Chap 18: Mộng cảnh (2) - Hoa nối hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hưm..."

Trần Nghi Phàm ôm đầu tỉnh dậy.

Mẹ nó, lần đầu tiên phải tự bức mình từ mộng cảnh tỉnh lại, cảm giác chân thật vô cùng.

Xung quanh vẫn một màn đêm không lối thoát, thế nhưng lần này, Trần Nghi Phàm có thể nhìn thấy năm ngón tay của cô. Đồng nghĩa cả người Trần Nghi Phàm đang phát sáng.

Cô đã có dị trạng.

Lần làm ăn buôn bán này, ta tuyệt có lời.

+
Mạc Phỉ Hoa cùng Trần Nghi Phàm so mắt một hồi, không ai chịu thua kém, mùi thuốc súng giương cung bạt kiếm bùng nổ trong không gian. Bên cạnh Mạc Hồ, Mạc Điệp dường như không quan tâm, hai hài tử nắm lấy tay nhau đang bàn bạc điều gì đó.

Cuối cùng Mạc Phỉ Hoa cũng chấp nhận rũ mi xuống, lầm bầm nói: "Dù sao cũng là bổn phận."

Bổn phận? Của Vong Xuyên?

Hừm, mà nãy giờ ta cứ thấy sai sai thế nào ấy?

"Được rồi, hai người mau nói cho y." Lần này, không chỉ là mấy đạo thiên lôi đâu.

Mạc Phỉ Hoa thầm thở dài.

"Ngươi họ gì?" Mạc Điệp bỗng chốc xuất hiện bên cạnh Trần Nghi Phàm, vươn người nắm lấy tay cô.

Trần Nghi Phàm nghĩ nghĩ một chút, đáp: "Hắc a."

"Hắc Tiểu Thư, hiện tại trong cơ thể ngươi khá hỗn loạn, đầu tiên ngươi đã trúng độc."

Thảo nê mã ngươi Trần Du Liên.

Nghe xong trong đầu Trần Nghi Phàm thô bỉ bật ra câu thảo nê mã đối với Trần Du Liên. Ngay sau đó là khóc thầm cho thân phận nữ phụ của bản thân.

Nữ chủ dĩ nhiên là có cái quyền đó mà...

"Độc này không thể giải."

"W..." Ta không nên chửi tục trước mặt hài tử phải không?

"Đây là độc của Thượng Quan Gia, là được lấy từ Thiên Ma nên chỉ cần tích đủ một liều lượng nhất định thì mạng ngươi cả thiên cũng không thèm giữ."

"Thiên Ma? Thiên Ma là cái chó má gì? Mạc Hồ ngươi nói dễ hiểu chút được không?"

Trần Nghi Phàm nghe đến loạn lên thì bàn tay truyền lên một cái siết nhẹ, Mạc Điệp ngước mặt lên nghiêm khắc nói: "Nữ hài tử, không được thô lỗ như vậy."

Cảm giác như bản thân vừa được dạy dỗ.

"Còn nữa, trên người ngươi có một cái nguyền, nguyền này thuộc về Trần Gia."

Cái hệ thống gia tộc lệch lạc, tha cho ta...

"Đến độ tuổi thích hơp, từ một bộ phận trên cơ thể ngươi sẽ mọc ra một đóa hoa, là sinh hay là tử là do ngươi quyết định. Nghe kỹ lời của ta, thời khắc đó phải có người ở bên cạnh ép đóa hoa đó vào cơ thể ngươi một lần nữa, nếu bị kẻ khác cắt đi thì dù là sinh hay tử thì mạng ngươi cũng bị ném."

"Ồ... Hay là Mạc Hồ này, ngươi chia sẻ cho ta cách nào để chết nhanh gọn lẹ cho tiện đi."

Đù má, đường nào cũng chết.

Ta lần đầu tiên hỏi thăm đến ngươi, tác giả của cái đống hỗn độn này, nói ta nghe cơ duyên nào để ngươi viết ra cái tác phẩm chó má này. Ta tình nguyện dùng cả mười tám đời dòng họ đập nát cái cơ duyên đấy.

"Ta chỉ có thể nói cho ngươi như vậy, về sau ngươi tự khắc hiểu." Mạc Hồ nói xong liền lui ra như đã hoàn thành nhiệm vụ.

Đồng thời một cỗ nóng lạnh truyền lên, Mạc Điệp thả tay Trần Nghi Phàm ra, ngước đầu chân thành xoa lấy bàn tay cô: "Đây là tử khí, chỉ có ở cái không gian này. Nuôi nó."

Trần Nghi Phàm giật mình giơ tay phải lên vừa kịp nhìn thấy một luồng khí màu đen như con cự xà chui vào lòng bàn tay cô.

Tử khí? Nghe đã biết không phải thứ tốt lành gì.

"Tử khí so với Thiên Ma không khác biệt lắm, nó sẽ từ từ ăn mòn độc trong người ngươi. Nhưng nếu ngươi mất kiểm soát thì mạng ngươi..."

"Ném cả nhà ngươi, thứ nguy hiểm như vậy cư nhiên thả vào người ta. Thứ hoa quái dị kia cùng độc chưa đủ nữa hả?" Sắc mặt Trần Nghi Phàm không thể tin được.

Ta sai rồi được chưa, không nên cùng các ngươi bàn chuyện cường đại a.

Mạc Điệp cũng lười giải thích lui tới chỗ Mạc Hồ, ánh mắt kiểu: Ngươi thật giống Mạc Phỉ Hoa.

Mạc Phỉ Hoa cũng bước tới, Trần Nghi Phàm không nhịn được lùi xuống một bước: "Ngươi định làm cái gì?"

"Ta ghét ngươi, nhân loại xấu xí."

Vậy ta thích ngươi, được chưa đại ca!

Không để Trần Nghi Phàm phản bác, ngón tay thon dài của Mạc Phỉ Hoa vươn lên nhanh như chớp nắm lấy chiếc cà vạt trên đồng phục Trần Nghi Phàm kéo cô đến trước mặt hắn, tay còn lại đỡ lấy đầu cô.

Trần Nghi Phàm hoàn toàn không có khả năng chống lại, chỉ thấy làn môi màu anh đào kia tiến sát gần và điểm nhẹ một cái trên khóe mắt cô rồi nhanh chóng đẩy ra.

Mẹ nó, mẹ nó, thân già bị cưỡng gian.

Ở cự ly này, khuôn mặt thiên giáng kia làm Trần Nghi Phàm thật hít thở không thông.

"Ta đã trồng lên mi mắt ngươi đóa hoa của ta, nó sẽ nở vào ngày trăng tròn, nuốt lấy nó linh lực của ngươi sẽ gia tăng."

Lại hoa? Các ngươi còn chủ đề nào khác nữa không?

"Còn bây giờ..." Mạc Phỉ Hoa vươn tay ngắt đóa hoa đỏ tươi trên tóc hắn nhét vào miệng Trần Nghi Phàm, vừa ngắt một đóa, đóa tiếp theo lại xuất hiện. Mạc Phỉ Hoa cũng liên tiếp ngắt rồi lại nhét vào miệng Trần Nghi Phàm, "Nuốt hết cho ta, bộ dạng ngươi bây giờ thật khó coi."

Cho đến khi đóa thứ chín Mạc Phỉ Hoa mới buông Trần Nghi Phàm ra, mạnh tay đẩy cô ngã xuống cỏ.

Này, ngươi muốn cho ta ăn rau của ngươi thì cứ nói nhỏ với ta, đem ngắt xuống rồi ra ngoài ta nấu thành canh ăn có thanh cao hơn không? Cư nhiên thô bạo nhét như vậy, ta dù sao cũng là nữ tử nha.

Trần Nghi Phàm nằm trên cỏ, miễn cưỡng nuốt một ít vào liền muốn ói ra.

Đù má, đù má.

Chỗ hoa đó vừa đi đến đâu như vừa cào xé đến đó, từ cuống họng đến thực quản đều ngứa, đều đau không chịu được. Vừa tới dạ dày cả tứ chi bị co rút không ngừng như rút xương ra lắp cái mới vào.

Cả người nóng lên, thở một cái liền đau đến chết đi sống lại, vừa mở miệng cả đống hoa tràn vào. Trần Nghi Phàm bật dậy tựa hồ như muốn phun ra.

"Nhổ đi, nếu không muốn cường đại." Mạc Phỉ Hoa bên cạnh lạnh lùng liếc sang.

Ta đã nói là ta sai rồi, ta ngàn vạn lần không nên cùng các ngươi bàn chuyện cường đại a.

Trần Nghi Phàm lệ rơi đầy mặt, đưa hai tay nhấn đống hoa vào kiên định nuốt xuống.

Ngứa!!!

Con ngươi Trần Nghi Phàm trợn to lên, từng bộ phận, từng tế bào đều như gào lên chữ ngứa. Hô hấp gần như không thể kiểm soát, vừa mở miệng hít một ngụm không khí liền tăng thêm đau đớn, thần trí bắt đầu mơ hồ, cô vươn tay lên cào một đường trên cổ, một cảm giác thoải mái, khoái cảm chiếm lấy đầu óc.

Mạc Phỉ Hoa trợn mắt một màn, lập tức vứt bỏ hình tượng cao lãnh mà nhảy tới nắm lấy hai chân Trần Nghi Phàm, hắn gào lên: "Đến, giữ lấy tay chân, tránh cào rách người."

Mạc Hồ, Mạc Điệp vội vàng chạy đến giữ lấy hai tay Trần Nghi Phàm.

"Sao lại thế này?"  Mạc Phỉ Hoa mơ hồ nhìn tình trạng của Trần Nghi Phàm, tay chân kịch liệt giãy dụa như hận không thể đem lớp da kia mà cào rách ra đem từng bộ phận gãi cho thỏa mãn.

"Hoa của ngươi." Mạc Hồ, Mạc Điệp đồng loạt gào lên. Sao lại có thể sinh ra loại hài tử này đi?

Một lúc sau, Trần Nghi Phàm cũng không quấy nữa mà trực tiếp hôn mê.

Rốt cuộc Mạc Phỉ Hoa cũng xanh mặt, phản ứng vượt qua dự đoán của hắn.

"Này là sao, Phỉ Hoa. Hiện tại là đang trong mộng cảnh của y mà y lại có thể hôn mê đi. Hoa của ngươi nguy hiểm đến vậy à?"

"Người cũng đừng hỏi ta a, đóa hoa trên thái dương ta là do tên họ Khúc kia trồng lên để giữ mạng cho ta. Tác dụng của nó sao ta biết được." Mạc Phỉ Hoa vô tội nói.

"Không biết tác dụng? Vậy mà ngươi dám cho người bình thường ngay cả nguyên căn, linh lực đáng vứt kia mà cho y ăn sao? Ngươi đùa ta?"

"Đúng vậy... ngươi đùa ta phải không... rau của ngươi có vấn đề mà dám cho ta ăn?" Trần Nghi Phàm như đội mồ bật dậy túm lấy tóc của Mạc Phỉ Hoa mà giật.

"Đù má ngươi mau buông bảo bối của ta ra, không phải đang chạy nhảy rất vui sao?"

Tiểu thư...

"Hả?" Đang nháo một hồi thì bỗng có tiếng gọi vang vọng như có như không khiến bốn người đờ ra nhìn xung quanh.

Tiểu thư... Cô ở đâu?

Ồ, tới được đây à? Chắc bộ dạng hiện tại cũng khó coi lắm.

"Hắc Tiểu Thư." Mạc Hồ nắm lấy tay của Trần Nghi Phàm kéo xuống, mỉm cười đầy dịu dàng nói: "Đến lúc đi rồi, muốn thoát ra khỏi chỗ này, ngươi phải tự đánh bản thân cho đến khi tỉnh, nhớ chưa?"

Sự dịu dàng, ấm áp như chưa từng trải qua, Trần Nghi Phàm ngoan ngoãn gật đầu.

"Này, ngươi cùng mẹ ngươi... có việc gì không?"

A, việc sao?

Không đợi Trần Nghi Phàm trả lời, Mạc Hồ ôn nhu vút lấy khuôn mặt cô, từ từ đặt một nụ hôn trên trán.

Trần Nghi Phàm vô thức nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, khung cảnh trước mắt lại thay đổi, cả bầu trời nhuốm màu đỏ máu, xung quanh là cảnh hoang tàn, đổ nát của một tòa nhà phải không?

Làm ơn, làm ơn cho ta về đi mà.

Trần Nghi Phàm phiền muộn gần chết, nhớ ra lời nói của Mạc Hồ mạnh tay tát bản thân một cái, đau muốn khóc nhưng khung cảnh trước mắt vẫn không thay đổi.

Lừa người, lừa người mà.

"A... a..." Đột nhiên dưới chân phát ra tiếng kêu kinh dị, Trần Nghi Phàm cúi đầu xuống thì nhìn thấy một côn nhân, tứ chi bị chặt đứt đang bò trên mặt đất.

Lâu lắm rồi mới nhìn thấy cảnh tượng thú vị như thế này. Đến đến đến, cho ta xem kỹ một chút.

Ngồi xuống trước, Trần Nghi Phàm cúi thấp nhìn côn nhân.

Mắt bị móc, lưỡi bị rút máu chảy không ngừng trong vòm họng, tứ chi vừa bị cắt, à không, dấu vết này là bị người kéo đứt ra, không dứt khoát còn lưu lại xương vai, xương đùi và da khiến đau đớn kéo dài. Thiệt là thảm a.

Mà khoan, cái gương mặt đầy máu này rất thanh tú nha, nếu còn con ngươi hẳn là rất xinh đẹp. Chậc, chậc, cái gương mặt này hình như là hơi quen đi, tương tự như... Vong Xuyên?!

Trần Nghi Phàm kinh hãi vì suy nghĩ của bản thân, vội vã nhìn thêm vài cái nữa rồi chắc chắn khẳng định đây là Vong Xuyên.

Gì thế này, rõ ràng ngoài kia cũng đầy đủ lắm mà.

"Muốn sống không?"

Ơ, ai nói... Đù má, đù má.

Một bàn tay cầm một cái đầu người xuyên qua người Trần Nghi Phàm mà hướng tới gần miệng Vong Xuyên.

Như tìm được cái phao cứu mạng, Vong Xuyên ngay lập tức há cái miệng trống rỗng đầy máu gặm lấy bên má của cái đầu.

"Này, ngươi nhả ra." Trần Nghi Phàm kinh dị vươn tay ra thì cảnh trước mắt lại biến mất thay vào đó là một bóng người tựa như Mạc Phỉ Hoa nhưng bạch y loanh lỗ vết máu, cả mái tóc trắng tuyết nhuộm đỏ kéo dài dưới đất, làn da tái nhợt, móng tay sắc nhọn màu tím than, xung quanh toát ra lệ khí đáng sợ, con ngươi trắng dã nhìn về phía trước.

Có chuyện gì xảy ra vậy? Mạc Hồ, Mạc Điệp, Mạc Phỉ Hoa các ngươi đâu rồi, ùa ra giải thích giùm ta một cái, thần kinh của ta không chịu được nữa đâu.

"Hắn tên Mạc Chi Huyễn..."

Ngay dưới tầm mắt của người bạch y kia xuất hiện hai lam y, một hồng y nhìn qua quen thuộc nhưng lại khác nhau hoàn toàn. Hai lam y không phải là tiểu hài tử mà là hai thân ảnh trưởng thành đứng sát vào nhau, dưới chân người thiếu phụ là một hồng y hài tử, khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Phỉ Hoa thu nhỏ, bàn tay nhỏ bé níu lấy ống tay lam y của thiếu phụ.

Lẽ nào là ba người họ Mạc kia, sao lại có chút khác biệt đi.

"Hắc Tiểu Thư, sau này y... y giao cho ngươi..." Thiếu phụ kia mỉm cười dịu dàng nhìn thân ảnh bạch y như hung thần kia, không đành lòng cúi đầu lau đi mi mắt, tay siết lấy ống tay trượng phu mình bên cạnh, tay còn lại nhu nhu xoa đầu hài tử kia.

Nam nhân kia hay đúng hơn là Mạc Điệp nhẹ nhàng an ủi Mạc Hồ, mắt cũng chỉ nhìn về bạch y, từ từ nói: "Hắn là hài tử của ta cùng Hồ Nhi, là đệ đệ của Phỉ Hoa. Năm đó Mạc Gia của ta chọc phải nhân vật lợi hại nên chịu nạn diệt vong... Chi Huyễn, cũng chỉ là hài tử, liền bị người đó lợi dụng đích thân sát cả tộc."

Là cảnh tượng khi nãy, là Vong Xuyên!!

Trần Nghi Phàm không nhịn được nhìn bạch y kia mà cảm thán, giết cả gia đình mà lại bình an sống tới giờ này mà không dằn vặt gì. Hay là quên hết rồi?

Ngay khi tầm mắt Trần Nghi Phàm rơi lên bạch y, lệ khí xung quanh hắn bỗng tăng lên, con ngươi màu trắng dã hằn lên tia máu, móng tay chốc chốc dài ra bị hắn mạnh mẽ vút lên một đường đem đầu của Mạc Hồ, Mạc Điệp cắt xuống. Máu tươi phun ra tạo vòng cung đẹp mắt, Mạc Hồ dùng sức ném tiểu Mạc Phỉ Hoa bên cạnh ra xa rồi tâm tâm niệm niệm nắm lấy tay Mạc Điệp ngã xuống. Như cảm thấy chưa đủ, bạch y mất kiểm soát nhảy lên di hài của phụ mẫu mình mà cắn xé mang ruột gan, máu thịt cả hai lôi ra ngoài.

Người đời có câu lóc xương trả cha, lóc thịt trả mẹ đã là đại nghịch bất hiếu nay lại tàn nhẫn tàn sát phụ mẫu của mình, dùng máu thịt của họ nuốt vào người, ngươi lúc này không còn tỉnh táo phải không, Mạc Chi Huyễn?

Trần Nghi Phàm lạnh tâm nhìn màn này, cô biết vốn không thể can thiệp bởi cái này dạng như một khối ký ức đi, cũng bởi vì Mạc Hồ và Mạc Điệp đã là quỷ hồn.

Đù má, đùa với ta à. Vừa thu được tấm chắn cũng vừa nhận ra hắn là một hung thần thiên địa bất dung đi ăn thịt phụ mẫu của hắn. Đem hắn về có khi nào lên cơn rồi ăn luôn ta???

"Ta may mắn không chết nhưng lại bị hóa thành ma thú, đem y vào không gian này ngủ vĩnh viễn nhưng qua mấy ngàn năm lại bị nhân loại kia đánh thức mang hắn qua thế giới đó. Nhân loại đó lại tham lam thứ trên đầu ta mấy lần muôn đem y ra làm điều kiện, dù không hại đến tính mạng y nhưng ta lại sợ y bùng phát như thế này." Mạc Phỉ Hoa nằm trên đất ánh mắt trơ ra nhìn cảnh huyết nhục nhưng vẫn không sợ hãi, vốn không phải là phản ứng của tiểu hài tử.

Trần Nghi Phàm phút chốc mờ mịt, đóa hoa trên đầu hắn không phải cứ ngắt đi là mọc lại à, cho đi một cái rồi giành lại em trai chẳng phải nhanh hơn khi day dưa như vậy với lão yêu già kia sao.

"Ta ghét tên lông vàng kia, đánh không lại ta liền dùng cách này, dù ta có mọc hoa đầy đầu thì ngay cả cọng rễ y cũng đừng hòng có được."

Đại ca, giờ phút này ngươi cũng nói được mấy lời này à.

"Giao cho ngươi, cầu ngươi bảo vệ y thật tốt."

Mắt thấy bạch y kia quấy xong đống thi thể liền nhào tới Mạc Phỉ Hoa, Trần Nghi Phàm cuối cùng không nhịn được nữa mà lao tới. Bên tai bỗng dưng nghe thấy tiếng gào khóc của ai đó và: "Nói với y, đó không phải lỗi của y, chúng ta đều tha thứ cho y."

Hai cái đầu cùng bốn con ngươi trợn trừng nhìn Trần Nghi Phàm, đôi mắt xinh đẹp của Mạc Phỉ Hoa cũng thanh tĩnh nhìn cô xem cả năm ngón tay của bạch y cắm vào thái dương hắn như không.

Trần Nghi Phàm ngừng động tác, vừa nãy chút nữa là chạm vào rồi.

Cư nhiên không thể khống chế hành động của bản thân, ta bị đám rau của Mạc Phỉ Hoa ảnh hưởng rồi.

Bạch y kia sau khi hạ sát Mạc Phỉ Hoa cuối cùng cũng dừng lại, tròng đen vừa rơi xuống đờ đẫn nhìn xung quanh rồi nhìn lại tay mình đầy máu không tự chủ mà lau vào bạch y, lau mãi nhưng vẫn không lau được máu. Hắn bỗng dừng lại giơ hai bàn tay đầy máu ra che đi mắt rồi "a" một tiếng rụt hai tay lại dáo dát nhìn xung quanh một lần nữa.

Không hiểu sao Trần Nghi Phàm lại cảm thấy sót thương vô cùng, hành động của hắn tựa như hài tử chơi đùa nhưng lại thê lương thế kia.

Bạch y như chưa thấy được điều mong muốn, tiếp tục lấy hai tay che mắt rồi rụt lại vừa vặn nhìn xuống thi thể của Mạc Phỉ Hoa, mạnh mẽ đem giọng nói trong như phong linh vang lên trong không gian chết chóc: "Ca ca... chơi..."

Trần Nghi Phàm quyết tâm, tay nắm thành quyền liều mạng vung lên mặt.

Bốp! Tự bức mình tỉnh!!!

+

Không, sai rồi, lần buôn bán này, ta con mẹ nó lỗ!!!

------------- D -------------

Ta lỡ tay ngược chết tiểu Vong rồi
( ╥ω╥ )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net