào, anh mềm nhũn, cả người đều run lên, đôi mắt cũng tối lại, nơi cổ họng phát ra từng tiếng hừ hừ trầm thấp.

Đâu đâu cũng đều là vị ngọt, tất cả đều là hương vị của Tri Tri.

Chiếc chăn nhỏ lúc nãy đã rơi xuống đất, lần này thì chẳng có ai cúi xuống nhặt nó lên cả.

Lục Tuyệt nín nhịn ngồi trên chiếc ghế nhỏ, anh nghiêng người về phía trước, anh cực kỳ thích thế này, không nhịn được lại thấp giọng hừ nhẹ một tiếng.

Anh rất thích Trí Tri hôn anh.


—————————————————————

Mọi người vote cho mình cho mình với nhé 😘🥰😍

👇👇👇


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net