🌞🌞🌞 Chương 18 🌞🌞🌞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày nào Lục Tuyệt cũng kiên trì chạy bộ buổi sáng, dáng người anh rất tốt.

Ninh Tri cảm nhận xúc cảm dưới lòng bàn tay cô cũng rất tốt, cô dán sát vào, sáu mặt trời nhỏ lóe ra lập tức lao về phía cô.

Cô dính sát người vào, còn có ý đồ mở rộng phạm vi, vuốt ve cả ở những vị trí xung quanh.

Tay Lục Tuyệt hơi lạnh, nhưng độ ấm ở bụng anh thì lại rất cao. Cũng không biết có phải vì hành động của cô nên kích thích cơ bắp anh căng chặt cả lên hay không.

Cô có thể chạm vào đường cong cơ bắp loáng thoáng ẩn hiện bên trên.

Mau, bắn ra một mặt trời nhỏ nữa đi!

Tay Ninh Tri hoạt động lung tung. Trong lúc lơ đãng bỗng đối diện với ánh mắt trong sáng nhưng mê mang của Lục Tuyệt, mặt Ninh Tri đỏ lên, đột nhiên cảm thấy mình đang làm chuyện tội ác tày trời gì đó.

"Tay của tôi lạnh." Da mặt Ninh Tri dày, tay dán vào đó mà không dám lộn xộn, giải thích với anh: "Tôi chỉ đang làm ấm tay thôi."

Lời này nói ra, chính cô còn không tin.

Lục Tuyệt mím môi, dưới ánh đèn mờ mịt trong căn phòng tối tăm, hàng lông mi dài của anh hơi run rẩy, trong phòng yên tĩnh vô cùng, giọng anh khàn khàn kêu rên một tiếng.

Mặt Ninh Tri nóng lên, cô lẳng lặng thu tay về: "Cảm ơn nha, tay của tôi ấm rồi."

Lục Tuyệt vừa thấy thoải mái lại vừa thấy không thoải mái, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lộ ra vẻ khó hiểu.

Dưới chăn, Lục Tuyệt đặt tay mình vào chỗ Ninh Tri vừa đặt, không có bất kỳ cảm giác nào cả.

Anh xoay người, đối mặt Ninh Tri: "Lại dán vào, ấm tay cô." Dán sát vào một lần nữa đi, giúp cô ấm tay.

Ninh Tri: ...

Ôi đứa trẻ ngây thơ trong sáng biết bao nhiêu.

"Anh chủ động làm ấm tay tôi hả?" Ninh Tri cảm giác mình cực kỳ giống mấy kẻ xấu xa chuyện ác với trẻ con.

Hàng mi dài của Lục Tuyệt nhẹ nhàng run lên, thốt ra một tiếng từ tận trong cổ họng: "Ừ."

Vì mặt trời nhỏ, Ninh Tri mặt dày mày dạn lại lần nữa dựa sát vào, tay cô từ trong chăn của mình luồn vào trong chăn Lục Tuyệt, dễ dàng luồn vào vạt áo ngủ của anh.

Khoảnh khắc dán lên da thịt anh, cô cảm nhận được cơ bắp anh lập tức căng cứng.

Ninh Tri ngước mắt nhìn Lục Tuyệt, chỉ thấy đôi mắt anh đen nhánh, sáng rực, trên đỉnh đầu anh, lại bắn ra thêm năm mặt trời nhỏ!

Xem ra, anh thật sự thích cô chạm vào nơi này của anh. Tay cô nhẹ nhàng xoa nắn một chút, lại lần nữa bắn ra một mặt trời nhỏ!

Còn Lục Tuyệt thì lại nặng nề hừ một tiếng, như đang khó chịu, lại như đang thoải mái.

Mặt Ninh Tri nóng rần lên, cảm thấy da thịt dưới lòng bàn tay mình cũng rất nóng.

Cô sờ soạng một lát, lục tục thêm được hai mặt trời nhỏ, sau đó thì không có mặt trời nhỏ bắn ra nữa.

Ban nãy được tận sáu mặt trời nhỏ, thêm tám cái hiện giờ, Ninh Tri quả thực không ngờ xoa bụng Lục Tuyệt thôi mà lại có thể lấy được mười bốn mặt trời nhỏ.

Cô thầm nhẩm tính, cộng thêm số mặt trời ở trong đầu cô thì hiện tại cô có tới 25 cái mặt trời nhỏ. Phát tài rồi!

Không còn mặt trời nhỏ nữa, Ninh Tri rút tay về.

Cảm nhận được bàn tay nhỏ mềm như bông cứ như không có xương cốt kia rời đi, Lục Tuyệt nhanh chóng đánh mắt nhìn sang Ninh Tri một cái, giống như đang nghi hoặc.

Ninh Tri bỏ qua người công cụ Lục Tuyệt đã dùng xong: "Cảm ơn anh, tay của tôi ấm rồi, ngủ đi."

Người công cụ Lục Tuyệt nhấp môi, lại liếc mắt nhìn Ninh Tri một cái rồi mới nhắm mắt lại.

Hôm nay chủ nhật, Ninh Tri cùng mẹ Lục tham gia tiệc tối từ thiện.

Dạo này da cô trắng lên, Ninh Tri không lo lắng mặc đồ nhạt màu sẽ bị đen nữa, cô cố ý chọn một lễ phục màu be có đính sao lấp lánh.

Làn da trên mặt cũng tốt hơn không ít, trang điểm nhẹ một chút, ngũ quan cô lập tức càng lộ rõ, mái tóc mềm mại buông xõa ở sau lưng, trông dịu dàng vô cùng.

"Đẹp không?" Ninh Tri sửa soạn xong liền quay qua quay lại trước mặt Lục Tuyệt.

Lúc này Lục Tuyệt vừa mới ngủ trưa dậy.

Ngày nào Lục Tuyệt cũng rất quy củ, buổi sáng chạy bộ, ăn sáng, đọc sách, nghỉ trưa, chơi trò chơi ghép hình, chơi máy tính, đọc sách. Thời gian của anh cứ như được thiết lập sẵn, vừa cố định vừa đúng giờ.

Lục Tuyệt ngước mắt lên, giọng nói khàn khàn rầu rĩ: "Xấu."

Động tác kéo váy của Ninh Tri chợt khựng lại, cô tức giận đến nỗi chỉ ước gì có thể bước đến cắn anh một phát: "Tôi không nên hỏi anh mới phải."

Ninh Tri thay giày cao gót, chuẩn bị rời đi: "Đêm nay tôi sẽ về hơi trễ đấy." 

Mặt Lục Tuyệt không chút cảm xúc, cũng không đáp lại cô. Ninh Tri chỉ báo cho anh một tiếng vậy thôi, cũng không chờ mong anh sẽ đáp lại.

Tiệc tối từ thiện tổ chức ở khách sạn, toàn bộ tiền bán đấu giá có được quyên góp cho quỹ từ thiện, giúp đỡ những người cần giúp đỡ.

Trước kia Ninh Tri từng đi theo ba mẹ tham gia không ít lần, cô cảm thấy so với việc ăn nhậu chơi bời tụ hội, bữa tiệc như vậy tuy rằng đều nhàm chán như nhau, nhưng ít nhất còn có ý nghĩa.

"Lát nữa con đi theo mẹ, nếu có cái gì thích thì cứ mua." Mẹ Lục luôn luôn chăm sóc cơ thể cẩn thận, hơn nữa thời trẻ bà là đại mỹ nhân, hiện giờ ăn diện lộng lẫy, trông vẫn xinh đẹp cuốn hút vô cùng.

Bà mỉm cười nhắc nhở Ninh Tri: "Không cần lo lắng tiền nong, thẻ lúc trước cho con là thẻ phụ của Tiểu Tuyệt, con là vợ của nó, tiêu tiền của nó là chuyện bình thường."

Mẹ Lục không nói đa số hoa hồng ở tập đoàn Lục Thị đều ở trong thẻ Lục Tuyệt cả, bà lo số tiền lớn quá sẽ dọa Ninh Tri sợ.

Mẹ Lục cũng không lo Ninh Tri sẽ tùy ý tiêu tiền của Lục Tuyệt, dù sao thì số tiền đó Ninh Tri có vung tay quá trán tiêu xài cả đời cũng xài không hết.

Mấy lần được mẹ Lục tặng trang sức quý giá, Ninh Tri đã biết người mẹ chồng này rất hào phóng, chỉ cần cô đối xử tốt Lục Tuyệt, mẹ Lục sẽ cực kỳ bao dung với cô.

Nghe được mẹ Lục nói vậy, Ninh Tri mỉm cười đồng ý.

Mẹ Lục vừa dẫn Ninh Tri bước vào, không ít phu nhân nhà giàu rối rít bước đến chào hỏi.

Mẹ Lục giới thiệu Ninh Tri với mọi người, trước đây chưa chính thức công khai, đây là lần đầu tiên Ninh Tri lộ mặt trong giới thượng lưu.

Không ít khách khứa đều biết cậu hai nhà họ Lục có bệnh tự kỷ, gia nghiệp khổng lồ hiện giờ đều do con nuôi trợ giúp ba Lục xử lý.

"Nhìn thanh tú đáng yêu quá, bà Lục thật có phúc."

"Trông dễ mến quá."

"Vừa nhìn đã biết là lanh lợi thông minh rồi."

...

Mấy vị phu nhân vây quanh cẩn thận đánh giá Ninh Tri, ngoài miệng không ngừng khen, nhưng trong mắt lại ít nhiều có vài phần coi khinh Ninh Tri.

Xuất thân bình thường, diện mạo tuy rằng có thể coi là thanh tú, nhưng ở đây bao nhiêu thiên kim mỹ nhân có diện mạo xinh đẹp hơn? So với họ, Ninh Tri trước mắt trông rất bình thường.

Nếu không phải cậu hai kia của nhà họ Lục có bệnh tự kỷ, dựa vào gia thế nhà họ Lục, cưới một thiên kim ưu tú tuyệt đối không thành vấn đề, vậy mà bây giờ cậu hai Lục chưa từng lộ mặt ấy lại chỉ có thể cưới một vị cô gái bình thường.

Ninh Tri không ngốc, đương nhiên nghe ra được sự giả dối trong lời nói của mấy người này, nhưng cô cũng chẳng để tâm.

Trong bữa tiệc, mẹ Lục kinh ngạc phát hiện cử chỉ Ninh Tri rất khéo léo, cô và các phu nhân hào môn khác nói chuyện phiếm mà hoàn toàn không luống cuống tẹo nào.

Ninh Tri không vì thân phận đối phương cao quý mà muốn vội vàng leo lên, cô đúng mực gãi đúng chỗ ngứa, thậm chí còn thành thạo trêu chọc khiến đối phương nhịn không được mà bật cười.

Ninh Tri cứ như vốn dĩ đã thuộc về những nơi như vậy rồi.

Mẹ Lục còn nhớ rõ lần đầu tiên đưa Lâm Điềm Điềm tham dự bữa tiệc, dù Lâm Điềm Điềm đã cố gắng che giấu nhưng vẫn không che lấp nổi sự nhỏ nhen của cô ta, khi giao tiếp cùng các khách khứa khác, cô ta có thái độ rất tệ, vội vàng muốn kết giao, khiến không ít người chê cười.

Giờ Ninh Tri lại khiến mẹ Lục phải nhìn bằng con mắt khác, bà đương nhiên hy vọng Ninh Tri càng ưu tú càng tốt.

"Vừa rồi con nói gì với bà Vương mà khiến bà ấy vui thế?" Mẹ Lục tò mò.

Ninh Tri uống mấy ngụm rượu vang đỏ, sau đấy buông chén rượu trong tay xuống: "Trên tay bà Vương đeo một chiếc nhẫn kim cương màu hồng, trên thế giới chỉ có mười lăm viên là trên mười cara thôi, viên trên tay Bà Vương là một viên trong số đó, hơn nữa, là viên duy nhất được đánh giá là cấp F."

Ninh Tri nháy mắt với mẹ Lục, dáng vẻ mang theo chút nghịch ngợm: "Vừa rồi con nói với bà Vương là viên kim cương màu hồng phấn hơi hướng thiếu nữ này nhưng lại rất hợp với bà ấy."

Bà Vương mỉm cười quay đầu lại nói với nẹ Lục: "Bà Lục, mắt nhìn của con dâu bà thật tốt."

Mẹ Lục không biết vì sao Ninh Tri lại biết phân biệt kim cương, nhưng nghe thấy cô được khen, mẹ Lục đương nhiên vui vẻ.

Ninh Tri mỉm cười, trước khi xuyên tới, cô thích nhất là tiêu tiền với mua trang sức.

Trong két sắt của cô có một viên kim cương hồng cũng là cấp bậc F, còn lớn hơn viên của bà Vương nữa.

Bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, khách khứa lục tục tới. Ninh Tri ngồi đến nỗi phát chán, cô nói với mẹ Lục một tiếng rồi đứng dậy đi dạo quanh quanh.

Vừa mới đi ra đại sảnh thì đúng lúc đụng phải Hoắc Hiểu Nguyệt, cô ta đẩy xe lăn, trên xe lăn là một người đàn ông trẻ tuổi.

Cô nhìn người đàn ông trên xe lăn, văn nhã tuấn khí, trên sống mũi cao thẳng là chiếc kính gọng vàng, thấu kính phản quang che đậy đôi mắt anh ta.

"Sao cô lại ở đây?" Hoắc Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn Ninh Tri một cái rồi đánh giá Ninh Tri.

Dáng người Ninh Tri mảnh khảnh, mặc lễ phục màu be, trang điểm nhạt vừa phải, tóc buộc hờ một nửa, ngọn tóc mềm mại hơi cuốn, trông rất thanh tú dịu dàng.

Hoắc Hiểu Nguyệt không thích Ninh Tri, nhưng cũng không thể không thừa nhận Ninh Tri ăn diện lên cũng có vài phần tư sắc, gu ăn mặc cũng rất tốt.

Ninh Tri nhếch miệng cười, hỏi ngược lại cô ta: "Sao cô cũng ở đây?"

Ninh Tri cũng không có cảm giác gì với Hoắc Hiểu Nguyệt, cô ta cũng chỉ là một thiên kim tiểu thư được nuông chiều thôi, thẳng thắn, kiêu ngạo, còn dễ dàng tức giận, người như vậy không biết giở trò, dù có thì cũng là mấy trò mà người liếc mắt một cái là nhìn thấu ngay.

So sánh với kẻ thích giở trò sau lưng như Lâm Điềm Điềm thì cô thích qua lại với những người có tính tình như Hoắc Hiểu Nguyệt hơn.

"Tôi cùng anh trai tôi tới làm từ thiện."

Hoắc Hiểu Nguyệt không thích những nơi như thế này, nhưng anh trai lại đại diện nhà họ Hoắc, nghĩ tới việc chân anh trai đi lại không tiện nên cô ta chỉ có thể đi theo chăm sóc anh.

Ninh Tri gật đầu: "Ồ, tôi cũng vậy."

Hoắc Hiểu Nguyệt đánh mắt lướt nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy bóng dáng Lục Tuyệt: "Lục Tuyệt không tới, cô bỏ Lục Tuyệt ở nhà còn một mình cô ra ngoài hưởng thụ sung sướng à?"

Bữa tiệc nhiều người như vậy, Lục Tuyệt không thể đến được, cô ta nói lời này chính là để cố ý kích thích Ninh Tri.

"Hiểu Nguyệt." Trên xe lăn, người đàn ông quát bảo cô ta dừng lại. Hoắc Hiểu Nguyệt lập tức im lặng, cô ta bĩu môi, không dám ho he tiếng nào, đẩy xe lăn rời đi.

Ninh Tri đi toilet một chuyến, khi cô ra lại đụng phải Hoắc Hiểu Nguyệt. Hơ, cô cả này bám lấy cô đấy à?

Hoắc Hiểu Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Tri, sau đó không phục nói: "Tôi xin lỗi."

Ninh Tri giật cả mình: "Thật ra cô cũng không cần xin lỗi tôi đâu."

Xin lỗi kiểu miễn cưỡng cứng ngắc như vậy thì thà không nói còn hơn. Hơn nữa, cô cũng đâu thèm để ý đến lời Hoắc Hiểu Nguyệt nói.

"Anh tôi bảo tôi xin lỗi cô." Ý Hoắc Hiểu Nguyệt là không phải cô ta muốn xin lỗi, cô ta bị ép.

" À." Người đàn ông trên xe lăn là anh trai Hoắc Hiểu Nguyệt?

Cô nhớ hôm trước Hoắc Hiểu Nguyệt từng nhắc tới, anh trai cô ta đã cứu Lục Tuyệt. Một người ngồi xe lăn, cứu Lục Tuyệt kiểu gì?

"Phản ứng của cô là sao đấy? Cô không có gì muốn nói à?" Hoắc Hiểu Nguyệt không hài lòng khi thấy Ninh Tri có thái độ hờ hững như vậy.

Ninh Tri nhìn về phía cô ta: "Cô muốn nghe tôi nói cái gì?"

"Là anh trai bảo tôi xin lỗi cô, tôi chỉ nghe lời anh ấy thôi."

Ninh Tri thuận miệng nói: "Tôi biết là ý của anh cô rồi, giờ cô muốn nghe tôi khen cô là một cô em gái biết nghe lời à?"

Cô vừa mới nói xong, Hoắc Hiểu Nguyệt càng thêm hung hăng trừng mắt nhìn
Ninh Tri: "Tôi không phải em gái tốt, tôi không nghe lời chút nào!"

Nói xong, Hoắc đại tiểu thư tức giận rời đi.

Vẻ mặt Ninh Tri mơ màng không hiểu gì, cảm xúc của cô cả này còn khó hiểu hơn bé ngốc Lục Tuyệt nữa.

Sau khi hội đấu giá bắt đầu, Ninh Tri không nhìn trúng thứ nào, nhưng mẹ Lục thì lại nhìn trúng một chiếc vòng cổ, bà vừa mua xong liền tặng cho Ninh Tri.

Theo như lời mẹ Lục thì món đồ xinh đẹp này rất hợp với Ninh Tri. Thái độ của mẹ Lục đối với Ninh Tri có không ít người nhìn thấy, trong lòng mọi người âm thầm có một cái nhìn khác đối với Ninh Tri.

Sau khi hội đấu giá kết thúc, sắc trời cũng đã tối. Khi trở lại nhà họ Lục đã là hơn 9 giờ tối rồi.

Ninh Tri và mẹ Lục hàn huyên thêm một lát mới trở về phòng. Mở cửa phòng ra, Ninh Tri ngạc nhiên thấy Lục Tuyệt đã thay áo ngủ sặc sỡ hoa hòe hoa sói, đang dựa vào đầu giường, yên lặng ngồi ở đó.

Thời gian của Lục Tuyệt rất bài bản, đã tới giờ này, anh nên ngủ rồi mới phải.

"Anh vẫn chưa ngủ sao?" Ninh Tri kinh ngạc.

Lục Tuyệt mím đôi môi mỏng, anh ngước mắt nhìn cô một cái, không nói năng câu gì, lúc này mới nằm xuống giường, nhắm mắt lại ngủ. Ninh Tri đột nhiên hiểu ra, anh đang đợi cô về sao?

Ninh Tri biết rõ Lục Tuyệt cố chấp hà khắc đến đâu.

Bình thường anh uống nước xong, cái ly nhất định sẽ để lại vị trí ban đầu, ngay cả quần áo trong tủ của anh cũng sẽ gấp cực kỳ chỉnh tề, dựa theo quy tắc của chính anh.

Quy tắc thường nhật của người tự kỷ bị phá vỡ, bọn họ sẽ tức giận. Nghĩ đến đây, Ninh Tri lại thấy không dám chắc chắn.

Cô cởi giày cao gót ra, để chân trần đi đến mép giường Lục Tuyệt. Dưới ánh đèn, mi mắt Lục Tuyệt hơi hơi run nhẹ, rõ ràng anh vẫn chưa ngủ.

Ninh Tri dịu dàng nói: "Lục Tuyệt, cảm ơn anh đã chờ tôi về."

Dưới ánh đèn, hàng mi dài của Lục Tuyệt run rẩy.

Bóng đêm tối tăm, trong phòng rất yên lặng. Ninh Tri tắm xong, trên người không mặc áo ngủ mà thay một chiếc váy xinh đẹp, trên chân còn đi một đôi giày trắng.

Bá Vương từng nói, sau khi tiêu hao mặt trời nhỏ, cô có thể hiện thân và đụng vào vật thật, cho nên cô không thể đi chân trần hoặc tiếp tục mặc áo ngủ xuyên qua được.

Cô gọi Bá Vương ra: "Lần này cần mười mặt trời nhỏ phải không?"

Giọng sữa trẻ con của Bá vương tràn ngập vẻ hưng phấn: "Chủ nhân, đúng vậy."

Ninh Tri giao mười mặt trời nhỏ cho Bá Vương, mới nhoáng cái cô chỉ còn lại 15 mặt trời nhỏ nữa thôi, nếu mười lăm mặt trời nhỏ đều tiêu hao hết, cô ở bên kia có thời gian mười lăm phút hiện thân hoặc là đụng vào vật thật.

Khi mở mắt ra lần nữa, Ninh Tri phát hiện mình đang đứng ở trên đường cái, xe cứ thế xuyên thẳng qua người cô.

Tuy rằng không có cảm giác, nhưng nhìn từng chiếc xe xuyên qua người mình vẫn khiến thị giác kích thích vô cùng.

Ninh Tri chạy nhanh đến bên đường. Lục Tuyệt ở gần đây à?

Ninh Tri đã phát hiện, mỗi lần cô xuyên qua đều sẽ ở gần chỗ Lục Tuyệt. Nhưng xung quanh rộng như vậy, cô hoàn toàn không biết Lục Tuyệt ở đâu.

Hôm nay nắng rất gắt, xung quanh không ít người bung dù, Ninh Tri tùy ý đi lại, không hề sợ ánh nắng chút nào. Dưới ánh mặt trời, làn da cô càng thêm trắng nõn mịn màng, cũng chỉ có khi xuyên qua cô mới khôi phục được vẻ đẹp, nhưng dường như cô đã đánh giá thấp vóc người của mình sau khi khôi phục rồi.

Váy trên người cô dựa theo kích thước nguyên bản để mua, hiện giờ dáng người thay đổi, mặc lên lại thấy chật, khiến cô hơi khó chịu.

Ninh Tri vừa yêu vừa hận, cô đột nhiên phát hiện, ngực lớn cũng là một loại gánh nặng.

Cô nhìn quanh bốn phía tìm kiếm bóng dáng Lục Tuyệt, trong lòng thấy không hiểu vì sao Lục Tuyệt lại xuất hiện ở gần đây.

"Cậu đi đường không nhìn xe sao? Cẩn thận bị đâm chết bây giờ!"

Giọng nói hùng hổ của người đàn ông truyền đến từ phía sau: "Này, bảo cậu tránh ra cơ mà, điếc đấy à! Không nghe thấy lời tôi nói hả?"

Ninh Tri quay đầu lại nhìn, thấy phía trước chiếc xe kia có một bóng dáng cao gầy mặc đồ thể thao màu đỏ.

"Lục Tuyệt!" Ninh Tri mừng rỡ, cô nhanh chóng chạy tới.

Đến gần, Ninh Tri thấy chàng trai mặc quần áo màu đỏ cao gầy, đúng thật là Lục Tuyệt.

Cô chạy nhanh tới, dắt tay Lục Tuyệt kéo anh thoát khỏi đầu xe, để mặc chủ xe quở trách ở sau lưng.

Ninh Tri dẫn Lục Tuyệt đi đến dưới bóng cây bên đường, cười cong cả mắt: "Lục Tuyệt, chị tìm được em rồi."

So với lần gặp trước, Lục Tuyệt hiện giờ cao lên không ít, đầu cao hơn cô một chút, nhìn khoảng hơn mét bảy.

Bớt đi dáng vẻ bụ bẫm non nớt của trẻ con, đường nét trên mặt Lục Tuyệt giờ đã trở nên góc cạnh, bởi vì còn trẻ nên mặt mày cực kỳ ngây ngô.

—————————————————————


Mọi người vote cho mình cho mình với nhé 😘🥰😍
👇👇👇


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net