Chương 17: Ai muốn quyến rũ cô!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Hy Tuyết nhún vai: "Vậy tối nay chúng ta phải nhịn đói rồi. Tôi cũng không biết nấu ăn."

Cảm xúc của Hàn Hy Tuyết vừa rồi bị xáo trộn. Ánh mắt lạnh nhạt nhìn nam nhân trước mắt, trong lòng không rõ tư vị gì.

Mặt Hứa Tu Kiệt méo xệch, cũng vứt luôn bộ mặt nam nhân mà ăn vạ với cô: "Không muốn, tôi đói sắp chết rồi." Sau đó nhìn cô bằng ánh mắt khẩn cầu: "Chúng ta gọi đồ ăn ngoài nhé."

Hứa Tu Kiệt đói đến mức tay chân muốn rụng rời, khi nãy còn phải dọn dẹp cùng với cô nữa, vì vậy cũng đã tiêu hao hết sức lực của bản thân rồi.

Hàn Hy Tuyết lãnh đạm nhìn anh ta: "Xin lỗi, hết tiền rồi."

Hứa Tu Kiệt nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin được: "Vậy cô còn nói muốn nuôi tôi. Tôi thậm chí còn không được trả lương?"

Hứa Tu Kiệt ra vẻ uất ức lắm, cánh tay anh ta quơ lên loạn xạ, biểu lộ mình chịu thiệt lớn từng nào.

Hàn Hy Tuyết liếc anh ta một cái, vô tội nói: "Là anh một mực muốn theo tôi về mà. Hơn nữa tôi đâu đáp ứng sẽ trả anh tiền lương."

Hứa Tu Kiệt: "..." Đm! Anh ta có cảm giác như mình vừa rơi vào bẫy.

Giống như anh ta vừa thoát ra khỏi hang cọp lại đâm đầu vào hang sói vậy
Mà người phụ nữ độc ác này lại như một chú thỏ không có tính uy hiếp, từ từ lừa anh ta vào tròng.

"Cô lừa tôi!"

Hàn Hy Tuyết mỉm cười, nghi hoặc nhìn anh: "Tôi lừa anh? Lúc đó tôi nói gì nhỉ? Tôi chỉ nói anh làm tình nhân của tôi, tôi sẽ đưa anh về nhà. Tôi đâu có hứa hẹn gì với anh."

Hứa Tu Kiệt vội cãi lại: "Rõ ràng cô hứa sẽ nuôi tôi."

"Đó là ban đầu, không phải anh đã từ chối sao?" Cô nói.

"Đâu có, tôi từ chối khi nào? Nếu không tại sao tôi phải ở đây làm 'tình nhân' cho cô?" Hứa Tu Kiệt không cho lời của cô là đúng.

Hàn Hy Tuyết nhìn anh ta bằng ánh mắt đáng thương: "Lúc đầu đúng là tôi nói sẽ nuôi anh. Thế nhưng anh đã nói gì nhỉ? Không bao giờ làm tình nhân của tôi. Vì vậy lời hứa đó cũng không có hiệu lực nữa. Hơn hết, không phải sau đó là anh tự nguyện làm tình nhân của tôi sao?"

Hứa Tu Kiệt: "..." Quả thật anh chẳng có lời nào để chối cãi.

Hứa Tu Kiệt cảm thấy anh ta như bị ngu vậy. Đến tận bây giờ anh mới nhận ra một điều: Anh! Đã! Bị! Lừa!

Anh ta khóc không ra nước mắt.

Bây giờ đổi kim chủ còn kịp hay không?

Vẻ mặt Hứa Tu Kiệt đen lại, lời chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị nghẹn lại. Tức đến không thể làm gì.

Hàn Hy Tuyết lãnh đạm nhìn gương mặt khó tiêu của anh, giống như đang nhìn một tên ngốc vậy.

"Không đúng!" Hứa Tu Kiệt vội kêu lên. Như nhớ ra điều gì vô cùng quan trọng, anh ta nói: "Tôi đã thấy túi đồ ăn mà cô mua rồi. Nếu không biết nấu ăn sao cô lại phải mua đồ? Rõ ràng cô có ý định nấu bữa tối, tại sao phải lừa tôi?"

Trong lúc dọn dẹp đồ đạc anh ta đã để ý đến túi đồ mà cô đã mua.

Rõ ràng đã chuẩn bị đồ để làm bữa tối, vậy mà còn lừa anh ta như vậy. Chẳng lẽ cô cảm thấy, anh ta so với tên ngốc còn ngu xuẩn hơn. Khiến cô nói ra câu nào là có thể xoay anh ta quay mòng mòng như chong chóng?

Cô nhìn anh ta chăm chú, đùa cợt: "Nếu tôi nói tôi mua về để đập anh sẽ tin sao?"

Hứa Tu Kiệt nghẹn họng: "... Mặt tôi giống kẻ ngu sao?"

Cô nín cười: "Ừm... giống lắm."

"Cái gì? Cô còn dám nói tôi ngu? Là ai đã lừa tôi? Còn không phải cô sao?"

Giờ đây anh đã hoàn toàn phẫn nộ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc nhưng khóe môi đã nhấc cao kia của cô khiến trong lòng Hứa Tu Kiệt trào lên một cơn giận dữ.

"Được rồi, coi như đền bù tôi sẽ nấu bữa tối, được chứ." Cô nói.

Hứa Tu Kiệt liếc cô một cái, không tình nguyện đồng ý: "Ừ."

Anh ta xoay cái cổ đã mỏi nhừ, cả người bỗng ngả về phía chiếc ghế salon phía sau. Đối mắt hẹp dài nhìn cô chăm chú, không bỏ qua bất kì hành động nào của cô.

Hàn Hy Tuyết đang đi vào phong bếp bỗng quay lại.

"Còn nữa, anh còn không mau đi tắm. Nhìn bộ dạng của anh khiến tôi chỉ muốn đá anh ra khỏi đây ngay bây giờ." Hàn Hy Tuyết ném Hứa Tu Kiệt vào trong nhà tắm. Vẻ mặt đầy sự ghét bỏ.

Ánh mắt Hứa Tu Kiệt chân chân nhìn phòng tắm rộng lớn, sau đó cứng ngắc quay đầu về phía sau, cười hề hề: "Tôi không có quần áo."

Bây giờ Hàn Hy Tuyết mới nhận ra, đúng là trong nhà cô chẳng có quần áo nào cho nam nhân cả. Cô đi về phòng mình, lục lọi một chút mới tìm thấy được một chiếc áo tắm gọi là rộng lớn. Coi như miễn cưỡng để anh ta mặc vào.

Trong lúc đó Hàn Hy Tuyết cũng bắt tay vào làm bữa tối. Nhìn những món ăn đang được mình làm ra, trong lòng Hàn Hy Tuyết có trăm mối ngổn ngang. Cô thật sự không nghĩ tới sẽ có người muốn thưởng thức những món ăn mà cô làm ra.

Những người cô mong muốn sẽ ăn thử những món ăn mà cô làm, đều khinh thường không muốn động tới, vậy mà chỉ với một người dưng xa lạ, đến cả cô nấu ăn ra sao còn không biết, vậy mà rất mong mỏi vào những món ăn mà cô làm ra.

Hàn Hy Tuyết tập trung vào làm bữa tối, đến khi làm xong cũng là lúc Hứa Tu Kiệt trở lại phòng bếp.

"Có đồ ăn chưa vậy?"

Hàn Hy Tuyết đang hết sức chăm chú để làm xong đồ ăn thì từ phía sau bỗng vang lên tiếng nói của anh.

"Xong rồi đây." Hàn Hy Tuyết không để ý đáp lại.

Cô quay đầu lại, sau khi nhìn thấy anh thì khẽ ngẩn người.

Nam nhân trước mắt như đã thay da đổi thịt, dung mạo so bây giờ so với lúc trước thật sự khác nhau một trời một vực. Thực tế Hàn Hy Tuyết đã có thể đoán được dung mạo thật của anh sẽ không đến nỗi tệ, vậy mà có thể đẹp đến mức này thì cô chưa dám so với cái người xấu xí lúc đầu cô gặp.

Thế nhưng đã gặp qua rất nhiều mỹ nam, Hàn Hy Tuyết đối với dung mạo này chỉ có nửa điểm thưởng thức, tuyệt nhiên không có nửa điểm động lòng.

Hứa Tu Kiệt nhìn thấy Hàn Hy Tuyết ngẩn người, khóe môi giương lên nụ cười tự đắc.

Anh hỏi: "Tôi đẹp trai sao?"

Hàn Hy Tuyết nhìn kĩ hơn một chút nữa, cười đáp: "Phải, so với tưởng tượng của tôi thì đẹp mắt hơn nhiều."

Anh nghe cô nói như vậy trong lòng đã sớm tự mãn thành một mảng. Đắc ý cười lớn ở trong lòng.

Cho cô lừa tôi, giờ hối hận rồi chứ!

Sau đó cô nói tiếp: "Nhưng để quyến rũ được tôi, thì hơi quá sức!"

Hàn Hy Tuyết mỉm cười nhìn anh ta, ý vị trong lời nói như muốn dùng dao đâm sâu vào sự tự đắc nho nhỏ trong lòng Hứa Tu Kiệt.

Sắc mặt anh bỗng đỏ thấu lại, ánh mắt lăng lăng nhìn cô không thể tin được. Trái tim Hứa Tu Kiệt đập thình thịch, dọa cho anh sợ chết khiếp.

Cmn! Ai muốn quyến rũ cô.

Nhìn nét mặt của anh ta, trong lòng cô âm thầm cười chế nhạo vài tiếng. Sau đó không tiếp tục để ý đến anh ta thêm nữa, quay người lại dọn thức ăn lên bàn ăn.

Hứa Tu Kiệt thấy cô không tiếp tục để ý đến mình thì lại đứng ngẩn người ở phía sau, từng giây từng phút quan sát nhất cử nhất động của cô không rời mắt.

Sau khi cô dọn xong tất cả đồ ăn lên bàn, Hứa Tu Kiệt không thể đợi thêm một giây phút nào, lập tức ăn như đã bị bỏ đói rất lâu rồi vậy.

"Ngon quá." Ánh mắt anh như phát sáng, sau đó nhìn cô bằng ánh mắt tiếc nuối, chỉ hận không thể gặp nhau sớm hơn.

"Vậy sao? Anh là người đầu tiên nói như vậy." Tâm tình Hàn Hy Tuyết như sóng lặng, ngay cả khi nghe lời khen của Hứa Tu Kiệt cũng chẳng lấy làm vui vẻ.

Hứa Tu Kiệt đang vùi đầu vào ăn, nghe cô hỏi vậy liền lấy làm kinh ngạc: "Chưa có ai từng nói đồ ăn cô nấu rất ngon sao?"

Khen cô sao?

Trong lòng Hàn Hy Tuyết âm thầm cười nhạt mấy tiếng.

Từ nhỏ cô đã không biết lời khen là gì? Thậm chí dù cho cô có phấn đấu nỗ lực ra sao, hoàn hảo thế nào. Thì trong mắt của họ, còn chẳng bằng Tư Đồ Nhã một lần pha cho họ một ly trà.

"Đại khái, chắc họ không muốn ăn đồ tôi nấu mà thôi." Ánh mắt cô lạnh tanh, không để lộ một chút cảm xúc.

Hóa ra, trong lòng cô cảm giác cũng không đau như đã tưởng.

"Vậy bọn họ quá ngu ngốc." Hứa Tu Kiệt chậc chậc hai tiếng, dù cho không biết những người trong lời nói của cô là ai, trước tiên cứ khinh bỉ hai tiếng.

Hàn Hy Tuyết lại không cho là đúng. Bọn họ ăn qua bao nhiêu sơn hào hải vị, đâu nhất thiết phải nếm qua những thứ thức ăn mà họ cho là ghê tởm do cô làm ra.

Thậm chí trong mắt họ, hành vi tranh đấu với Tư Đồ Nhã của cô chính là chuyện đại nghịch bất đạo, là nỗi ô nhục của họ. Căm ghét cô làm tổn hại đến cô gái họ yêu thương.

Mà cô, một mực đi theo những việc cô ta làm cho họ, chỉ mong nhận lại một chút tình thương thương hại mà cô mong muốn.

Tư Đồ Nhã có thể một lần tùy tiện pha một ly trà, cũng đủ khiến họ vui đến rơi nước mắt. Vậy mà dù Hàn Hy Tuyết có tận tâm làm một bữa cơm bằng hết sức lực, cũng chẳng thể khiến họ động đến dù chỉ là một lần.

Hứa Tu Kiệt phát giác tâm trạng cô không tốt, nghi hoặc không biết bản thân đã làm gì khiến cô tức giận. Vì vậy lập tức im miệng, không nói thêm bất kì lời nào nữa.

Bữa ăn cũng dần trở nên nặng nề hơn, Hứa Tu Kiệt bày ra bộ dáng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà ăn hết phần ăn của mình, e ngại chỉ cần bày ra hành động sai xót gì sẽ khiến anh ta bị cô ném đi ngay lập tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC