Chap 17: Mộng cảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ ơi, mẹ đâu rồi?"

"Sao con không nhìn thấy gì cả?"

"Mẹ ơi, đừng bỏ rơi con, con hứa sẽ không tìm ba nữa mà."

•••••••••••••••••••••
Ầm. Người và ma thú cứ như vậy biến mất trong mảnh đen dưới đất, như mặt hồ tĩnh lặng không chút gợn sóng.

Bị ném ra xa, con ngươi Vong Xuyên vẫn khắc lấy nụ cười của Trần Nghi Phàm trước khi biến mất, cũng như Hựu Tần.

"A... aaaaa." Tại sao lại hy sinh vì hắn? Đáng giá sao?

"Chị!!" Trần Du Liên sợ hãi, vừa nãy rõ ràng là Trần Nghi Phàm, chỉ trong chớp mắt đã chìm vào cánh cổng đáng sợ kia cùng ma thú Nhân Giác. Đồng thời từ tận đáy lòng, một cảm giác vui sướng không nhịn được bất tri bất giác trỗi dậy.

"Chết tiệt, Pluto." Trần Nhuận Bạc cũng bất ngờ đến không kịp trở tay. Sao con bé này lại ở đây? Chẳng lẽ lúc nãy là do thằng nhóc kia gọi Trần Nghi Phàm, bọn chúng có liên quan gì với nhau?

Ngươi càng ngày càng cách xa ta đi, Trần Nghi Phàm.

"Đi vào trong, phải tìm thấy được Tiểu Phàm, dù chỉ còn là thi thể hay một vài mảnh cũng phải mang về cho ta." Trần Nhuận Bạc tập hợp Ma Đảng, hắn ra lệnh cho tất cả nhưng dường như chỉ nói với Pluto.

"Sao lại vài mảnh được lỡ đâu đánh mất phần quan trọng nhất thì..."

"Lãnh Thanh Lam, đừng nhiều lời."

"Ngươi gấp cái gì? Ta nói ngươi nên từ bỏ đi, từ trước đến giờ chưa một ai xác định được bên trong cánh cổng nối đó nối liền với cái gì chỉ biết rằng là một khi đã vào thì mãi mãi không trở ra được. À không, có khi là có ngoại là lệ đối với một sinh vật huyền thoại cao quý như ngươi đó nha." Đổng Ngạc Y Cấp đứng chắn giữa Trần Nhuận Bạc và Lãnh Thanh Lam, ánh mắt hoàn toàn bảo hộ Lãnh Thanh Lam.

Nghĩ một chút về lời nói của Đổng Ngạc Y Cấp, rồi liếc cánh cổng đen ngòm kia nhếch môi "Cùng lắm là đợi một thế hệ nữa, Trần Nghi Phàm... không đáng."

"Ồ." Thượng Quan Thành Duật biểu đạt một tiếng.

Còn Dị Tồn chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

Dù sao Tam Trần Tiểu Thư cũng khá chướng mắt...

"Các ngươi đang nghĩ gì vậy?" Trần Du Liên nhìn một lượt mấy con người xung quanh, hời hợt, không quan tâm. Ánh mắt giống như đêm hôm đó khi Trần Nghi Phàm phát độc ngất đi, không một ai cần tới.

Cô đã sai phạm một lần, không thể để có lần thứ hai.

Trần Du Liên quyết tâm nhằm vào cánh cổng chạy tới nhưng vừa chạy một chút đã vấp phải cái gì đó mà ngã xuống, có cả một đám người sốt ruột nhưng cô không quan tâm, cô dựng người vừa bị cô vấp phải lên: "Này, này, ngươi vẫn nghe thấy ta chứ?"

Cả tứ chi đều mất cảm giác, trước mắt chỉ là màu trắng xóa cùng với hình ảnh của Trần Nghi Phàm, Vong Xuyên vốn không thể trả lời hay đáp trả Trần Du Liên.

"Ngươi vẫn nghe thấy ta đúng không? Chị của ta, Trần Nghi Phàm, vừa cứu ngươi vậy mà ngươi định nằm ở đây chờ chết à?"

"Trần... Nghi Phàm?" Trong màn trắng xóa trước mắt hắn bỗng có ánh tím, con ngươi như bảo thạch ấy xoáy sâu vào tâm trí hắn, một lần nữa khiến hắn thanh tỉnh.

"Đúng vậy. Là Trần Nghi Phàm."

"Trần Nghi Phàm, Trần Nghi Phàm, Trần Nghi Phàm... Hắc Phàm."

"Này, trước khi ngươi trở thành hộ sĩ của ta, chúng ta nên thành thật vói nhau chút. Được rồi, ta tên là Hắc Phàm, còn Trần Nghi Phàm là... là..."

Keng... Trên cổ của Vong Xuyên xuất hiện một sợi xích màu đỏ nối liền tới cánh cổng, cắm sâu vào màu đen đáng sợ kia. Đó là dấu hiệu của Huyết Thề.

Từ đằng xa, Pluto khẽ bồn chồn.

Đây là cảm giác gì?

"Tiểu thư này..."

"Hả?" Trần Du Liên bất ngờ.

"Giúp tôi đến chỗ đó có được không?"

Trần Du Liên: "..."

Vong Xuyên: "Tôi phải thực hiện nhiệm vụ đầu tiên."

Đi đón chủ nhân của tôi...

----------------- Bên trong cánh cổng ---------------

"Mẹ..."

"Mẹ ơi..."

Xung quanh chỉ toàn một màu đen, không có bất kỳ biến động gì ngoài người thiếu nữ nhắm chặt mắt nằm bất động giữa không gian đó.

Bỗng một đôi lam điệp xuất hiện giữa không gian mang màu lam hoàn toàn tách biệt với màn đêm xung quanh, nhịp nhàng từng vòng đôi lam điệp hướng tới Trần Nghi Phàm, tiếng cười hihi haha như trẻ con vang lên, vừa quỷ dị vừa thanh khiết lạ thường.

"Đứa trẻ đáng thương, tỉnh lại nào."

"Ưm..."

(...) (đây là một đoạn đối thoại nhỏ của hai tiểu lam (='.'=) mang ý nghĩa cao lắm nha.)

"Ồn!!" Bên cạnh Trần Nghi Phàm rốt cuộc cũng bị hai âm vang cãi nhau đó làm phát điên lên mà tỉnh dậy nhưng trước mắt cô hoàn toàn là màu đen, không thể nhìn thấy gì.

"Các ngươi là ai? Sao ta không thể thấy gì?" Trần Nghi Phàm dứt khoát hỏi, trước kia không tin thần tin quỷ bây giờ cũng vậy, chỉ có đề phòng hơn chút thôi.

"Không nhìn thấy gì?"

"..."

"Nhắm mắt lại." Một giọng nói lành lạnh vang bên tai Trần Nghi Phàm, trong vô thức, cô nhắm mắt lại.

"Mở mắt ra."

Một cơn gió mang hương cỏ dại lướt qua Trần Nghi Phàm, mở mắt ra thì cả một bầu trời non xanh nước biếc đập vào mắt cô. Cô đang đứng trên một đồng cỏ kéo dài mãi tận chân trời.

"Này là chuyện gì?"

Trần Nghi Phàm ngẩn người, ở đây ngoài mùi cỏ dại thì cô hoàn toàn không cảm nhận được mùi khác, kể cả mùi của bản thân.

Ta đang ở đâu thế này, lẽ nào bên dưới đất lại thông tới khu nghỉ dưỡng hoa hoa cỏ cỏ này sao?

Còn đứa nhỏ kia nữa... haiz. Ta thật sự muốn hỏi, làm như vậy ngươi cảm con mẹ nó động chưa? Ta đã cân nhắc rất kỹ mới đi tới bước này, máu của ta đừng để lãng phí như vậy nha, Vong Xuyên.

"Hihi..." Bên tai vang lên tiếng cười của trẻ con âm u, tràn đầy quỷ dị bức Trần Nghi Phàm nhìn ra xung quanh.

Trong đầu Trần Nghi Phàm sớm sởn gai ốc với tiếng cười này rồi chỉ là bên ngoài cố giữ hình tượng lạnh lùng. Chẳng lẽ cô không tin đến ma quỷ thì liền tìm cô mà chứng thực tồn tại.

"Há..." Tiếng cười ngày càng chói tai hơn, khung cảnh tươi đẹp xung quanh gần như u tối hơn.

Tiểu Liên, ta sai rồi mà. Tiết tháo là cái gì? Ta không cần a.

Bốp!

"Dừng lại, các người là đang làm gì? Dọa y sao?

Y?? Ta sao?

Rốt cuộc cũng nghe được tiếng người, Trần Nghi Phàm quay đầu về phía có giọng nói thì nhìn thấy ba thân ảnh đứng cách xa cô một chút, một là nam nhân, còn lại là hai hài tử. Cả ba đều ăn mặc kỳ lạ và chói mắt và thế nào nhỉ, vô cùng xinh đẹp.

"Ta đâu có dọa y, là chào mừng, chào mừng y."

"Đúng đúng, trước kia chẳng phải vị kia cũng rất thích cách chào mừng này sao?"

Hai hài tử, một nam một nữ, đều tóc dài một màu đen nhánh tết thành những bím tóc nhỏ, làn da trắng nõn, con ngươi màu lam đến xinh đẹp, đến u uất. Cả hai giống nhau đến kỳ lạ, đến cái nhíu mày cũng giống nhau, đều trang phục độc màu lam, thướt tha lại kiều diễm. Cười lên xinh đẹp bức người.

"Các người có mặt mũi một chút đi, y là nhân loại, nhân loại xấu xí có chịu được tiếng cười của quỷ hồn các người."

Đại ca à, cũng tự cho ngươi mặt mũi chút đi, gọi một tiếng nhân loại đã thập phần xem thường, lại còn tăng thêm đả kích, sợ người khác không biết ngươi khinh thường người bình thường đi.

Đối diện hai hài tử đó là một nam nhân hồng y, người này diện mạo như lưu ly, nhẹ nhàng tựa hồ trong suốt, đặc biệt là mái tóc một đầu trắng tinh như tuyết điểm thêm một đóa hoa màu đỏ nổi bật. Ánh mắt nhu tình ẩn ẩn nét lạnh vậy mà cử chỉ lại có chút thô lỗ mà đem đôi mắt như họa đó mà trừng hai tiểu hài tử.

Trần Nghi Phàm lại nhìn đến buồn phiền, từ khi cô đổi thân thể, đổi luôn cái thế giới quan xung quanh thì chưa gặp ai mà nhan sắc bình thường cả, đến nữ hầu trong dinh thự Trần Gia, tùy tiện kéo ra mấy người đều có tư sắc hơn cô. Trần Nghi Phàm kia sao có thể chịu nổi cái này?

Nhưng khoan, đợi... Quỷ hồn!!

Thiệt biết đãi ngộ, cô cư nhiên đem cái thân già hy sinh để thu phục một thằng nhóc, sau khi bị ném tới cái không gian này lại được đám quỷ hồn nhe răng chào mừng... Mẹ nó, cô tin đi!!!

Lại còn cách xưng hô kỳ lạ.

Y?? Cách nói này sao nghe có mùi cổ xưa đi.

Thấy Trần Nghi Phàm sắc mặt kỳ quái, hồng y mỹ nhân kia khẽ mỉm cười đưa tay vén lọn tóc trắng tinh đến sau lỗ tai, để lộ một cảnh kỳ dị, cuống hoa của đóa hoa đỏ sắc kia gắn liền với một đoạn thân leo. Trên thân leo lưa thưa vài chiếc lá màu xanh, đem thân leo cắm hẳn vào thái dương của hắn. Thân leo màu nâu đen tương phản với làn da cùng với mái tóc của hắn lại nhìn vô cùng hòa hợp, thập phần kiều mị. Khóe môi mỏng mỏng kéo lên đem lời nói cùng giọng điệu vô cùng quen thuộc đến tai Trần Nghi Phàm: "Nhân loại, ta đẹp không?"

"Con cẩu..." titan khổng lồ... Lời chưa nói hết Trần Nghi Phàm lập tức nuốt xuống vì nụ cười ngưng đọng trên khuôn mặt hồng y nam tử. "Ngươi chính là con ma thú đó? Vật trên tóc ngươi chính là thứ mà lão yêu già kia muốn? Ta còn tưởng ma hạch mà hắn nói là viên đá hình đóa hoa gì đi."

Đoạn đối thoại giữa ông anh trai đại nhân và tiểu cẩu Pluto dĩ nhiên được Trần Nghi Phàm thu vào tai, cô cũng không phải loại thiểu năng a.

"Ta đẹp không?" Như chưa nhận được câu trả lời vừa ý, Mạc Phỉ Hoa tiếp tục hỏi.

"Bộ dáng này dĩ nhiên xinh đẹp, ngươi chính là người đẹp nhất ta từng gặp qua." Dĩ nhiên trừ bỏ đi vị nam chủ Thượng Quan sáng chói hơn cả nhật nguyệt kia thì ngươi đẹp nhất a.

"Ngươi thô lỗ." Nữ hài kia đánh mắt sang Mạc Phỉ Hoa cảnh cáo. Ngay sau đó cùng nam hài bên cạnh hướng Trần Nghi Phàm làm một cái lễ.

Dáng điệu thướt tha, kiều mị kết hợp với thanh tĩnh, dứt khoát, trên đầu bọn họ mang các loại trang sức cổ xưa đính chuông bạc đinh đang theo động tác cúi đầu của họ.

"Ta là Mạc Hồ." Nữ hài mỉm cười, thế nhưng điệu bộ đáng yêu lại bị lấn át bởi tiếng cười chói tai của quỷ hồn khiến Trần Nghi Phàm ám ảnh không thôi.

"Ta là Mạc Điệp." Nam hài thẳng lưng chính diện nhìn Trần Nghi Phàm, trái ngược hoàn toàn với người bên cạnh.

Sau đó cả hai đồng loạt quay đầu trừng Mạc Phỉ Hoa đang đứng xem trò vui.

Mạc Phỉ Hoa không vui nhưng dường như không muốn trái lệnh, nhìn Trần Nghi Phàm rồi miễn cưỡng nhấc tay phong tình vạn chúng mà hành lễ. "Mạc Phỉ Hoa, nguyên lai ma thú Nhân Giác ra mắt ngươi, nhân loại."

Đại ca, mắt ngươi thiệt kém nha, sao lại hướng đống ** đằng kia mà hành đại lễ đi.

"Quay đầu." Mạc Hồ tức đến gào lên, lệ khí như muốn bay đến bóp chết Mạc Phỉ Hoa.

Đại mỹ nhân a, ngươi bình tĩnh.

"Thoát khỏi chỗ này bằng cách nào?"

Náo loạn một hồi, Trần Nghi Phàm nhận ra ba người này hoàn toàn không có ác ý, chỉ như vô tình kéo cô vào chỗ này còn mục tiêu thực sự của họ chính là thằng nhóc kia. Nhưng về vấn đề này cô không hề có ý định hỏi tới, đã là Hộ Sĩ uống máu cô thì phải có bản lĩnh giữ được cái mạng.

"Ngươi đợi, thằng nhóc kia sẽ mau chóng đến đón ngươi." Mạc Phỉ Hoa lười biếng nằm xuống bãi cỏ, hồng y màu đỏ tươi mềm mại rơi trên màu biếc của cỏ, mái tóc màu trắng đổ xuống để lộ bên thái dương, cảnh tượng này càng thêm yêu nghiệt.

"Ai? Vong? Vong Xuyên?" Trần Nghi Phàm ngạc nhiên không tự chủ bật ra tiếng cười.

Mạc Hồ, Mạc Điệp cũng ngồi thong dong trên bãi cỏ nghi hoặc nhìn Trần Nghi Phàm.

"Ngươi cười cái gì?"

Lớp trang điểm lúc sáng của Trần Nghi Phàm sớm bị cái gì đó rửa trôi sạch, bây giờ gương mặt hoàn toàn bình thường, có thể gọi là xấu xí không sai biệt lắm, mái tóc màu đỏ hung bên vai xơ rối, trừ bỏ con ngươi tựa hồ một màn sương lạnh lẽo bao trùm lấy người đối diện, lại ẩn ẩn mang theo uy áp, khóe môi cong cong còn lưu lại dư vị của nụ cười, nếu Trần Nghi Phàm là tuyệt sắc thì đây là cảnh kinh thiên động diễm. "Hắn? Nhất định là phải vào đây đón ta ra, còn có lựa chọn khác sao? Chỉ là ta không muốn ngồi đợi hắn tới cứu, vậy thì mất mặt lắm nha."

Hay đúng hơn ta không tin tưởng Vong Xuyên có cái khả năng lếch ra tới chỗ này.

Lúc đó ôm Vong Xuyên, rõ ràng là gân tay, gân chân hắn đã đứt hết. Dĩ nhiên là có cách phục hồi cho hắn nhưng không nhanh đến vậy. Nói là mệnh lệnh đầu tiên cho ngầu vậy thôi chứ là cái lý do cho hắn không tự tìm đường chết trước khi cô ra tới.

Hừm... Trâm ngâm một lúc, Trần Nghi Phàm nghiêng đầu hướng Mạc Phỉ Hoa hỏi: "Này, ta muốn cường đại, thế nào?"

Vừa hỏi xong chính Trần Nghi Phàm cũng tự cảm giác bản thân có chút... ngu!!

Mạc Phỉ Hoa bất giác cau mày bị dọa cho đờ người, cả hai hài tử kia cũng thất kinh mà trợn mắt nhìn cô.

Này, ta chỉ thuận miệng một chút mà hỏi thôi, có cần phải nhìn ta như thế không?

"Chỉ là muốn bảo vệ bản thân và..." mau mau tránh xa cái kiếp nữ phụ, pháo hôi, phản diện này đi, cũng phải có chuẩn bị khi các nam nữ chủ đánh tới cũng có đường mà chạy, còn phải giày vò đám người vừa gây thù với cô một phen. Bất chợt có một ý nghĩ... "Và còn bảo vệ thằng nhỏ kia."

Trần Nghi Phàm rũ mi nhanh chóng đem sự rung động mạnh mẽ trong mắt ba người mà thu vào mắt.

Quả nhiên. Vừa rồi khi nhắc tới Vong Xuyên, cả ba đều ánh mắt lay động không thôi, bây giờ cũng vậy. Thế nào nhỉ? Trong mắt đều là yêu thương, lo lắng, mừng rỡ, còn có bất đắc dĩ, quan hệ chắc chắn không bình thường.

Lời này nói ra hoàn toàn không đúng sự thật. Thời gian tiếp xúc giữa cô và Vong Xuyên với nhau cũng chỉ một tuần, lại còn nhiều lần ném cô đến choáng váng nhưng thời điểm hiện tại cô một thân một mình, không có khả năng bảo vệ bản thân, xung quanh thì kẻ thù trùng trùng nên không thể kén chọn.

Vong Xuyên... chọn ngươi là thêm một lá chắn trước đám nam nữ chủ trâu bò kia.

Mạc Hồ, Mạc Điệp nhanh chóng trao đổi ánh mắt rồi đồng loạt nhìn về Mạc Phỉ Hoa. Đáy mắt của Mạc Phỉ Hoa gợn sóng không ngừng, băn khoăn nhìn lại hai hài tử rồi nhìn tới Trần Nghi Phàm, bỗng hắn nhìn thấy điều gì đó, ánh mắt trầm xuống.

Nhân loại xấu xí, ngươi dám cả gan như vậy sao.

Con ngươi Mạc Phỉ Hoa khắc bóng dáng người thiếu nữ gương mặt bình thường kia, ánh mắt trầm như sương, mang nét ngây ngô, trong suốt như bảo thạch, làn môi khẽ mấp máy không lên tiếng tạo thành khẩu hình.

Hắn là của ta.

Dùng ra sao, cũng do Trần Nghi Phàm ta quyết định.

-------------------- D ---------------------

Cảm ơn đã ủng hộ mình nha * cúi đầu* ( ' ∀ ')ノ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net