Chap 24: Hạ Tần Triệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hay là cứ cho một phát vào đầu đi?"

"Tiểu thư, tiểu thư, người bình tĩnh lại... Đừng bắn, đừng bắn!" Vong Xuyên vội vã giữ lấy khẩu súng bạc trên tay Trần Nghi Phàm, sợ cô tức giận mà bắn đi. Thêm nữa hành động của họ đã bị một số người trên đường chú ý.

Không nên, không nên.

Vẫn chưa hả giận, Trần Nghi Phàm định tiếp tục nhưng bỗng nhìn thấy một ánh mắt chột dạ đang nhanh chóng lẫn trốn đi. Dù đã cố che giấu nhưng đôi đồng tử màu lam cùng với mái tóc màu nắng vô cùng rực rỡ kia lại thập phần chói mắt, một lần nhìn qua là không thể quên.

Ai nha, đại tiểu thư Trần Gia, sao lại đi theo dõi em gái thế này?

+

Trần U Miên kéo vội chiếc mũ lưỡi trai che đi tầm nhìn, cước bộ xuyên qua dòng người đi bộ càng ngày càng nhanh. Cô sợ hãi siết lấy chiếc túi lớn trên vai.

Hôm nay là ngày nghỉ, theo lẽ thường Đại tiểu thư Trần Gia sẽ đi lang thang khắp thành phố rồi tiện thể tới Mộ Dung viện lấy dược cho Đại phu nhân. Nhưng hôm nay lại phá lệ đi lấy dược trước và vô tình nhìn thấy Trần Nghi Phàm đang đi băng qua bên đường.

Trần U Miên chỉ nghe nói Trần Nghi Phàm không về nhà một đêm, khi về còn quấy một trận vang dội khiến bà nội ra lệnh cấm cửa không cho phép ra khỏi phòng nhưng bây giờ lại chạy khắp nơi ở chỗ này. Vốn định đi theo chờ cơ hội bắt quả tang khiến Trần Nghi Phàm xấu mặt một chút nào ngờ chỉ nhìn thấy Trần Nghi Phàm bình tĩnh rút súng bắn người. Không do dự, không sợ hãi, chỉ lưu loát giết người. Trần U Miên không thấy được ánh mắt của Trần Nghi Phàm, chỉ thấy một cảnh máu tươi diễn ra nhanh chóng còn không kịp bất ngờ thì hiện trường đã biến mất.

Tuy không thuận mắt Trần Nghi Phàm nhưng tốt xấu gì thì cũng là chị em cùng nhìn nhau lớn lên, Trần U Miên dám thề rằng Trần Nghi Phàm hoàn toàn không có cái gan giết người bởi vì Trần Nghi Phàm vốn sợ máu!! Ngày trước cô từng rất nhiều lần nhìn thấy Trần Nghi Phàm tái xanh mặt trước những loại chất lỏng màu đỏ, sao người kia lại bây giờ bình thản nhìn cảnh huyết tươi mà không một chút sợ hãi.

Trần U Miên vừa đi vừa suy nghĩ vô thức đi tới một tiệm bánh nhỏ, là một nơi quen thuộc của cô.

Mùi bánh nướng nhẹ nhàng khiến tâm trạng của Trần U Miên tốt hơn một chút, bước vào tiệm bánh, chọn chỗ ngồi quen thuộc như mọi lần. Ngày nghỉ nào cô cũng tới đây, một nơi yên bình, nhỏ nhắn, không quan tâm cô là ai, không ai biết cô là Đại tiểu thư Trần Gia, chỉ biết cô là người thưởng thức bánh ngon.

Theo thói quen, Trần U Miên lấy ra một cuốn sổ cỡ lớn, cúi đầu chăm chú nhìn.

Trần Nghi Phàm từ lúc nhỏ vốn không phải mĩ mạo lại rất ngu ngốc không nhìn thấy sự chán ghét trong ánh mắt của mọi người nhìn mình, còn Trần U Miên tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã không ngần ngại bộc lộ tài mạo, là một tiểu thư đứng nhất nhì trong Thập Nhị gia tộc. Tâm tính hài tử, cả hai từng rất thân thiết với nhau nhưng ở cái thế giới quý tộc tranh giành này chỉ cần một xích mích nhỏ đã trở thành mầm mống mọc sâu trong lòng. Mãi mãi không nhìn mặt nhau, mãi mãi không ưa nhau.

"A, thật không ngờ Đại tiểu thư lại là một thiên tài hội họa thế này đi."

Trần U Miên giật bắn người, vừa ngước đầu lên đã rơi vào màn sương vô hạn bên trong đôi đồng tử kia. Trần Nghi Phàm lười biếng dựa lên thành bàn ngồi đối diện Trần U Miên, mỉm cười nhẹ nhàng.

Nụ cười này, giống hệt như lúc Trần Nghi Phàm giết người.

Da đầu Trần U Miên tê rần lên, đã không dám như trước mà hùng hổ ra oai với Trần Nghi Phàm, cô chỉ im lặng mặc kệ ánh mắt kia đánh giá mình.

Ấn tượng lần đầu gặp nhau không tốt lắm nhưng chung quy đối với Trần Nghi Phàm người chị này đáng yêu hơn Trần Du Liên lẫn Trần Nhuận Bạc nhiều. Khi nãy bị cô phát hiện liền xấu hổ chạy đi.

Tiếc là ngươi họ Trần đi.

"Ô, ngươi vẽ ai đây? Trông thật xinh đẹp." Nhìn thấy Trần U Miên sắc mặt tái nhợt, Trần Nghi Phàm tâm tình vui vẻ giật lấy bức vẽ trên tay Trần U Miên. Đây là một bức tranh chân dung được vẽ bằng màu chì, là một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng như ánh trắng, đôi mắt nhu tình như nước xoáy sâu vào tâm hồn, không ngờ lại vẽ đẹp đến mức này.

Nghe lời nói của Trần Nghi Phàm, mọi sự sợ hãi gần như biến mất thay cho cơn giận dữ, Trần U Miên giành lại bức vẽ trên tay Trần Nghi Phàm, con ngươi màu lam không giấu được tia phẫn hận, quát lên.

"Ngươi còn dám nói?"

Trần Nghi Phàm cũng bất ngờ trước hành động của Trần U Miên, chưa kịp biểu cảm gì thì mắt đã nhìn thấy một đóa hoa hồng màu vàng tươi phóng về phía cô. Đã nói là phế vật thì chỉ có khả năng nhìn thấy, không có khả năng tránh.

Đù má, còn hơn ám tiễn, cứ cư nhiên ném như vậy ngươi nghĩ là nó sẽ đánh trúng ta? Thật ra, nếu là lúc trước thì khỏi cần đánh tới ta cũng sẽ tự nguyện lẫn phối hợp ngã ra trên đất nhưng mà...

"Vong Xuyên..." Ta đã sỡ hữu được một hài tử vô cùng đáng yêu đi.

Khoảnh khắc đóa hoa màu vàng chói mắt kia sắp chạm tới Trần Nghi Phàm, một bàn tay thanh mảnh tựa như lúc nào cũng ở ngay bên cạnh nhẹ nhàng giữ lấy đóa hoa.

Vong Xuyên trên tay vẫn là các thứ Trần Nghi Phàm giao cho hắn đi lấy, vừa vội vã đi tìm cô ở đâu vì hắn biết tiểu thư của hắn rất dễ lạc đường. Nhưng bây giờ hắn nhận ra, chỉ cần ở bất cứ chỗ nào có Trần Nghi Phàm, hắn đều có thể tìm ra và ngay lập tức có mặt bên cạnh.

"Đại tiểu thư..."

"Ừ, rất dễ manh động... mà hình như là ta có đắc tội với Trần U Miên đi?"

Cũng thật sự không phải ta, mà là tiểu gia hỏa kia!! Thành quỷ hồn rồi lại vô cùng tự tại, đi đi về về mà ném hết trách nhiệm cho ta. Trần Nghi Phàm!!!

"A..."

"Có chuyện gì?"

"Đại tiểu thư... nguyên căn lôi?" Sắc mặt Vong Xuyên lúc xanh lúc trắng như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó. Bàn tay cầm đóa kim hồng khẽ run.

"Ta không biết. Đóa hoa có ma pháp?"

"Ân, lại rất mạnh nhưng không đủ chết người."

Dù sao cũng không có gan giết ta đi. Trần U Miên… chắc phải suy xét một chút đi.

"Dĩ nhiên là rất mạnh rồi, chị của ta là vị tiểu thư thiên tài đứng nhất nhì trong Thập Nhị, chỉ có ta là phế vật đi."

"Tiểu thư..."

"Ta vô dụng chính vì thế, ta cần ngươi, Vong Xuyên." Trần Nghi Phàm giơ tay chạm lấy Kim Hồng trên tay Vong Xuyên, ma pháp thực thi xong chỉ còn lưu tàn một ít. Chạm vào chỉ thấy tê nhẹ, cô liếc nhìn vết cháy xém trên ngón tay trắng nõn kia.

Lần sau, ngươi phải đeo găng tay đi. Hỏng hết đồ đẹp của ta.

"Ân."

"Thứ ta cần, ngươi lấy được chưa?"

"Ân, Đổng Ngạc tiên sinh cũng rất ngạc nhiên vì người biết tới nó." Vong Xuyên còn nhớ rõ bộ dạng hưng phấn như muốn nhào tới hắn của Đổng Ngạc Y Cấp, dường như hắn rất kinh hỉ khi biết Trần Nghi Phàm cần tới thứ đó.

Trần Nghi Phàm ngồi tựa người, hít nhẹ mùi bánh nướng ngọt ngào, khóe môi không tự chủ kéo lên: "Trần Gia, sẽ lụi tàn."

+

"Lão gia, đây chính là thiệp mời từ Mộ Dung Gia."

Trong phòng làm việc của Trần Liêu Mộ, hộ sĩ của hắn khẽ đưa lên một tấm thiệp màu đỏ có một cổ tự đặc biệt màu kim. Trần Liêu Mộ xoa lấy thái dương, đã nửa đêm rồi mà công việc vẫn nhiều đến như vậy. Hắc Sơ Nga cũng Đỗ Hà đã nhiều lần tới khuyên ngăn nhưng rồi cũng chán mà kéo nhau đi ngủ, còn Mộ Dung Giản thì đừng nói tới đến thăm ngay cả một cái liếc mắt cũng lười ném cho hắn.

"Mộ Dung Gia? Hài tử kia đến tuổi trưởng thành rồi? Nhưng dù sao thì đối với thế sự còn vô cùng non nớt, lại là một thân nữ nhi. Nhị gia tộc, đã không còn uy hiếp nữa... không, vốn đã chịu nhún nhường từ mấy chục năm trước rồi."

Ném tấm thiệp mời lên bàn, lễ kế nhiệm lần này không thể phiền tới những gia chủ tiền bối, chỉ nên để đám hậu bối đi thôi.

Cộc, cộc.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Trần Liêu Mộ tựa người trên ghế, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi, không muốn đón tiếp. Hộ sĩ của hắn hiểu ý, định ra ngoài đuổi khách thì một giọng nói trong trẻo vang lên: "Ba, Phàm Nhi đến."

Tâm trạng mệt mỏi của Trần Liêu Mộ lập tức tan biến, hắn nhanh chóng nghĩ đến hình ảnh lúc sáng, vội vã chạy đến mở cửa, phất tay nói hộ sĩ rời đi.

Người hộ sĩ lộ vẻ nghi ngờ nhưng cũng lập tức tránh đi. Chỉ là, ai đó không để cho hắn kịp suy nghĩ nhiều đi.

Cửa mở, bên ngoài là Trần Nghi Phàm bên trong một chiếc váy màu đỏ chói mắt, trên tay là một bộ ấm trà màu lục tỏa hương thơm ngát. Trần Nghi Phàm trang điểm xinh đẹp, cúi người thẹn thùng nói: "Con gái vì sợ ba thức đêm nhiều ngủ không đủ giấc nên đã chuẩn bị cho ba trà sâm."

Trên người Trần Nghi Phàm tỏa ra hương thơm nhàn nhạt bước qua Trần Liêu Mộ vào phòng khiến lòng hắn ngứa ngáy không thôi.

Ai nói đứa con phế vật này xấu xí, là do hắn rèn luyện tốt.

"Ba, nên nghỉ ngơi rồi." Trần Nghi Phàm đặt ấm trà trên bàn, quay người hướng Trần Liêu Mộ cười đầy nhu thuận. Chiếc váy đỏ ôm sát thân người mảnh mai kia, nước da trắng nõn nổi bật với màu đỏ tươi, dù chỉ mới 14 tuổi, là độ tuổi đang phát triển nhưng vẫn khiến người khác không rời mắt được.

"Trễ như vậy, ngươi còn chạy tới đây?" Trần Liêu Mộ mừng thầm trong lòng, ánh mắt không đè nén được sự ô tà, hắn vươn tay đóng cửa lại, giọng điệu vẫn nghiêm khắc.

Đù má, ngươi đừng nói nữa đi, ta cũng thực sự muốn tới sớm lắm nhưng cái dinh thự này của ngươi không thể giữ nha. Đâu đâu cũng giống như nhau, hại ta phải bưng cái cái ấm trà kia chạy tới chạy lui. Không thể giữ!!

"Mời ba."

Tiến nhanh tới mục đích, chứ nếu không ta sẽ nổi điên mà hư việc đó.

Trần Nghi Phàm xoay người, mỗi chuyển động của cô đều như mang theo mùi hương đặc biệt, tỏa ra khắp căn phòng. Cô nhẹ nhàng rót lấy một chén trà màu đỏ sậm, ngoan ngoãn đưa đến bên cạnh Trần Liêu Mộ, trong lòng liều mạng đè nén cảm giác muốn móc hai con mắt đang dán lên ngực cô.

Dâm ô hài tử!!! Đáng bị bắn chết đi.

Đợi Trần Liêu Mộ uống hết gần mấy chén trà nhưng ánh mắt vẫn thanh tỉnh, còn có phần như lửa đốt nhìn chằm chằm vào cô.

Đù má, hình như liều lượng vẫn chưa đủ phải không? Sao lão già này lại vẫn còn tỉnh táo thế này.

Nhìn Trần Nghi Phàm lượn lờ trước mắt, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, Trần Liêu Mộ xông tới, ánh mắt mê mẩn cùng bàn tay không an phận bắt đầu sờ loạn trên người cô.

Bên ngoài cửa sổ, đã có người không nhịn được muốn xông vào.

Trần Nghi Phàm lắc đầu, ý bảo đợi. Trong đầu tự thôi miên hàng vạn lần.

Ta! Không! Giống! Như! Lúc! Trước!

"Ba... người nhìn xem, ta là ai." Giọng nói Trần Nghi Phàm nhẹ nhàng thổi qua bên tai Trần Liêu Mộ.

Cả người hắn nóng rực lên, mơ hồ nhưng nhìn rõ người trước mắt: "Phàm Nhi... con thật xinh đẹp... cho ta ngắm nữa đi nào."

Đù má!!!!

Bốp! Không đợi Trần Nghi Phàm ra lệnh, Vong Xuyên từ bên ngoài đánh tới đem Trần Liêu Mộ tách ra khỏi cô, ánh mắt sát khí nhàn nhạt, hỏi: "Tiểu thư, giết?"

"Không, không, chưa cần giết." Trần Nghi Phàm xoa mi mắt, hình như tính toán hơi sai lệch.

"Nhưng hắn dám có ý đồ với người. Không muốn sống."

"Không được, là do ta tự đến tìm hắn mà." Trần Nghi Phàm vừa suy tư vừa dỗ dành Vong Xuyên, tiếp tục nói: "Mấy tên ngoài kia, ngươi xử lý xong chưa?"

"Ân, ngoài người mà lúc nãy trong phòng đã giết còn tất cả chỉ là ngất đi."

"Tốt, bây giờ ngươi mang hắn tới phòng Trần Du Liên, ném lên giường nhưng không được để bất cứ thế lực nào chỗ này biết được. Ngươi làm được không?"

"Ân, theo ý của người nhưng để tôi đưa người về, tôi không muốn người..."

"Câm miệng."

Được lắm, đến cả ngươi cũng...

+

"Tiểu thư... người làm gì?"

"Ngươi không thấy đi, đi ra ngoài, ta thay đồ cho nữ hài. Không đến lượt ngươi."

Quấy một đêm bên ngoài, trở về liền nhớ ra tới hài tử, Trần Nghi Phàm vốn còn tức giận nhưng là cũng không nỡ vứt để một xó không quan tâm, đành phải trưởng thành một chút đi. Lấy một vài cái váy mua lúc sáng, muốn đem đi tắm rửa.

"Tiểu thư, đó không phải nữ..." Bị đẩy ra ngoài, Vong Xuyên nói vọng vào.

"Này, ngươi nói hài tử này đã mất tu vi sao lúc sáng có thể tấn công ta được." Không nghe hết câu nói của Vong Xuyên, Trần Nghi Phàm lại hỏi qua chủ đề khác.

"Lúc đó, thứ đánh ra chính là linh lực, một dạng tự vệ theo bản năng của người có kim đan?"

"Kim đan? Là thứ gì?"

"Kim đan chính là thứ nối liền với linh mạch bên trong cơ thể con người, nó chính là nguồn mang linh lực truyền đi toàn thân, người tu tiên buộc phải có kim đan." Vong Xuyên từ từ trả lời, bắt đầu hoài niệm về một số thứ mà quên mất thứ cần phải nói cho Trần Nghi Phàm.

Tu tiên? Ngươi đừng làm ta sợ nha.

"Ta có kim đan?"

"Không, tiểu thư, người không có nhưng tôi có. Tôi và hài tử này đến từ cùng một thế giới. Kim đan của hắn đã bị tổn hại, phế đi tu vi nhưng may mắn..."

"Ngươi... đang làm gì... ngươi không phải sư tôn."

Sư tôn là cái dạng gì, sao cứ gọi nhiều đến vậy đi.

"Ngoan ngoãn đi, cởi đồ ra."

"Ngươi dám tiến tới, ta..."

"Ngươi làm sao, lại đây, mau tắm rửa sạch sẽ."

"Không..."

Trần Nghi Phàm cứ mặc kệ cái thái độ kia của hài tử, vẫn chỉ sợ nữ hài tử lâu ngày không tắm gội rất khó chịu nên kiên quyết cởi đồ ra, cho đến khi...

"A..."

Sao thứ không cần có lại có thế này?

"Ta giết ngươi."

Nam hài... Đù má, ngươi là nam hài!! Tóc dài mềm mượt, làn da trắng mịn, trơn láng, con ngươi màu biển sâu lắng, lông mi dài cong vuốt, môi đỏ hồng tựa son, gương mặt tuyệt thế không tì vết. Vậy mà là một nam hài, một nam hài.

Ta không ghen tị, không ghen tị đâu.

"Vậy thì thế nào, ngươi cùng lắm chứ đến 9, 10 tuổi, ngươi ngại cái gì."

Vong Xuyên định vào khuyên giải nhưng Trần Nghi Phàm vốn không thể cãi, cứ để mặc cô đi.

"Nam nữ thụ thụ bất thân." Hài tử quát lên, dùng sức đẩy Trần Nghi Phàm ra. Nếu để người này chạm đến hắn thì sau này hắn làm sao có mặt mũi nhìn người khác.

Sức hài tử không lớn nhưng đủ khiến Trần Nghi Phàm ngã về phía sau, tay không cẩn thận lướt qua một góc trên bồn tắm tạo nên một đường máu trên tay cô.

Rượu mời không thèm lại yêu cầu rượu phạt.

Lấy ra khẩu súng bên người, Trần Nghi Phàm bắn một phát xuống đất, miệng khẩu súng vừa ma sát một viên đại còn lưu lại khói và hơi nóng bỏng. Cô rất không lưu tình ấn đầu súng còn nóng đó lên bắp tay hài tử tạo một dấn màu đỏ.

Vùng vẫy không nổi, cảm giác bỏng rát trên tay khiến hắn thanh tỉnh, hắn tự nhận biết hành vi của bản thân thân rất không an phận.

"Thế nào? Còn phá?"

Tiểu thư, dù sao hắn cũng là hài tử, nên nhẹ nhàng một chút đi.

Nghĩ là nữ hài nên Trần Nghi Phàm chỉ mua váy nhưng xét theo tính tình gia hỏa kia thì chắc chắn không chịu mặc mấy cái hoa bướm đủ màu sắc này nên hắn cho mặc một chiếc áo sơ mi trắng của Vong Xuyên, dài qua đầu gối nhìn vô cùng ma mị.

Mái tóc màu đen bóng dài xõa trên giường, quả nhiên sau khi tắm rửa sạch sẽ đã mê người lại còn mê người hơn. Ánh mắt ngơ ngác nhìn mọi vật xung quanh vừa hiếu kỳ vừa sợ hãi. Trần Nghi Phàm ngồi nhìn hồi lâu không nhịn được xoa đầu hắn, hài tử đó lại tỏ ra vẻ khó chịu, tránh bàn tay của cô, nói: "Xoa đầu ta chỉ có thể là sư tôn. Ngươi không phải sư tôn."

"Mở miệng là sư tôn, hắn là người ngươi thích à?"

"Đúng, ta thích sư tôn."

"Không tranh với ngươi, ngươi tên gì."
Trần Nghi Phàm kéo tấm chăn xuống dưới đất, vừa chuẩn bị chỗ ngủ cho hắn lẫn Vong Xuyên, từ từ đông hơn rồi.

"Tại sao ta phải nói cho kẻ lai lịch bất minh như ngươi?" Vẫn không biết hối cãi, theo bản năng đáp trả Trần Nghi Phàm.

Ta chán cái cách ăn nói xấc xược của ngươi lắm rồi.

"Nghe, ngươi là thứ từ bên ngoài tới, ta không quan tâm lúc trước ngươi là cái dạng gì nhưng hiện tại chỉ là một hài tử nhỏ bé không có một chút sức lực, yếu ớt đến đáng thương. Ngươi thử nghĩ xem nếu ta ném ngươi ra ngoài đường mặc ngươi tự sinh tự diệt thì như thế nào đi?"

Nghĩ tới lúc đó, nếu Trần Nghi Phàm không cứu hắn thì...

"Ta biết sai rồi, ta tên Hạ Tần Triệt."

--------------- D --------------

phải diễn biến hơi chậm rồi ko?
Cầu cmt a~~~~ 。・゚(゚><゚)゚・。

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net