🌞🌞🌞 Chương 25 🌞🌞🌞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thu hoạch xong một lứa mặt trời nhỏ, Ninh Tri hài lòng vô cùng.

Hiện giờ trong kho lưu trữ của cô có ba mươi mặt trời nhỏ, có thể xuyên đi cứu Lục Tuyệt.

"Đi thôi, bế tôi về phòng nào."
Tên ngốc này đứng ngây ra tại chỗ, hẳn là bị cô dọa phát ngốc rồi đúng không?

Nhưng vừa rồi anh không ngừng bắn ra mặt trời nhỏ, rõ ràng thích cô đụng vào cằm anh, thậm chí còn thích cô hôn cằm anh hơn.

Eo Lục Tuyệt thẳng tắp, cả người căng cứng, cúi đầu không nói gì ôm Ninh Tri vào phòng.

Ninh Tri dựa vào lòng Lục Tuyệt, ngực anh rộng rãi, rắn chắc, dựa vào rất thoải mái: "Lục Tuyệt, anh đặt tôi trên sô pha là được."

Lục Tuyệt ôm Ninh Tri tới trước sô pha, bất động.

"Anh đặt tôi xuống đi." Ninh Tri thúc giục.

Đôi môi mỏng của Lục Tuyệt mím chặt, vẫn không hề cử động.

Ninh Tri ngẩng đầu nhìn anh: "Sao thế?"

Lúc này, Lục Tuyệt chợt cúi đầu, để cằm sát vào cô: "Muốn, hôn."

Ninh Tri: ...

Lục Tuyệt nhìn Ninh Tri, chậm rãi nói: "Cho cô hôn, muốn hôn nữa."

Đôi mắt đen nhánh sạch sẽ, mặt Ninh Tri nóng lên, đột nhiên cô có ảo giác như đứa trẻ ngoan học làm chuyện xấu.

"Anh thích tôi làm như vừa rồi với anh à?" Ninh Tri hỏi anh.

Hàng lông mi dài phe phẩy, anh kiên trì cúi đầu, chiếc cằm tinh xảo ghé sát Ninh Tri, cúi đầu nói một tiếng: "Ừ."

Ninh Tri duỗi tay sờ cằm anh, không bắn ra mặt trời nhỏ.

Cô nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu nói với anh: "Anh cười một cái đi thì tôi mới hôn anh, nếu không thì tôi làm không công rồi."

Lục Tuyệt chớp chớp mắt, mờ mịt nhìn cô.

"Cười đi." Ninh Tri cong khóe môi: "Không phải anh thích tôi hôn cằm lắm sao? Vậy mau cười một cái."

Cỗ dựa sát gần anh, đôi môi gần như dán vào cằm anh, cô dỗ dành: "Nhanh nào."

Đôi môi mỏng của Lục Tuyệt hơi cong lên, động tác hơi cứng đờ, sườn mặt trắng lạnh lộ ra má núm đồng tiền nho nhỏ.

Khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng, đột nhiên có thêm vài phần ngây thơ trong trẻo.

Trái tim Ninh Tri như bị gãi nhẹ, hơi ngứa ngáy.

Đôi môi Ninh Tri chậm rãi, nhẹ nhàng chạm vào cằm anh. Sau đó nhìn thấy ô hiển thị của Lục Tuyệt lóe ra một mặt trời nhỏ.

Lại bị ép ra nữa rồi.

Hơi thở ấm áp dừng trên mặt Lục Tuyệt, má lúm đồng tiền trên mặt anh lại rõ hơn một chút.

Ninh Tri lại nhẹ nhàng chạm vào, mặt trời nhỏ thứ hai bắn ra.

Ninh Tri lại hôn thêm mấy lần, tới khi lấy được mặt trời nhỏ thứ năm, không có mặt trời nhỏ bắn ra nữa.

Xem ra lúc này Lục Tuyệt thật sự bị cô ép khô rồi.

Ninh Tri tránh ra, như một kẻ tệ bạc qua cầu rút ván: "Hôn xong rồi."

Đôi mắt xinh đẹp đào hoa của Lục Tuyệt đen láy, ướt át, anh ngơ ngác nhìn Ninh Tri: "Lần nữa hôn tôi."

Ninh Tri không nhịn được mà giơ tay nhéo mặt anh: "Tên nhóc tham lam."

Cô giãy người: "Bế tôi lâu như vậy không mệt sao? Mau đặt tôi xuống."

"Không mệt tôi." Lục Tuyệt mím môi, đặt Ninh Tri lên sô pha.

Ninh Tri đếm kho mặt trời của mình, tổng cộng ba mươi lăm mặt trời nhỏ, một mảnh vàng óng ánh.

Ninh Tri ích kỷ muốn dùng toàn bộ mặt trời nhỏ đổi lấy hào quang, ngẫm lại có thể đổi lấy 35% hào quang, thật sự quá tuyệt.

Nhưng ánh mắt cô dừng ở trước mặt Lục Tuyệt, cô mềm lòng, vẫn chọn đi cứu anh.

Lần trước cô đổi lấy hào quang rồi, lần này trở về cứu anh, mỗi người một lần, xem như là hoà nhau.

...

Chạng vạng, mẹ Lục bảo nhà bếp chuẩn bị bữa tối riêng cho Ninh Trị, mang lên lầu cho cô.

Lục Tuyệt vẫn như bình thường, ngồi ở vị trí của mình ăn cơm.

Lục Thâm Viễn cởi áo vest, bảo người mang đi treo, anh ta ngồi xuống đối diện Lục Tuyệt: "Con đã nghe nói chuyện hôm nay rồi, Tiểu Tuyệt không sao chứ ạ?"

Mẹ Lục nói: "Nó không bị thương"

Lục Viễn Thâm ra vẻ như thở phào: "Không sao thì tốt."

"Nhưng Tiểu Tri bị trẹo chân, mẹ bảo người mang cơm lên cho con bé." Mẹ Lục hỏi ba Lục: "Phía đồn cảnh sát có tin tức gì không?"

"Người đó một mực nói là say rượu lái xe. Tôi phái người đi điều tra được, buổi trưa anh ta tụ tập với bạn bè ở nhà hàng, uống không ít rượu." Ba Lục phái người đi điều tra, không thấy đối phương có gì đáng nghi.

"Tiểu Tri nói người kia lúc đó giẫm chân ga nhằm thẳng vào hai đứa nó." Mẹ Lục nhíu mày: "Hay anh ta tưởng chân ga là phanh?"

"Đối phương uống đẫy rượu. Khi đưa tới đồn cảnh sát, người đầy mùi rượu, cũng có khả năng như vậy." Đôi mắt tinh nhuệ của ba Lục lóe lên vẻ u ám, chuyện không có chứng cứ thì lại càng khả nghi hơn, ông sẽ tiếp tục âm thầm phái người điều tra.

"Mấy kẻ say rượu lái xe là mấy tên tồi tệ nhất."

Mẹ Lục cực kỳ ghét những người không tuân thủ quy tắc giao thông, vừa hại mình vừa hại người khác: "Cũng may mà lần này Tiểu Tri phản ứng nhanh, đẩy Lục Tuyệt ra, nếu không."

Bà không dám tưởng tượng hậu quả.

Mẹ Lục dặn dò nói: "Ông nói với bên đó một tiếng, không thể dễ dàng bỏ qua cho người đó được, xử theo pháp luật đi."

Lục Thâm Viễn tán đồng: "Mẹ nói đúng, may mà em trai không sao."

Anh ta quay đầu đề nghị ba Lục: "Ba, chuyện này giao cho con đi. Kể cả khi điều tra ra là say rượu lái xe thì vẫn phải đề phòng, con cho người tiếp tục điều tra."

Ba Lục cũng nghĩ như vậy: "Ừ, việc còn lại giao cho con, con xử lý đi."

Lục Thâm Viễn đáp lại: "Con sẽ xả giận cho em trai."

Lúc này, Lục Tuyệt buông chiếc đũa trong tay ra, sau đó lấy khăn giấy bên cạnh, hành động lặp lại mỗi ngày.

Anh lau khô mặt bàn trước mặt mình, gấp gọn khăn giấy, vứt giấy vào thùng rác rồi mới đứng dậy, rời khỏi chỗ.

"Tiểu Tuyệt, con ăn xong rồi à?" Mẹ Lục hỏi anh.

Lục Tuyệt không đáp lại, anh đi lên lầu.

Mẹ Lục nhìn về phía bát cơm trống không của Lục Tuyệt, vẻ mặt kinh ngạc: "Bình thường Tiểu Tuyệt ăn cơm phải gần nửa tiếng, hôm nay còn chưa tới mười phút."

Nghĩ tới gì đó, bà đột nhiên bật cười: "Hôm nay Tiểu Trị không xuống lầu ăn cơm, chắc nó lên với con bé đấy nhỉ?"

Con trai ngày nào cũng ngồi một chỗ cố định, thời gian ăn cơm cố định, lặp lại như máy móc, nếu quy tắc thường ngày của anh bị phá vỡ, anh sẽ kích động.

Thế mà bây giờ anh lại phá vỡ quy tắc của mình vì Ninh Tri.

Lục Thâm Viễn phụ họa theo mẹ Lục: "Xem ra đúng như bác sĩ nói, Ninh Tri có ảnh hưởng rất lớn tới em trai."

Mẹ Lục gật đầu, vẻ mặt tươi cười.

Quả nhiên, Ninh Tri là một người rất đặc biệt với Lục Tuyệt.

Trong phòng, Ninh Tri ngồi trước bàn, người giúp việc mang đồ ăn lên. Không thể không nói, tay nghề của đầu bếp nhà họ Lục rất tốt, ngày nào cũng làm cô ăn thêm mấy miếng.

Lúc này, cửa bị mở ra.

Cô thấy Lục Tuyệt mặc đồ thể thao màu đỏ đi vào.

Dáng người Lục Tuyệt cao ráo. Ngày thường thích tập thể dục buổi sáng, lúc anh bước đi, dù có cách một lớp quần, Ninh Tri cũng cảm thấy đôi chân dài của anh rất có sức sống.

"Không phải anh xuống lầu ăn cơm sao?" Nếu là ngày thường thì tới giờ này anh vẫn chưa ăn cơm xong.

Anh đi tới bên cạnh Ninh Tri, ngồi xuống.

"Anh đã ăn cơm xong rồi à?" Ninh Tri hỏi anh.

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Tuyệt không có biểu cảm gì, thấp giọng lên tiếng: "Ừ."

Nếu là những người khác ăn cơm xong sớm thì Ninh Tri không hề nghĩ nhiều gì, nhưng Lục Tuyệt lại khác, ngày nào anh cũng quen với khung thời gian cố định.

Cô dựa sát vào anh, thử hỏi: "Lẽ nào anh lên để ăn cơm với tôi à?"

Lục Tuyệt cụp mi mắt khẽ run của mình xuống, một lúc lâu sau anh mới đáp lại một tiếng.

Cô đoán đúng rồi!

Trời ơi, sao người đàn ông này lại ngoan như vậy, đúng là chết mất thôi!

Ninh Tri thấy mình còn bắt nạt anh nữa thì chính là phạm phải tội ác tày trời.

Cô đổi đũa, gắp một miếng thịt cá tươi, trực tiếp đưa đến bên môi Lục Tuyệt: "Đây là phần thưởng cho anh, há miệng ra."

Lục Tuyệt mím chặt môi.

"Không muốn ăn à?"

"Thế thì thôi."

Ninh Tri chuẩn bị thu tay lại tiếp tục ăn cơm thì Lục Tuyệt chợt ghé đầu tới, há miệng ăn miếng cá trên đũa Ninh Tri.

Lục Tuyệt nhai đồ ăn rất chậm, nhưng vì anh đẹp trai, nhai chậm như vậy lại có cảm giác tao nhã không nói nên lời.

Mà khoảnh khắc anh ăn miếng cá cô bón kia, Ninh Tri nhìn thấy trên đỉnh đầu anh lóe lên một mặt trời nhỏ.

Ninh Tri mừng rỡ.

"Anh còn muốn ăn gì nữa? Để tôi gắp cho anh."

Ninh Tri bắt đầu cư xử ân cần. Không đợi Lục Tuyệt đáp lại, cô đã gắp một miếng thịt tươi ngon, lại một lần nữa bón tới.

Mặt trời nhỏ thứ hai!

Ninh Tri bón rất nhiều lần, tới khi lấy được năm mặt trời nhỏ, đỉnh đầu Lục Tuyệt mới không có mặt trời nhỏ bắn ra nữa.

So sánh với ba mươi lăm mặt trời nhỏ khi hôn cằm anh, rõ ràng là hơi ít, nhưng Ninh Tri cũng biết điểm dừng không tham lam. Hôm nay thật sự là một ngày phát tài, trong kho lưu trữ của cô có tổng cộng bốn mươi mặt trời nhỏ!

...

Ban đêm.

Ninh Tri tắm xong, cô thay một bộ đồ đã chuẩn bị trước, còn đi sẵn giày, sau đó gọi Bá Vương ra. Cô giao ba mươi mặt trời nhỏ cho Bá Vương. Trong nháy mắt, kho lưu trữ chật ních chỉ còn lại mười mặt trời nhỏ.

Phí mặt trời quá mà!

Khi Ninh Tri mở mắt ra lần nữa thì cô đã xuyên qua rồi.

Cô nhìn thấy bên cạnh có không ít học sinh mặc đồng phục cấp hai màu xanh lam đi qua. Lần này, cô vẫn xuyên tới khi Lục Tuyệt học cấp hai?

Xem ra Lục Tuyệt ở gần đây.

Ninh Tri lần đầu tiên vào trường cấp hai của Lục Tuyệt, không quen thuộc với xung quanh cho lắm, cũng không biết Lục Tuyệt đang ở đâu.

Cô bỗng thấy hối hận vì lúc trước không hỏi mẹ Lục xem hồi học cấp hai với cấp ba thì Lục Tuyệt học lớp nào. Nếu biết, cô đã có thể tới thẳng lớp của Lục Tuyệt để tìm anh.

Ninh Tri bắt đầu đi tìm.

Hoàng hôn dừng trên con đường nhỏ, có vài phần hương vị yên tĩnh. Cô phát hiện trường học này rất lớn, lúc này chợt có hai học sinh nam đi qua người cô: "Không đi đánh bóng nữa, anh Thương không ở đó, không vui."

Một nam sinh khác ôm bóng rổ hỏi cậu ra: "Anh Thương đi đâu rồi?"

"Anh Thương và Lâm Phàm đưa tên ngốc kia tới phía vườn thực vật rồi."

Nam sinh ôm bóng rổ cười nói: "Chuyện gì thế? Không phải anh Thương muốn đánh tên ngốc đó đấy chứ?"

Nam sinh bên cạnh nói với cậu ta: "Hôm nay anh Thương rất tức giận, hoa khôi trường học tức giận với anh ấy, đúng lúc tên ngốc đi qua, hoa khôi trường học cố ý nói lời kích anh Thương."

Nam sinh cười nhạo một tiếng: "Hoa khôi trường nói thích tên ngốc đó, anh Thương thầm ghen tỵ trong lòng nhưng lại không muốn mất mặt xin lỗi hoa khôi trường học, thế nên đi giáo huấn tên ngốc cho hoa khôi xem."

"Anh Thương và tên ngốc đó, hoa khôi mà thông minh thì khỏi nghĩ cũng biết sẽ chọn ai."

Trong lòng Ninh Tri có dự cảm chẳng lành, tên ngốc trong miệng hai người kia có khả năng chính là Lục Tuyệt.

Cô vội vàng đi theo phía sau.

Vòng qua khu dạy học, Ninh Tri đi theo hai người tới vườn thực vật phía sau thư viện.

Cô liếc mắt nhìn thấy hai nam sinh đứng phía sau, còn có một nữ sinh. Trong đó có một nam sinh nhuộm tóc màu nâu nhạt, còn đeo khuyên, diện mạo kiêu ngạo, đẹp trai.

Mà phía trước bọn họ, người bị chặn là Lục Tuyệt.

Ninh Tri lập tức đi tới.

Tên nam sinh này cũng chính là Tống Cảnh Thương, anh ta hỏi hoa khôi bên cạnh: "Em chắc chắn là thích thẳng vô dụng này chứ?"

Hoa khôi cắn môi, ánh mắt long lanh nhìn Tống Cảnh Thương, không mở miệng nói câu nào.

Người anh em Lâm Phàm bên cạnh Tống Cảnh Thương kéo rơi cặp sách trên tay Lục Tuyệt, ném xuống đất, hung hăng giẫm mấy cái.

Cậu ta đắc ý cười nói: "Hoa khôi, cậu nhìn đi. Bị bắt nạt mà cậu ta cũng không phản kháng, vẫn cái dáng vẻ ngu ngu đần đần đó, không hiểu lời chúng ta nói. Tên ngốc như vậy làm sao so được với anh Thương chứ?"

Hoa khôi không nhìn Lục Tuyệt lần nào, cô ta là tức giận nên thuận miệng nói thôi.

Người cô ta thích chỉ có Tống Cảnh Thương. Cậu ta là học sinh ưu tú nhất của trường, vừa đẹp trai vừa phóng khoáng, dã khí lộ ra từ cốt tủy, trong trường không biết có bao nhiêu nữ sinh thích thầm cậu ta.

Hôm nay chỉ là cô ta cố ý chọc cậu ta tức giận mà thôi.

Hoa khôi chủ động nói với Tống Cảnh Thương: "Chúng ta làm hòa đi, em chỉ thích anh thôi."

Ninh Tri ở bên cạnh, từ lời họ nói đã hiểu ra mọi chuyện là thế nào.

Cô tức chết mất thôi! Hai người này làm cái quỷ gì vậy? Lấy Lục Tuyệt làm hòn đá kê chân nâng đỡ tình cảm cơ à!

Cô nắm lấy tay Lục Tuyệt bên cạnh: "Tiểu Tuyệt Tuyệt, chị tới rồi đây."

Tới giúp anh đánh người xấu!

Bàn tay mềm mại nhỏ nhắn nắm lấy tay anh. Một lúc lâu sau, Lục Tuyệt mới ngẩng đầu lên.

So với hai năm trước, Lục Tuyệt học lớp tám đã cao hơn không ít. Lần trước chỉ cao hơn Ninh Tri một chút, hiện giờ anh đã cao hơn Ninh Tri chừng nửa cái đầu.

Ngũ quan của Lục Tuyệt lại rõ ràng hơn một chút, thanh thoát và lạnh lùng. Đem so với trùm trường gì đó trước mặt, rõ ràng anh đẹp trai hơn nhiều.

—————————————————————

Mọi người vote cho mình cho mình với nhé 😘🥰😍
👇👇👇


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net