Chap 19: Vĩnh viễn không đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ca ca..."

"Đệ lại lăn lộn ở cái xó nào vậy hả, sao hai tay lại đầy máu thế này?"

"Mẫu thân không thích nhìn thấy máu đâu nên... Này, này sao lại đi lau lên bạch y của đệ, muốn cho phụ thân thấy luôn à. Chậc, sao ta lại có đệ đệ ngốc thế này, lại đây, lau vào hồng y của ta, mẫu thân và phụ thân không phát hiện đâu."

...

"A..."

"Đệ làm cái gì vậy, dám hù dọa của cả ca ca sao? Nhưng đệ nghĩ chỉ cần che mắt lại là ta không nhìn thấy đệ à, đồ ngốc tử."

...

"Ca ca... bên đó có người..."

"Huyễn, mau lại đây, vào phòng, ta đi tìm mẫu thân."

...

"Huyễn, đệ ở đâu?"

"Chi Huyễn, con đâu rồi?"

"Viện tử của Chi Huyễn và con bị phá nát rồi... đệ đệ lại không thấy đâu nữa... Hu!!"

...

"Muốn sống không?"

"Nhưng ngươi sẽ phải vạn kiếp bất phục..."

...

"Huyễn... đệ, đệ làm gì vậy? Sao đệ lại có thể..."

"Huyễn... tha cho ta, làm ơn tha cho ca ca... Mạc Chi Huyễn!!!"

+

Trần Nghi Phàm đứng trong bóng tối từ từ tiêu hóa lượng thông tin vừa nhận, bố cục hiện tại hơi rối và cô cũng phải cân nhắc thật kỹ lưỡng thằng nhóc Vong Xuyên này. Mạc Phỉ Hoa từng nói hắn có thể phát điên bất cứ lúc nào đồng thời khi phát điên thì không phân biệt bạn thù, ngay cả phụ mẫu và anh trai hắn cũng bị hắn sát chết, liệu có thể sát luôn cô không, hay là vì cô đã gây ấn tượng với hắn như vậy lại còn là chủ nhân của hắn nên có thể chừa cô lại?

Đù má, ta nằm mơ đi tên hung thần kia mới chừa ta lại!!! Cái ta muốn là một con cừu non ngây thơ chứ không phải là một con chó có tiền án cắn người như vậy. Đành vậy...

Bây giờ... Ta phải tìm thằng nhóc đó bằng cách nào đây??

Trần Nghi Phàm vô lực nhìn xung quanh, đâu đâu cũng tối như mực rồi một ý nghĩ khiến cô rùng mình.

Khoan đã, có điều gì đó không đúng đi. Cái đóa hoa trên đầu Mạc Phỉ Hoa chẳng phải chính là thứ mà Lãnh Khuynh Dao, nữ chủ khuynh thành kia có được dễ dàng trong nguyên tác đó sao?? Thế mà bây giờ có tận cả đống nằm trong bụng cô với cả thứ được trồng lên mắt cô đều là đồ của nữ chủ dùng để tăng sức mạnh đó!!

Tại sao ta lại nuốt được cái thứ này? Đù má đi giành đồ của Lãnh Khuynh Dao, hậu quả có thể tưởng tượng được đi.

"Mẹ nó, Vong Xuyên, ngươi chết ở đâu rồi?"

Keng...

Từ cổ tay Trần Nghi Phàm xuất hiện một sợi xích màu đỏ cắm thẳng vào da thịt cô nối với một thứ gì đó trong màn đêm. Trần Nghi Phàm vòng tay nắm lấy sợi xích giật thử, hình như là thứ gì đó rất nặng.

Ta thật nhớ cái thế giới trước kia của ta, haizz.

Thở dài một hơi, cô lần theo sợi xích tiến về phía trước.

Rất nhanh sau đó cô nhìn thấy một dáng người quỳ trên mặt đất, mái tóc màu trắng tuyết đổ xuống không gian tối đen vô cùng nổi bật và chói mắt, sợi xích màu đỏ trên tay Trần Nghi Phàm nối thẳng tới người đó.

Mái tóc màu trắng...

Mạc Phỉ Hoa?? Hình như không phải...

Trần Nghi Phàm lùi ra sau, dùng sức nắm lấy sợi xích mà giật tới, người đó bị kéo giật ngã trên mặt đất, hướng mắt lên là một đôi mắt vô hồn nhưng nước mắt cứ không ngừng rơi xuống. Khi nhìn rõ Trần Nghi Phàm thì giật mình, như chột dạ, như sợ hãi đưa hai tay lên che mắt lại, móng tay rất dài, màu tím than không cẩn thận cào lên trên mặt một vài đường. Máu từ trên mặt hòa vào cùng nước mắt thắm đẫm trên gương mặt kia khiến Trần Nghi Phàm không nhịn được mà thở dài.

Sao lại thê thảm thế này.

Là thằng nhóc này, ừm, ta nhìn lầm sao, hình như người hắn dài ra, hay đúng hơn đây là một cơ thể trưởng thành.

"Này... ngươi tên gì?" Trần Nghi Phàm nghĩ một chút liền mở miệng hỏi.

"..."

Keng...

Không để cho hắn che mặt lại được nữa, Trần Nghi Phàm nắm lấy sợi xích giật lên, cô từ trên cao nhìn xuống, con ngươi màu sương bao trọn lấy người đang nằm bất lực phía dưới. "Ngươi tên gì?"

"Mạc... Chi..."

"Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi tên gì?"

Trần Nghi Phàm không kiên nhẫn được nữa, đạp một chân lên vai hắn kéo chặt sợi xích cho gương mặt hắn nhìn lên, cho con ngươi vô hồn đó nhìn thẳng vào cô.

Rất lâu sau, đôi mắt đó mới phản chiếu lại hình bóng của Trần Nghi Phàm, hắn trả lời: "Vong Xuyên."

"Ngươi là gì?"

"Là Hộ Sĩ Huyết Thề của tiểu thư Hắc Phàm, đã buông bỏ thân phận cũ thề nguyện mãi mãi trung thành, bảo vệ tiểu thư Hắc Phàm. Cả một đời không thay đổi, không xa, không rời." Tiêu cự trở lại, Vong Xuyên từ từ nâng chân Trần Nghi Phàm trên vai hắn xuống, quỳ lên một chân, trịnh trọng nâng tay cô, hôn nhẹ lên lòng bàn tay, ánh mắt ngước lên sáng rực rỡ, tất cả đều là sự kiên định.

Từ lòng bàn tay Trần Nghi Phàm nở ra một hoa văn màu lam xinh đẹp, đây chính là bản hợp đồng Huyết Thề, tất cả đã hoàn tất.

"Đứng lên đi, ngươi... tỉnh?" Nhìn nhìn cái thứ trong lòng bàn tay, hình như là rất đẹp, còn đẹp hơn mấy cái "tha thu" bên thế giới kia.

Vong Xuyên cơ hồ vẫn còn nhớ điều gì đó, cơ mặt cố gắng kéo lên một nụ cười gật gật đầu.

Đù má cao hơn cả ta!! Nhưng ta nhớ không lầm là gan tay chân đứt hết rồi mà sao giờ lại bình thường đi.

Vong Xuyên đứng lên cao hơn cả Trần Nghi Phàm một cái đầu, dáng người cao gầy đầy thanh thoát, độ tuổi chừng hai mươi, gương mặt đáng yêu trước kia lại phát triển thành mỹ nhân xinh đẹp như Mạc Phỉ Hoa nhưng lại mang nét ngây ngô có chút đờ đẫn khiến người khác yêu thích không thôi.

"Bộ dạng này, liệu... Đù má." Theo thói quen nhìn từ trên xuống, Trần Nghi Phàm trợn mắt nhìn xuống phát hiện một cảnh xuân tươi thắm.

"Mẹ nó, ngươi quay lưng lại."

Vong Xuyên mờ mịt nhìn Trần Nghi Phàm nhưng không dám cãi lại, từ từ quay lưng.

"Cầm lấy, che lại." May mắn đồng phục cái trường này lại dư thừa cái áo khoác, Trần Nghi Phàm đi vòng tới đằng trước Vong Xuyên, lấy áo khoác trùm lấy ngang hông hắn.

Nhìn xuống theo hướng tay của Trần Nghi Phàm, cuối cùng mới phát hiện đồ trên người mình bị rách hết, từ vành tai cho đến khuôn mặt Vong Xuyên đều đỏ bừng, hắn luống cuống giữ lấy chiếc áo khoác, hướng Trần Nghi Phàm không dám nhìn thẳng.

"Sao lại thế này? Mấy lần trước dù chọc tiểu Vong kia đến đỏ tai đỏ mặt, bừng bừng tức giận đều phản ứng rất dữ dội mà giờ lại e ấp như nàng dâu nhỏ thế này." Nhìn Vong Xuyên đỏ mặt đến đáng yêu, Trần Nghi Phàm không nhịn được trêu chọc hắn.

"Tiểu thư, đừng trêu ta." Giọng cũng lí nhí ngượng ngùng mà thốt ra, vô cùng đáng yêu.

"Được rồi, không trêu nữa, ha ha."

Đứa nhỏ này sao lại đáng yêu đến thế nha.

"Hừm, bộ dạng này hiện tại không ổn, nhất là mái tóc với móng tay ngươi, thu lại được không?"

"Ân... tiểu thư."

"Hả?"

"Phiền... phiền người, giữ giùm ta chiếc áo khoác." Vong Xuyên cúi đầu, vành tai không thể đỏ hơn được nữa.

"Giữ cái này hả?" Trần Nghi Phàm đưa tay vòng qua người hắn giữ lấy chiếc áo khoác, làn da hắn vô cùng mịn màng, trắng trẻo, tiếp xúc da thịt, một cảm giác mát lạnh truyền thẳng từ tay cô.

"Phiền người." Nói rồi Vong Xuyên đưa tay nắm lấy mái tóc dùng móng tay cắt ngắn đi, từ vết cắt màu tím than lan lên cho đến hết đầu. Màu móng tay cũng từ từ trở về bình thường.

Trần Nghi Phàm đứng sát người hắn, dung mạo xinh đẹp nhưng không bức người như Mạc Phỉ Hoa, có cái gì đó rất nhẹ nhàng, ngây thơ, đáng yêu. Làn da trắng nõn, xương quai xanh vô cùng hấp dẫn người khác, cơ ngực rắn chắc mạnh mẽ vang lên từng hồi tiếng tim đập.

Mẹ nó, ngươi là nam nhân phải không? Sao lại đẹp đến như vậy, hu hu.

Dưới ánh mắt đầy trần trụi của Trần Nghi Phàm, khuôn mặt Vong Xuyên một lần nữa ửng đỏ, cúi người nhanh chóng chộp lấy cái áo khoác. Về phần Trần Nghi Phàm bên kia cố gắng cột thành nút thắt cố định áo khoác trên người Vong Xuyên.

"Tiểu thư..."

"Chuyện gì?"

"Lúc nãy trong lúc tìm người thì ta phát hiện thứ này... Có nên đem theo không?" Vong Xuyên quay đầu nắm một thứ gì đó xách lên, nhưng Trần Nghi Phàm không thể thấy được đó là thứ gì.

"Đó là thứ gì?"

"Là một hài tử chừng 10 tuổi."

Trong cái không gian này sao lại lạc một hài tử, lỡ may hài tử này giống Vong Xuyên, là một cái nguy hiểm nào đó đang ngủ đông ở đây thì sao?

Nghĩ tới là rùng mình, Trần Nghi Phàm phất tay, dứt khoát nói: "Vứt lại."

"Tiểu thư... hắn hình như đã bị mất tu vi, hơi thở suy yếu gần như sắp chết, làm vậy có... nên không?" Vong Xuyên ngập ngừng nói, không dám cãi lại, chỉ như thuyết phục.

Dưới đôi mắt dường như long lanh ủy khuất kia, Trần Nghi Phàm hắc tuyến đầy đầu, đem cái khung cảnh máu tươi nhuộm đó so sánh với lúc này, thật không biết nói gì hơn đành gật đầu, thôi vậy, cứ xem như làm việc tốt đi.

"Được được, xách hắn theo."

"Ân." Trong bóng đêm, đôi mắt Vong Xuyên sáng lên, mỉm cười vui vẻ dang hai tay ôm lấy Trần Nghi Phàm, khẽ nói: "Tiểu thư, đắc tội." Rồi nghiêng người đem cô cùng cái thứ hắn cầm trên tay ngã xuống cái bề mặt dưới chân.

+

"Vậy, nữ nhân ngốc, cuối tuần tham dự vũ hội cùng ta không?" Thượng Quan Thành Duật vẫn yêu thích không buông tay Trần Du Liên, nhiều lần đem cô ôm vào lòng mặc dù bị cự tuyệt.

Biểu hiện lúc nhảy vào kết giới khi nãy tựa như thiên thần giáng thế, đáng yêu, trong trắng, lại thập phần lương thiện khiến người khác yêu thích nha.

"Ngươi buông ta ra, tên biến thái, ai đi cùng ngươi?" Khi cô đưa thằng nhóc kia vào cánh cổng liền bị cả đám nhào tới lôi ra hỏi thăm đủ kiểu, phiền muốn chết nhưng Trần Du Liên nhận ra, hình như cô đối với đám nam nhân đều thập phần quan trọng.

Trần Nhuận Bạc âm trầm nhìn vào cánh cổng, không thể đoán đang nghĩ cái gì.

Dị Tồn lặng lẽ nhìn Thượng Quan Thành Duật và Trần Du Liên một chỗ, trong lòng nao nao như sóng ngầm mãnh liệt. Họ... nhìn hòa hợp nhỉ?

"Tiểu Lam Lam, nếu bọn chúng trở lại..."

"Liền bắt." Lãnh Thanh Lam hiểu ý trả lời.

"Thật là ngoan, đúng là Tiểu Lam Lam của ta. Tối nay ta..."

"Câm miệng!!"

"Hiệu trưởng, đội trưởng, thiệt ân ái a." Dị Tồn hiếm khi lộ bản chất, không nương tình nhắc nhở.

(Đm mắt cẩu F.A rồi, tiểu Tồn về đây, ta thương a. (´• ω •')

Vù... Tiếng động tựa cơn gió ngang qua, chớp mắt đã thấy thứ gì đó từ cánh cổng màu đen dưới đất nhảy ra, Vong Xuyên nhanh chóng vứt thứ trên tay mà ôm lấy Trần Nghi Phàm.

Cả đám người chưa kịp hoàn hồn thì Trần Nghi Phàm vung tay, ra lệnh: "Cướp."

Vong Xuyên cẩn thận đặt Trần Nghi Phàm xuống, dùng tốc độ sét đánh mà lao tới Pluto đang đứng gần nhất, trái ngược với sự bất ngờ, hắn một bộ dạng gần lõa thể, đứng nghiêm chỉnh, cúi đầu đầy trang trọng: "Xin lỗi vị ca ca này, có thể cho ta mượn áo choàng được không?"

Lòng bàn chân Trần Nghi Phàm trượt một cái.

Kêu ngươi đi cướp, ngươi lại thành thành thật thật đi mượn. Không được, phải dạy lại, hài tử như này rất dễ bị người khác dụ đi.

Trong lúc ngỡ ngàng, Pluto không thể làm gì khác ngoài mang chiếc áo choàng màu đen đưa cho Vong Xuyên. Lấy được đồ, hắn vui vẻ chạy về bên cạnh Trần Nghi Phàm, đưa cái áo choàng lên, ánh mắt mong đợi được khen.

Đáng yêu quá!!!

Trần Nghi Phàm không nhịn được vươn tay lên, Vong Xuyên cũng thức thời cúi đầu xuống để cô xoa đầu hắn.

Trần Du Liên phía xa cũng không thể rời mắt người thiếu niên đó, xinh đẹp, tuấn tú chói mắt người.

"Tiểu Trần Trần, lại gặp ngươi rồi." Đổng Ngạc Y Cấp không hổ là nhiều tuổi nhất, nhanh chóng lấy lại tinh thần mỉm cười đầy thân thiện, gương mặt của hài tử chính là lợi thế của hắn. Chuyển mắt nhìn thiếu niên bên cạnh Trần Nghi Phàm, cũng sắc bén đưa ra kết luận: "Vong, hình như ngươi hơi khác đi."

Dường như không để ý đến việc từng bị người khác tra tấn gần chết, Vong Xuyên lễ phép hướng Đổng Ngạc Y Cấp gật đầu: "Đổng Ngạc tiên sinh." Sau đó từ từ trùm chiếc áo choàng lên người, ngoan ngoãn đứng phía sau Trần Nghi Phàm.

Lãnh Thanh Lam một phen đánh giá lại Vong Xuyên, khác với hình thể hài tử lúc trước, hắn bây giờ tuy không lộ ra nhưng tu vi nhất định không thấp hơn Lãnh Thanh Lam, có khi còn cao hơn. Quả nhiên là có liên quan đến con dã thú kia là không tầm thường.

"Ngươi, sao lại đứng ngây ngốc đó, chẳng lẽ ngươi quên là ai đã cưu mang ngươi chừng đó năm." Đã như vậy, nhất định không thể mất hắn.

"Lãnh đội trưởng, ta... bây giờ là Hộ Sĩ Huyết Thề của tiểu thư..." Dù trong mắt có tia hoang mang nhưng vẫn chung thủy đứng sau Trần Nghi Phàm, chưa từng có ý định rời đi.

"Nào, ai cho các ngươi ức hiếp người của ta." Trần Nghi Phàm thong thả bước một bước, dùng thân thể đứng chắn trước Vong Xuyên, ánh mắt hướng lên hùng hồn đón ánh mắt của Đổng Ngạc Y Cấp.

Này nha, đồ của ta, ai cho các ngươi xem kỹ như vậy.

Dù cái kia là thề nguyện nhưng chắc chắn vẫn không đảm bảo trung thành. Không phải ta không tin thằng nhóc này nhưng chung quy đều là con người, không ai có thể đảm bảo cái gì nên ta phải chính tay tạo nên cái trung thành này.

"Hiệu trưởng, ta hiểu là ngươi đã nuôi dưỡng Vong Xuyên mấy năm, tình cảm chắc chắn không thiếu nhưng bây giờ hắn đã là người của ta. Nên..."

"Nên?"

"Chúng ta đổi đi." Trần Nghi Phàm mỉm cười nhẹ nhàng, phút chốc tất cả mọi người có mặt đều ngẩn người. Sao gương mặt bình thường kia lại ẩn ẩn nét thanh tú, xinh đẹp thế này, không, nhìn lầm, là nhìn lầm thôi.

"Ngươi muốn đổi cái gì?"

"Thứ này và 50% cổ đông ngôi trường này."

Trần Nghi Phàm mở lòng bàn tay ra, một vài cánh hoa màu đỏ cắm lên da thịt cô, phát ra màu sắc nhè nhẹ.

Đổng Ngạc Y Cấp cùng Lãnh Thanh Lam chấn động, dù có suy đoán nhưng vẫn không thể tin được Trần Nghi Phàm lại có được đóa hoa này.

"Ta muốn đổi thứ này và 50% cổ đông ngôi trường, à ta muốn tiền mặt chứ không phải mấy cái loại giấy gì đâu nhé."

"Trần Tiểu Thư này, cô có biết 1% cổ đông đó có thể đổi được bao nhiêu mạng con người không?" Dị Tồn có chút chấn kinh nhìn Trần Nghi Phàm, sắc mặt cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

Ô đù má, mạng người luôn cơ à. Không, ta thật sự chưa hề nghĩ tới.

"Không." Trần Nghi Phàm thành thật trả lời nhưng ánh mắt bỗng bắn ra ái tình về phía Dị Tồn, không biết tiết tháo nói: "Nếu sau này Dị Gia lâm vào bước đường cùng thì chỉ cần Dị Tồn sư huynh mang thân đến ta thì ta sẽ hết sức cứu vớt nha."

"Ta sẽ để dành chỗ, chờ ngươi." Vong Xuyên đằng sau cũng nói theo.

Hảo, ta thích ngươi, há há.

Phụt... Thượng Quan Thành Duật không hề nể tình bạn thân mà vô sỉ cười một tràng.

Sắc mặt của Trần Du Liên cũng kiềm nén không để thất lễ trước mắt nhiều người.

Đen mặt, Dị Tồn dùng ánh mắt như dao găm trợn mắt nhìn Trần Nghi Phàm.

Không biết liêm sỉ!!!

"Ngươi nói hưu nói vượn."

"Thanh Lam, để ta."

Thật sự hai ngươi có gì đó rất lạ, hình như lúc này nên lên cơn nổi đóa nên là lão yêu già kia chứ, sao lại là tên mặt than Lãnh Thanh Lam ngươi chứ.

"Tiểu Trần Trần, ngươi có gì để đảm bảo đó chính là ma hạch của Nhân Giác."

"Được rồi, có ai có thể cho ta thứ gì sắc nhọn được không?"

Sắc mặt Vong Xuyên khẽ biến, hắn nhanh chóng chắn trước mặt Trần Nghi Phàm, không thể mở lời sợ phạm sai chỉ dùng ánh mắt.

"Ngươi sợ cái gì? Đây là thứ đổi lấy tự do cho ngươi, để ngươi an tâm đứng bên cạnh ta."

"Nhưng..."

"Tiểu Trần Trần." Đổng Ngạc Y Cấp phóng con dao nhỏ tới, Vong Xuyên vội vã bắt lấy, không dám đưa cho Trần Nghi Phàm.

Haiz lại ánh mắt đáng thương này, được rồi đại ca, ta cũng sợ tới chóng mặt đây, ngươi đừng tạo áp lực cho ta a.

"Đưa." Nghiêm khắc ra lệnh, Trần Nghi Phàm giơ tay phải để lộ dấu ấn Huyết Thề.

Vong Xuyên không dám trái lệnh, không an tâm đặt con dao lên tay Trần Nghi Phàm.

Lúc quấy cùng Mạc Phỉ Hoa đã vô tình nắm đóa hoa trên đầu hắn, cầm từ trong mộng cầm ra tới ngoài thì phát hiện nó đã bị chìm sâu vào lòng bàn tay cô vô cùng quỷ dị, đây là thứ Đổng Ngạc Y Cấp truy tìm 10 năm đối với hắn thập phần quan trọng, cũng đối với cô thập phần giá trị. Chút đau đớn này, buộc phải chịu.

Trần Nghi Phàm hít sâu, mạnh mẽ đem con dao sắc nhọn cắt thật sâu vào lòng bàn tay, cơ hồ chạm đến mạch máu hay là gân tay, đau đến rùng mình. Máu không ngừng tuông ra, từng giọt từng giọt rơi xuống đất. Nhịn đau đến dao cắt thành một vòng tròn xung quanh cánh hoa rồi vứt con dao đi, cắn chặt răng đem khối thịt vừa cắt dứt ra khỏi lòng bàn tay, Trần Nghi Phàm có thể nghe được tiếng từng sợi gân, mạch máu đứt, các ngón tay đều tê đến mất cảm giác.

Vong Xuyên mơ hồ nhìn, bất tri bất giác vươn tay đỡ lấy từng giọt máu của Trần Nghi Phàm khắc sâu vào lòng, vào thần trí, vào tôn nghiêm, vào vô thức.

Đây chính là thứ mà ta cần.

Vong Xuyên, từ bây giờ ngươi sẽ toàn bộ thuộc về ta.

Tính mạng, thân thể, tín nhiệm, trung thành.

Vĩnh viễn không đổi.

--------------------- D --------------------

Ta nhận ra càng ngày mình càng viết nhiều, chap này đến hơn 3400 từ (×_×)⌒☆
Tham khảo ý kiến: ta nên cắt ra không?
Sau ngược tiểu Vong, ta đi ném hành cho Phàm tỷ a. (´• ω •')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net