Chap 20: Bàn chuyện tương lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oa... Đau chết ta rồi!! Cái tay này hỏng rồi, hỏng luôn rồi.

Trần Nghi Phàm hít sâu, liều mạng duy trì nét mặt, cô cảm giác chỉ cần cô nhăn mặt một chút thôi thằng nhóc Vong Xuyên sẽ khóc ầm lên.

"Ngươi... Vong Xuyên, cầm lấy, gọt ra cẩn thận." Ném đống thịt trong tay cho Vong Xuyên, Trần Nghi Phàm cắn răng che lại lỗ bỗng trong lòng bàn tay, máu không thể ngừng chảy được.

"Hiệu trưởng... nếu ngươi vẫn không tin đây chính là đóa hoa đó thì ta cũng đành chịu nhưng đã qua 10 năm rồi, ai đó vẫn đợi được phải không?"

Vong Xuyên dùng linh lực nhanh chóng gọt đi phần thịt và máu dính trên đóa hoa, ánh mắt không ngừng dao động.

Đó chính là máu thịt của tiểu thư...

Trần Nghi Phàm đã gợi đúng suy nghĩ của hắn, sức mạnh của Lãnh Khuynh Dao đang không ngừng tàn phá, nếu không nhanh chóng áp chế nó, cô sẽ mất mạng.

"Được, thành giao. Mau đưa đóa hoa đó cho ta."

"Coi nào, đừng gấp gáp như thế chứ. Ngươi là người lớn mà đúng không?"

Nhanh như vậy đã muốn đoạt hoa, quả nhiên bên kia nữ chủ khuynh thành cũng đã gấp muốn điên rồi. Cơ mà... sao ta lại nhiều máu đến vậy.

Vừa nghĩ tới thì trước mắt Trần Nghi Phàm tối sầm lại, lung lay muốn ngã. Vong Xuyên ngay lập tức ôm cô vào lòng để Trần Nghi Phàm dựa lên ngực mình, hướng Đổng Ngạc Y Cấp, ánh mắt đã là kiên định: "Đổng Ngạc tiên sinh, lệnh của tiểu thư, giao tiền, giao hoa."

Tốt lắm a. Trong đầu Trần Nghi Phàm cảm thán, nếu cô không mất máu đến chóng mặt liền muốn đem Vong Xuyên mà khen ngợi.

"Vong, ngươi đã chọn..."

"Phải, ta đã chọn."

"Tiểu Trần Trần, ngươi vẫn tỉnh táo đó chứ?"

"A, sao lại không đi?"

"Trong đây chính là 50% cổ đông của Cienege."

Trần Nghi Phàm vịn lấy tay Vong Xuyên nhìn qua, máu thật sự vẫn không ngừng chảy.

Trong tay Đổng Ngạc Y Cấp là một tấm thẻ màu vàng kim sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, cũng phản chiếu lại đôi mắt sáng rực rỡ của Trần Nghi Phàm.

Thẻ ngân hàng phải không??

Há há, ta có tiền rồi.

Thượng Quan Thành Duật từ xa nhìn lúc nãy Trần Nghi Phàm có gan xẻ thịt mình để lấy hoa thì có chút hứng thú nhưng bộ dạng ham mê tiền bạc kia thập phần khiến người ta chán ghét, vẫn là Trần Du Liên thanh thuần đáng yêu.

Dưới ánh mắt tràn ngập khinh thường của những người xung quanh, Trần Nghi Phàm cũng hết cách.

Nhân a, ta là con người, con người có tư tưởng hiện đại a, đối với thế cục hiện giờ, có tiền mới có đường sống an nhàn a.

"Chúng ta cùng trao đổi đi, Vong Xuyên giao hoa, các ngươi giao tiền."

Lãnh Thanh Lam không cam lòng, 50% cổ đông là cái gì mà một phế vật đáng chết kia lại có thể giữ được chứ. Chắc chắn sớm bị phế vật kia phá cho bằng hết. Đổi lại Đổng Ngạc Y Cấp khá hài lòng với lần trao đổi này, chỉ là 50% thôi mà, cho đi để xây dựng mầm non đất nước.

Quá trình trao đi nhận lại vô cùng nhanh chóng và suông sẽ. Cả đám nhân vật chính nhìn nữ phụ làm ăn kiếm được số tiền lớn, không biết có ghen tị không đi? Trần Nghi Phàm cười muốn run người.

"À hiệu trưởng, ta còn có yêu cầu nhỏ này..."

"Ngươi còn dám..."

Sắc mặt Đổng Ngạc Y Cấp trầm xuống, còn chưa đủ sao?

Để Vong Xuyên ôm mình vào trong lòng, dùng thân mình chắn trước Trần Nghi Phàm và đám Trần Du Liên bên kia, hoặc đúng hơn là chắn giữa cô và Trần Nhuận Bạc, miệng kéo lên cười cười rồi tạo thành khẩu ngữ.

Giúp ta tiếp đãi anh trai đại nhân của ta một lát.

Bỗng, từ trong người Trần Nghi Phàm có một cái gì đó trỗi dậy và bùng nổ mạnh mẽ, lại như muốn trào ra ngoài, lại như muốn hòa nhập một lần nữa vào bên trong người cô. Đùa giỡn qua lại là  một luồng sức mạnh bất minh khiến cô không thể chịu được mà ngất đi.

"Tiểu thư?" Vong Xuyên hoảng hốt nhìn Trần Nghi Phàm linh lực lúc tăng lúc giảm, lúc như bùng nổ, lúc như quả bom hẹn giờ đang nén lại, hắn lập tức ôm chặt lấy cô, nhìn xung quanh mà cúi đầu chào, muốn rời đi.

"Pluto."

Pluto nhận lệnh, nhanh như chớp chặn đường Vong Xuyên. "Dừng bước."

"Xin lỗi, tiểu thư của tôi cần được chữa trị."

Mấy chữ tiểu thư của tôi, rơi vào tai Pluto vô cùng khó nghe, hắn cũng chưa từng xưng hô như thế này? Nhưng bây giờ cảm giác khó chịu này như điều khiển hắn, Pluto vươn tay lên như muốn chạm vào Trần Nghi Phàm, giống như ngày trước, cô cũng chưa từng rời xa tầm mắt của hắn. Nhưng bàn tay tưởng chừng chạm tới lại rơi vào hư không, Vong Xuyên lùi một bước, thái độ vẫn như cũ nhưng mắt đã hằn lên sát ý: "Mời nhường đường."

"Tiểu thư là em gái của chủ nhân ta, sẽ mau thu xếp hơn." Thu tay về, Pluto cũng lạnh lùng nói.

"Thật?"

"Đây là em gái của ta, dĩ nhiên ta sẽ chăm sóc chu đáo... Óa, má nó lão yêu già, ngươi mưu sát ta." Trần Nhuận Bạc vốn đang tính toán thời cơ cướp Trần Nghi Phàm thì Đổng Ngạc Y Cấp một bộ mặt dọa người, hoa hoa lệ lệ nhào tới ôm chân Trần Nhuận Bạc khiến hắn sợ đến đờ người. "Bạn bè nhiều năm, ngươi cứ tự nhiên a."

Tự nhiên cả nhà ngươi, ta không phải đoạn tụ!!

Nhân lúc cả Pluto cũng mù mịt nhìn về phía bên kia, Vong Xuyên lách nhẹ người cùng Trần Nghi Phàm biến mất.

"Chết tiệt, lão yêu, ngươi cố ý thả bọn chúng."

"Dĩ nhiên là ta cố ý, dù sao thứ ngươi cần cũng không nở bây giờ, cứ thả một thời gian rồi bắt về." Dường như không có ý định buông chân Trần Nhuận Bạc ra, Đổng Ngạc Y Cấp ngáp một cái từ từ nói.

Từ đằng xa, Lãnh Thanh Lam ánh mắt như muốn thiêu đốt nhìn về phía này. Ngươi ném tiết tháo đâu rồi?

Vừa lúc định hô giải tán, bóng đen mang áo choàng kia vừa đi lại trở về, đôi chân trần trắng nõn đạp lên đất đi ngang qua nơi đen hõm cánh cổng kia làm nó cứ như vậy mà biến mất. Vong Xuyên một tay ôm Trần Nghi Phàm, tay còn lại nắm lấy chân của thứ này dưới đất xách lên, vừa xoay đầu nói quên thì bắt gặp hàng trăm ánh mắt nhìn mình liền bối rối lên tiếng: "Xin lỗi, ta quên đồ, làm phiền các người."

Lại còn dám quay lại??

Khung cảnh cuối cùng trước khi Trần Du Liên bị Thượng Quan Thành Duật kéo đi là mỹ nam tử kia mang Trần Nghi Phàm chạy, Pluto cũng phản ứng mà chạy theo, Trần Nhuận Bạc khó khăn tránh khỏi Đổng Ngạc Y Cấp huy động một đám áo choàng màu đen chạy theo, còn Đổng Ngạc Y Cấp cũng không muốn bám Trần Nhuận Bạc nhưng lại hứng khởi túm Lãnh Thanh Lam cùng một đám bóng trắng nhảy theo phong trào. Khung cảnh hết sức hỗn loạn.

Trong vô thức, Trần Du Liên có chút so sánh, tại sao Trần Nghi Phàm một mực hách dịch, đáng ghét kia lại có cả trăm người đuổi theo còn cô chỉ có hai người. Nhưng khi nhìn lại Thượng Quan Thành Duật và Dị Tồn, phong thái phi phàm mỗi người một vị thì cũng không tránh xa mỉm cười thỏa mãn.

+

"..."

"Tiểu thư, người tỉnh."

Trần Nghi Phàm mở mắt nhìn trần nhà màu trắng, xung quanh nồng lên mùi bạc hà thanh mát, cảm giác tựa như bệnh viện, chỉ khác là không phải mùi thuốc sát trùng cùng mấy cái máy đo ồn ào. Chẳng là kiếp trước Trần Nghi Phàm không ít lần vào bệnh viện nằm chơi nên đối với cái không gian kia cực kỳ bài xích, cô giơ tay lên, bàn tay đã được băng bó cẩn thận, bên trong còn có da thịt chứ không trống rỗng như trước. "Cái này là sao đây, Vong Xuyên? Ta nhớ không nhầm là trước khi ngất đi thì ta chỉ có cái lỗ trên tay thôi mà, sao giờ lại thêm cái băng trắng trên đầu này là thế nào?"

Vong Xuyên vẫn còn bộ dáng lõa thể quấn cái áo choàng như chưa từng rời xa Trần Nghi Phàm một bước, hoảng loạn nhìn cô rồi ngập ngừng nói: "Tiểu thư, là lỗi của ta. Trong lúc mang người chạy lỡ tay... đánh rơi."

Đù má, ngươi nói lại coi đại ca!! Ngươi, đánh, rơi, ta!!

Thấy ánh mắt bắn ra lửa của Trần Nghi Phàm, Vong Xuyên vội vàng nhận tội: "Là lỗi của tôi, vì phải mang theo hài tử kia nên lỡ tay làm rơi người."

"Cái gì? Hài tử đâu ra?"

Trần Nghi Phàm quay người sang thì nhìn thấy bên cạnh giường cô còn một cái giường khác nữa, nằm trên đó quả thật là một hài tử. Thân thể nhỏ bé trùm kín trong chiếc chăn trắng tinh chỉ lộ cái đầu nhỏ nhỏ, tuy nhỏ tuổi nhưng khuôn mặt đã không thể giấu được nét tuyệt thế, nếu so với Trần Du Liên hay Mạc Phỉ Hoa đều kém hơn hài tử này một bậc. Mái tóc đen nhánh xõa dài trên màu trắng của khăn trải giường, dường như là một nữ hài.

Nhìn đến ngẩn ngơ, Trần Nghi Phàm không nhịn được xuống giường lại gần hơn để nhìn, tay vô thức chạm lấy khuôn mặt yêu nghiệt kia. Đôi lông mày thanh mảnh nhíu chặt lại, làn môi hồng đào khẽ mím tạo nên sự ủy khuất, mềm mại xinh đẹp.

Bàn tay đặt trên gò má trắng nõn kia, thô lỗ nắm chặt lấy, kéo ra.

Vì sao đến một hài tử vô tình nhặt được cũng đẹp câu hồn đoạt phách thế này?

Đến khi cái bánh bao nhỏ trong tay đỏ ửng lên thì Trần Nghi Phàm mới dừng tay, mi mắt của hài tử run lên rồi từ từ an tĩnh lại, khiến người khác yêu thích không thôi.

Vừa lúc Trần Nghi Phàm định ngủ thêm một lát nữa thì hai mùi hương quen thuộc đang đến gần, cô đành thở dài ngồi dậy, cũng nên tới rồi.

"Hiệu trưởng a, làm ăn hảo." Trần Nghi Phàm hướng cửa sổ làm động tác chào, phía sau Vong Xuyên cũng cúi đầu.

Người đến là Đổng Ngạc Y Cấp và Lãnh Thanh Lam. "Ngươi mục đích là gì?" Lãnh Thanh Lam vẫn không cam tâm số tiền kia nhưng dù sao đổi lấy an toàn cho Lãnh Khuynh Dao, em gái hắn thì giá nào cũng xứng đáng.

"Được, vào thẳng vấn đề. Hợp tác đi, lão yêu." Trần Nghi Phàm đỡ lấy tay Vong Xuyên ngồi xuống, động tác nhẹ nhàng nhưng mang khí chất là cao quý.

Đợi các ngươi tới tìm lợi dụng ta cũng vậy, chi bằng ta ra tay trước thì lần này ta nằm kèo trên, ha ha.

"Hợp tác với ngươi?" Đổng Ngạc Y Cấp nghi hoặc nhìn Trần Nghi Phàm, hắn từ lần trao đổi này đã nhìn Trần Nghi Phàm bằng con mắt khác. Nhận định ban đầu của hắn là đúng, Trần Nghi Phàm hoàn toàn không phải là trái hồng mềm dễ bắt nạt nhưng cơ hồ lại thích mang cái bản chất tiểu thư phế vật bị chiều hư bày ra khắp nơi. Ẩn trong đôi mắt phi tiếu kia là sự tinh anh, kiêu ngạo khác người, Trần Nghi Phàm thực sự rất giống Lãnh Khuynh Dao.

"Vì ta hận Trần Gia, vì ta hiện tại không có chỗ dựa, vì ta quá vô dụng."

Này, giờ ngồi lại bàn chuyện tương lai lai một chút đi. Trần Nghi Phàm ta nguyên là nữ phụ, là pháo hôi, là nhân vật phản diện, hiện tại trong người có thêm mấy thứ đồ chơi đáng yêu đang nháo đến hỗn loạn. Bây giờ ngồi đợi nam chủ nữ chủ tới kẻ thù lợi dụng, kẻ thì căm ghét hành hạ ta cho đến chết hay là vui vẻ thả người một chút để tử khí hoặc độc dược gì đó cắn lộn biến ta thành bãi chiến trường thì chết còn khó coi hơn, hay tập sống tốt để khi đủ thịt nuôi bông hoa gì đó, nở ra bị người khác cắt mất thì ta chết không nhắm mắt. Hiện giờ, điều ta nên làm là lựa chọn cách nào chết cho nhanh, chết cho thống khoái, chết cho oanh liệt phải không?

Đù má ta thao!!! Ta muốn sống được chưa cái thứ tiểu thuyết chó má này.

Hận Trần Gia thì không nhưng cái tát tay cùng với mấy cái ánh mắt kia đã không may mắn chọc đúng chỗ ngứa của ta nên ta phải phá cho thật sảng khoái nha. Còn vế sau thì hoàn toàn chính xác, nguy hiểm hiện tại đối với ta chính là ông anh trai kia. Nhưng cũng phải nghĩ lại Đổng Ngạc Y Cấp chính là sư phụ bàn tay vàng của Lãnh Khuynh Dao, hợp tác với hắn đồng nghĩa là đùa với lửa. Đành phải liều tới, trong nguyên tác chẳng phải Trần Nghi Phàm cũng tới trở thành con cờ cho Lãnh Khuynh Dao lợi dụng để hạ bệ Trần Gia à, ta này là chạy tới ôm chân ngươi trước, các ngươi nên chào đón a.

"Đổi lại, ta được cái gì?"

"À, ngươi sẽ được cái này." Trần Nghi Phàm mỉm cười, nâng tay chạm nhẹ vào đuôi mắt trái.

Như một cái chớp mắt rồi mở ra rồi biến mất, Đổng Ngạc Y Cấp hoàn toàn nhìn rõ, trên mi mắt Trần Nghi Phàm là một mầm cây, hơn nữa là mầm cây giống như trên đầu ma thú Nhân Giác.

"Ngươi có được nó? Mạc Phỉ Hoa cho ngươi?" Đổng Ngạc Y Cấp kinh ngạc hỏi dồn.

Nghe được ba từ Mạc Phỉ Hoa, thân thể Vong Xuyên run lên một cái, Trần Nghi Phàm không quay đầu, nghiêng đầu chạm nhẹ vào người hắn đang đứng bên cạnh.

"Sao hợp tác không?" Trần Nghi Phàm cười đến sáng lạng, đáy mắt không giấu đi sự tham lam.

Theo nguyên tác, Lãnh Khuynh Dao có được đóa hoa kia liền có thể che giấu sức mạnh khủng khiếp mà thuận lợi nhập học tiếp cận với đám con cháu gia tộc nhưng thời gian vô cùng ngắn liền mất tác dụng khiến cô gặp khó khăn, trong lúc tình cảnh nguy cấp thì gặp được nam nhân của mình - Nam Cung Tư Dực, liền giúp cô che giấu và bị cô ép buộc làm nam sủng của mình.

Ta nói Lãnh Khuynh Dao này bá đạo thật, là nam sủng nha nhưng hình như sau này nạp liền mấy chàng nam sủng xinh đẹp khác nữa đó. Nếu ta cứ cung cấp hoa cho Lãnh Khuynh Dao thì sẽ triệt đi nhân duyên của nữ chủ a, nhưng để cho cuộc sống sau này an nhàn thì Tiểu Khuynh Khuynh, ta xin lỗi a.

Đổng Ngạc Y Cấp không còn hỏi nhiều nữa, mỉm cười xinh xắn hài tử nhào tới ôm lấy Trần Nghi Phàm: "Hợp tác a, Tiểu Trần Trần, ngươi thật xấu xa nha."

"Đợi đã." Nãy giờ Lãnh Thanh Lam không nhìn thấy gì ngoài sự tham lam cùng với lòng dạ ngoan độc của Trần Nghi Phàm. Phế vật này rất nguy hiểm.

"Lãnh đội trưởng, ngươi cùng hiệu trưởng rất hợp nhau nha. Có phải ngươi rất thích thân thể nhỏ bé hài tử này?"

Nói thật, nếu hai người các ngươi không hành hạ Vong Xuyên đến chết đi sống lại, ta cũng muốn cùng các ngươi kết bạn vui vẻ đó.

"Ách..." Trên gương mặt trắng nõn của Lãnh Thanh Lam xuất hiện mấy vệt hồng hiếm thấy, liền ngượng đến không thể mở lời.

Ta và hắn... rõ ràng vậy sao?

"Dĩ nhiên rồi, hắn còn nói ta mềm mại nữa đó." Đổng Ngạc Y Cấp ánh mắt xấu xa, không tiết tháo nói.

"Im miệng."

"Này lão yêu già, ta cần ngươi giúp một chuyện."

+

"Tiểu thư... còn hài tử này?"

"Coi kích cỡ người một chút rồi cứ để nằm ở đây, xong chuyện ta với ngươi đi đón."

"Ân."

+

Trần Gia.

Lại phải về cái chốn thị phi này.

Này, lão già họ Trần, ta bỏ họ được không?

Đù má đù má, Vong Xuyên cứu ta.

Vừa bước vào cửa, một đống nước lạnh đón Trần Nghi Phàm hướng tới. Trần Nghi Phàm sắc mặt không đổi liền lách người ra phía sau Vong Xuyên nhưng vì là nước, hắn không thể che chắn hoàn toàn. Cả người hắn và Trần Nghi Phàm đều ướt sũng nước.

"Tiểu thư..."

Đù má, cả nhà các ngươi có vấn đề à, còn cách chào hỏi nào khô ráo hơn không?

"Một ngày một đêm không về nhà, khi về lại dẫn theo một nam nhân, Trần Nghi Phàm ngươi để mặt mũi Trần Gia ở đâu?"

Chưa kịp trừng mắt nhìn hai nữ hầu vừa tạt nước mình, Trần Nghi Phàm liền nhìn thấy một làn váy đỏ xinh đẹp cùng bàn tay đeo ngọc ngà đeo đầy trang sức giáng xuống mặt cô. Nhưng bàn tay này ngay lập tức bị Vong Xuyên giữ lại trên không, thái độ vẫn ngây ngô như cũ, chuẩn mực không có tì vết.

"Thứ dơ bẩn, đừng chạm vào ta. Đây là con gái của ta, ta có quyền trừng phạt nó." Là một phu nhân dung mạo đoan trang nhưng lại vặn vẹo với hận ý, khinh thường trong mắt, bà giơ tay trái vung một đường về phía Trần Nghi Phàm.

Trần Nghi Phàm nhanh nhẹn né được nhưng không ngờ vị phu nhân này sức lực lại lớn như vậy, đẩy Vong Xuyên ra và một cái tát vừa vặn rơi trúng bên má Trần Nghi Phàm.

Bốp...

Cái tát khiến Trần Nghi Phàm nghiêng người, loạng choạng về phía sau, đáy mắt nhanh chóng thu cả đám người từ bên trong vào trong mắt.

Xem kìa, hôm nay cả nhà Trần Gia ngồi tập trung uống trà xem kịch dạy con. Trông thật vui vẻ.

Nhưng mà... sao ta lại ăn tát nữa rồi.

Thiên a, lần trước Trần Liêu Mộ tát bên phải, lần này vợ lẻ của ông ta tát bên trái, cùng vừa đủ bộ nhỉ?

----------------------- D ----------------------

Chap 20 rồi, nam chính cũng sắp lên sàn rồi a~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net