☘️☘️☘️ Chương 28 ☘️☘️☘️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô không ngờ Tống Cảnh Thương và cô hoa khôi kia sẽ không nói lời nào, trực tiếp hôn luôn, hơn nữa nhìn qua máy ảnh, Ninh Tri thấy được hai người rất mãnh liệt, rất kích động.

Ninh Tri không thể nào không cảm thán lá gan của bọn họ to thật.

Trước mắt Lục Tuyệt trở nên u tối, anh không nhìn thấy gì nữa, chỉ có mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc.

Ninh Tri dán lên tại của anh, nhỏ giọng nói: "Đừng chớp mắt nữa, em làm lòng bàn tay chị ngứa quá."

Lông mi dài trong lòng bàn tay cô hơi động đậy.

Lục Tuyệt lại chớp mắt vài cái, lòng bàn tay của Ninh Tri bị cọ cho ngứa hơn.

Cái đồ xấu xa này, anh cố ý!

Hai người trong màn hình hôn rất sâu, Ninh Tri đã chụp lại dáng vẻ của bọn họ, cũng không định xem thêm.

Cô nhỏ giọng nói với Lục Tuyệt: "Chúng ta đi thôi."

Tiếp tục ở chỗ này, cô lo tên ngây thơ Lục Tuyệt này sẽ bị hai người họ dạy hư mất.

Không thể dạy hư đứa trẻ ngoan được.

Ninh Tri lưu ảnh đã chụp và video lại, sau đó cô chầm chậm buông bàn tay đang bịt mắt Lục Tuyệt xuống, muốn kéo anh rời khỏi đây.

Trước mắt trở nên sáng bừng, Lục Tuyệt mở mắt ra, được Ninh Tri dắt tay đi về phía cầu thang.

Lục Tuyệt quay đầu lại, anh nhìn thấy người học sinh nam kia vây nữ sinh vào tường, tay của anh ta đang sờ soạng người học sinh nữ, miệng hai người đang dính chặt vào nhau, vừa giống như đang vui vẻ, lại vừa giống như đang khó chịu.

Lục Tuyệt chớp chớp mắt, anh quay đầu lại.

Sau khi về đến nhà họ Lục, Ninh Tri lại tiêu tốn ba mặt trời nhỏ để đổi lấy ba phút, vốn dĩ cô còn có mười mặt trời nhỏ, bây giờ chỉ còn lại bốn cái mà thôi.

Cô ngồi trước máy tính, lưu ảnh chụp màn hình và video lại, gửi email đến hòm thư góp ý của nhà trường.

Cô không có bằng chứng chứng minh bọn Tống Cảnh Thương bắt nạt Lục Tuyệt, ngày đó bọn họ đưa Lục Tuyệt đến phía sau thư viện, khéo léo tránh khỏi camera.

Bởi vậy, cô chỉ có thể nghĩ ra cách khác.

Bây giờ chỉ còn mấy tuần nữa là thi cấp ba, chỉ cần mấy người Tống Cảnh Thương không có thời gian, không có tâm trạng để ý Lục Tuyệt là được.

Ngày mai là thứ bảy, Ninh Tri thầm nhẩm tính, chắc tới thứ hai sẽ có kết quả, mai là sinh nhật Lục Tuyệt, trước khi chuyện này được giải quyết, cô vừa hay có thể ăn sinh nhật cùng anh.

Để chúc mừng sinh nhật Lục Tuyệt, phòng khách nhà họ Lục trang trí đồ đạc, dải lụa, bóng bay đầy màu sắc.

Là màu sắc mà Lục Tuyệt thích.

Ninh Tri thấy vậy không khỏi bật cười, có cảm giác như đang làm tiệc sinh nhật cho trẻ con vậy.

Quay đầu lại, Ninh Tri nhìn thiếu niên non trẻ ở bên cạnh, đúng là vẫn còn nhỏ.

Hôm nay mẹ Lục trang điểm tỉ mỉ, đặc biệt chuẩn bị cho sinh nhật con trai: "Bánh sinh nhật chuẩn bị xong chưa? Có thể bày ra trước được rồi."

Bà ấy dặn dò quản gia: "Lát nữa lúc hát chúc mừng sinh nhật, thắp nến sinh nhật, ông cho người kéo rèm xuống, tắt hết đèn đi, như vậy mới có không khí."

Quản gia đồng ý từng cái một.

Ninh Tri thấy mẹ Lục và ba Lục, thậm chí cả Lục Thâm Viễn cũng chuẩn bị quà sinh nhật cho Lục Tuyệt, cô có chút phiền muộn, bây giờ cả người cô không có đồng nào cả, không thể chuẩn bị quà cho Lục Tuyệt được.

Cô nói với Lục Tuyệt: "Chờ sau này em lớn, tổ chức sinh nhật, chị sẽ tặng quà sinh nhật cho em."

Sau này tới sinh nhật Lục Tuyệt, cô sẽ bù đắp lại chỗ quà sinh nhật này.

Lục Tuyệt ngồi ở trước bàn sách, cắm đầu đọc sách, nghe thấy lời của Ninh Tri, anh nhỏ giọng đồng ý, ánh mắt u tối sáng lên một chút.

Chị gái kỳ lạ nói sau này anh lớn lên sẽ tặng quà sinh nhật cho anh.

Sau khi lớn lên, anh vẫn ở bên chị gái kỳ lạ.

Phía trường học, có công nhân viên trực ban cả vào thứ bảy chủ nhật.

Nhân viên quản lý hòm thư trường học mở hộp thư đến, nhìn thấy nội dung bên trong, cô ấy kinh ngạc một lúc lâu, sau đó nhanh chóng gọi điện thông báo cho lãnh đạo trường.

Ninh Tri không hề biết email mà cô gửi còn chưa đến thứ hai đã kinh động đến trường học rồi.

Lãnh đạo trường tìm Tống Cảnh Thương và hoa khôi, còn thông báo cho gia đình hai người đến trường học.

Trường học yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc, hai bên phụ huynh của Tống Cảnh Thương và hoa khôi cùng nhau chối đẩy trách nhiệm.

"Tiểu Đình nhà chúng tôi từ trước tới nay rất ngoan, nếu như không phải có người dạy hư, con bé không thể nào như vậy." Mẹ của hoa khôi vội vàng bênh vực con gái.

Mẹ của Tổng Cảnh Thương mặc bộ váy vest vừa vặn, vẻ ngoài trông rất mạnh mẽ: "Con gái bà ngoan thì đã không dụ dỗ con trai tôi như vậy."

Sắc mặt mẹ hoa khôi khó coi, bà ta lập tức phản bác: "Bà là người lớn, đừng có ăn nói khó nghe như vậy."

"Đã dám làm thì sẽ không sợ người khác nói, vừa mới tí tuổi đầu đã..."

Hai người càng mắng càng kích động.

Tống Cảnh Thương ở bên cạnh tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, đứng yên tại chỗ không nói lời nào.

Nhưng khuôn mặt hoa khôi đứng đối diện trắng bệch, nhỏ giọng khóc, kinh ngạc, sợ hãi, còn có nhục nhã vì bị phát hiện thể hiện hết trên khuôn mặt cô ta.

Cô ta biết chắc tình cảm của mình và Tống Cảnh Thương sẽ không được mọi người chúc phúc, sẽ bị trường học và cha mẹ ngăn cấm.

Lãnh đạo trường học thấy phụ huynh hai bên cãi nhau, ông mau chóng can ngăn: "Mong hai người bình tĩnh, bây giờ gọi hai người đến là để thương lượng xử lý chuyện này ra sao, chứ không phải để đùn đẩy trách nhiệm, cả hai học sinh đều mắc lỗi, trường học trước nay vẫn luôn quy định..."

Nghe thấy lời của lãnh đạo trường, hai vị phụ huynh vội vàng cầu xin.

"Dù gì tôi cũng không muốn đi học nữa, tất cả đều là lỗi của tôi, không liên quan tới Tiểu Đình, muốn đuổi thì đuổi." Tống Cảnh Thương cười khẩy, vẻ mặt bướng bỉnh không chịu khuất phục.

Mẹ Tống vội vàng răn đe con trai: "Con im miệng!"

Hoa khôi nhìn Tống Cảnh Thương với khuôn mặt tràn đầy cảm động, nhỏ giọng nói: "Anh đi, em cũng đi."

Mẹ hoa khôi giáng một bạt tai vào đầu cô ta: "Con điên rồi."

Nếu như Ninh Tri có mặt ở hiện trường, cô chắc chắn sẽ nguýt mắt cho một cái.

Hai người này không chỉ ngu ngốc mà còn yêu đến điên cuồng, hai người ở bên nhau là để tốt hơn, cùng nhau tiến bộ, chứ không phải để học kém đi.

Hơn nữa, tuổi còn nhỏ, chăm chỉ học tập không tốt sao?

Sau khi tranh luận một hồi, trường học nghĩ đến kì thi cấp ba sắp tới, cuối cùng quyết định không đuổi học hai học sinh mà chỉ ghi lỗi lại, hơn nữa, Tống Cảnh Thương sẽ chuyển lớp.

Đương nhiên, hai người sẽ vẫn bị trường học công khai phê bình.

Cách trừng phạt cũng khá giống với những gì Ninh Tri dự đoán, mục đích của cô chính là để hai người này không còn tâm trạng gây rối với Lục Tuyệt nữa, hoặc là là lôi anh ra làm bệ đỡ cho tình cảm của bọn họ.

Điều Ninh Tri không dự đoán được là, cô không biết hiệu suất xử lý của trường học nhanh như vậy, đã giải quyết mọi chuyện gọn ghẽ hết cả rồi.

...

Lúc này bầu không khí trong nhà họ Lục rất tốt.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, quản gia mời Lục Tuyệt xuống lầu.

Ninh Tri đi theo phía sau anh.

Bánh gato cao ba tầng đã đặt trong phòng ăn, bên trên có vẻ còn phủ lớp mứt hoa quả nhiều màu sắc khác nhau, tạo thành màu sắc cầu vồng, tươi tắn và rực rỡ.

Vòng tròn phía trên bánh gato là kem đủ loại màu sắc trang trí hình đóa hoa nhỏ.

Ừm, là một chiếc bánh sinh nhật rất đẹp.

Ninh Tri vô cùng bội phục bác thợ đã làm bánh gato, làm ra được một chiếc bánh vừa rực rỡ, vừa đáng yêu như vậy.

Cô có thể thấy Lục Tuyệt rõ ràng rất hài lòng với bánh gato, anh rất thích những dải lụa rực rỡ và bóng bay đỏ.

Mẹ Lục và ba Lục đứng ở bên cạnh, hai người nhìn Lục Tuyệt, trên gương mặt lẫn ánh mắt họ đều tràn đầy ý cười.

Mẹ Lục châm nến sinh nhật, bảo Lục Tuyệt ước với bánh gato.

Quản gia vội vàng bảo người kéo rèm cửa phòng ăn lại, tắt đèn đi, ánh sáng xung quanh dần dần tối đi.

Nến sinh nhật ánh lên ngọn lửa vàng ấm áp, thu hút sự chú ý của Lục Tuyệt. ý

Nghe tiếng mẹ Lục Tuyệt giục thổi nến, Ninh Tri sát lại tai Lục Tuyệt, dạy anh: "Tiểu Tuyệt Tuyệt, em có thể nhắm mắt lại, ước nguyện nguyện vọng sinh nhật của em, sau đó thổi tắt nến."

Ninh Tri dỗ dành anh: "Ước nguyện sinh nhật của em sẽ trở thành hiện thực."

Lục Tuyệt chớp mắt.

Dưới ánh mắt của mọi người, anh nhắm mắt lại.

Ba Lục, mẹ Lục ở một bên, thậm chí là Lục Thâm Viễn, và cả quản gia đứng ở bên cạnh, tất cả mọi người đều không ngờ sẽ nghe được điều ước của Lục với ngọn nến.

Giọng Lục Tuyệt khàn khàn, anh chầm chậm nói: "Không biến mất nữa, chị gái kỳ lạ."

"Chị gái kỳ lạ gì cơ?" Mẹ Lục kinh ngạc vì không ngờ con trai lại ước nguyện, nhưng mà bà hoàn toàn không hiểu được điều ước của anh.

Lục Thâm Viễn đã quen với việc cậu em trai nói linh tinh từ lâu, anh ta cười nói: "Em trai, sinh nhật vui vẻ."

Lục Tuyệt không đáp lại, anh nhắm mắt lại trước ngọn nến.

Dưới ánh sáng nhỏ bé của nến, ánh sáng ấm áp phác họa lông mày sáng sủa của Lục Tuyệt, hàng lông mi dài của anh rung rung, khuôn mặt nghiêm túc.

Mọi người nghe không hiểu lời Lục Tuyệt nói, nhưng Ninh Tri đứng bên cạnh Lục Tuyệt lại hiểu hết. Cô mềm lòng, đáy lòng vừa chua xót vừa buồn bã.

Điều ước sinh nhật của anh là không muốn cô rời khỏi.

Sau khi Lục Tuyệt ước xong, anh nghiêm túc thổi tắt toàn bộ ánh nến.

Nguyện vọng của anh phải thành hiện thực.

Mẹ Lục và ba Lục vừa cười vừa vỗ tay, mọi người xung quanh cũng lần lượt chúc mừng sinh nhật Lục Tuyệt.

Trong tiếng náo nhiệt, Ninh Tri sát lại gần bên tai Lục Tuyệt, cô nhỏ giọng nói: "Tiểu Tuyệt Tuyệt, sinh nhật vui vẻ."

Hơi nóng phả vào bên tai, Lục Tuyệt có chút vui vẻ, đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên, lộ ra một cái lúm đồng tiền be bé nhàn nhạt.

Mẹ Lục đã rất lâu không nhìn thấy Lục Tuyệt cười rồi, bây giờ đột nhiên nhìn thấy con trai cười, bà kích động kéo tay của ba Lục: "Ông xem, Tiểu Tuyệt cười rồi, thằng bé nhất định rất vui vì chúng ta tổ chức sinh nhật cho nó."

Ba Lục vuốt ve mái tóc hơi rối của vợ mình, trong ánh mắt sắc bén của ông ấy tràn đầy sự dịu dàng: "Đúng"

Lục Tuyệt ngoái đầu lại, đúng lúc mặt đối mặt với Ninh Tri, khoảng cách của họ rất gần.

Anh hạ tầm mắt xuống, ánh mắt rơi trên đôi môi nhỏ hồng nhuận rực rỡ của Ninh Trị.

Lục Tuyệt đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng hôm qua nhìn thấy trên sân thượng, đôi môi học sinh nam dán lên mỗi học sinh nữ.

Anh không ngốc, anh biết được đó gọi là hôn môi.

Lục Tuyệt nhớ lại những động tác mà học sinh nam kia đã làm, anh cúi đầu, tiến lại rất gần, mặt anh gần như sắp chạm vào mặt Ninh Tri.

Không khí ấm áp, trong mắt Ninh Tri tràn ngập sự kinh ngạc.

Đôi môi ngập ngừng, dần dần thăm dò rồi dán lên, Lục Tuyệt cảm nhận được sự dịu dàng.

Mềm như lông, rất thơm, chính là mùi vị mà anh thích.

Chỉ chạm nhẹ một cái, thậm chí cũng không thể tính là hôn môi.

Lục Tuyệt mơ hồ muốn được nhiều hơn nữa, giây tiếp theo, xúc cảm trên môi dần dần biến mất, người trước mắt dần dần trở nên trong suốt, không thấy đâu nữa.

Con ngươi đen láy của Lục Tuyệt tràn ngập vẻ mù mờ, anh sửng sốt lặng người không nhúc nhích.

Ở bên cạnh, mẹ Lục nhìn thấy con trai đơ ra đó, bà ấy nhanh chóng vỗ nhẹ anh vài cái: "Tiểu Tuyệt, con mau chóng cắt bánh đi."

Lục Tuyệt quay đầu lại nhìn ngọn nến bên trên bánh sinh nhật đã bị thổi tắt, lông mi dài của anh rung lên, dưới ánh mắt hiện lên hai bóng mờ.

Anh yên tĩnh đứng đó, trông vô cùng đáng thương.

Chị gái kỳ lạ lừa người.

Đã ước nguyện xong rồi mà chị ấy vẫn sẽ biến mất.

—————————————————————


Mọi người vote cho mình cho mình với nhé 😘🥰😍
👇👇👇


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net