Chap 11: Đã quen rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cộp... cộp...

"Hướng này, Trần tiểu thư."

...

Cộp... cộp...

"Không, cô vừa đi ngược lại. Hướng này."

"A, xin lỗi, xin lỗi."

...

Cộp... cộp...

''Này, sao cô có thể đi hướng khác được chứ. Phiền cô chỉ nhìn một mình tôi thôi, được chứ?'' Lãnh Lanh Lam với năm năm kinh nghiệm huấn luyện một tập thể dã thú trở thành những người hộ sĩ hoàn hảo cuối cùng cũng nổi đóa, tại sao cô ta có thể đi lạc được chứ? Rõ ràng là khả năng định hướng của cô ta có vấn đề, vấn đề nghiêm trọng.

Bỗng hắn chợt nhớ lại điều mình đã nói thì vành tai đỏ lên, hắn lại yêu cầu Trần Nghi Phàm chỉ được nhìn hắn sao?

Thế nhưng Trần Nghi Phàm không buồn quan tâm Lãnh Lanh Lam đang 'e thẹn' (?). Hiện tại đã qua bữa trưa mà cô vẫn chưa được ăn cái gì lại thêm phía sau lưng cảm giác bỏng rát, đau nhức không có dấu hiệu giảm xuống khiến cô không còn chút sức lực nào nên chân cứ bước đi theo bản năng.

"Hừ." Lãnh Lanh Lam đứng thẳng lưng lại, ánh mắt chán ghét nhìn Trần Nghi Phàm, tay từ từ nắm lấy góc áo trên vai cô kéo đi. Đồ phế vật phiền phức.

-
"Chẳng phải còn một bông hoa Tuyết Liên vừa nở đó sao? Mau, mang lên trường cho ta."

"Nhưng đó là của nhị thiếu..."

"Ta sẽ nói lại với Khanh Tâm sau, mau đem lên."

Mùi hương này là... Thượng Quan Thành Duật.

Trạng thái mơ hồ của Trần Nghi Phàm bị đánh thức bởi giọng nói của Thượng Quan Thành Duật, hình như hắn vừa nói chuyện với ai đó rồi chạy đi mất. Tuyết Liên là gì?

"Đến rồi."

A, cô đến bằng cách nào vậy?

Đứng trước một cánh cửa kính to lớn, bên trong tỏa ra mùi thuốc nồng đậm và một số mùi hương quen thuộc.

Nữ phụ là gì? Nữ phụ là làm nền cho nữ chủ, là làm một cái xấu xa, đáng ghét để nâng sự cao thượng, tội nghiệp của nữ chủ lên cao.

"Tôi đã xong nhiệm vụ rồi, chào..."

"Ây da." Trần Nghi Phàm khôi phục tinh thần vươn người ôm lấy Lãnh Lanh Lam, tay còn lại mở cánh cửa kia ra.

Bên trong là Trần Du Liên đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt. Bên cạnh là Pluto, ánh mắt lo lắng nhìn Trần Du Liên và Dị Tồn đang im lặng quan sát Trần Du Liên.

Hậu cung đang hình thành.

"Ây da, thật cảm ơn đội trưởng Lãnh đã bế tôi xuống đây. Nhưng ở đây nhiều người quá, đội trưởng đừng ôm tôi chặt như vậy chứ.'' Trần Nghi Phàm diễn xuất bùng nổ, bàn tay lả lơi sờ soạng trên cơ ngực săn chắc của Lãnh Lanh Lam.

Dị Tồn và Pluto dĩ nhiên biết đến Lãnh Lanh Lam, bọn họ khá bất ngờ khi hắn đi chung với Trần Nghi Phàm rồi nhìn hắn với ánh mắt đồng cảm.

Lãnh Lanh Lam tức giận, hắn đẩy Trần Nghi Phàm ra rồi bỏ ra ngoài.

"A đi rồi, thật đáng tiếc."

"Tiểu thư, ngươi đến đây làm gì?" Pluto cảnh giác nhìn Trần Nghi Phàm.

"Liên quan đến ngươi? Ôi, sao em gái đáng yêu của ta lại nằm ở đây? Chết rồi?" Trần Nghi Phàm lại gần Trần Du Liên, nước mắt trào ra như khóc tang.

"Ngươi..."

"Trần tiểu thư." Trước khi Pluto kịp tức giận thì Dị Tồn nhanh chóng cắt ngang, ánh mắt mang vẻ hiếu kỳ nhìn Trần Nghi Phàm. "Vừa nãy Trần tiểu thư nói vị tiểu thư này là em gái của cô?"

Dị Tồn - hậu duệ độc nhất của đệ nhị gia tộc, từ nhỏ nổi tiếng thông tuệ, 5 tuổi đã có thể khiến mọi người biết đến bởi trí thông minh vượt bậc, 10 tuổi trở thành thần đồng piano đầu tiên của đất nước, 13 tuổi hệ nguyên căn khai mở trước sớm hơn dự định với nhận thức nguyên căn đạt ngưỡng thiên tài. Hắn là tên nam chủ nổi tiếng nhất, dung mạo như ngọc, nụ cười tràn đầy dịu dàng, ôn nhu. Sau nhiều sự kiện xảy ra, hắn âm thầm yêu mến Trần Du Liên nhưng vì Thượng Quan Thành Duật, người mà không ai có thể thay thế được trong lòng hắn mà phần tình cảm này mãi mãi bị chôn giấu. Trần Nghi Phàm cô sau này cũng phải cẩn thận với tên Dị Tồn này, đối với kẻ làm tổn thương Trần Du Liên thì hắn sẽ không ôn nhu như nụ cười của hắn đâu.

"Đúng nhưng chưa chính thức thôi. Em ấy tên Trần Du Liên, là cô em gái vừa được ba của ta đưa về mấy tháng trước. Thật là, mới ngày đầu tiên đi học mà đã yếu ớt như thế này, chắc là chưa quen với cuộc sống cao quý hiện tại. À nghe nói trước đó em ấy và dì đã sống khá khó khăn ở Hoan Châu thì phải." Trần Nghi Phàm càng nói càng hăng say nhưng đồng thời cô cũng nhìn thấy hàng mi của Trần Du Liên khẽ động nên đã tăng thêm đả kích. Hoan Châu là một địa danh nằm ở phía Tây của đất nước này, khá nổi tiếng vì sự phồn hoa cũng là nơi xuất hiện nhiều kĩ nữ bậc nhất, kĩ nữ bán tài không bán thân nhưng ai cũng biết đó là lời hoa mỹ không tồn tại. Thực ra cô cũng rõ mẹ con Trần Du Liên có xuất thân như thế nào nhưng bây giờ cô là vai nữ phụ nên đành phải nói lời cay đắng.

"Chị..." Giọng nói yếu ớt vang lên, Trần Du Liên đã tỉnh dậy nhưng dư âm hỏa thể của Thượng Quan Thành Duật vẫn nóng bỏng như thiêu cháy cả cơ thể cô, đau đớn khiến cô không mở miệng được.
Nhưng đối diện với Trần Nghi Phàm là đôi mắt trong vắt đầy tức giận xen lẫn sợ hãi như động vật nhỏ kiên cường.

Trần Nghi Phàm ngược lại có chút thoải mái và thưởng thức ánh mắt đó, Trần Du Liên cũng không hoàn toàn là một đóa bạch liên vô hại nhỉ?

"Đủ rồi, Trần Nghi Phàm."

Ừ, ta cũng nghĩ là diễn đủ rồi.

Quay lại mục đích chính là lấy một ít thuốc mà hình như chẳng có ai có thể kiểm tra vết thương của cô cả, cô cũng không tin tưởng lắm vào hộp bánh của lão yêu ngàn năm kia. Trần Nghi Phàm bắt đầu quan sát xung quanh căn phòng rồi cô bỗng cứng người nhìn chăm chăm vào đống cây cỏ đặt ở góc phòng.

Hình như có gì đó không đúng.

Ơ ơ thuốc kháng sinh đâu, thuốc khử trùng đâu sao lại còn mấy loại nhân sâm, nhân trần, phục linh thế kia?

Trần Nghi Phàm thoáng rùng mình. Nền công nghệ thông tin ở thế giới này thực sự có vấn đề, kể cả moto cũng đã chạy được bằng năng lượng mặt trời mà nền y học vẫn ở mức cổ đại thế này sao?

Dị Tồn đã quan sát rất kỹ biểu cảm của Trần Nghi Phàm, có gì đó không giống thật nhưng lại không thể giải thích nó là gì.

Khi Trần Nghi Phàm đang ân cần hỏi thăm tám đời của kẻ đã để cho nền y học trì trệ thế này thì trong không khí kéo theo mấy mùi hương đang đến gần.

Mẹ nó, quả thật ở gần nữ chủ rắc rối nó cứ kéo đến. Hôm nay ta mệt rồi không muốn diễn nữa đâu.

"Pluto, đi về." Trần Nghi Phàm không biết đường về thế nào nên đành phải nhờ tới hắn.

"Không, Du Liên tiểu thư bị thương, ta muốn hộ tống cô ấy về nhà. Ngươi muốn về trước thì ta không tiễn." Pluto lạnh lùng nói với Trần Nghi Phàm, hắn nể tình người kia mới kiên nhẫn cô đến nước này.

Ô, vậy ta phải xem lại người hộ sĩ của ta rồi.

Trần Nghi Phàm cũng không nói nhiều, sức người có hạn, cô không muốn chơi với hắn nữa. Cô quay lưng đi ra ngoài, khi lướt ngang Dị Tồn cô không quên tặng hắn nụ hôn gió.

Pluto phút chốc trở nên mơ hồ, cô ta không nổi cơn điên hay chửi mắng hắn như trước nữa, ánh mắt vừa nãy là gì?

Ngay khi Trần Nghi Phàm bước ra, Thượng Quan Thành Duật từ từ đi vào, đôi mắt hắn nhìn Trần Du Liên có chút vui thích.

"A nữ nhân ngốc, ngươi tỉnh rồi."

"Ta... không có... ngốc."

"Ây ngươi đừng cố nói chuyện, sẽ đau đấy. À môi cũng đau nữa." Thượng Quan Thành Duật hứng thú ngồi lên giường bệnh trêu chọc Trần Du Liên.

Nhắc tới chuyện đó làm gương mặt nhỏ nhắn của Trần Du Liên đỏ bừng tức giận.

Nụ hôn đầu của cô... đã bị tên thối tha trước mắt cướp mất.

Pluto bên cạnh có chút khó chịu.

"Nữ nhân ngốc, lần sau đừng chơi dại như vậy. Nhưng không sao vì ngươi đã cho ta thưởng thức hương vị ngọt ngào như vậy nên đại gia tặng ngươi bông hoa Tuyết Liên này, nó có thể giải độc hỏa thể trong cơ thể ngươi. Sao, cảm ơn đại gia ta đi chứ?"

Bốp...

"Đồ nữ nhân bạo lực, ta cứu ngươi đấy nhá."

Bỏ lại căn phòng ồn ào kia, Trần Nghi Phàm đi theo hướng không có mùi hương của Thượng Quan Thành Duật, cứ bước đi như thế rồi tới một nơi nào đó cô không biết mà từ từ ngồi xuống.

Cơ thể này thật yếu, hiện giờ cô không thể đi nữa, cô lại lạc rồi.

Trần Nghi Phàm ngồi ôm thật chặt đầu gối của mình, cô muốn ngủ một chút rồi sẽ tìm đường về sau.

Sẽ không ai đi tìm cô đâu, không một ai cả nhưng... cô đã quen rồi.
        ------------------ D ------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net