🍀🍀🍀 Chương 27 🍀🍀🍀

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Tuyệt trước mặt như một chú cún nhỏ ngây thơ, muốn bá chiếm thứ mình thích nhưng phải chờ đợi từ lâu.

Lục Tuyệt giơ lên đôi tay của mình và Ninh Tri đã cột lại với nhau để Ninh Tri nhìn.

Ninh Tri hơi sửng sốt, sau đó bật cười, Lục Tuyệt không biết cái gì là thích, anh chỉ quen với sự tồn tại của cô, muốn giữ cô lại bên mình.

Cô dung túng cười: "Ừ, là của em."

Cô dùng một tay khác kéo dải lụa màu sắc rực rỡ kia, buộc không quá chặt, nhưng cũng không thể dễ dàng giằng co cởi ra.

Vừa rồi lúc ở trường học, vì giúp Lục Tuyệt nhặt cặp sách, cô tốn một mặt trời nhỏ, đổi lấy một phút chạm vào vật thật.

Thế nên, cô mới có thể mở cửa, cũng có thể bị Lục Tuyệt trói lại.

Bá Vương từng nói, thời gian có thể gộp lại, tổng cộng một phút là được, cũng có nghĩa là, qua nửa phút sau là dải lụa này sẽ không thể trói nổi cô nữa.

Ninh Tri muốn biết, lát nữa Lục Tuyệt sẽ có phản ứng gì?

Quả nhiên, không lâu sau, dải lụa màu sắc rực rỡ cột trên tay Lục Tuyệt và Ninh Tri xuyên qua tay Ninh Trị, lỏng lẻo dừng trên tay Lục Tuyệt.

Đôi mắt đen nhánh của Lục Tuyệt mờ mịt, anh tháo dải lụa rực rỡ ra, động tác vụng về lại một lần nữa trói tay Ninh Tri lại.

Nhưng, lặp lại mấy lần, dải lụa đều xuyên qua tay Ninh Tri.

Lục Tuyệt ngước mắt nhìn cô, giống như đang hỏi gì đó.

Ninh Tri cũng không biết giải thích thế nào, cô suy nghĩ một lát, mới mở miệng: "Tiểu Tuyệt Tuyệt, chỉ có em mới có thể gặp được chị, nhìn thấy chị, không phải em nói chị là của em sao? Những người khác không nhìn thấy chị, đồ vật khác cũng không thể chạm vào chị."

Một lúc lâu sau, Lục Tuyệt cúi đầu, giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng: "Muốn trói."

Ninh Tri đành phải nói: "Không trói cũng là của em."

Lục Tuyệt ngẩng đầu, yên lặng nhìn Ninh Tri, ngay sau đó, đôi môi mỏng của anh hơi cong lên, trên mặt lộ ra một núm đồng tiền nhỏ: "Của em."

Không thể không nói, Lục Tuyệt lúc còn nhỏ quá dễ dỗ.

Ban đêm, Ninh Tri nhân lúc Lục Tuyệt tắm rửa, cô đi xuống lầu.

Mẹ Lục vẫn chưa về phòng nghỉ ngơi, đang nói gì đó với quản gia, Ninh Tri đi tới.

"Bánh kem sinh nhật Tiểu Tuyệt vào ngày kia, ông bảo nhà bếp nhớ chuẩn bị cho tốt, còn có đồ ăn nữa, làm toàn bộ món tiểu Tuyệt thích ăn, xung quanh phòng khách ông bảo người trang trí đèn, treo những màu sắc tươi tắn lên." Mẹ Lục cẩn thận dặn dò, sợ còn sót điều gì.

Ninh Tri đứng ở một bên, có chút kinh ngạc, ngày kia là sinh nhật Lục Tuyệt?

Quản gia đáp lại: "Vâng thưa bà chủ, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt."

"Được." Mẹ Lục tin tưởng năng lực làm việc của quản gia.

Với tiền tài quyền thế của nhà họ Lục, Lục Tuyệt là cậu chủ nhà họ Lục, sinh nhật anh vốn phải tổ chức long trọng, nhưng đáng tiếc, anh không thích nhiều người.

Từ nhỏ tới lớn, sinh nhật anh đều tổ chức ở nhà họ Lục, không mời người ngoài.

Vì thế, mẹ Lục chỉ có thể dốc tâm tổ chức tiệc mừng, bài trí cho tốt.

Ninh Tri trở về phòng, cô đã dùng hết một phút tiếp xúc vật thật, chỉ có thể đi xuyên qua cửa.

Cô vừa đi vào, liếc mắt một cái đã thấy Lục Tuyệt đứng ở trong phòng, anh mặc áo ngủ màu đỏ, tóc ẩm ướt, từng giọt nước vẫn nhỏ xuống.

Con ngươi anh đen nhánh ướt át, mờ mịt, thấy Ninh Tri đột nhiên quay lại, anh bước nhanh chân dài đi về phía cô, cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô: "Đi đâu chị?"

"Chị vừa đi xuống lầu, sao thế?" Cánh tay của Ninh Tri bị nắm chặt, cô cảm nhận được sự hoảng loạn của anh.

Lục Tuyệt mím môi, bọt nước vẫn nhỏ giọt trên tóc anh, cổ áo ướt sũng

"Giờ chị sẽ không đi nữa." Ninh Trị trấn an anh: "Em không phải sợ, nếu biến mất chị sẽ nói trước với em, sẽ không không từ mà biệt đâu."

Lục Tuyệt rũ mi mắt xuống, không lên tiếng.

"Em mau lau tóc khô đi, quần áo ướt cả rồi."

Ninh Tri thúc giục anh: "Đi đi, chị ở bên cạnh nhìn em."

Lúc này Lục Tuyệt mới miễn cưỡng buông tay cô ra.

Bóng đêm dần nặng trĩu.

Đèn trong phòng tắt đi, xung quanh tối đen.

Ninh Tri nằm trên sô pha, suy nghĩ xem ngày mai phải đối phó với tên Tống Cảnh Thương bắt nạt Lục Tuyệt như thế nào.

Cô tập trung suy nghĩ, không nghe thấy tiếng cọ xát nhỏ từ trên giường truyền tới.

Trong bóng đêm, cơ thể ấm áp, thon chắc đột nhiên dựa vào cô.

Ninh Tri sợ tới sững sờ, cả người ngơ ngẩn.

Chiếc số pha nhỏ hẹp bị chiếm đi phân nửa, Ninh Tri chỉ có thể dựa vào sườn sô pha, cô thấp giọng thốt lên: "Lục Tuyệt?"

Cơ thể Lục Tuyệt dựa sát vào cô, giọng nói khàn khàn cực kỳ rõ ràng trong bóng đêm: "Ngủ cùng chị, ngủ cùng chị."

Ninh Tri: ...

Ninh Tri lại tốn một mặt trời nhỏ nữa để bật đèn bàn bên cạnh bàn trà nhỏ lên.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, Lục Tuyệt mặc đồ màu đỏ, ôm gối đỏ trong lồng ngực, anh nằm nghiêng người, muốn nằm bên cạnh cô.

Tóc anh hơi rối, kết hợp với khuôn mặt tuấn tú ngây ngô, trông vô cùng đáng yêu.

Thấy đèn sáng lên, Lục Tuyệt nheo mắt, con ngươi đen nhánh yên lặng nhìn cô, lộ ra ý tứ rõ ràng là anh muốn ngủ cùng cô.

Ninh Tri đột nhiên nhớ tới, ngày đầu tiên cô xuyên tới, khi Lục Tuyệt thấy cô chiếm giường anh, anh tức giận đến nỗi trên đầu bắn ra một đám mây lóe điện.

Hiện giờ, không ngờ Lục Tuyệt hồi nhỏ lại trèo lên giường cô?

"Chị không cần em ngủ cùng." Anh học từ đâu ra thế?

"Em mau về nằm lên giường em đi."

Tiểu Lục Tuyệt học thói hư rồi.

Lục Tuyệt cúi đầu, không lên tiếng.

Anh ngoan ngoãn bước xuống ghế sô pha, cũng không về giường mà ôm cái gối màu đỏ của anh, đứng thẳng tắp trước sô pha, cứ như đang bị phạt đứng, trông chừng cô.

Muốn đáng thương bao nhiêu có đáng thương bấy nhiêu.

Ninh Tri đột nhiên có loại ảo giác như mình đang bắt hạt anh.

"Trở về giường em ngủ đi." Ninh Tri lặp lại nói.

Lục Tuyệt vẫn ngơ ngác, ôm gối đứng bất động.

Nhìn cậu bé đáng thương trước mặt, Ninh Tri cắn răng, chỉ có thể nói: "Chị ngủ cùng em trên giường." Ai muốn chen chúc với anh trên sô pha chứ.

Lục Tuyệt ngẩng đầu, anh chớp chớp đôi mắt đen láy, lúc này mới ôm gối đi về phía giường.

Anh nằm trên giường, nghiêng người, đôi mắt đào hoa xinh đẹp an tĩnh nhìn Ninh Trị, chớp chớp, chớp chớp, giống như đang thúc giục Ninh Tri mau tới đây.

Ninh Tri đi tới, nằm bên cạnh anh, cô kéo chăn che đầu anh lại, hung dữ nói: "Ngủ đi."

Lục Tuyệt chui từ trong chăn ra, cơ thể nhích lại gần

Ninh Tri.

Anh ở sau lưng cô, khẽ gọi một tiếng: "Chị gái kỳ lạ."

Giọng nói trầm thấp, khàn khàn.

Tại Ninh Tri tê rần.

Có để người ta ngủ không đây!

...

Ngày hôm sau, Ninh Tri đi học cùng Lục Tuyệt, hiện giờ không giống hồi tiểu học, Lục Tuyệt phải mặc đồng phục.

Anh thay đồng phục màu xanh lam, càng thêm ngây ngô, tuấn tú.

Lục Tuyệt tỏ ra hơi ghét bỏ đồng phục trên người, tùy tiện mặc lên, cũng không sửa sang lại.

Ninh Tri đi tới, giúp anh kéo vạt áo: "Tiểu Tuyệt Tuyệt

mặc đồng phục thật đẹp trai."

Hiện giờ cô có thể tiêu hao mặt trời nhỏ bất cứ lúc nào, chạm vào vật thật, hôm qua đổi lấy một phút để bật đèn, cô vẫn chưa dùng hết.

Lục Tuyệt mím môi, anh thong thả mở miệng: "Màu đỏ mới đẹp trai."

Em mặc màu đỏ mới đẹp trai.

Ninh Tri dở khóc dở cười.

Trong phòng học.

Vì mẹ Lục dặn dò, Lục Tuyệt được giáo viên đặc biệt quan tâm, vị trí bên cạnh anh vẫn luôn để trống.

Chỉ có một mình anh ngồi.

Ninh Tri ngồi bên cạnh anh, cô vừa ngồi xuống, một học sinh nữ đã đi tới.

"Lục Tuyệt, chào buổi sáng, tớ mang bữa sáng, cậu có muốn ăn chút không? Là đầu bếp nhà tớ mới làm đẩy, ăn ngon lắm." Nữ sinh cầm một hộp cơm đẹp đẽ trong tay, khuôn mặt rất xinh đẹp đáng yêu.

Ninh Tri liếc mắt một cái liền nhận ra, là Hoắc Hiểu Nguyệt thời cấp ba.

Cô nhớ Hoắc Hiểu Nguyệt từng nói, cô ta và Lục Tuyệt học cùng một lớp từ tiểu học, cấp hai đến cấp ba.

Lục Tuyệt cúi đầu, anh lấy sách vở từ ba lô màu đỏ ra, xếp từng cuốn lên nhau, đặt ngay ngắn ở góc bàn bên trái.

Anh hoàn toàn không để ý tới Hoắc Hiểu Nguyệt.

"Lục Tuyệt, cậu không thể đáp lại tớ một tiếng sao?" Hoắc Hiểu Nguyệt càng bị cản thì càng hăng, đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Lục Tuyệt, cô ta hoàn toàn không nỡ tức giận.

Lục Tuyệt chia bút anh thành hai phần, vở cũng chia làm hai, trong đó một phần cho Ninh Tri.

Hoắc Hiểu Nguyệt ấm ức bĩu môi: "Cậu không ăn thì thôi, lần sau tớ không mang cho cậu nữa."

"Hiểu Nguyệt, anh trai cậu tới tìm cậu kìa." Lúc này, một học sinh nữ nói với cô ta bằng vẻ mặt kích động.

Hoắc Hiểu Nguyệt nhìn về phía cửa, quả nhiên là anh trai cô ta, cô ta tùy ý đưa hộp cơm cho học sinh nữ: "Tặng cậu ăn đấy." Dứt lời, cô ta vội vàng chạy tới cửa.

"Anh trai Hoắc Hiểu Nguyệt đẹp trai quá."

"Đúng vậy, đẹp trai hơn cả Tống Cảnh Thương ở trường chúng ta."

"Tớ cũng thấy vậy, tớ thích người đàn ông tuấn tú, nhã nhặn, lịch sự như học trưởng Hoắc."

"Nghe nói học trưởng Hoắc thi vào một lớp trọng điểm, đẹp trai, thành tích tốt, tớ phải học tập anh ấy, cố gắng thi vào lớp trọng điểm."

Ninh Tri nghe được âm thanh bàn tán kích động của các nữ sinh xung quanh, cô nhìn theo tầm mắt bọn họ.

Người đứng ngoài cửa là Hoắc Hiểu Dương, anh ta mặc đồng phục cấp ba, đứng ở cửa, vừa nhã nhặn vừa đẹp trai.

Chân anh ta, vẫn lành lặn.

Ninh Tri có chút bất ngờ, cũng có nghĩa là, sau này Hoắc Hiểu Dương mới xảy ra sự cố, không thể đi lại?

Một người ưu tú như vậy mà chỉ có thể ngồi trên xe lăn, dù là ai cũng sẽ cảm thấy đáng tiếc thay.

Ninh Tri mải mê suy nghĩ, đột nhiên, hơi thở ấm áp phả vào tai cô.

Ninh Tri quay đầu lại, làn da thiếu niên trắng lạnh, khuôn mặt điển trai phóng đại trước mặt cô.

Ninh Tri chớp chớp mắt, Lục Tuyệt cũng chớp chớp måt.

Đôi môi mỏng của anh mím lại, giống như không vui: "Không nhìn anh ta."

"Hả?" Ninh Tri nhất thời không hiểu ý anh.

Lục Tuyệt duỗi tay, chỉ vào mặt mình: "Nhìn em."

Chị không được nhìn anh ta, nhìn em đi.

Người đó không đẹp trai bằng em.

Ninh Tri cong mắt cười, cô duỗi tay nhéo mặt anh, xúc cảm trên tay cực tốt: "Được, chị nhìn em."

Trước khi lên lớp, Ninh Tri nhìn thấy Tống Cảnh Thương đi vào lớp học, hoa khôi cũng ở đó, hai người lần lượt ngồi một trước một sau.

Trong một tiết, Tống Cảnh Thương và hoa khôi truyền giấy cho nhau không dưới năm lần, thật quá nhàm chán.

Học sinh lớp tám, thành tích không tốt, không chịu học hành cẩn thận rồi nghiêm túc chuẩn bị cho kỳ thi mà lại còn yêu đương nhăng nhít.

Vẫn là Tiểu Tuyệt Tuyệt nhà cô tốt, tính tình anh như vậy, chắc chắn sẽ nghiêm túc học hành.

Ninh Tri thu hồi tầm mắt, vừa mới đánh mắt một cái đã đối diện với ánh mắt tên ngốc bên cạnh.

Ninh Trị: ...

Cô giơ tay đặt vào hai sườn mặt anh, chuyển đầu anh quay về hướng bảng đen: "Em nhìn chị làm gì? Tiểu Tuyệt Tuyệt, đi học phải nghiêm túc."

Lục Tuyệt mím môi, không lên tiếng.

Học cùng Lục Tuyệt gần một buổi sáng, Ninh Trị cảm thấy đau đầu vô cùng, cứ như trở lại hồi học cấp hai.

Tiết cuối là tiết tự học, không có giáo viên giám sát, Ninh Tri nhìn thấy Tống Cảnh Thương ra ngoài, không lâu sau hoa khôi ở phía trước cũng lén lút đứng dậy, chuẩn bị ra khỏi phòng học.

Ninh Tri ngay lập tức lấy lại tinh thần: "Em ngoan ngoãn tự học đi, chị ra ngoài một lát."

Cô đứng dậy.

"Sao em lại đi theo chị?" Ninh Tri đi được vài bước liền phát hiện Lục Tuyệt đi theo phía sau cô: "Giờ chị có chút việc, lát nữa sẽ trở lại."

Lục Tuyệt không lên tiếng, tay anh kéo làn váy Ninh Trị, ý đồ rất rõ ràng.

Ninh Tri đành phải dẫn theo anh, vội vàng đi ra khỏi phòng học.

Tại chỗ cua cầu thang, bóng dáng chợt lóe qua, Ninh Tri nhanh chóng kéo Lục Tuyệt chạy đi.

Ngay sau đó, Ninh Tri nhìn thấy hoa khôi lên lầu.

"Em đừng phát ra tiếng động, chúng ta lén lút đi theo." Ninh Tri dặn dò Lục Tuyệt.

Tổng Cảnh Thương và hoa khôi chạy tới sân thượng.

Ninh Tri cảm thấy có chút may mắn vì cô không hiện thân, đi năm tầng lầu hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì, không mệt chút nào, Lục Tuyệt bên cạnh thì vẫn thở rất đều.

Cô kéo Lục Tuyệt vào khúc rẽ, Tống Cảnh Thương và hoa khôi không thể nhìn thấy cô, cô không lo bị phát hiện, nhưng Lục Tuyệt ở bên cạnh, cô chỉ có thể cẩn thận một chút.

"Có mang theo điện thoại không?"

Lục Tuyệt lấy chiếc điện thoại màu đen trong đồng phục ra, đặt vào tay Ninh Tri. Ninh Tri lại tiêu hao một mặt trời nhỏ, cô cầm điện thoại, mở máy quay ra, nhắm thẳng hai người kia.

Trong màn hình, Tống Cảnh Thương và hoa khôi ôm nhau.

Sau đó, hoa khôi thẹn thùng ngẩng đầu.

Ninh Tri nhìn thấy một tay Tống Cảnh Thương ôm hoa khôi, một tay nâng cằm hoa khôi lên, cúi đầu hôn xuống.

Ninh Tri đột nhiên không kịp phòng bị, cô lập tức nhớ tới Lục Tuyệt ở bên cạnh.

Cô nhanh chóng quay đầu: "Đừng nhìn."

Lục Tuyệt chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp đen nhánh mờ mịt, hai người hôn môi.

Ninh Tri lập tức vươn tay che kín mắt anh lại: "Tiểu Tuyệt Tuyệt, đừng nhìn!"

Cũng không được học theo!

—————————————————————


Mọi người vote cho mình cho mình với nhé 😘🥰😍
👇👇👇


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net