🌞🌞🌞 Chương 3 🌞🌞🌞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Tri đã biết được lợi ích của ô hiển thị này rồi, từ bây giờ cô có thể nắm bắt được mọi cung bậc cảm xúc của Lục Tuyệt.

"Từ hôm nay trở đi, tôi muốn ngủ trên giường." Ninh Tri dõi theo ánh mắt của Lục Tuyệt, thấy anh mau chóng cụp mắt xuống: "Chúng ta cùng nhau ngủ."

Lục Tuyệt mím chặt đôi môi, đám mây đen trên đỉnh đầu trông lớn hơn một chút.

Anh tức giận hơn rồi? Đối với những người mắc chứng tự kỷ, họ không muốn có người xâm phạm vào địa phận của mình. Trước giờ Lục Tuyệt luôn ngủ một mình, hiện tại đột nhiên Ninh Tri bước vào thế giới của anh khiến anh khó mà tiếp nhận được.

Ninh Tri kéo cái gối, chừa ra một chỗ trống: "Lục Tuyệt, tôi muốn ngủ ở giường, ghế sô pha đó cứng ngắc cứ cấn vào người, không có đêm nào mà tôi ngủ ngon giấc cả."

Đúng thế, sao cô lại phải chịu ấm ức một mình chứ, mặc kệ anh có đồng ý hay không cô nhất định cũng sẽ ngủ ở trên giường. Dáng vẻ Lục Tuyệt vốn đã ưa nhìn, lại thêm một đám mây đen như này trên đỉnh đầu càng thêm đáng yêu.

Ninh Tri bắt đầu hạ giọng thuyết phục: "Chúng ta chia đôi giường, mỗi người ngủ một nửa. Yên tâm, tôi rất ngoan, sẽ không gây phiền hà phá giấc ngủ của anh đâu."

Lục Tuyệt rủ mi mắt, cảm xúc dần biến đổi như đang kháng cự.

Vẫn không chịu đồng ý hả? Ninh Tri chớp mắt, cô thoăn thoắt chui vào trong chăn, lăn qua lăn lại chọn một vị trí hài lòng nhất. Ừm, vẫn hơi cứng, không êm được như chiếc giường tri kỷ của cô khi trước.

"Tôi ngủ đây." Nếu đã không quen, vậy thì ép cho anh phải quen. Ninh Tri giả mù giả điếc nhắm tịt mắt lại, cảm thấy mình hơi tệ, cứ như kẻ xấu bắt nạt trẻ nhỏ vậy.

Trong phòng yên lặng, ánh sáng ấm áp từ đèn ngủ bao trùm lên bóng hình cô độc lạnh lùng đứng cạnh giường.

Một lát sau, Ninh Tri cảm nhận được nệm bên cạnh hơi lún xuống, âm thanh cọ xát của vải dệt truyền vào tai.

Cô quay đầu nhìn sang. Lục Tuyệt nằm lên giường, dáng người thẳng thớm nghiêm chỉnh, anh đắp chăn, nhắm mắt lại. Dưới ánh đèn, mí mắt Lục Tuyệt khẽ run, khuôn mắt hoàn hảo, rất đẹp... nhưng đám mây đen kia vẫn ở đó. Ninh Tri hơi buồn cười, cứ để cho anh tiếp tục dỗi đi, sáng mai thức dậy rồi lại dỗ sau.

Thời gian lặng lẽ chầm chậm trôi qua.

Nửa đêm, hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng truyền đến từ giường bên cạnh, Lục Tuyệt chậm rãi mở mắt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp mờ mịt nhìn lên trần nhà. Anh yên lặng cảm nhận, nơi ngực dường như có một thứ gì đó ấm áp, lại có chút nhộn nhạo không yên, thật kỳ lạ.

Anh thích mùi hương này. Giữa ban đêm tĩnh lặng, Ninh Tri không hề hay biết được đám mây tĩnh điện trên đầu Lục Tuyệt đã biến mất.

Sáng hôm sau. Mặt trời cuối cùng cũng thức giấc vén lên một góc màn xám xịt, từng tia nắng ấm áp len lỏi nhảy múa bên hiên cửa sổ.

Ninh Tri bị âm thanh mở cửa đánh thức, Lục Tuyệt vừa mới đi rửa mặt quay về, mái tóc vẫn còn hơi ướt, một vài cọng còn vểnh tới vểnh lui, trông cứ đần đần ngốc ngốc.

Lục Tuyệt đi đến bên tủ quần áo, mở tủ ra. Trang phục bên trong toàn bộ đều là sắc đỏ, chỉ có một hai món màu vàng hiếm hoi còn tồn tại, vô cùng chói mắt.

Ninh Tri: ... Anh rốt cuộc thích màu đỏ đến mức nào vậy? Nhưng không thể không thừa nhận da Lục Tuyệt thực sự rất trắng, rất hợp với trang phục màu đỏ, mặc lên người phải nói là hoàn mỹ.

Lục Tuyệt bắt đầu mở cúc áo ngủ. Ngón tay của anh gầy gầy thon dài, thong thả chầm chậm cởi bỏ áo ngủ, lại thêm một khuôn mặt anh tuấn ngời ngời, quả thật khiến cho người xem mãn nhãn vô cùng.

Áo ngủ đã cởi, nửa thân trên Lục Tuyệt hoàn toàn trần trụi.

Được rửa mắt sáng sớm, ngay lập tức Ninh Tri đã không còn cảm giác buồn ngủ nữa.

Dáng người Lục Tuyệt thoạt nhìn cứ ngỡ gầy gầy mảnh khảnh, không ngờ sau khi cởi bỏ quần áo thì lại hấp dẫn đến vậy. Chỉ là nhìn từ góc nghiêng thôi cô cũng có thể chiêm ngưỡng rõ ràng từng đường nét cơ bắp săn chắc ấy.

Lục Tuyệt lấy một chiếc áo sơ mi màu đỏ cài sẵn cúc tròng vào đầu. Ninh Tri không tự cảm thấy thẹn chút nào, thực ra không chỉ đàn ông thích ngắm cơ thể của phụ nữ mà ngược lại phụ nữ cũng thích thưởng thức thân hình của đàn ông.

Lục Tuyệt không chỉ có dáng người mà còn có cả gương mặt đáng đồng tiền bát gạo nữa, thực sự đúng là cảnh đẹp ý vui. Ninh Tri tập trung nhìn đến múc ngơ ngẩn, tiếp đến Lục Tuyệt lại tháo dây quần. Ánh mắt cô cũng từ từ dời xuống, đến khi chạm phải một thứ gì đó quá mức đáng sợ được bao bọc dưới lớp vải đen, cô chột dạ sợ hãi nhanh chóng dời tầm mắt.

Sáng sớm, không thích hợp để nhìn những thứ quá mức kích thích!

...

Mẹ Lục đã thức dậy từ lâu, lúc Ninh Tri xuống lầu đã thấy bà ấy đang ngồi ở ghế sô pha. Mẹ Lục ăn mặc sang trọng, mái tóc xoăn được chải gọn gàng, đôi bàn tay trắng nõn được bảo dưỡng cẩn thận đeo một chiếc nhẫn bằng đá quý màu đỏ rực, trên cổ tay còn đeo một chiếc vòng ngọc cẩm thạch sáng loáng, cả người đều toát lên khí chất của một phu nhân nhà giàu.

Hình ảnh này hoàn toàn đối lập với vẻ mặt hoảng loạn lo lắng cho con trai ngày hôm qua của bà. Ninh Tri tiến đến, tìm một lượt quanh phòng khách không thấy hình bóng của Lục Tuyệt đâu.

Ninh Tri nhanh chóng vào vai, ngồi vào ghế sô pha đối diện mẹ Lục, gọi: "Chào mẹ buổi sáng ạ."

"Thức dậy rồi đó à? Chị Hoa vẫn đang chuẩn bị bữa sáng, đợi một lát nữa là xong rồi." Trải qua sự việc ngày hôm qua, thái độ của mẹ Lục đối với Ninh Tri cũng hòa nhã ít nhiều.

Sinh mệnh Ninh Tri chỉ còn đếm ngược hai ngày nữa, thời gian cấp bách cô phải đẩy nhanh tốc độ làm cho Lục Tuyệt vui vẻ.

Nghĩ như vậy, cô di chuyển đến bên cạnh mẹ Lục ngồi xuống: "Mẹ, con có chuyện này muốn hỏi mẹ."

Từ nhỏ cho đến lớn, Ninh Tri vẻ ngoài xinh đẹp ưa nhìn lại thêm miệng ngọt biết dỗ dành người khác nên lúc nào cũng được lòng những người lớn tuổi, những việc như trò chuyện tâm tình này cô không ngại.

"Con muốn hỏi cái gì?" Mẹ Lục đặt cái ly trong tay xuống kinh ngạc nhìn Ninh Tri, thái độ cô hôm nay rất lạ, không giống bình thường, trước kia lúc nào cũng trưng ra một bộ mặt lạnh lùng không hề ư hử gì hết, cứ như có hận thù mấy đời gì với nhà họ Lục, chứ huống gì là nói chuyện thân cận như vậy.

"Con muốn biết Lục Tuyệt thích ăn những món nào? Con muốn tự mình nấu cho anh ấy ăn."

Cô không hề biết gì về sở thích của Lục Tuyệt, vì vậy chỉ đành phải hỏi mẹ Lục. Nghe Ninh Tri hỏi, mẹ Lục càng thêm kinh ngạc nhìn về phía cô.

Ninh Tri mỉm cười, vẻ mặt chân thành, coi bộ cũng rất nghiêm túc chứ không phải đang nói đùa. Khi trước bà lựa chọn Ninh Tri gả vào nhà họ Lục không chỉ vì Ninh Tri có thể tiếp xúc với Lục Tuyệt mà còn bởi vì cô ấy có một khuôn mặt xinh đẹp rất xứng đôi với anh, con của hai người sau này nhất định nhan sắc sẽ là cực phẩm.

Tuy nhiên sau khi Ninh Tri vào đây bà mới nhận ra nhan sắc của cô càng nhìn lại càng thấy thường thường, không làm tròn trách nhiệm của một người vợ lại suốt ngày đối xử lạnh nhạt với Lục Tuyệt, phải nói rằng mẹ Lục thật sự rất thất vọng về Ninh Tri.

"Sao đột nhiên con lại muốn nấu cơm cho nó?" Mẹ Lục nhìn chằm chằm Ninh Tri, không bổ qua bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt cô: "Nhà họ Lục chúng ta có rất nhiều đầu bếp, con không cần phải làm vậy."

Ninh Tri rất nhạy bén trong việc quan sát sắc mặt người khác, cô đương nhiên biết suy nghĩ của mẹ Lục đối với mình. Cô không vì thế rút lui mà lại ngượng ngùng nói: "Tối qua con chọc Lục Tuyệt tức giận nên con muốn làm món gì đó để dỗ anh ấy vui vẻ."

Cô không nói dối, tên ngốc đó tức giận vì cô ngủ trên giường của anh. Có điều sáng nay, cô lại phát hiện đám mây tĩnh điện trên đầu anh đã biến mất, tự giận tự hết.

Đúng là đáng yêu không chịu được!

Mẹ Lục vẫn luôn cẩn thận quan sát Ninh Tri, trông cô cũng không giống như là đang diễn.

"Không biết Lục Tuyệt có thích ăn ngọt không ạ?" Ninh Tri lẩm bẩm.

Nghe vậy, mẹ Lục nở nụ cười: "Nó thích đồ ngọt, nhưng không được cho nó ăn quá nhiều."

Mặc kệ Ninh Tri có mục đích gì, cô chịu đến gần và quan tâm tới Lục Tuyệt là điều mà mẹ Lục muốn thấy.

Ninh Tri cười nói: "Vừa hay con biết làm một món điểm tâm, con sẽ cẩn thận khống chế độ ngọt."

Mẹ Lục gật đầu: "Tiểu Tuyệt cần phải kiêng kị rất nhiều thứ, trước khi làm con hãy hỏi chú Lý. Ông ấy là người chịu trách nhiệm quản lý chế độ ăn uống của Tiểu Tuyệt."

Ninh Tri cười nói: "Vậy thì hay quá, con sẽ đi hỏi xin lời khuyên từ chú Lý."

Lúc này, Lục Tuyệt mặc áo đỏ từ ngoài cửa bước vào, vừa mới vào xuân, tiết trời buổi sáng vẫn còn lạnh mà trán anh đã lấm tấm mồ hôi.

"Thằng bé này, sao lại đổ mồ hôi nhiều thế, mau lên lầu thay quần áo nhanh kẻo bị cảm." Nhìn thấy con trai vừa mới chạy bộ buổi sớm về, mẹ Lục sốt ruột tiến đến.

Lục Tuyệt chỉ nghe mà không đáp, tỏ ra hờ hững trước sự quan tâm của mẹ Lục, anh đi thẳng lên lầu.

Mẹ Lục cứ như đã thành quen, dõi theo bóng dáng con trai mình đi lên lầu, cho đến khi không thấy nữa bà mới ngồi trở lại vị trí cũ.

Ninh Tri thu hồi tầm mắt, cho dù Lục Tuyệt có bị tự kỷ thì cũng không có người mẹ nào là không thương con mình. Cô chợt nhớ đến Bá Vương đã từng nói bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt có thể chữa khỏi được, không biết có thật vậy không.

...

Ninh Tri tìm thấy Lục Tuyệt ở trong phòng làm việc. Lục Tuyệt mặc một chiếc hoodie màu đỏ đang ngồi trước máy tính, chăm chú gõ bàn phím. Ninh Tri phát hiện không chỉ có khuôn mặt ưa nhìn mà ngay cả tay của Lục Tuyệt cũng rất đẹp, các ngón tay thon dài, từng khớp từng khớp rõ ràng. Màn hình đầy mã số, chỉ cần liếc mắt một cái, Ninh Tri đã chắc chắn đó là thứ mà cô không thể hiểu được.

Trong trí nhớ, Lục Tuyệt không thích tiếp xúc với tất cả mọi người nhưng anh lại có hứng thú với máy tính. Nguyên chủ không quá để ý đến Lục Tuyệt, chỉ biết rằng Lục Tuyệt có tham gia dự án phát triển của tập đoàn Lục thị, trước đây hằng ngày đi làm ở Lục thi, ở đó có văn phòng làm việc chuyên dụng của anh. Nhưng kể từ khi chứng tự kỷ của Lục Tuyệt trở nên nặng hơn, anh không muốn ra ngoài nữa.

Để lấy lòng Lục Tuyệt, Ninh Tri đã làm một ít bánh hoa hồng bé bé nhỏ xinh hình cánh hoa trong suốt như pha lê lại có cả nước sốt hoa hồng ở giữa, tinh xảo mềm mại lại ngọt ngào. Đây là món tráng miệng duy nhất mà cô biết làm. Lục Tuyệt vẫn chăm chăm nhìn màn hình máy tính, không phản ứng gì với sự xuất hiện của cô.

Ninh Tri rất kiên nhẫn, cô đến gần Lục Tuyệt, cố gắng nắn ra một giọng nói mềm mại ngọt ngào: "Lục Tuyệt, tôi đích thân vào bếp làm một ít điểm tâm cho anh, anh có muốn ăn thử không?"

Bàn tay gõ phím khựng lại. Môi Ninh Tri cong lên, cô đoán đúng rồi, anh thích giọng nói nhẹ nhàng kề sát bên tai. Cô hạ giọng rồi thì thầm vào tai Lục Tuyệt thì chắc chắn anh sẽ phản ứng.

"Nếm thử tôi?" Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Lục Tuyệt vang lên, mí mắt anh cụp xuống khẽ run.

Nếu không phải Ninh Tri đã tìm hiểu về cách nói chuyện của bệnh nhân tự kỷ trên Internet thì nghe những lời của Lục Tuyệt, chắc chắn cô đã hiểu lầm!

"Đúng vậy, anh ăn thử xem." Ninh Tri cầm chiếc nĩa nhỏ bằng bạc, gắp một miếng bánh hoa hồng, đưa đến trước mắt Lục Tuyệt: "Anh tự ăn hay là muốn tôi đút cho anh?"

Lục Tuyệt mím môi, một lúc sau mới đáp: "Tự tôi, tự tôi." "Được."

Ninh Tri nhét chiếc nĩa nhỏ bằng bạc vào tay anh, lúc cô thu tay lại còn cố ý dùng đầu ngón tay gãi vào lòng bàn tay anh. Đúng vậy, cô là đang thừa cơ anh ngoan ngoãn, thừa cơ anh ngốc, thừa cơ anh không thể phản kháng để mà bắt nạt. Môi Lục Tuyệt lại mím chặt hơn.

Ninh Tri không nhịn được cười: "Mau ăn đi."

Lục Tuyệt đưa miếng bánh hoa hồng nhỏ vào miệng nghẹn ngào nuốt xuống.

Bánh hoa hồng mềm dẻo trong suốt, nước sốt hoa hồng ở giữa sẽ không quá ngọt, khi nhai sẽ cảm nhận được ngập tràn hương vị của hoa.

Ninh Viễn nhìn anh đầy mong đợi: "Ngon không?" Lục Tuyệt không đáp lại. Ninh Tri tiến sát lại, nhỏ giọng hỏi: "Lục Tuyệt, ăn ngon không?" Cô duỗi đầu ngón tay chùi đi nước sốt hoa hồng dính trên môi Lục Tuyệt.

Lục Tuyệt sửng sốt cả kinh. Trong nháy mắt, Ninh Tri nhìn thấy một mặt trời nhỏ hiện lên trong ô hiển thị trên đầu anh. Mặt trời nhỏ tỏa sáng rực rỡ! Chỉ là một biểu tượng nhỏ, giống như biểu tượng mặt trời trong dự báo thời tiết, nhưng biểu tượng này đáng yêu hơn nhiều. Nếu mặt trời nhỏ là vật thật, Ninh Tri đã không nhịn được mà đưa tay đi chọc vào rồi.

Có phải vì món điểm tâm cô làm quá ngon nên Lục Tuyệt cảm thấy hài lòng không?

Cuối cùng cũng được nhìn thấy mặt trời nhỏ, Ninh Tri phát điên cả lên vì sung sướng!

Cô vội vàng gọi Bá Vương hiện lên: "Làm thế nào để thu thập mặt trời nhỏ của Lục Tuyệt?"

Bá Vương cũng kích động theo: "Chủ nhân, chỉ cần cô chạm vào cơ thể của Lục Tuyệt là mặt trời nhỏ sẽ thuộc về cô. Cô có thể cất giữ nó hoặc đổi lấy hào quang bị Lâm Điềm Điềm cướp đi."

"Đổi hào quang!" Cô chỉ còn một ngày nữa là chết nên nhất định phải lấy lại hào quang, đáng tiếc một mặt trời nhỏ chỉ có thể đổi được 1% hào quang mà thôi.

Sau đó, Ninh Tri lại ghé vào tai Lục Tuyệt, giọng điệu nhẹ nhàng ngọt ngào nói: "Nếu anh thích ăn, sau này tôi sẽ thường xuyên làm món này cho anh." Dứt lời, môi cô nhẹ nhàng chạm hờ vào vành tai Lục Tuyệt.

Nháy mắt, trên đầu Lục Tuyệt lại nhảy ra một mặt trời nhỏ. Không ngờ đã được hai cái rồi! Ninh Tri kìm lòng không đậu, xem ra Lục Tuyệt rất thích bánh hoa hồng do cô làm.

"Có được không?" Cô lại chạm vào chóp tai anh. Tức thì, trong đầu cô hiện lên hai mặt trời nhỏ.

Ninh Tri cong môi, giao mặt trời nhỏ cho Bá Vương: "Tôi muốn đổi 2% hào quang."

Nhận được mặt trời nhỏ, Bá Vương còn kích động hơn cả Ninh Tri, giọng nói trẻ con run run: "Vâng, chủ nhân."

Ninh Tri đi tới trước gương, nhìn chằm chằm hình ảnh của mình trong gương. Trong nháy mắt, nước da cô đã trắng hơn một chút, đôi mắt càng thêm linh động, không còn đờ đẫn thiếu sức sống như trước nữa. Ninh Tri ngắm nhìn mái tóc của cô, ngay cả đuôi tóc cũng ít chẻ ngọn hơn. Quả nhiên có công hiệu! Cô cứ mải ngắm nhìn chính mình trong gương, ước gì mình có thể lấy lại tất cả hào quang ngay lập tức.

Sau một thời gian, khi đã chắc chắn không còn gì thay đổi nữa cô mới chịu từ bỏ.

Trở lại phòng làm việc, ánh mắt cô sáng rực nhìn Lục Tuyệt, mi mắt anh hơi run lên, vành tai đỏ bừng, đang cố gắng hết sức yên lặng ăn điểm tâm. Có thể khôi phục lại nhan sắc mỹ miều của cô, lại có thể giúp cô không chết, đây là bảo tàng kho báu gì giữa nhân gian thế này!

—————————————————————


Mọi người vote cho mình cho mình với nhé 😘🥰😍
👇👇👇


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net