🍁🍁🍁 Chương 74 🍁🍁🍁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước lễ kỷ niệm thành lập trường, Ninh Tri đã cùng các bạn tập dượt một lần, còn thử trang phục cho buổi biểu diễn.

Cô nhìn bộ váy công chúa trên người, bộ váy màu tím nhạt có đủ loại hoa nhí, kiểu cổ áo công chúa xinh xắn, bộ váy quá ngây thơ, quá dễ thương, hoàn toàn không phải phong cách của Ninh Tri.

Cô nhìn lớp trưởng phụ trách trang phục với vẻ ngờ vực: "Tớ mặc bộ váy này lên sân khấu sao?"

Chu Thanh gật đầu lia lịa, vẻ mặt khẳng định: "Váy rất hợp với cậu."

Khi cô ấy đang chọn quần áo, nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Tri, cô ấy không thể không chọn cho cô ấy một bộ thật đẹp, hu hu, đẹp xuất sắc.

"Tớ đóng vai cô chị xấu tính cơ mà?" Ninh Tri cảm thấy bộ váy mang phong cách thiếu nữ như vậy không hợp với vai diễn của mình chút nào.

Chu Thanh vỗ ngực tự tin: "Chúng ta chọn một lối đi riêng, phải phá bỏ tư duy cố định, không thể lấy vẻ ngoài và cách ăn mặc để thể hiện sự xấu tính được, cậu nên sử dụng kỹ năng diễn xuất của mình."

Ninh Tri túm chiếc váy công chúa quá đỗi dễ thương, cô thành thực với Chu Thanh: "Tớ không có kỹ năng diễn xuất."

"Không có kỹ năng diễn xuất cũng không thành vấn đề."

Chu Thanh nhìn khuôn mặt quá mức hoàn mỹ của Ninh Tri, cô ấy ghen tị khổ sở: "Cậu có ngoại hình đẹp, cần kỹ năng diễn xuất làm gì nữa, cứ lên sân khấu phụ trách khoản đẹp đẹp đẹp là được."

Ninh Tri: ...

...

Lễ kỷ niệm 50 năm thành lập trường được tổ chức rất hoành tráng, còn mời rất đông khách khứa đến tham dự.

Điều khiển lãnh đạo nhà trường sửng sốt là hôm nay bà cụ Tống cũng có mặt. Sau đó, lãnh đạo nhà trường nhận được tin người đứng đầu nhà họ Lục đưa vợ đến, không lâu sau lãnh đạo nhà trường lại nhận được tin báo ông cụ nhà họ Ninh cũng sẽ tham dự.

Lãnh đạo nhà trường vừa sửng sốt vừa hoang mang. Lễ kỷ niệm 50 năm thành lập trường của họ có thể cùng lúc đánh động đến cả nhà họ Lục và nhà họ Ninh ư?

Nhà trường vội vã cử người đứng đợi ở cổng trường để đón khách quý.

Ở phía sau sân khấu, Ninh Tri đã trang điểm và mặc xong váy từ lâu.

Cô ngắm nghía dáng vẻ thanh tú và xinh đẹp như một nàng công chúa của mình, rồi lại quay sang nhìn cậu chàng giả gái để vào vai cô bé lọ lem bên cạnh, hiệu ứng hài kịch bỗng chốc xuất hiện.

Lúc này, cô nhận được tin nhắn từ mẹ Lục, báo rằng họ đã đến.

Ninh Tri dở khóc dở cười, chắc không mấy ai lên sân khấu biểu diễn mừng ngày kỷ niệm trường mà được cả bà ngoại, ông nội lẫn ba mẹ chồng cùng chồng đến xem như cô.

Lục Tuyệt theo bố mẹ đến trường.

Anh liếc nhìn xung quanh, đây là ngôi trường nơi Tri Tri theo học.

Buổi biểu diễn vẫn chưa bắt đầu. Bà ngoại Tống, ba Ninh, ba Lục và mẹ Lục đều được xếp chỗ ở hàng ghế đầu tiên dành cho khách mời.

Còn Lục Tuyệt ngồi ở hàng ghế sau, gần đó là những học sinh khác.

Gần đến giờ diễn, người xung quanh lần lượt vào chỗ ngồi.

Mấy cậu nam sinh cũng đã ngồi vào ghế bên cạnh Lục Tuyệt.

"Nghe nói lần này hoa khôi của trường cũng sẽ lên sân khấu biểu diễn." Một nam sinh âm thầm đợi mong.

"Triệu Miên Miên của khoa ngoại ngữ ấy hả?" Nam sinh đeo kính bên cạnh cũng tỏ vẻ háo hức: "Nghe nói cô ấy chơi piano rất giỏi. Lát nữa sẽ chơi piano à?"

"Người ta là hoa khôi đa tài, còn biết cả khiêu vũ, xinh đẹp lại có khí chất. Cũng chả hiểu sao Thẩm Quát lại từ chối lời tỏ tình của hoa khôi nữa." Nam sinh nhuộm tóc nâu khẽ huých tay Thẩm Quát bên cạnh: "Hoa khôi hẹn cậu mấy lần, cậu đều từ chối, không thích hoa khôi thật à?"

"Hoa khôi thì thôi đi vậy, Thẩm Quát thích Ninh Tri của khoa tiếng Trung cơ." Nam sinh đeo kính hé lộ: "Sáng hôm ấy, tớ còn đi cùng Thẩm Quát đến tỏ tình với Ninh Tri cơ mà."

Lục Tuyệt ở bên cạnh đang cúi đầu tức tốc ngẩng phắt lên, liếc mắt nhìn nam sinh bên cạnh, miệng anh mím chặt.

"Ninh Tri là ai? Xinh đẹp hơn hoa khôi cơ à?" Nam sinh tóc nâu tò mò: "Không thể nào. Hoa khôi trường chúng ta do mọi người bầu chọn ra, được công nhận hẳn hoi. Lại có ai xinh hơn cô ấy nữa chắc?"

Nam sinh đeo kính nhìn cậu ta khinh thường: "Ninh Tri bình thường khá kín tiếng. Đợt trước có người chụp ảnh đăng lên diễn đàn của trường, bọn này mới biết trong trường vẫn còn một mỹ nữ giấu mặt. Nếu thật sự so ra, hoa khôi của trường đã là cái gì?"

"Nhưng anh Quát của chúng ta đâu phải người chỉ trông mặt mà bắt hình dong. Cậu ấy cũng không nông cạn đến mức ưng ý vẻ bề ngoài của Ninh Tri."

Nam sinh đeo kính nói: "Các cậu không biết đấy thôi, anh Quát cất công hỏi thăm lịch học của Ninh Tri, ngày nào cũng cố ý đi ngang qua phòng học của cô ấy, rồi cố ý gặp tình cờ trên đường. Ghê gớm nhất là ngày ngày cậu ấy đợi ở cổng trường từ sáng sớm chỉ để nhìn Ninh Tri một lần thôi."

"Trời má, thật đấy hả? Anh Quát, anh si tình thế cơ à?" Nam sinh tóc nâu cười bỉ ổi : "Anh Quát, anh tỏ tình thành công rồi chứ? Có nữ sinh nào trong trường không
thích anh đâu."

"Tớ đoán, chắc chắc Ninh Tri cũng thích anh, nhận lời anh rồi."

Ở bên cạnh, Lục Tuyệt mím chặt làn môi mỏng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm đám người này, bọn họ đang nói bậy bạ, Tri Tri chỉ thích anh thôi.

Tóc nâu bị nam sinh đeo kính đập cho một nhát: "Cậu chỉ được cái nhanh nhảu. Anh Quát bị người ta từ chối rồi."

"Bị từ chối á?" Nam sinh tóc nâu ghé lại gần Thẩm Quát: "Không phải chứ? Anh có cả tiền tài lẫn ngoại hình, lại chỉ mới hẹn hò với ba cô bạn gái, giữ mình trong sạch có tiếng mà người ta không để mắt đến anh á? Chắc mắt Ninh Tri có tật à? Cô ấy thích như thế nào?

"Mắt có tật cậu."

Bên cạnh, một giọng nam trầm thấp, khàn khàn và tức giận vang lên.

Mấy nam sinh nhìn sang thì thấy một anh chàng đẹp trai ngời ngời, mặc hoodie màu đỏ có mũ trùm đầu đang nhìn họ, bất giác khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Thẩm Quát nhìn mặt người kia, quan sát một lúc, cậu ta đột nhiên hỏi: "Anh biết Ninh Tri à?"

Lúc này, Lục Tuyệt giống như một chú cún con đang xù lông lên, cố gắng bảo vệ đồ ăn của mình, anh cất giọng hung hăng: "Của tôi, Tri Tri của tôi."

Thẩm Quát cảm thấy lời nói của đối phương giống như một đứa trẻ, có gì đó kỳ lạ không thể tả. Cậu ta lại nhìn đối phương mấy lần, cứ cảm thấy anh chàng áo đỏ bên cạnh khác hẳn người bình thường.

Tuy nhiên, người kia đã cúi đầu và phớt lờ cậu ta. Thẩm Quát cố nén những nghi ngờ trong lòng.

Lúc này, tiết mục văn nghệ mừng ngày thành lập trường đã bắt đầu.

Tiết mục đầu tiên là bài múa của hoa khôi trường. Hiển nhiên, cô nàng hoa khôi rất được yêu mến trong trường, vừa bước lên sân khấu, bên dưới đã vang dội những tràng pháo tay và tiếng hoan hô cổ vũ cuồng nhiệt.

"Hoa khôi đẹp quá! Múa cũng đẹp!" Những người xung quanh không tiếc lời khen ngợi.

Thẩm Quát thản nhiên nhìn lướt qua, hoàn toàn không có tâm trạng xem hoa khôi múa.

Cậu ta để ý thấy anh chàng mặc áo hoodie đỏ bên cạnh cứ cúi đầu im lặng mãi, không hề ghé mắt xem phần biểu diễn của hoa khôi trên sân khấu, tựa như chẳng có
chút hứng thú nào.

Mãi đến khi người dẫn chương trình giới thiệu tiết mục cô bé lọ lem phiên bản chuyển giới của của lớp 1 khoa tiếng Trung, Thẩm Quát mới thấy anh chàng mặc áo hoodie đỏ bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn sân khấu không chớp mắt.

Trai đóng giả gái, cô bé lọ lem cao to vạm vỡ xuất hiện, khán giả phá lên cười.

Tiếp đó, đến lượt cô chị xấu tính của cô bé lọ lem lên sân khấu.

Ánh sáng chiếu rọi lên người cô gái, cô mặc một bộ váy công chúa họa tiết hoa nhí màu tím nhạt, tạo hình vừa giống tiên nữ vừa thanh khiết, nhất là khi ánh sáng chiếu lên mặt cô, khuôn mặt thanh tú, tú lệ đặc biệt thu hút ánh mắt người xem.

"Trời ạ, cô này học lớp nào vậy? Sao chưa thấy bao giờ?"

"Đây mới là hoa khôi của trường chứ nhỉ?"

"Ha ha ha, sao tôi lại nghĩ cô chị xấu tính mới là lọ lem thế?"

"Cô chị xấu tính xinh đẹp thế kia làm tôi chợt có ý nghĩ tội lỗi rằng cô bé lọ lem này bị bắt nạt cũng đáng đời."

"Chị xấu tính đừng bắt nạt lọ lem này nữa, đến bắt nạt em đi."

"Chị xấu tính học lớp nào thế? Cần lắm một cái tên."

Ở phía trước, bà cụ Tống thấy cháu dâu bước ra thì vô cùng sửng sốt: "Cô bé xinh đẹp này là con cháu nhà tôi đấy."

Bên cạnh, ông cụ Ninh phật ý, trên mặt tràn đầy tự hào: "Gen nhà họ Ninh chúng tôi tốt, nhìn thoáng qua là biết Tiểu Tri là người nhà họ Ninh."

Mẹ Lục nói với ba Lục: "Tiểu Tri với Tiểu Tuyệt nhà mình thực sự rất xứng đôi. Giá mà bây giờ chúng nó có thể đứng cạnh nhau thì tuyệt vời."

Nãy giờ, lãnh đạo trường ngồi kế bên luôn ở trong trạng thái thấp thỏm, hồi hộp, giờ phút này đột nhiên nghe được mấy lời trò chuyện bên cạnh, ánh mắt của ông ấy mới hướng lên sân khấu, nhìn bạn học nữ xinh đẹp đóng vai cô chị xấu tính kia. Thật không thể tin nổi. Mấy nhân vật có máu mặt đến đây hôm nay đều vì cô

gái này sao?

Kể từ khi Ninh Tri xuất hiện, dưới sân khấu không ngừng vang lên những tiếng trầm trồ kinh ngạc.

"Cậu vừa mới thắc mắc Ninh Tri trông như thế nào còn gì."

Nam sinh đeo kính huých cùi chỏ vào người anh em bên cạnh: "Ninh Tri là người đóng vai cô chị xấu tính trên sân khấu kia kìa."

Lúc này, nam sinh tóc nâu ban nãy vừa sững sờ ngay từ cái nhìn đầu tiên, nghe vậy liền nghiêng người về phía Thẩm Quát, không khỏi thốt lên: "Thảo nào anh lại từ chối hoa khôi mà đi thích Ninh Tri."

Thẩm Quát vẫn chăm chú nhìn Ninh Tri, mặc dù bị từ chối nhưng cậu ta không hoàn toàn bỏ cuộc.

Cậu ta để ý thấy anh chàng mặc áo hoodie đỏ bên cạnh cũng giống như cậu ta, đang nhìn chằm chằm bóng dáng của cô gái trên sân khấu.

Những người xung quanh đang bàn tán xôn xao về việc theo đuổi cô chị xấu tính, hỏi thông tin liên lạc của cô chị xấu tính và thích cô chị xấu tính kia. Lục Tuyệt mím môi, anh lặng lẽ ngắm Ninh Tri trên sân khấu.

Chỉ ngắm một mình Ninh Tri.

Ngực hơi nhức nhối, hơi sưng và rất khó chịu.

Ninh Tri không nhìn thấy mười đám mây sét đen đã hiện lên trên đầu Lục Tuyệt.

Trên sân khấu, cô chị xinh đẹp xấu tính sai bảo Lọ Lem vạm vỡ lau sàn, xé váy của Lọ Lem, khán giả phá lên cười rần rần, thậm chí còn ủng hộ cô chị xấu tính ác hơn nữa, tiếp tục bắt nạt Lọ Lem vạm vỡ.

"Chị xấu tính làm ơn đừng bắt nạt Lọ Lem, mau bắt nạt em đây này."

"Em gato quá! Giọng chị xấu tính truyền cảm quá."

"Bỗng dưng tớ cảm thấy Lọ Lem bị chị xấu tính bắt nạt là đúng rồi."

"Ai biết chị xấu tính đến từ lớp nào, tên là gì không?"

"Chị xấu tính xinh hơn hẳn hoa khôi trường mình. Sao cô ấy không phải là hoa khôi của trường?"

Những đám mây sét nhỏ đen ngòm lần lượt ló ra trên đầu Lục Tuyệt, mỗi lúc một nhiều.

Ninh Tri đứng trên sân khấu, ánh mắt vô tình rơi xuống sân khấu, vừa nhìn lập tức sững người.

Cô nhìn thấy Lục Tuyệt với một đống mây sét nhỏ đen ngòm trên đầu.

Trong khung hiển thị, ánh sáng của đám mây sét nhỏ đen ngòm gần như có thể so sánh với mặt trời nhỏ, rất chói mắt.

Anh giận rồi ư?


—————————————————————

Mọi người vote cho mình cho mình với nhé 😘🥰😍
👇👇👇


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net