🌿🌿🌿 Chương 2 🌿🌿🌿

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi xuyên đến dáng vẻ của Ninh Tri vô cùng xinh đẹp, đã có bao giờ bị khinh thường vì xấu đâu. Cô trợn trừng mắt nhìn Lục Tuyệt, tên nhóc ngu ngơ này đã ngốc rồi mà còn biết cô trở nên xấu xí rồi sao? 

Ở phía bên kia, nhìn thấy con trai mình được Ninh Tri khuyên can mà còn đáp lại, mẹ Lục vui mừng khôn xiết, quả nhiên lúc trước để Ninh Tri gả cho Lục Tuyệt là đúng rồi.

Sau khi dặn dò Ninh Tri chăm sóc Lục Tuyệt thật tốt thì mẹ Lục cũng rời đi. Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh. Ninh Tri liếc nhìn Lục Tuyệt đang trầm mặc, sau đó bắt đầu quan sát xung quanh.

Căn phòng này rất lớn, ngoại trừ bốn bức tường được bao phủ bởi lớp bọc mềm màu trắng thì trong phòng có rất ít đồ đạc, tông màu xám trắng rõ ràng hết sức lạnh lẽo, rõ ràng có nữ chủ nhân nhưng lại có không hề có bầu không khí ấm áp.

Rõ ràng nguyên chủ không coi nơi này là nhà mình. Ngoài phòng còn có một ban công rộng lớn, ánh mặt trời buổi chiều tà chiếu xuống trên ban công làm tan bớt một phần cảm giác lạnh lẽo.

Ninh Tri phát hiện phòng bên cạnh là phòng để quần áo, quần áo của Lục Tuyệt không có ở đây mà cất ở trong một cái tủ quần áo khác. Từ cửa kính có thể nhìn thấy một số quần áo phụ nữ được treo thẳng thớm trong phòng quần áo, số lượng không nhiều khiến căn phòng chứa quần áo rộng lớn lộ vẻ trống trải.

Cô đột nhiên lại thấy nhớ căn phòng để quần áo chứa đầy váy vóc, túi xách, giày dép và đồ trang sức của mình khi trước, tất cả đều là những món đồ yêu thích của cô.

Sau khi Ninh Tri quan sát xong thì đúng lúc nhìn thấy Lục Tuyệt đang đi ra ngoài, cô vội vàng đi theo. Bên cạnh là phòng làm việc, Ninh Tri đi theo phía sau Lục Tuyệt, dáng anh rất cao.

Bây giờ cô cao khoảng một mét sáu tám, mà Lục Tuyệt còn cao hơn cô nhiều. Vai rộng, eo hẹp, chân dài, mặc quần tây đen, đúng là thứ vũ khí khi đi dạo khó ai có thể xem nhẹ.

Lục Tuyệt bước đến trước giá sách, trên đó bày rất nhiều hộp, anh cầm lên một cái trong đó. Sau đó bước đến bên bàn sách, đổ ra một đống đồ ghép hình từ trong hộp, phủ kín mặt bàn.

Ninh Tri liếc nhìn chiếc hộp, phía trên ghi chú là trong đó có 1.000 mảnh ghép. Ninh Tri cầm bức tranh gốc lên xem, bức tranh vẽ một bầu trời đầy sao màu xanh đậm, trên bầu trời có vô vàn những hành tinh nhỏ, nhìn qua như những con kiến nhỏ bé phát sáng, khiến mắt cô muốn hoa lên.

Lục Tuyệt trầm mặc cắm đầu bắt đầu ghép hình. Dù Ninh Tri chưa bao giờ chơi trò này cũng có thể nhìn ra độ khó của bộ ghép hình này, thực sự nghi ngờ không biết liệu Lục Tuyệt có giải được không?

Ninh Tri không có hứng thú với trò chơi ghép hình, ánh mắt cô rơi vào góc nghiêng mặt Lục Tuyệt, nhìn ghép hình còn không bằng nhìn mặt anh, khuôn mặc góc cạnh rõ ràng, như được bút phác họa nên, đến cả đôi môi mỏng đang hơi mím lại cũng khiến Ninh Tri yêu thích.

Tiểu ngốc trông ưa nhìn như vậy, khó trách lại chê bai giá trị nhan sắc của cô bây giờ. Ninh Tri đưa tay sờ lên khuôn mặt của mình, bây giờ ngũ quan của cô rất tinh xảo, nhưng lại trông rất bình thường, như bị phủ một lớp băng gạc, tối tăm mờ mịt, hoàn toàn không đáng chú ý.

Còn chưa gặp Lâm Điềm Điềm thì trong lòng cô, đối phương đã là kẻ thù không đội trời chung. Đối với con gái ngoại hình rất quan trọng, Lâm Điềm Điềm không chỉ lấy đi ngoại hình mà còn lấy đi tuổi thọ của cô, Ninh Tri chỉ mới nghĩ đến cái tên Lâm Điềm Điềm này thôi là đã không nhịn được muốn mắng chửi người.

Hiện tại cô chỉ còn ba ngày, nếu không thu thập được một mặt trời nhỏ trong thời gian quy định để đổi lấy 1% hào quang thì cô sẽ chết. Vừa nghĩ như thế Ninh Tri lại nhìn về phía Lục Tuyệt với ánh mắt vừa nóng vừa chói sáng.

Anh đâu có phải là công cụ hình người? Anh là vị cứu tinh của cô đấy!

Đáng tiếc là nguyên chủ không để ý tới Lục Tuyệt, trong trí nhớ của cô ấy cũng không có sở thích gì của Lục Tuyệt hay món ăn anh thích.

Nhìn thấy Lục Tuyệt tập trung ghép hình, Ninh Tri chuyển một chiếc ghế đến gần.

Cô ngồi bên cạnh Lục Tuyệt, cười nói: "Lục Tuyệt, để tôi giúp anh ghép hình nhé, hai người hợp tác hiệu quả sẽ nhanh hơn rất nhiều."

Một mình anh chơi rất chán, để cô chơi cùng nhất định anh sẽ vui hơn. Lục Tuyệt cúi đầu, vẻ mặt tập trung, không đáp lại lời Ninh Tri. Ninh Tri tiện tay cầm một mảnh ghép lên, so sánh với bức tranh gốc, định tìm vị trí của mảnh ghép. Nhưng bản đồ sao chỗ nào trông cũng na ná nhau, dường như xếp vào chỗ nào cũng được. Ninh Tri tìm một vị trí gần đúng rồi xếp mảnh ghép vào đó

"Sai." Giọng nói trầm thấp nặng nề của đàn ông chợt vang lên.

Lục Tuyệt lấy mảnh ghép cô đặt xuống ra đặt vào một chỗ khác. Ninh Tri nhặt một mảnh khác lên, sau khi xác nhận lại nhiều lần cô mới đặt vào một góc.

"Sai." Lục Tuyệt lại sửa sai cho Ninh Tri.

Cô xếp miếng thứ ba rồi lại được Lục Tuyệt sửa lại một lần nữa.

Ninh Tri trợn tròn mắt. "Làm sao anh biết tôi đặt nó không đúng chỗ? Tất cả đều giống nhau mà."

Lời nói của Ninh Viễn vừa nói ra, trong nháy mắt đã có một đám mây đen nhỏ hiện lên trong ô hiển thị trên đầu Lục Tuyệt.

Ninh Tri làm gì dám có ý kiến nữa? Vì mạng sống cô phải hèn mọn thôi: "Ấy, là do tôi xếp sai."

Mặt trời nhỏ còn chưa ló dạng mà cô đã kéo được một đám mây đen rồi. Lục Tuyệt còn không thèm hừ tiếng nào, mặc kệ Ninh Tri, tiếp tục xếp hình, Ninh Tri chỉ có thể nhàm chán nghịch tóc của mình. Cô vốn đã chuẩn bị tinh thần phải hao phí thêm mấy tiếng ở trong phòng làm việc với Lục Tuyệt, nhưng không ngờ chỉ trong một tiếng mà anh đã làm xong. Ninh Tri hãi hồn.

Lúc nãy khi xếp hình Lục Tuyệt còn không thèm nhìn đến bức tranh gốc, Ninh Tri lại so sánh với bức tranh gốc, ngay cả những chỗ phức tạp nhất cũng không bị ghép sai.

Một bản đồ bầu trời đầy sao như vậy dù có liều mạng thì với hơn một nghìn mảnh ghép đã là rất khó rồi, vậy mà Lục Tuyệt còn không thèm nhìn tranh gốc. Lục Tuyệt đã nhớ kỹ bức tranh gốc rồi sao?

Ninh Tri kinh ngạc nhìn anh không thể tin nổi, đường cong bên sườn mặt rõ ràng lạnh lẽo, khóe môi hơi mím lại, nghiêm túc và cứng nhắc. Cô nhớ trong số những bệnh nhân tự kỷ thì có một nhóm nhỏ những người có chỉ số IQ rất đáng kinh ngạc, những người này được mệnh danh là thiên tài trầm mặc.

Tòa nhà của nhà họ Lục có diện tích rất lớn, trang trí xung quanh xa hoa lộng lẫy nhưng lại không thô tục, có thể nhìn ra hoàn cảnh thế gia của nhà họ Lục.

Người hầu vội vàng bước tới nhận lấy chiếc áo khoác trong tay Lâm Điềm Điềm: "Mợ cả, bữa tối đã được chuẩn bị xong."

Lâm Điềm Điềm gật đầu: "Ninh Tri ở đâu?"

Giọng điệu của người hầu cung kính: "Hôm nay cậu hai phát bệnh, mợ hai ở bên cạnh để chăm sóc."

"Phát bệnh?" Lâm Điềm Điềm không ngờ rằng gần đây số lần Lục Tuyệt phát bệnh lại thường xuyên như vậy: "Tôi lên lầu nghỉ ngơi trước."

"Vâng, đến giờ ăn cơm tôi sẽ báo cho mợ cả."

Nhìn Lâm Điềm Điềm rời đi, trên mặt người hầu đầy vẻ hâm mộ, không khỏi kinh ngạc quay sang cảm thán với người hầu khác: "Mợ cả đẹp quá. Vừa rồi cô ấy nhìn tôi mà suýt nữa tôi không thở được."

"Mợ cả cười với tôi cũng làm tôi sửng sốt."

Người hầu bên cạnh phụ họa: "Nhưng cô có để ý không chỉ da của mợ cả ngày càng trắng hơn, mà ngũ quan cũng ngày càng tinh xảo, thậm chí vóc dáng cũng đầy đặn hơn trước, ngày càng giống mợ hai lúc mới gả tới đây không?"

"Mợ cả và mợ hai là chị em họ, hai người trông giống nhau cũng không có gì lạ. Mợ cả gả cho cậu cả thì hạnh phúc nên ngày càng xinh đẹp, còn mợ hai gả cho cậu hai thì cả ngày âm u như người chết, không có tí khí chất nào, càng nhìn càng thấy bình thường."

"Cô nói đúng, có bề ngoài như thế..."

Đến bữa tối, Ninh Tri đi cùng Lục Tuyệt xuống lầu.

Cuối cùng cô cũng nhìn thấy nữ chính trong truyện, Lâm Điềm Điềm. Đối phương ngồi trên ghế đối diện, khóe miệng nở nụ cười, dáng vẻ tao nhã, khuôn mặt xinh đẹp khó mà không nhìn ngắm cho được.

Ninh Tri híp mắt đi tới. Trong trí nhớ của nguyên chủ, trước kia nữ chính Lâm Điềm Điềm chỉ có vẻ ngoài thanh tú, nhưng về sau người nọ dần trở nên xinh đẹp hơn, làn da ngày càng trắng hơn, ngũ quan cũng tinh xảo hơn, cả người đẹp đến chói mắt.

Nhìn kỹ hơn thì thấy dường như Lâm Điềm Điềm đã phát triển gấp mười lần dựa trên vẻ đẹp hơi thanh tú của mình lúc trước. Tuy dáng vẻ Lâm Điềm Điềm bây giờ vẫn không bằng vẻ đẹp ban đầu của nguyên chủ, nhưng dung mạo trước đây của nguyên chủ phải xưng là đỉnh cao, cho dù Lâm Điềm Điềm chỉ lấy đi một nửa thì vẫn đủ để xinh đẹp, chứ đừng nói đến việc Lâm Điềm Điềm đã cướp đi tất cả hào quang của nguyên chủ.

Trước những thay đổi này ai cũng cho rằng Lâm Điềm Điềm sống sung sướng lại dùng nhiều tiền cho việc ăn mặc, giữ gìn vóc dáng nên mới được vậy.

Thực ra là do tác dụng của hào quang.

Trái ngược với Lâm Điềm Điềm, Ninh Tri giống như một bông hoa bị cướp đi chất dinh dưỡng, dần khô héo, da ngả vàng, ngũ quan xinh xắn ban đầu dù nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy bình thường, không hề có sức thu hút.

Trước khi xuyên qua Ninh Tri không chỉ có khuôn mặt và thân hình hoàn hảo, mà mọi bộ phận trên cơ thể cô đều đẹp, ngay cả mái tóc cũng được cô dưỡng cho bóng mượt. Vừa rồi cô chợt phát hiện ra ngọn tóc của mình còn khô héo đến mức bị chẻ ngọn! Đối với người yêu cái đẹp thích chưng diện như cô thì đây đúng là sự đả kích to lớn.

Ninh Tri gọi Bá Vương: "Cậu nói tôi là mục tiêu lấy hào quang của nữ chính. Nếu như tôi thu mặt trời nhỏ để lấy lại hào quang, mà giây tiếp theo nữ chính lại cướp về thì sao? Vậy thì chẳng phải tôi làm việc công toi à?"

Bá Vương nhanh chóng giải thích: "Hào quang lấy về bằng việc trao đổi mặt trời nhỏ thì Lâm Điềm Điềm sẽ không thể cướp được nữa."

Ninh Tri: "Lâm Điềm Điềm không thể lấy hào quang của tôi thì có thể đổi mục tiêu rồi hại người khác không?"

"Lâm Điềm Điềm chỉ có một cơ hội duy nhất để xác định mục tiêu. Cô ta đã chọn cô thì không thể thay đổi mục tiêu được."

Ninh Tri đã không còn lực để phỉ nhổ nữa: "Tôi thu thập mặt trời nhỏ trên người Lục Tuyệt thì liệu có ảnh hưởng xấu đến anh ấy không?"

Ninh Tri tự nhận mình không phải là người tốt bụng gì, nhưng cô cũng không có ý định làm người sẵn sàng gây hại cho người khác vì ham muốn của bản thân như Lâm Điềm Điềm.

Bá Vương nói với thái độ rất chính nghĩa: "Thu thập mặt trời nhỏ sẽ không làm tổn hại gì đến Lục Tuyệt, ngược lại còn có khả năng hỗ trợ rất lớn cho anh ấy sau này."

Lúc này Ninh Tri mới cảm thấy nhẹ nhõm.

"Tiểu Tri, chị nghe bảo chiều nay Lục Tuyệt lại phát bệnh à, em không sao chứ?" Lâm Điềm Điềm thăm dò nhìn Ninh Tri.

Hôm nay cô ta đã cướp được hào quang trên người Ninh Tri một lần cuối cúng, có thể thấy nước da trên người Ninh Tri lại tiếp tục trở nên xỉn màu xám xịt hơn trước, sắc mặt ố vàng, đôi mắt đen đẹp đẽ trước kia cũng đã mất đi tinh thần.

Còn nhan sắc của cô ta thì lại ngày càng tốt hơn, thậm chí làn da cũng bóng loáng tinh tế, người ngoài nhìn thấy đều cực kỳ hâm mộ.

Tất cả đều là của Ninh Tri trước đây, cô ta còn nhớ trong giấc mơ mình đã hy vọng trở thành Ninh Tri xinh đẹp rực rỡ thế này như thế nào, nhưng chỉ có thể thầm ghen tị, cảm thấy tức giận trong lòng. Bây giờ thì khác rồi, cô ta đã trở thành đối tượng ghen tị của tất cả mọi người giống như thế.

Lâm Điềm Điềm vui mừng, trên mặt tỏa ra nét vui sướng, ngày càng rạng rỡ hơn.

Ninh Tri thì thấy ngứa mắt vô cùng, giọng điệu rất lạnh nhạt: "Tôi có thể bị làm sao chứ?"

Lâm Điềm Điềm nhìn Ninh Tri tỏ vẻ cái gì mình cũng hiểu: "Tiểu Tri, em phải vất vả rồi. Nếu hôm nay em có chuyện gì không vui thì buổi tối cứ đến tìm chị thổ lộ."

Mỗi khi Ninh Tri ghét Lục Tuyệt, không thể chịu đựng được cuộc sống trong nhà họ Lục thì sẽ tìm Lâm Điềm Điềm thổ lộ hết.

Ninh Tri nghĩ mà thấy buồn cười, nguyên chủ bị Lâm Điềm Điềm dụ dỗ mấy câu mà đã coi cô ta như chị gái ruột thịt, là người thân thiết đáng tin nhất sao?

Ninh Tri lại hỏi Bá Vương: "Lâm Điềm Điềm dùng cách gì để lấy được hào quang của tôi vậy?"

Bá Vương: "Chủ nhân thật thông minh, cô có nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ cô ta không? Đó là thứ giúp Lâm Điềm Điềm hấp thụ hào quang của cô, cuộc sống của cô càng tồi tệ càng kém hạnh phúc thì nó càng có thể hấp thụ hào quang trên người cô nhiều hơn."

Ninh Tri nhìn về phía Lâm Điềm Điềm, trên cổ đối phương có một sợi dây chuyền màu đỏ, trông rất không hợp với bộ váy tinh xảo của cô ta. Sợi dây màu đỏ xuyên một mặt dây ngọc bích hình hoa sen trắng nhỏ, chắc là do mảnh ngọc này.

Giọng sữa trẻ con của Bá Vương tỏ vẻ tự hào: "Chủ nhân yên tâm, chỉ cần cô lấy lại tất cả hào quang thì ngọc bội của cô ta không được hào quang tẩm bổ sẽ bị vỡ ngay."

Khóe miệng Ninh Tri nhếch lên: "Được."

Sau bữa tối Lâm Điềm Điềm muốn tìm Ninh Tri tâm sự: "Tiểu Tri, mai chị không sắp xếp công việc, tối nay có rất nhiều thời gian. Em có chuyện gì muốn tâm sự với chị không?" Cô ta rất thích nghe Ninh Tri phàn nàn.

"Tôi với cô không có gì để nói với nhau cả." Ninh Tri cũng lười nói chuyện với cô ta nên liền đi theo Lục Tuyệt trở về phòng.

Bóng đêm ngày càng tối. Ninh Tri chuyển gối từ trên sô pha lên chiếc giường lớn, nguyên chủ ghét bỏ Lục Tuyệt nên bao lâu nay vẫn không muốn ngủ chung giường với Lục Tuyệt mà lại ngủ trên sô pha. Ninh Tri nằm trên chiếc giường lớn màu xám, cô không muốn mỗi đêm đều phải ngủ trên ghế sô pha giống như nguyên chủ.  

Trước khi xuyên đến đây cô có gia cảnh rất tốt, được nuông chiều từ nhỏ nên không thể khiến mình tủi thân mà đi ngủ trên ghế sô pha được. Hơn nữa, tiểu ngốc kia không muốn nói chuyện với cô, càng không muốn nhìn cô, cô hoàn toàn không cần lo lắng anh sẽ làm gì mình.

Đúng lúc này cửa phòng tắm mở ra, Lục Tuyệt mặc bộ đồ ngủ màu đỏ bước ra ngoài. Hai mắt Ninh Tri sáng lên. Lục Tuyệt có nước da trắng lạnh, vẻ ngoài tuấn tú, dáng người thon dài, mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu đỏ này, khiến anh càng đẹp trai yêu nghiệt hơn.

"Anh tắm xong chưa?"

Ninh Tri vừa nói xong thì đã nhìn thấy Lục Tuyệt đi tới bên giường.

Anh nhìn chiếc giường lớn của mình đã bị chiếm lấy, vẻ mặt đẹp trai cứng lại, đôi môi mỏng mím chặt, nhìn chằm chằm cô, trong ô hiển thị trên đầu anh đã xuất hiện một đám mây đen lớn có tia chớp.

Anh ấy tức giận rồi.

—————————————————————


Mọi người vote cho mình cho mình với nhé 😘🥰😍
👇👇👇


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net