🌼🌼🌼 Chương 133: NT8 🌼🌼🌼

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Ninh Tri mang thai cô bị nôn nghén rất nặng.

Mỗi lần cô nôn xong đều khó chịu đến mức khóe mắt cũng chiếm đó, trong đôi mắt đen láy toàn là ánh nước, mỗi khi cô ngẩng đầu lên đều có thể nhìn thấy Lục Tuyệt đỏ hốc mắt đứng bên cạnh mình, trông còn khó chịu hơn cả cô.

Ninh Tri cảm thấy thật buồn cười, cô vươn tay, đầu ngón tay nhiễm hơi lạnh ấn lên chỗ đuôi mắt đo đỏ của anh, trêu ghẹo nói: "Bây giờ em chỉ nôn nghén thôi mà anh muốn khóc tới nơi, vậy đến ngày em sinh anh phải làm sao?"

Hai đầu lông mày Lục Tuyệt nhíu thật chặt, chỉ tưởng tượng thôi anh cũng thấy lòng đau như cắt.

"Tri Tri, chỉ có lần này thôi, sau này sẽ không để em chịu đựng khổ cực thế này nữa." Giọng Lục Tuyệt khàn khàn như đang cầu xin Ninh Tri. Chỉ mỗi lần này thôi mà ngày nào anh cũng sống trong nỗi kinh hồn bạt vía.

Ninh Tri gật đầu đại một cái.

Mà Lục Tuyệt thì lại rất nghiêm túc, anh lén giấu cô rồi đi làm cuộc tiểu phẫu kia.

Thời gian mang thai càng ngày càng dài, mỗi buổi tối Lục Tuyệt đều ngủ không yên, chỉ cần Ninh Tri bên cạnh có một cử động nhẹ thôi là anh đều giật mình tỉnh giấc.

Nhìn thấy Ninh Trị vẫn bình an vô sự, anh mới ôm cô vào lòng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Buổi sáng, lúc Ninh Tri ngủ dậy, cô thấy dưới cằm Lục Tuyệt đã lún phún râu, bọng mắt anh cũng hơi xanh đen, cô có hơi đau lòng: "Hay là chúng ta chia phòng ngủ đi?"

Anh quá căng thẳng, luôn bị giật mình tỉnh giấc.

Rõ ràng người mang thai là cô, tinh thần cô cũng rất tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng phiếm màu hồng nhạt khỏe mạnh, nhưng còn Lục Tuyệt thì ngược lại, người anh đã gầy đi rất nhiều.

"Không được."

Lục Tuyệt cúi đầu hôn lên trán Ninh Tri.

Máy mắt anh đen láy, phản chiếu ra hình bóng cô: "Nếu chia phòng ngủ, mỗi đêm anh đều tới thăm em em thì sẽ chịu khổ nhiều hơn. Còn chẳng bằng cứ đặt em trong tầm mắt anh, làm vậy anh mới có thể yên tâm được."

Ninh Tri gật đầu, để mặc Lục Tuyệt ôm mình vào lòng.

Đến ngày cô sinh.

Ba Lục mẹ Lục, ông cụ Ninh và cả bà cụ Tống đều chạy tới bệnh viện.

Trên mặt họ tràn đầy lo lắng đứng bên ngoài chờ đợi, bà cụ Tống và mẹ Lục đều căng thẳng không chịu nổi, trong miệng cầu khấn liên tục, không ngừng cầu hai mẹ con bình an, ông trời phù hộ gì đó.

Lục Tuyệt đứng cách đó không xa, dáng người anh cao ngất, dáng đứng thẳng tắp, mà sắc mặt anh lại trắng bệch, đôi môi mỏng mím chặt không còn chút máu, trên trán đều là mồ hôi mịn chi chít, trong đôi mắt đen láy của anh toàn là căng thẳng và hoảng loạn.

Cho đến sau đó, sau khi nhìn thấy Ninh Tri nằm trên giường, Lục Tuyệt cứ như thể không nhịn được nữa, mắt anh đỏ bừng lên.

...

Ánh mặt trời đầu hạ rất ấm áp, trong vườn hoa nhà họ Lục đã có không ít nụ hoa xanh nõn nà, gốc đại thụ bên cạnh cũng đâm chồi non tươi mới.

Một bé trai ba tuổi mặc một chiếc áo sơ mi xinh đẹp đang nhảy vui vẻ chạy từ trong nhà chạy ra.

"Cậu chủ nhỏ, không được chạy đâu, trời nắng lắm, để tôi đội mũ cho cậu đã." Người làm chạy theo sau.

Bé trai, cũng chính là Tiểu Nãi Hoàng quay đầu lại, cậu bé nhìn chiếc mũ màu đỏ trong tay người làm rồi mới chịu gật đầu.

Người làm tươi cười đi lên trước, khuỵu một chân xuống đội chiếc mũ có hai cái tai gấu màu đỏ lên cho Tiểu Nãi Hoàng.

Lúc Ninh Tri mang thai, có một khoảng thời gian cô vô cùng thích ăn bánh bao sữa đậu thơm thơm mềm mềm, cho nên sau này cô đã lấy tên ở nhà cho con là Tiểu Nãi Hoàng.

"Đội mũ xong rồi, cậu chủ nhỏ thật đáng yêu." Người làm nhịn cơn xúc động muốn sờ mặt Tiểu Nãi Hoàng.

Ngoại hình Lục Tuyệt và Ninh Tri đều xuất sắc hơn người, Tiểu Nãi Hoàng gần như là phiên bản thu nhỏ của Lục Tuyệt.

Nhưng không giống với Lục Tuyệt, Tiểu Nãi Hoàng thừa kế đôi mắt to tròn ngập nước như Ninh Tri, mỗi khi cậu bé dùng cặp mắt to tròn đó, im lặng nhìn người khác thì đối phương sẽ mềm lòng ngay tức khắc.

"Cảm ơn dì ạ." Tiểu Nãi Hoàng nói cảm ơn, cậu bé là một thiên sứ nhỏ vừa lễ phép vừa đáng yêu.

Nói cảm ơn xong, Tiểu Nãi Hoàng chạy vụt đi.

Chân Tiểu Nãi Hoàng ngắn ngủn, lúc chạy cứ lạch bạch lạch bạch, đáng yêu vô cùng.

Người làm đi chậm theo sau cậu bé, âm thầm bảo vệ cậu.

Cậu nhóc đã chán chơi trong vườn hoa rồi, nhóc tò mò chạy ra sau vườn.

Không giống với sân trước, trong vườn sau có rất nhiều cây cối, có cây để làm cảnh, cũng có cây để lấy quả, bây giờ đang là mùa hạ, cành cây đang phát triển tươi tốt, vẫn chưa tìm người tới cắt cành, chăm sóc chúng.

Tiểu Nãi Hoàng chắp hai tay nhỏ ra sau lưng trông y như một cán bộ già, đôi chân ngắn ngủn cất bước đi trên lối vào rừng cây.

"Cậu chủ nhỏ, chúng ta không được đi vào trong đâu, gần đây sau vườn không có ai quét dọn nên có rất nhiều rắn và côn trùng, chúng sẽ cắn cậu đó."

Người làm nửa dỗ nửa dọa cậu bé, muốn bảo cậu bé rời đi: "Chúng ta tới vườn hoa chơi đi."

"Cháu không sợ côn trùng."

Tiểu Nãi Hoàng ưỡn chiếc bụng nhỏ, vừa giơ cánh tay nhỏ núc ních hồng hồng vỗ bụng, vừa cất giọng non nớt đáng yêu: "Côn trùng nhỏ như vậy, cháu lớn rồi, không sợ chúng." Nói xong, cậu bé còn dùng bàn tay nhỏ núc ních của mình mô phỏng theo động tác lúc nhúc của côn trùng.

Người làm nhớ tới trước kia có một lần cậu chủ nhỏ cầm một con sâu màu xanh thật thu từ trong vườn về, còn xách tới trước mặt mợ chủ khoe khoang, khiến cô sợ tới nỗi mặt cũng phải đổi sắc.

Cậu bé thật sự không sợ côn trùng sâu bọ.

Tiểu Nãi Hoàng chuyển động đôi chân ngắn ngủn, tiếp tục đi vào trong, muốn tìm thứ gì đó thú vị để chơi.

Rất nhanh, thân hình nho nhỏ đã dừng lại trước một gốc đại thụ, chỉ thấy một con rắn nhỏ, thon dài bò ra từ sau thân cây, sau đó, dưới ánh mắt kinh hoàng của người làm, con rắn nhỏ đó bò lên chân Tiểu Nãi Hoàng.

Hôm nay Tiểu Nãi Hoàng mặc một chiếc quần ngắn màu đỏ, lộ ra hai cẳng chân trắng như ngó sen, giờ có rắn bò lên nhìn trông nổi bật đáng sợ vô cùng.

"Cậu chủ nhỏ, đừng nhúc nhích." Người làm sợ tới mức giọng nói cũng run rẩy, sao vườn sau lại đột nhiên có rắn xuất hiện thế này.

"Cậu tuyệt đối đừng nhúc nhích, rắn sẽ cắn cậu đó." Người làm sợ hãi, tay chân run lẩy bẩy, cô ấy muốn bước lên.

Tiểu Nãi Hoàng quay đầu lại, giọng nói giòn tan nói rằng: "Đừng sợ, nó sẽ không cắn cháu đâu."

Nói xong, Tiểu Nãi Hoàng liền nói với con rắn nhỏ đang quấn trên cổ chân mình: "Tớ là em bé ngoan, cậu không được cắn tớ."

Người làm vừa sợ vừa buồn cười, cậu chủ nhỏ còn rất nhỏ, hoàn toàn không biết rắn đáng sợ tới mức nào.

"Cậu chủ nhỏ, cậu không cần phải sợ, bây giờ tôi sẽ tới đuổi nó đi giúp cậu." Người làm đè thấp giọng rồi cẩn thận bước từng bước một lại gần cậu bé.

"Đừng đuổi nó đi mà, nó nghe lời lắm, sẽ không cắn bẻ ngoan đâu." Tiểu Nãi Hoàng cúi đầu, khom lưng, vươn tay ta bắt con rắn nhỏ đang quấn trên chân mình.

"Cậu chủ nhỏ!" Người làm nhìn con rắn trong tay Tiểu Nãi Hoàng mà sợ tới mức muốn ngất luôn cho xong, sắc mặt cô ấy trắng bệch: "Không được bắt rắn, quăng nhanh đi, quăng nhanh đi."

Tiểu Nãi Hoàng nhìn con rắn nhỏ trước mặt, cậu bé chớp chớp mắt: "Bé rắn nhỏ đáng yêu."

Cậu bé không biết tại sao lại phải quăng nó đi, cậu rất muốn chơi với rắn nhỏ.

"Quăng nhanh đi, không thể để nó cắn cậu được." Người làm vội chạy lên trước như tên bắn, cô ấy căng thẳng tới mức gần như muốn nhắm mắt buông xuôi, giật con rắn trong tay Tiểu Nãi Hoàng rồi vứt đi ngay.

Rắn bị giật mình, lập tức trốn vào trong bụi rậm.

"Bé rắn nhỏ chạy mất rồi." Khóe miệng Tiểu Nãi Hoàng mếu máo, trong giọng nói non nớt của cậu bé mang theo chút vẻ mất mát: "Lần sau bé rắn tới chơi với tôi nữa nhé."

Người làm lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra chân của Tiểu Nãi Hoàng, trên cáng chân trắng ngần không có miệng vết thương nào cả, kiểm tra xong cô ấy mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy vội vàng nắm chặt tay Tiểu Nãi Hoàng: "Cậu chủ nhỏ, chúng ta về đi thôi, không nên chơi ở đây nữa." Cô ấy phải mau chóng báo chuyện này cho mợ chủ mới được, chuyện này quá đáng sợ.

"Mẹ ngủ dậy rồi ạ?" Không được chơi, Tiểu Nãi Hoàng muốn đi tìm mẹ.

"Có lẽ mợ chủ đã dậy rồi đó." Người làm dắt tay Tiểu Nãi Hoàng đi về.

Trong phòng, lúc Ninh Tri ngủ dậy thì đã là buổi chiều rồi. Nếu không phải Lục Tuyệt có một hội nghị quan trọng phải ra ngoài thì Ninh Tri cảm thấy dù mình có ngủ tới tối cũng chưa chắc đã dậy.

Ninh Tri ngồi dậy, cả người đều mềm nhũn, không có chút sức nào cả, cũng không biết có phải là do ngủ quá lâu không mà khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô đã đỏ hây hây, đôi mắt đen láy cũng lấp lánh ánh nước, long lanh xinh đẹp.

Ninh Tri bây giờ như một đóa hoa yêu kiều đang thì nở rộ, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến xương cốt người ta mềm nhũn.

Lúc này, trước cửa truyền đến tiếng gõ khe khẽ, sau đó giọng nói non nớt của con nít vang lên.

Là con trai cô đến.

Ninh Tri cầm chiếc váy bên cạnh lên, sau khi mặc xong cô mới xuống giường, chân vừa chạm vào mặt đất đã mềm nhũn. Nhớ tới lúc sáng Lục Tuyệt điên cuồng đòi hỏi, cô không kiềm được mà ảo não một trận.

Ninh Tri đứng thẳng người dậy, chân trần giẫm thẳng lên thảm trải sàn, đi ra mở cửa cho con.

Cửa vừa mở ra, thân thể nho nhỏ đầy thịt lập tức bổ nhào về phía cô.

Ninh Tri vội vàng ôm chặt Tiểu Nãi Hoàng, cô loạng choạng sắp ngã.

"Mẹ, mẹ ơi, con nhớ mẹ quá đi." Tiểu Nãi Hoàng ôm chân Ninh Tri, cậu bé ngẩng đầu, đôi mắt đen như nho đen chớp chớp.

"Mẹ cũng nhớ bé cưng." Ninh Tri không nhịn được nhéo khuôn mặt nhỏ trắng nõn lại nhiều thịt của con trai nhà mình.

Nhìn thấy người làm đang đứng ngoài cửa, cô chú ý tới sắc mặt bất an của cô ấy: "Sao thế?"

"Mợ chủ, vừa rồi lúc cậu chủ nhỏ đi ra sau vườn chơi đã bị một con rắn nhỏ quấn lên chân đó."

Ninh Tri hết sức kinh ngạc: "Sao sau vườn lại có rắn?"

Người làm vội nói tiếp: "Nhưng mà rắn không cần cậu chủ nhỏ, nó bị cậu chủ nhỏ cầm lên, sau đó nó lần đi mất rồi."

Ninh Tri không yên tâm phải kiểm tra lại lần nữa, sau khi chắc chắn con trai mình không bị thương thì cô mới nói: "Cô đi nói cho quản gia biết, để ông ấy tìm người dọn lại vườn, đuổi hết lũ rắn đi, còn phải kiểm tra xem còn sót lại con rắn nào nữa không."

"Vâng."

Tiểu Nãi Hoàng kéo vạt váy Ninh Tri: "Mẹ, tại sao phải đuổi rắn đi, nó nghe lời con mà, không cắn người đâu."

Thấy ánh mắt trong sáng tinh khiết của con trai, Ninh Tri sờ đầu cậu bé: "Ở đây không thích hợp cho rắn ở, chúng ta giúp nó tìm một ngôi nhà thích hợp nhé."

Nghe thế, Tiểu Nãi Hoàng mới vui lên, cậu bé ngoan ngoãn gật đầu.

...

Ngày cuối tuần, Ninh Tri và Lục Tuyệt dẫn Tiểu Nãi Hoàng tới sở thú chơi.

Ninh Tri biết con trai mình thích mấy động vật nhỏ, trước đây con trai nhỏ quá nên cô vẫn chưa dắt con trai tới đây được, giờ mới tìm thời gian dắt nó tới đây chơi với mấy con thú nhỏ.

Hôm nay Lục Tuyệt mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên dưới là quần tây đen. Vẻ ngoài anh anh tuấn, lúc mặc sơ mi trắng lên trông sáng sủa tuấn tú vô cùng.

Bên cạnh Lục Tuyệt là Tiểu Nãi Hoàng còn chưa cao tới đùi anh, cậu bé mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ, bên ngoài là quần yếm. Trước bụng có một cái túi lớn, Ninh Tri bỏ kẹo vào tủi cho cậu bé.

"Mẹ ơi nắm tay." Tiểu Nãi Hoàng giơ cánh tay nho nhỏ mềm mềm, muốn được Ninh Tri dắt tay.

"Ba bế con." Lục Tuyệt bế con trai lên, một tay ôm con vào lòng, tay còn lại thì nắm tay Ninh Tri.

Lục Tuyệt rất cao, Tiểu Nãi Hoàng được anh ôm vào lòng, phong cảnh nhìn được cũng nhiều hơn, cậu bé rất thích được ba bế thế này, cậu bé hiểu chuyện nói: "Ba bế mệt, con có thể nắm tay mẹ đi."

Lục Tuyệt cúi đầu nhìn con trai: "Ba sẽ không mệt."

Anh nắm chặt tay Ninh Tri: "Chỉ có ba mới có thể nắm tay mẹ thôi."

Tiểu Nãi Hoàng mếu máo, cậu bé quay đầu, chỉ để lại cho Lục Tuyệt cái ót đen đen.

Ba lại trẻ con nữa rồi.

Hôm nay Ninh Tri mặc một chiếc váy màu hồng cánh sen, mắt ngọc mày ngài, đẹp như thần tiên hạ phàm, khiến người ta không dời nổi mắt.

Lục Tuyệt bế con trai, một tay nắm tay cô, ba người đứng chung với nhau khiến không ít du khách phải ghẻ mắt nhìn lại.

Dù sao thì một nhà ba người ai cũng có nhan sắc như tiên thế này thật sự quá hiếm gặp.

Mặt trời đứng bóng, ánh nắng gắt dần, Lục Tuyệt lấy hai cái mũ từ trong balo, anh đội chiếc màu kem lên cho Ninh Tri.

"Cảm ơn anh." Ninh Tri tới gần hôn lên môi anh.

Đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt đầy ý cười. Sau đó, anh đổi chiếc mũ màu đỏ lên cho con trai mình.

"Cảm ơn ba." Tiểu Nãi Hoàng bắt chước theo mẹ, cũng sáp tới hôn lên mặt Lục Tuyệt một cái, phát ra tiếng "chụt chụt" thật vang dội, làm dính thật nhiều nước miếng lên mặt Lục Tuyệt.

Lục Tuyệt dịu dàng xoa đầu cậu bé.

Vì hôm nay là cuối tuần nên trong sở thú có rất nhiều bạn nhỏ. Nghe tiếng trẻ con cười đùa không ngừng truyền tới từ xung quanh cũng khiến tâm trạng người ta vui hẳn lên.

Có một vài đứa nhỏ nhìn thấy những động vật có hình thể tương đối lớn, chúng sẽ sợ không dám tới gần xem, mà Tiểu Nãi Hoàng thì lại đứng chắn đằng trước, móc kẹo trong túi áo trước bụng mình ra định đút cho động vật bên trong: "Ăn kẹo của tớ rồi thì chúng ta sẽ là bạn bè."

Cậu bé xé vỏ kẹo ra, tay cầm kẹo vươn ra, con voi đối diện dường như nghe hiểu lời cậu bé, nó giơ chiếc vòi dài ngoằng của mình ra chạm vào bàn tay nhỏ bé của Tiểu Nãi Hoàng.

Không thấy kẹo đâu nữa hết.

Tiểu Nãi Hoàng vui vẻ nói: "Mẹ, voi là bạn của con rồi đó."

Ninh Tri cũng bật cười: "Đúng, nó là bạn của con."

Lục Tuyệt tiếp tục dùng một tay bế Tiểu Nãi Hoàng, một tay nắm tay Ninh Tri đi về phía trước, Tiểu Nãi Hoàng thật sự quá đáng yêu, không ít bé gái bị vẻ đáng yêu của cậu bé thu hút, không khỏi nhìn thêm vài cái.

Tiểu Nãi Hoàng cực kỳ vui vẻ, trong sở thú toàn là mấy động vật nhỏ mà cậu bé thích.

Tiểu Nãi Hoàng đi tới khu vực của hươu cao cổ, cậu bé nhìn chú hươu cao cổ có cái cổ thật dài thật dài đang đứng trước rào chắn thì mếu máo: "Con không đủ cao, không sờ hươu cao cổ được."

Cậu bé được Lục Tuyệt ôm trong lòng, giơ tay ra muốn chạm vào hươu cao cổ.

Ninh Tri nhìn mà buồn cười không chịu được, con trai ngốc nhà mình thật đáng yêu, một giây sau, Ninh Tri kinh ngạc sững người.

Chỉ thấy chú hươu cao cổ vốn đang mải mê ăn lá cây đột nhiên cúi chiếc cổ dài thật dài xuống, nó tiến lại gần Tiểu Nãi Hoàng.

"Wow wow wow." Tiểu Nãi Hoàng vui vẻ lấy tay sờ đầu hươu cao cổ: "Mẹ ơi, con với Lộc Lộc là bạn tốt."

Trong mắt Ninh Tri có vẻ khó hiểu: "Ừm, con và Lộc Lộc là bạn tốt."

Cô và Lục Tuyệt thoáng nhìn nhau.

Bên cạnh, không ít du khách hâm mộ nhìn hươu cao cổ và cậu bé đáng yêu chơi với nhau, đến cả động vật cũng thích những đứa trẻ xinh xắn.

Đợi đến khi Lục Tuyệt bế Tiểu Nãi Hoàng, dắt tay Ninh Tri rời đi rồi, không ít người cũng muốn đưa tay sờ đầu hươu cao cổ, nhưng nó lại kiêu ngạo ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn lá cây của mình.

Ninh Tri trầm ngâm suy nghĩ, Lục Tuyệt bên cạnh nói: "Có thể là trùng hợp thôi."

Tiểu Nãi Hoàng ngồi trong lòng Lục Tuyệt, cậu bé đang rất phấn khích, đôi chân ngắn vùng vẫy, muốn xuống đất đi. Lục Tuyệt vỗ lưng nó: "Ngồi yên nào."

Không bao lâu sau, chuyện Ninh Tri đang nghi ngờ đã được chứng thực.

Lúc đi qua khu vực của hổ, họ nghe thấy một con hổ không ngừng gầm rống, tiếng hổ gầm dọa mấy đứa bé xung quanh khóc toáng lên, phụ huynh vội vàng bế con mình rời đi.

Mà Tiểu Nãi Hoàng trong lòng Lục Tuyệt lại không sợ hãi chút nào, mà ngược lại, đôi mắt to tròn đen láy của cậu bé còn sáng lên, cậu bé nhìn con hổ, nói: "Bạn hổ không ngoan nha, dọa mấy bạn nhỏ khác khóc mất rồi."

Cậu bé dùng giọng nói non nớt, lớn tiếng nói với con hổ cách đó không xa: "Bạn hổ không được gầm nữa, mấy bạn nhỏ sẽ sợ đó."

Du khách bên cạnh cảm thấy đứa nhỏ Tiểu Nãi Hoàng này không những có vẻ ngoài đáng yêu mà gan cũng lớn hết sức, đến cả hổ cũng không sợ, còn bảo hổ đừng gầm nữa, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.

Một giây sau, con hổ vốn dĩ còn đang gầm rú phẫn nộ bỗng chốc yên lặng lại.

"Thần kỳ quá, lời cậu bé này nói thật sự có tác dụng, hổ thật sự không gầm nữa kìa."

"Đứa nhỏ này gặp lúc trùng hợp thôi."

"Bạn nhỏ, cháu lợi hại thật đó nha." Thậm chí còn có người trêu chọc Tiểu Nãi Hoàng.

Du khách đều không tin một đứa bé hai ba tuổi thật sự có bản lĩnh khiến chúa tể muôn loài nghe lời.

Mà Lục Tuyệt và Ninh Tri thì đã sớm im lặng, trong mắt đều có vẻ trầm trọng.

Bởi vì họ biết rằng đây không phải là trùng hợp hay may mắn, mà con trai họ thật sự có năng lực khiến động vật nghe lời nó.

Đợi đến khi đi qua khu vực hồ sống rồi, Ninh Tri mới hỏi Tiểu Nãi Hoàng: "Bé cưng, tại sao hổ lại nghe lời con vậy?"

Hỏi xong Ninh Tri liền cảm thấy câu hỏi của mình thật buồn cười, con trai cô nhỏ như vậy, sao hiểu mấy thứ này được cơ chứ?

Tiểu Nãi Hoàng chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy, cất giọng non nớt nói: "Con và bạn hổ là bạn mà."

Ninh Tri và Lục Tuyệt thoáng nhìn nhau, cô thở dài nặng nề, nhéo mặt con trai, nói: "Đúng vậy, mấy động vật nhỏ đều là bạn tốt của con."

Đi tới chỗ nuôi gấu, một con gấu đang ngồi dựa vào rào chắn kiên cố, lúc này xung quanh không có du khách nào khác cả.

Ninh Tri muốn kiểm nghiệm thử: "Bé cưng, con có thể bảo bạn gấu này đứng dậy được không?"

Tiểu Nãi Hoàng gật đầu, cất giọng trẻ con: "Bạn gấu, mình tới thăm bạn này, bạn đứng dậy nhìn mình đi."

Con gấu đang dựa trên rào chắn không nhúc nhích.

Ninh Tri thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, cô không quá hy vọng con trai mình có năng lực đặc thù này.

Nhưng mà vài giây sau, con gấu nhúc nhích thật.

Nó bò dậy, quay người lại, sau đó vịn vào rào chắn rồi đứng dậy.

Tiểu Nãi Hoàng vui vẻ vỗ tay: "Bạn gấu là bạn của con."

Giọng bé con lanh lảnh nhưng lại có thể điều khiển được con gấu hung dữ có thể hình cường tráng.

Ninh Tri: ...

Nhận ra sự lo lắng của cô, Lục Tuyệt nắm chặt tay cô: "Không sao hết, con trai vui vẻ là được. Có chuyện gì thì cũng có anh ở đây rồi, Tri Tri không cần phải sợ."

Ninh Tri nhìn dáng vẻ con trai vui vẻ, mắt cũng sáng bừng thì mới gật đầu.

Lúc này, Lục Tuyệt thả Tiểu Nãi Hoàng đang ngồi trong lòng mình xuống đất, cậu nhỏ chớp chớp mắt, có hơi khó hiểu, không hiểu tại sao ba lại đột nhiên không bế mình nữa.

Lục Tuyệt cười cười, anh lấy tay che mắt Tiểu Nãi Hoàng lại, sau đó cúi đầu hôn Ninh Tri.

Con trai không quan trọng bằng việc trấn an Tri Tri.

"Ba, con không nhìn thấy ba mẹ nữa rồi." Trước mắt Tiểu Nãi Hoàng tối đen.

Mặt Ninh Trị đỏ lên, Lục Tuyệt làm càn vô cùng, anh gắt gao quấn chặt đầu lưỡi cô, đến khi bị cô cắn nhẹ một cái anh mới liếm khóe môi, tách nhau ra.

Trên môi Lục Tuyệt phủ một lớp nước, Ninh Tri vừa mới uống nước ép trái cây nên lưỡi cô toàn là vị ngọt.

Rõ ràng là mặt mày tuấn tú trong sáng, nhưng ánh mắt anh khi nhìn Ninh Tri thì lại u ám không nói nên lời.

"Ba hư quá, ba đáng ghét." Tiểu Nãi Hoàng dùng giọng nói non nớt của mình trách móc ba: "Con không thấy ba nữa rồi đây này."

Ninh Tri trừng Lục Tuyệt một cái.

Lúc này Lục Tuyệt mới từ từ thả lỏng bàn tay đang che mắt con trai ra: "Ba dẫn con đi mua kem."

Tiểu Nãi Hoàng một giây trước còn giận đùng đùng, một giây sau đã ngẩng đầu, trong đôi mắt đen tròn toàn là ánh sao lấp lánh: "Ba tốt nhất."

Ninh Tri bị cậu nhóc chọc cười, không nhịn lòng được mà nhéo khuôn mặt đầy thịt của cậu bé.

Tiểu Nãi Hoàng một tay nắm tay Ninh Tri, một tay nắm tay Lục Tuyệt, cậu bé quay đầu, nói với con gấu bự đang ở trong rào chắn: "Hẹn gặp lại bạn gấu nhé."

Gấu bự dõi mắt nhìn theo Tiểu Nãi Hoàng rời đi.

Dưới ánh mặt trời, Lục Tuyệt nghiêng đầu qua hôn Ninh Tri, Tiểu Nãi Hoàng ngẩng đầu nói: "Ba, con cũng muốn hôn..."

Bóng lưng ba người dần đi xa, phía trước không ngừng vang lên tiếng trẻ con non nớt đang cười đùa vui vẻ.

HOÀN.
—————————————————————
Hoàn toàn văn rồi. Cảm ơn tất cả mn đã xem và vote cho mình nhé . 😘😘🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net