🍃🍃🍃 Chương 17 🍃🍃🍃

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoắc Hiểu Nguyệt kinh ngạc khi thấy Ninh Tri tới gần Lục Tuyệt, thậm chí cô ta còn nhìn thấy môi Ninh Tri đụng vào vành tai Lục Tuyệt.

Lục Tuyệt không từ chối, cũng không có né tránh! Hoàn toàn giống như lời mẹ Lục nói, Lục Tuyệt chỉ cho Ninh Tri tới gần.

Hoắc Hiểu Nguyệt bắt đầu chú ý tới Lục Tuyệt từ hồi tiểu học, cô ta biết rõ ràng Lục Tuyệt không thích người khác đụng vào. Anh chưa từng để ý tới người khác, bên cạnh cũng không có bạn bè.

Mãi cho đến khi học hết cấp ba, cô ta cho rằng sau này Lục Tuyệt cũng sẽ một thân một mình. Cả một đời đều yên lặng, một thân một mình.

Nếu như trước đó không xảy ra chuyện kia, nếu cô ta không ra nước ngoài thì cô ta sẽ nhanh chóng gả cho Lục Tuyệt, dù sao cô ta cũng tìm không được ai khác có giá trị nhan sắc cao như Lục Tuyệt.

Mà bây giờ Lục Tuyệt không chỉ kết hôn mà dường như hai người còn có thể chung đụng được với nhau? Hoắc Hiểu Nguyệt không thể không kinh ngạc.

Tai của anh nóng rực, còn hơi ngứa nữa, Lục Tuyệt cụp mắt xuống, ánh mắt thoáng động, hàng lông mi cong vút cũng rung động mà run theo.

Không nhận được sự đáp lại, Ninh Tri ở bên tai của anh khẽ hừ một tiếng, tay vỗ vỗ bờ vai của anh, bảy mặt trời nhỏ vui vẻ phóng tới cô, cô lập tức thu lại.

Lục Tuyệt không nhìn Hoắc Hiểu Nguyệt cái nào, giọng anh khàn khàn, ngột ngạt: "Không quen tôi." Tôi không quen.

"Không quen?" Ninh Tri một giây trước còn khó chịu trong lòng, lúc này đã lập tức tan biến, cô nhìn về phía Hoắc Hiểu Nguyệt, đối phương trong nháy mắt như ngòi thuốc nổ bị châm lửa, trên mặt đầy tức giận.

"Mặc dù anh tên Lục Tuyệt nhưng cũng đừng có tuyệt tình lạnh lùng như vậy chứ, em và anh học cùng từ tiểu học đến cấp ba, làm bạn học bao nhiêu năm, anh lại nói không quen em?" Hoắc Hiểu Nguyệt hận không thể tiến lên lung lay đầu Lục Tuyệt, sao lại không để cô ta vào trong đầu chứ.

Dù không thích cô ta, tình nghĩa bạn học nhiều năm như vậy, đúng là uổng công.

Thấy Hoắc Hiểu Nguyệt tức giận đến mức mặt đỏ cả lên, Ninh Tri cố nhịn để mình không cười, mở miệng nói: "Xin lỗi nhé, cô cũng biết tình hình của Lục Tuyệt đặc biệt mà, mong cô đừng để ý, rất cảm ơn hôm nay cô Hoắc đã tới thăm anh bạn học này."

Giọng nói điệu đà của Hoắc Hiểu Nguyệt chất vấn Ninh Tri: "Cô đang âm thầm đắc ý đấy à?"

Ninh Tri cong cong môi: "Tôi không hiểu cô Hoắc đang nói gì cả."

Hoắc Hiểu Nguyệt nhìn thế nào cũng cảm thấy Ninh Tri không vừa mắt, cô ta cảm thấy ngoại hình của cô chỉ được coi như thanh tú thôi, không xứng với Lục Tuyệt: "Dù cô có thể đến gần Lục Tuyệt, chạm vào Lục Tuyệt thì cũng chẳng có ý nghĩa gì hết, chẳng phải anh ấy thích cô đâu."

Người bệnh tự kỷ khuyết thiếu năng lực nhận biết tình cảm, dù là ba mẹ thì anh cũng hờ hững lạnh lùng, huống chi là đối với những người khác.

Hoắc Hiểu Nguyệt không cho rằng Lục Tuyệt sẽ thích Ninh Tri. "Anh ấy có thích tôi hay không, không cần cô hao tâm tốn sức."

Ninh Tri ung dung trả lời: "Dù sao Lục Tuyệt cũng chắc chắn không thích cô."

Hoắc Hiểu Nguyệt tức giận hằm mặt: "Sao cô lại nói chuyện khiến người ta chán ghét thế chứ."

Giọng điệu Ninh Tri nhẹ nhàng, cô tiếp tục đâm đao: "Lục Tuyệt thích nghe lời tôi nói đó."

Một giây sau, cô nghe được Hoắc Hiểu Nguyệt tức hổn hển nói: "Anh trai tôi đã cứu mạng Lục Tuyệt."

Ninh Tri sững sờ, anh trai Hoắc Hiểu Nguyệt đã cứu Lục Tuyệt?

Nói xong, Hoắc Hiểu Nguyệt liền hối hận, cô ta ảo não, tự trách mình lắm miệng. "Anh trai cô đã cứu Lục Tuyệt?"

Ninh Tri muốn hiểu rõ chuyện này là sao, vừa rồi hình như mẹ Lục không nhắc tới. "Cô không cần biết kỹ càng, chuyện này không liên quan gì tới cô."

Hoắc Hiểu Nguyệt không muốn nói thêm gì, cô ta lại nhìn thoáng qua Lục Tuyệt: "Em đi đây."

Hoắc Hiểu Nguyệt yên lặng đi ra ngoài.

Nhìn đối phương rời đi, Ninh Tri cúi đầu hỏi Lục Tuyệt: "Anh thật sự không quen Hoắc Hiểu Nguyệt à?"

Lục Tuyệt ngước mắt nhìn cô, cặp mắt đào hoa mang theo vẻ mờ mịt: "Ai?"

Ninh Tri cong môi, cô tiếp tục hỏi: "Thế anh trai Hoắc Hiểu Nguyệt đã cứu anh thật à?"

Lục Tuyệt mím môi, một hồi lâu sau, anh đáp lại: "Không biết."

Ninh Tri không nhận được đáp án, vậy là dứt khoát đổi chủ đề: "Vì sao vừa rồi nghe được tôi nói Hoắc Hiểu Nguyệt tới thăm anh, anh lại vui vẻ như vậy?"

Lại còn bắn ra bảy cái mặt trời nhỏ, anh vui tới nhường nào chứ.

Không đúng, Lục Tuyệt vừa nói không quen biết Hoắc Hiểu Nguyệt.

Ninh Tri híp híp mắt, cô tiến đến bên tai Lục Tuyệt thấp giọng hỏi anh: "Hay là, anh vui vẻ là bởi vì tôi thấp giọng nói chuyện với anh như vậy?" Cô nhìn chằm chằm đỉnh đầu anh, không có mặt trời nhỏ bắn ra.

Nghĩ đến cái gì đó, Ninh Tri lại giống vừa rồi, môi nhẹ nhàng đụng vào bên vành tai Lục Tuyệt. Một giây sau, trên đỉnh đầu Lục Tuyệt lập tức bắn ra 3 mặt trời nhỏ!
Mà vành tai của anh, lại hơi đỏ rần lên.

Nhìn ba mặt trời nhỏ lóe sáng, Ninh Tri giật mình, thế nên vừa rồi không phải anh vui vì nghe được Hoắc Hiểu Nguyệt tới. Mà là bởi vì môi của cô đụng phải tai của anh?

Ninh Tri đưa tay nắm lấy tay của anh, 3 cái mặt trời nhỏ cùng nhau bay về phía cô, nhưng đỉnh đầu Lục Tuyệt không tiếp tục bắn ra mặt trời nhỏ.

Cầm tay anh không có hiệu quả. Ninh Tri tiếp tục thử nghiệm, môi của cô lần thứ ba nhẹ nhàng, như có như không đụng tới tai Lục Tuyệt, cô hỏi anh: "Lục Tuyệt, anh thích tôi dán sát vào anh thế này à?"

Bên trong ô hiển thị, một lần nữa bắn ra một mặt trời nhỏ. Ninh Tri lại chạm thêm một cái nữa, không có mặt trời nhỏ bắn ra.

Cô lấy được tổng cộng mười một mặt trời nhỏ, vàng óng ánh, đáng yêu không chịu được!

Lục Tuyệt ở trước mặt cô thì cụp mắt xuống, đôi môi mỏng mím chặt, mặt không chút cảm xúc, nhưng vành tai lại đỏ ửng,

Ninh Tri tò mò không biết vì sao anh lại vui vẻ khi cô đụng vào tai anh. Cô cũng không tin anh thích cô, có lẽ ngay cả anh cũng không rõ mình thích gì.

Tai Lục Tuyệt đỏ bừng, anh giật giật môi, một hồi lâu sau mới mở miệng: "Dán tôi."

Ninh Tri nhớ tới lần trước Lục Tuyệt uống say, trên đỉnh đầu anh cũng bắn ra rất nhiều mặt trời nhỏ, cho nên lúc ấy anh không phải vui vì uống rượu, mà là bởi vì cô dán sát vào anh?

Ninh Tri nhớ rõ có vài người bệnh tự kỷ sẽ thông qua xúc giác để nhận biết người khác, họ thích dùng thân thể tiếp xúc giao lưu, dù có đôi khi họ sẽ kháng cự hôn và đụng chạm.

Biết rõ nguyên nhân, Ninh Tri cảm thấy, sau này cô có thêm một đường tắt kiếm mặt trời nhỏ rồi! Đáng tiếc là, hiệu quả sẽ giảm dần, chỉ có tác dụng một lần thôi.

Sau khi rời khỏi nhà họ Lục, Hoắc Hiểu Nguyệt về tới nhà mình.

Mẹ Hoắc thấy cô ta trở về, trên mặt cũng có vẻ không vui: "Cả ngày trời cứ chạy ra ngoài, con không thể an phận ở nhà à?"

Hoắc Hiểu Nguyệt rũ bỏ sự cao ngạo trên người: "Lâu như vậy con không về nước, hôm nay chỉ đi thăm vài bạn học thôi mà."

"Con tới nhà họ Lục?"

Hoắc Hiểu Nguyệt chột dạ: "Không phải."

Mẹ Hoắc không nói gì thêm. Hoắc Hiểu Nguyệt vội vàng lên lầu, cô ta đi tới trước cửa một gian phòng, gõ cửa một cái.

Bên trong truyền đến giọng nói từ tốn của đàn ông: "Vào đi."

Hoắc Hiểu Nguyệt đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy anh trai ngồi trên xe lăn trước cửa kính. "Anh, hôm nay anh không tới công ty à?"

Giọng điệu Hoắc Hiểu Nguyệt ra vẻ nhẹ nhàng, cô ta đi đến bên cạnh xe lăn của Hoắc Hiểu Dương. "Hôm nay không có việc gì."

Gen nhà họ Hoắc tốt, Hoắc Hiểu Nguyệt dáng dấp thanh lệ đáng yêu, Hoắc Hiểu Dương tướng mạo nhã nhặn ôn hòa, anh ta đeo kính mắt màu vàng, càng tăng thêm vẻ tuấn khí.

Hoắc Hiểu Nguyệt ngồi xổm bên cạnh xe lăn của Hoắc Hiểu Dương, cô ta gấp sách trên đùi anh ta lại, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Anh, em vừa tới nhà họ Lục thăm Lục Tuyệt."

Nụ cười trên khóe miệng Hoắc Hiểu Dương nhàn nhạt: "Ừ."

"Anh ấy vẫn vậy, ngơ ngác, còn nói không quen em, sao anh ấy lại đáng ghét thế chứ."

Hoắc Hiểu Nguyệt tựa trên đùi anh trai: "Em tưởng là em không gả cho anh ấy, Lục Tuyệt sẽ sống cô độc quãng đời còn lại, không ngờ hiện giờ anh ấy cũng đã có vợ." Hoắc Hiểu Dương An yên lặng nghe em gái nói.

"Không ngờ người phụ nữ đó lại có thể đến gần Lục Tuyệt, còn có thể đụng vào anh ấy." Hoắc Hiểu Nguyệt lầm bầm: "Rõ ràng cô ta không đẹp bằng em, mắt nhìn của Lục Tuyệt tệ thật."

Hoắc Hiểu Dương lắc đầu bất đắc dĩ, cô em gái này của anh ta có một khuyết điểm, chỉ thích người xinh đẹp. "Em còn tưởng thấy Lục Tuyệt kết hôn cùng người khác em sẽ rất đau lòng."

Hoắc Hiểu Nguyệt khịt mũi một cái: "Nhưng em không như vậy, anh, em xin lỗi." Nếu như không phải cô ta bướng bỉnh, anh của cô ta sẽ không vì cứu Lục Tuyệt mà mất đi đôi chân. "Người tàn tật nên là em mới phải."

Hoắc Hiểu Nguyệt hối hận, bởi vì cô ta tùy hứng mà khiến anh trai cả một đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn, rõ ràng anh trai của cô ta ưu tú như vậy.

Nếu như không phải là vì cô ta tùy ý làm bậy, hại anh trai, anh ở trường học hay ở công ty đều sẽ trở thành người chói mắt nhất. Cho nên, mẹ vẫn luôn oán hận cô ta, không muốn nhìn thấy cô ta là phải.

Hoắc Hiểu Dương nhẹ nhàng xoa đầu cô ta: "Không cần áy náy, ban đầu là anh chủ động lựa chọn cứu Lục Tuyệt, hậu quả do anh tự gánh chịu."

"Rõ ràng là em quá tùy hứng." Hoắc Hiểu Nguyệt đỏ mắt: "Nếu không phải em nghịch ngợm, nhất định muốn dẫn theo Lục Tuyệt thì anh cũng không cần vì cứu anh ấy mà xảy ra tai nạn xe cộ."

Cô ta bị chiều hư, bị chiều đến nỗi không có đầu óc. Hoắc Hiểu Nguyệt nặng nề mà khịt mũi một cái: "Nếu như có thể có thêm một cơ hội, em nhất định sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, anh cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ, sẽ không phải ngồi xe lăn cả đời."

Hoắc Hiểu Dương xoa đầu em gái an ủi: "Thế giới này không có nếu như."

"Sao anh lại nói giống cái cô Ninh Tri kia vậy."

Hoắc Hiểu Dương nghi hoặc: "Ninh Tri?"

Hoắc Hiểu Nguyệt nói cho anh biết: "Cô ta là vợ Lục Tuyệt, nói chuyện khó nghe lắm."

Hoắc Hiểu Dương cười cười, em gái từ nhỏ đã được nuông chiều, có rất ít người có thể chọc giận con bé. Nếu như không phải mình xảy ra tai nạn xe cộ, con bé sẽ không trưởng thành chỉ trong một đêm, tính tình sẽ không hòa hoãn nhiều như vậy, vẫn sẽ có tính khí tiểu thư kiêu ngạo như khi xưa.

Lúc ăn cơm tối, Ninh Tri thấy Lâm Điềm Điềm trở về. Ngồi trên bàn ăn đối diện, cô tinh tế dò xét khuôn mặt Lâm Điềm Điềm ở đối diện.

Trước đó cô đổi lấy 6% hào quang, Lâm Điềm Điềm hình như đã xấu hơn một chút rồi. Hiện giờ hai bên xương quai hàm của Lâm Điềm Điềm to ra, da thịt trên mặt cũng thay đổi nhiều, không còn là mặt trái xoan hoàn mỹ trước đó, ngay cả cái mũi của cô ta cũng thấp xuống không ít.

Trong mắt Ninh Tri hiện lên ý cười. Trước đó vì tác dụng của hào quang, Lâm Điềm Điềm trở nên đẹp như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy như lẽ đương nhiên. Hiện giờ Lâm Điềm Điềm vì thiếu một phần hào quang mà trở nên biến dạng, thay đổi như thế trong mắt người khác, cũng không biết cô ta sẽ giải thích thế nào.

Đối diện, Lâm Điềm Điềm cũng đang đánh giá Ninh Tri, cô ta đương nhiên nhìn thấy Ninh Tri trắng ra! Quả nhiên, dây chuyền xuất hiện vết nứt khiến hào quang trở về trên người Ninh Tri.

Lâm Điềm Điềm không biết ngọc của cô ta vì sao vô duyên vô cớ sẽ xuất hiện vết nứt, nhưng cô ta đã cầm đi sửa rồi. Sau khi sửa xong, cô ta hẳn là có thể cướp hào quang về lại lần nữa.

"Tiểu Tri.". Bên cạnh, mẹ Lục đột nhiên mở miệng: "Ngày kia có cái bữa tiệc từ thiện, con đi tham gia cùng mẹ nhé."

Nghe vậy, Ninh Tri và Lâm Điềm Điềm đều sững sờ. Mắt Lâm Điềm Điềm trầm xuống, trước kia mẹ Lục đều dẫn theo cô ta đi tiệc. Mà gần đây sau khi Ninh Tri lấy lòng mẹ Lục, mẹ Lục rõ ràng thay đổi thái độ với Ninh Tri, bây giờ còn dẫn theo Ninh Tri đi.

Lâm Điềm Điềm mở miệng cười: "Mẹ, trước đây Tiểu Tri không có kinh nghiệm tham gia tiệc tùng, ngày kia vừa hay con rảnh, hay là con đi cùng hai người nhé ạ? Đến lúc đó con có thể ở bên Tiểu Tri, tránh để em ấy phạm sai lầm ở bữa tiệc." Ninh Tri nhíu mày: "Ý của cô là mẹ không có năng lực dẫn dắt tôi?"

"Chị không có ý đó." Lâm Điềm Điềm giải thích: "Tiểu Tri, chị có ý tốt muốn giúp em thôi mà."

Ninh Tri cười: "Tôi không cần cô giúp, đến lúc đó tôi cứ đi theo mẹ là được."

Mẹ Lục gật gật đầu: "Tiểu Tri đi theo mẹ là được rồi, bữa tiệc từ thiện không có nhiều quy củ như vậy, không cần quá cẩn thận."

Lâm Điềm Điềm trầm mặc, cô ta biết, mẹ Lục không muốn đưa cô ta đi cùng.

Nếu Lâm Điềm Điềm đã mở miệng, Ninh Tri cũng sẽ không tùy tiện bỏ qua cho cô ta: "Sao hôm nay trông cô cứ là lạ thế?"

Lâm Điềm Điềm trong lòng giật thót, nghe được Ninh Tri nói: "Cái mũi của cô ý, hình như hơi tẹt đi."

Vẻ ngoài Ba Lâm và mẹ Lâm bề đều không xuất chúng, chỉ được xem như dễ nhìn thôi, mũi hai người họ cũng không quá cao, Lâm Điềm Điềm kế thừa gen bọn họ, vốn dĩ mũi cô ta có chút to tròn, nhìn hơi tẹt.

Hiện giờ Lâm Điềm Điềm ghét nhất là bị người khác chú ý, nhắc đến mặt cô ta. Nghe thấy lời Ninh Tri nói, cô ta hận đến nỗi thầm cắm răng: "Hôm nay ở studio chị không cẩn thận đụng vào mũi."

"À." Ninh Tri ra vẻ kinh ngạc, cố ý nói: "Mũi của cô là sửa hả?"

Lâm Điềm Điềm đè nén tức giận: "Chị không sửa."

Ninh Tri giả vờ vô tội: "Không phải sửa thì sao vừa đụng một cái mũi đã tẹt luôn rồi thế?"

Ý cười trên khóe miệng Lâm Điềm Điềm sắp không duy trì nổi nữa: "Tiểu Tri càng ngày càng thích nói giỡn."

Ninh Tri tiếp tục cắm đao: "Cô cũng càng ngày càng biết nói bậy."

Nhìn thấy lửa giận giấu trong đáy mắt Lâm Điềm Điềm, Ninh Tri âm thầm đắc ý, tôi cho cô tức chết luôn.

Cô quay đầu, nhỏ giọng nói với Lục Tuyệt đang cúi đầu ăn cơm bên cạnh: "Vẫn là anh đáng yêu."

Tới đêm. Ninh Tri đã nằm lên giường, thích ứng một thời gian, Lục Tuyệt đã không còn tức giận vì cô ngủ giường của anh nữa. Cô đếm đi đếm lại mặt trời nhỏ trong đầu, có mười một cái, nghĩ đến lần tiếp theo xuyên qua cô lại sắp dùng hết mười cái, cô cảm thấy mình vẫn rất nghèo.

Lúc này, Lục Tuyệt tắm rửa xong đi ra. Trên người anh mặc áo ngủ màu đỏ có hoa to màu lam. Người khác mặc sẽ rất tục tĩu, nhưng dáng người Lục Tuyệt đẹp, cao ráo, còn có gương mặt đỉnh cấp nữa, kiểu màu sắc này được anh mặc tôn lên cảm giác rất thời thượng.

Anh gội đầu, tóc ẩm ướt, giọt nước không ngừng chảy xuống sống mũi cao của anh, lướt theo góc cạnh rõ ràng bên mặt.

Ninh Tri vội vàng đứng dậy, cô cầm khăn lông khô, cười nhẹ nhàng mở miệng: "Lục Tuyệt, tôi giúp anh lau đầu nhé."

Giọt nước nhỏ xuống xẹt qua yết hầu gợi cảm của Lục Tuyệt, không rơi vào cổ áo màu mè của anh.

Lục Tuyệt ngồi bên giường, không để ý đến Ninh Tri.

Ninh Tri tranh nhanh chóng ngăn cản động tác nằm xuống của Lục Tuyệt: "Đừng ngủ vội, tóc còn ướt."

"Tôi giúp anh lau khô tóc, anh ngồi yên đừng cử động." Ninh Tri tới gần anh, đặt khăn mặt lên đầu của anh.

Cô êm ái nhẹ nhàng lau tóc anh: "Lục Tuyệt, như vậy thoải mái không? Anh thích tôi lau đầu cho anh không?"

Không phải anh thích cô đụng vào anh sao? Giờ cô sẽ phục vụ cho anh. Ninh Tri ân cần phục vụ, thái độ quy chuẩn tới mức chỉ thiếu điều hỏi một câu "ông chủ, hài lòng với dịch vụ của tôi không?" nữa thôi.

Lục Tuyệt ngồi yên lặng, để mặc Ninh Tri lau tóc anh đến rối bời. Một hồi lâu sau, không có mặt trời nhỏ bắn ra. Ninh Tri có hơi thất vọng, cô nhiệt huyết như vậy, nhiệt tình như vậy phục vụ cho anh, vậy mà anh cũng không vui?

Trái tim Lục Tuyệt cứ như mò kim đáy biển vậy. Trong lòng bàn tay cô, tóc Lục Tuyệt rất mềm. Anh khẽ mím môi, mặt không biểu cảm, khuôn mặt tuấn tú càng thêm trắng lạnh vì màu sắc quần áo nổi bật, mặt mày của anh lại lộ vẻ trong sáng ngây thơ.

Trái tim Ninh Tri mềm nhũn, Lục Tuyệt như thế này rất giống anh khi còn bé. Một lúc lâu sau sờ thấy tóc Lục Tuyệt gần như đã khô,

Ninh Tri mới cất khăn mặt: "Ngủ đi."

Lục Tuyệt nằm thẳng trên giường, nhắm mắt lại.

Ninh Tri tắt đèn trong phòng. Nương vào ánh đèn bàn mờ mịt, cô trở lại trên giường, suy đi nghĩ lại, cô vẫn thấy không cam tâm.

Ninh Tri đi đến bên cạnh Lục Tuyệt. Cô xích lại gần bên tai của anh, môi đụng đụng vào vành tai anh.

Lục Tuyệt lập tức mở mắt ra. Vẫn không có mặt trời nhỏ.

Ninh Tri vươn tay, trực tiếp đặt vào lồng ngực Lục Tuyệt, lòng bàn tay dán vào người anh. Vẫn không có mặt trời nhỏ.

Ninh Tri nhíu mày, chẳng lẽ cô đoán sai à?

Bàn tay từ từ di chuyển, cô đụng vào mặt, tay, chân của anh, đều không có hiệu quả. Ninh Tri từ bỏ, cô thu tay lại, tay xoẹt qua bụng của Lục Tuyệt. Nháy mắt, mặt trời nhỏ chợt bắn ra.

Một mặt trời nhỏ!

Ninh Tri mừng rỡ vô cùng, cô nhanh chóng đặt lại cánh tay vừa thu về, nhẹ nhàng sờ lên vị trí căng đầy kia. Năm cái mặt trời nhỏ!

Ninh Tri cười cong cả mắt: "Hóa ra anh thích tôi đụng vào chỗ này của anh à?"

—————————————————————

Mọi người vote cho mình cho mình với nhé 😘🥰😍
👇👇👇


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net