Chap 10: Món quà phù hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kịch bản thay đổi, một chuyển biến xảy ra sớm hơn...

Đây sẽ là một con cờ hoàn hảo...

"Tiểu Trần Trần, ta tên Đổng Ngạc Y Cấp, là hiệu trưởng của ngôi trường Cienega này." Đổng Ngạc Y Cấp ngẩn đầu đầy kiêu hãnh nhìn Trần Nghi Phàm.

Hiệu trưởng??

Lời vừa nói ra khiến Trần Nghi Phàm bất ngờ rồi cô bỗng trở nên nghiêm túc, hai tay kéo nhẹ váy làm động tác chào một cách thuần thục: "Tên ta là Trần Nghi Phàm con gái thứ ba của Trần Liêu Mộ, xin được ra mắt người, Đổng Ngạc tiên sinh, à không, xin được ra mắt người, hiệu trưởng."

"Tốt, tốt. Ta thích ngươi..." Ánh mắt Đổng Ngạc Y Cấp hiện lên tia hài lòng.

"Và ta xin phép cười vào mặt ngài thưa hiệu trưởng." Lời của hắn chưa dứt lại cứng họng vì câu tiếp theo của Trần Nghi Phàm.

"Hơ..."

"Hiệu trưởng gì mà như tên trộm, quấn một tấm chăn màu đen chạy loanh quanh khắp trường chơi trò đuổi bắt với thuộc hạ của mình, lại bị thuộc hạ kêu cha khóc mẹ, đuổi theo cho chạy liều mạng. Còn nữa, hiệu trưởng mà giữ bộ dạng trẻ con như vậy thì khi ra mắt toàn trường sẽ bị cho là tiểu la lỵ đi lạc thì phải làm sao?" Trần Nghi Phàm không nhanh không chậm nói nhưng trong đầu cô là một mảng hỗn loạn.

Aaaa, Đổng Ngạc Y Cấp là một lão yêu ngàn năm được xem là Thánh ma pháp sư đầu tiên và duy nhất của Hoàng Anh Quốc trong 200 năm qua và sắp đột phá thành thần. Hắn chính là bàn tay vàng lớn nhất che chở cho nữ chủ khuynh thành và không từ thủ đoạn giúp cô ấy thực hiện tâm nguyện, thêm một thông tin khác nữa là hắn có một mối lương duyên khó dứt với anh trai của nữ chủ khuynh thành. Trần Nghi Phàm cứ nghĩ hắn sẽ là boss cuối trước khi cô đụng độ với nữ chủ khuynh thành, trong đầu cô đã lập sẵn một kế hoạch để đối phó với hắn cơ nhưng hiện tại đã giáp mặt, cô lại tay không tấc sách.

"Không Không không, ta là nam nhân, là nam nhân mà." Mặt hắn đỏ lên, hai má phồng lên như trẻ con hờn giận vô cùng dễ thương. Nhưng khi vào mắt Trần Nghi Phàm lại trở thành một lão yêu già mấy ngàn tuổi đang làm nũng, vô cùng ám ảnh.

"Quỷ tinh ranh này. Đây, tặng ngươi, tiểu Trần Trần." Đổng Ngạc Y Cấp cười nhẹ nhàng rồi từ trong áo choàng lấy ra một hộp bánh quy xinh xắn đặt lên tay Trần Nghi Phàm.

"Ta, chứ không phải ngươi."

"Mẹ nó, ngươi muốn gì?" Giới hạn cuối cùng của hắn cũng bị khiêu khích cho phát tiết lên, Đổng Ngạc Y Cấp hắn phải đi dụ dỗ một con nhóc 14 tuổi!! Nếu đồn ra ngoài thì còn gì là uy danh của Thánh ma pháp sư hắn nữa chứ. Nhưng bỗng dưng hắn có cảm giác quen thuộc, con nhóc này chẳng phải rất giống với tiểu Khuynh Khuynh?

"Bánh của ta sẽ giúp vết thương của ngươi tốt hơn."

"Thật sao? Vậy thì cảm ơn." Trần Nghi Phàm không ngần ngại nhận lấy.

"Được rồi, ta đưa ngươi ra khỏi đây."

"Không chơi trò đuổi bắt nữa à."

"Ngươi định hướng rất tệ, ta đưa ngươi ra là tốt nhất." Đổng Ngạc Y Cấp khẽ nắm tay cô kéo đi, nở nụ cười chân thành.

Bị hắn kéo đi, sắc mặt Trần Nghi Phàm đen lại. Qua cuộc nói chuyện chúng tỏ hắn là kẻ có chút nóng tính, tự cao tự đại, đối phương như cô cũng chỉ là hậu bối lại khiến hắn nhẫn nhịn, cẩn thận như vậy. Chắc chắn có vấn đề.

Rốt cuộc hắn đang âm mưu cái gì đây?
-------------------------------------------

"Được rồi, nói ta nghe các ngươi thích được bán vào đâu nè?" Trong căn phòng nằm ở vị trí trung tâm của lâu đài Cienega vang lên giọng nói lạnh lùng, đây là căn phòng làm việc của ngài Hiệu trưởng Đổng Ngạc Y Cấp, đã 70 năm kể từ khi Đổng Ngạc Y Cấp nhậm chức hiệu trưởng nhưng điều kỳ lạ là học sinh, kể cả các giáo sư cũng rất ít ai gặp mặt hiệu trưởng. Có nhiều lời đồn ông đã chết hoặc biến mất cùng với nhân tình. Thế nhưng đối với những đứa trẻ, những hậu duệ của Thập nhị gia tộc, đặc biệt là Đại gia tộc đã được diện kiến hắn và trở nên rất thân thuộc. Hắn mang dáng dấp của trẻ con lại thường xuyên trốn ra ngoài chơi nên công việc của một hiệu trưởng bị hắn vứt ở đằng sau. Và người hứng hết mọi hậu quả của hắn là Lãnh Lanh Lam - đội trưởng đội hộ sĩ của hắn.

Lãnh Lanh Lam tức giận, hắn người vắt chân trên chiếc ghế hiệu trưởng quét mắt nhìn đám hộ sĩ đang quỳ dưới đất, đôi mắt lạnh lẽo híp lại rồi mở to đầy giận dữ: "Hắn ta trong hình dáng một đứa nhỏ chưa dứt sữa mà các ngươi cũng không canh giữ nổi thì bán các ngươi đi chỉ mang nhục thêm chứ làm được gì."

Lãnh Lanh Lam vừa dứt câu thì có một cánh tay giơ lên, trong thời gian bị mắng chửi bọn họ đã dùng ánh mắt trao đổi với nhau ai sẽ là người hy sinh và đã có quyết định. Cậu hộ sĩ trẻ tuổi với đôi mắt sắc lẹm như dao găm, toàn thân tỏa ra khí chất đầy khí phách, lạnh lùng hùng hậu giơ tay lên.

"Nói."

"Đội trưởng Lãnh..." Giọng nói khảng khái, thanh thoát âm vang lan truyền hết cả phòng.

"Ừm." Lãnh Lanh Lam gật đầu hài lòng, hắn muốn nghe một lời giải thích thỏa đáng, đội ngũ hắn huấn luyện không cho phép có kẻ ngập ngừng.

"Đội trưởng Lãnh, bọn tôi muốn bán tới chỗ không có nhà xí ạ." Mặt không đỏ, tim đập nhanh. Đó là ước nguyện lớn nhất của hắn cùng đồng nghiệp. Mỗi lần phạm sai lầm hoặc để cho Đổng Ngạc tiên sinh chạy thoát thì bọn hắn cùng tất cả nhat xí trường Cienega này họp mặt với nhau, cọ sạch rồi cũng phải cọ nữa đến khi nào Lãnh Lanh Lam hài lòng mới thôi, bọn hắn còn nghe nói Lãnh Lanh Lam còn có ý định xây thêm nhà xí cho trường, thật là địa ngục mà.

"Giỏi. Tất cả các ngươi đi..."

"Cọ nhà xí." Đồng thanh a.

Khoan, một chất giọng quen thuộc cùng vang lên.

Tất cả đồng loạt quay đầu nhìn bức tường, vâng, là bức tường nằm sát cánh cửa bị khoét một lỗ to đùng một cách hoàn hảo mà không gây ra tiếng động.

Các ngươi xây cửa để làm gì hả? Trần Nghi Phàm kinh hãi mà thương tiếc nhìn cánh cửa.

"Sớm." Lãnh Lanh Lam cẩn thận quan sát bóng dáng nhỏ bé kia để chắc chắn hắn không bị thương rồi gay gắt nhìn bàn tay hắn đang nắm lấy một con nha đầu xấu xí, sáng nay không lẽ Đổng Ngạc Y Cấp ăn quá nhiều bánh? Nha đầu kia là ai lại được hắn ưu ái như vậy? Buông tay hắn ra nắm lâu rồi ngươi không cảm thấy nóng à nha đầu?

Trần Nghi Phàm đang bị ngâm trong một bình giấm chua dĩ nhiên là không thoải mái nhưng cô cũng không ngại nhìn thẳng Lãnh Lanh Lam mà đánh giá. Khác với đám hộ sĩ kia, hắn bộ vest, phong thái ung dung, đôi mắt như ngọc nhưng có cái gì đó vẩn đục, một đôi mắt nhuộm máu. Mái tóc hắn cắt ngắn, cắt rất cẩn thận. Một tên theo chủ nghĩa hoàn hảo? Lãnh Lanh Lam, anh trai nữ chủ khuynh thành, dung mạo như vẽ, thanh lãnh như sương, thông minh, tài giỏi nhưng vì thứ bậc của gia tộc nên bị người khác khinh thường.

"Tiểu Trần Trần, giới thiệu với ngươi đây là đám đầy tớ thân yêu của ta."

"Thân yêu cái búa." Lãnh Lanh Lam nhanh chóng đi tới kéo Đổng Ngạc Y Cấp về phía hắn.

Tập thể hộ sĩ theo một bản năng nhất định, tám phương mười hướng mỗi người tự giác đục một cái lỗ và chạy đi, trần nhà, sàn nhà, tường, cửa sổ đều được tận dụng tối đa chỉ riêng cánh cửa chính.

Cả chủ lẫn tớ đều không xem ngươi ra gì. Trần Nghi Phàm một lần nữa đồng cảm sâu sắc với cánh cửa chính.

"Thật?" Lãnh Lanh Lam nghi hoặc nhìn Đổng Ngạc Y Cấp, nhưng lý do đó khiến lòng hắn thoải mái, hóa ra chỉ là con cờ nhỏ. Làn môi mỏng kéo lên nụ cười thỏa mãn, hắn nghiêng người với Trần Nghi Phàm: "Xin lỗi đã thất lễ với Trần tiểu thư."

"Ngươi đã thực hiện nghi thức nhập học chưa, tiểu Trần Trần?" Đổng Ngạc Y Cấp leo lên vị trí của mình nhưng với dáng vẻ đó hoàn toàn không phù hợp với chiếc ghế hiệu trưởng.

"Nghi thức?"

"Là bài kiểm tra nguyên căn bẩm sinh. Với năm nhất là khai mở nguyên căn. Với những năm hai, năm ba, năm tư là kiểm tra sức mạnh của mỗi học sinh. Đến năm cuối học sinh được quyền lựa chọn hoàn thành tốt nghiệp hoăc tiếp tục học nhưng để hoàn thành tốt nghiệp học sinh phải thực hiện yêu cầu bắt buộc là chụp được hình của hiệu trưởng."

"Vậy chưa ai tốt nghiệp?''

"Đúng vậy, sao ngươi biết?'' Đổng Ngạc Y Cấp cười rộ lên, rồi hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Lãnh Lanh Lam.

"Người chưa tốt nghiệp vẫn mãi mãi là học sinh của trường này. Mỗi năm họ phải quay lại đây làm kiếm tra, nếu không đều phải chết." Lãnh Lanh Lam bước đến trước mặt Trần Nghi Phàm, lời nói nhẹ nhàng nhưng mang sát khí, hắn duỗi ngón trỏ chạm vào trán cô. Một luồng sức mạnh lan tỏa khắp người Trần Nghi Phàm, đau đớn có, dễ chịu có và sau đó tất cả tập trung lại ở trán cô.

"Mở." Giữa trán Trần Nghi Phàm xuất hiện một ký tự cổ màu xám tro. "Là dị nguyên căn phong nhưng nhận thức nguyên căn khá kém, khó sử dụng được ma pháp."

Haiz, Trần Nghi Phàm không bất ngờ trước kết quả này, không sử dụng được càng tốt.

"Không sao, tiểu Trần Trần ngươi đừng buồn, chỉ cần ngươi là chính ngươi. Được rồi, Lãnh Lanh Lam nhờ ngươi đưa tiểu Trần Trần xuống phòng y tế, cô ấy bị thương." Như không kiên nhẫn được nữa, Đổng Ngạc Y Cấp phất tay nhảy ra ngoài cửa sổ, biến mất khỏi tầm mắt.

Là Trần Nghi Phàm nhìn rất rõ, vừa rồi chỉ trong nháy mắt khi nghe đến cô không thể sử dụng ma pháp trong mắt Đổng Ngạc Y Cấp có sự thất vọng, chán ghét và khinh thường. Lòng cô khẽ lạnh, hơi ấm của hắn trên tay cô còn chưa dứt, hơi ấm của lòng thương hại.

"Mời." Ánh mắt của Lãnh Lanh Lam cũng tràn ngập coi thường, dù ngươi có là một tiểu thư của Trần gia thì sao, thì cũng chỉ là phế vật.

Bên ngoài, trên tán cây, Đổng Ngạc Y Cấp ôm lấy đầu. "Sao lại là một phế vật chứ? Haiz, nhưng không sao, ngươi vẫn là con của Trần Liêu Mộ, vẫn mang thân thế của một tiểu thư thì ngươi vẫn còn giá trị."

Tiểu Khuynh Khuynh của hắn sắp ra mắt, đây sẽ là món quà hắn tặng cô.
------------------ D ------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net