Chap 25:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Nghi Phàm mở mắt ra, lại là một khoảng không tĩnh mịch. Khác với những lần trước, chỗ này có sáng có tối nhưng không lạnh lẽo, bức áp lại còn có một loại cảm giác thoải mái.

Tại sao ta cứ liên tiếp đi lạc trong mộng cảnh này, hay có thứ gì sắp tới nữa?

"Ha ha ha..." Không gian bỗng vang lên tiếng cười lớn, tuy có phần chói tai nhưng so với tiếng cười của Mạc Hồ lúc trước thì lại dễ nghe hơn.

Nhìn sắc mặt không mấy ngạc nhiên của Trần Nghi Phàm, giọng nói kia lập tức ngừng cười, mất hứng hỏi: "Ngươi không sợ?"

Nếu ngươi đến sớm hơn mấy ngày, này ta sẽ quỳ xuống xin ngươi ngừng cười, được chưa?

Trần Nghi Phàm hoài niệm nụ cười của quỷ hồn mà rùng mình, lơ là trả lời: "Sợ a, ta sợ ngươi a."

"Ngươi thật khó ưa, đồ xú nữ."

"Đừng dài dòng nữa, ngươi là thứ gì, khai tên họ xong rồi đi đi, ta muốn ngủ."

Cứ coi ta đã có kinh nghiệm đi, tới bàn chuyện phiếm, trút bầu tâm sự rồi đi, ngươi cũng không phải người đầu tiên a.

"... Ngươi không thuộc khối thân thể này." Giọng nói kia ngừng một chút rồi khôi phục tinh thần nói, trong lời nói ẩn ẩn vui vẻ không ít tựa như đã nắm lấy được điểm yếu của kẻ khác.

Mà quả thật cũng đã làm Trần Nghi Phàm để tâm đến, cô cũng nghi hoặc hỏi: "Ngươi biết?"

"Hừ, xung quanh ngươi tồn tại rất nhiều khoảng không gian trống như thế này, đó là lý do ngươi thường xuyên lạc vào mộng cảnh. Nói cách khác chính là ngươi và khối thân thể này không khớp nhau."

"Vậy có quá nguy hiểm không?"

"Dĩ nhiên là nguy hiểm, những lúc ngươi lạc vào mộng cảnh nếu không có ai bên cạnh đánh thức hoặc chính ngươi không tự tỉnh được thì hồn thể ngươi sẽ tự rời xác mà phiêu tán đi nha."

Đó là lý do mà Mạc Hồ lúc trước đã nhắc nhở ta cách thoát khỏi mộng cảnh, chính là sợ ta đi lạc mà tắt thở đi.

"Xú nữ, nói ta nghe, là ai đưa ngươi tới đây? Là đóa hoa sen kia?"

Không quan tâm lời nói của người kia, Trần Nghi Phàm hỏi ngược lại: "Ngươi là ai?"

"Hắc hắc, nghe kĩ đây, ta tên Mông Ninh, theo cách nghĩ của các ngươi ta được gọi là chi thần uy vũ. Không cần phải hâm mộ ta đâu nhưng ta có thể cho phép ngươi gọi ta là Mông đại thần." Giọng nói kia đầy kiêu ngạo vang lên, người này không có hình thể nhưng Trần Nghi Phàm có thể tưởng tượng ra bộ dạng tự đắc đó.

Ừm, có quỷ hồn thì đương nhiên phải có thần tiên đi. Cơ mà ta đã tu thành cái đạo hành gì mà chỉ trong mấy ngày các ngươi đều chạy tới chỗ ta chào hỏi hết đi.

"Ta chính là chi thần quyền lực nhất, nếu ngươi thực hiện yêu cầu của ta thì..."

"Ta từ chối."

"Hả?" Giọng nói đang thao thao kia bỗng ngừng trệ, không ngờ Trần Nghi Phàm có thể từ chối.

Đù má, nói nửa ngày là muốn nhờ vả ta.

Thật xin lỗi, ta không hứng thú.

Trần Nghi Phàm không đợi người kia phản ứng đã vung tay đánh lên mặt cô từ trong mộng tỉnh dậy.

Vừa mở mắt đã thấy Vong Xuyên đang bận rộn chạy nhảy xung quanh, hình như là có khách đến.

Vong Xuyên vừa giải quyết xong một tên Hấp Huyết Quỷ, vừa đi kiểm tra kết giới xung quanh thì nhìn thấy Trần Nghi Phàm mở mắt ra liền bị dọa xanh mặt: "Tiểu thư, tôi làm người thức giấc?"

"Không phải, cứ đi làm việc, ta gặp mộng thôi."

"Ân."

Trần Nghi Phàm rời khỏi giường, bước tới chỗ Hạ Tần Triệt, nhẹ nhàng xoa lấy đầu hắn, dường như hắn cũng đang gặp ác mộng, cả thân hình nhỏ bé cuộn chặt trong chân đang run lên.

Ngày mai còn nhiều việc phải làm, không thể để đứa nhỏ này ở Trần Gia. Chậc, tại sao ta phải cứu hắn?

Trần Nghi Phàm phiền muộn nhìn ánh trăng bên ngoài rồi leo lên giường ngủ tiếp.

+

"Xú nữ..."

"Đù má, Mông đại thần, ngươi buông tha ta đi."

"Ngươi nghe ta nói hết đã, ngươi muốn quay về cơ thể lúc trước không? Trở về thế giới của ngươi." Nghĩ rằng không thể ăn cứng với Trần Nghi Phàm, giọng nói kia bắt đầu dụ dỗ.

Cơ thể của ta? Thế giới của ta?

"Ngươi có cách? Ngươi nói thật sao?" Một sự kinh hỉ hiện ra đáy mắt Trần Nghi Phàm, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc có thể trở về.

"Ta nói ngươi thế nào, ta chính là chi thần quyền lực nhất, đưa một hồn thể xuyên đi là chuyện dễ như trở bàn tay."

"Mông đại thần a, ngài có yêu cầu gì, mau nói ra, ta sẽ tâm nguyện giúp người."

Thiên thương tình mở ra cho ta mộ cơ hội, có chết cũng phải bám lấy.

"Da mặt ngươi dày thật, xú nữ." Ngoài miệng thì khinh bỉ nhưng bên trong Mông Ninh mừng đến phát điên, mau chóng đem chuyện giao cho cô, sợ cô đổi ý: "Trước, ngươi nói ta nghe, ngươi biết gì về thế giới này."

Thế thì có liên quan gì?

Nghi ngờ trong lòng nhưng Trần Nghi Phàm vẫn trả lời: "Đây chính là thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết ngu ngốc mà ta vô tình bị xuyên vào, tất cả mọi thứ không khác thế giới của ta nhiều nhưng lại tồn tại ma pháp và các sinh vật huyền thoại, kẻ mạnh, kẻ giàu thì sống, thì tồn tại, kẻ yếu, kẻ không có địa vị thì sớm mất mạng. Công lý pháp luật đặt ra như luật chơi sinh tồn. Và ta là Trần Nghi Phàm theo nguyên tác là em gái của nữ chủ Trần Du Liên, yêu Thượng Quan Thành Duật, là nguyên nhân khiến Trần Gia suy vong."

Tóm gọn hết mức có thể những gì cô biết nói cho Mông Ninh thì một loại cảm giâc quái lạ trong lòng, hình như là thiếu đi cái gì đó.

"Vậy, ngươi biết cuốn tiểu thuyết kia tên là gì không?"

"A, ta không biết, thực ra là ta không trực tiếp đọc mà được người bạn thân kể lại."

Cả ánh sáng của ta là giọng nói của Tiểu Liên...

"Ngươi không biết nhưng ta biết nha, cuốn tiểu thuyết ngươi cho là xuyên vào tên là Tịnh Đế." Giọng nói kia càng ngày càng lớn, vang âm âm lên trong không gian đêm tối.

Tịnh Đế...

"Sao ngươi có thể biết được?" Trần Nghi Phàm càng nghe càng mơ hồ.

"Thấy ngươi đáng thương, ta nói cho ngươi một bí mật nha. Tịnh Đế không phải là một cuốn tiểu thuyết thông thường, nó chính là viết lại một kiếp của Tịnh Đế Liên Hoa, một Tướng Thần của Thiên Giới a. Nói cho ngươi dễ hiểu, chính là, ngươi không phải xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mà là đi sang một chiều không gian khác, thế giới ngươi ở không phải là hư cấu mà thực thực đang tồn tại a."

Trần Nghi Phàm đờ người, trầm mặc lắng nghe tiếng dây thần kinh đứt đoạn.

Ngươi đang nói cái gì?

"Năm đó, toàn bộ Tướng Thần có xuất thân là hoa sen đều đồng loạt phạm trọng tội khiến sinh linh đồ thán, Thiên Đế nổi giận nhưng vì đã lập công nên không truy giết mà đày tất cả xuống dòng luân hồi lưu lạc trong các chiều không gian để chịu tội. Vì muốn các Tướng Thần sau khi trở lại Thiên Giới sẽ nhớ tới một kiếp kia mà e sợ nên Thiên Đế đã ra lệnh cho Ti Mệnh viết cho mỗi một người một quyển trục mệnh. Cuốn tiểu thuyết Tịnh Đế chính là trục mệnh của Trần Du Liên và Lãnh Khuynh Dao... Này, xú nữ, ngươi còn nghe ta nói đi? Xú nữ!" Đang thao thao bất tuyệt càng kể càng hăng say, cuối cùng Mông Ninh cùng để ý tới Trần Nghi Phàm.

Ta... ta đã vướng vào cái thứ gì thế này. Ban đầu chỉ là một cuốn sách thông thường, ai lại ngờ phía sau là cả một huyền cơ kỳ diệu.

"Vậy... Yêu cầu của ngươi là gì?"

"À, rất đơn giản, ta cần ngươi nuôi dưỡng Hạ Tần Triệt trong ba năm, vào năm thứ ba tại thất tịch đâm hắn một nhát vào tim. Ta sẽ có thể đưa hắn đi."

"Hạ Tần Triệt là..."

"Đúng vậy, hắn cũng là một Tướng Thần đang trong lúc trải qua quá trình chịu tội. Là do ta quá bất cẩn, chiếu theo trục mệnh là hắn phải xuyên tới Minh Giới nhưng không hiểu vì lý do gì mà xuyên tới đây. Ta lo lắng hắn phá vỡ trục mệnh mà chạy theo nhưng lại bị hút vào mộng cảnh của ngươi."

Bốp! Không cần nghe nhiều nữa, Trần Nghi Phàm tỉnh từ trong mộng vội vã nói: "Vong Xuyên, mau đem..." hài tử kia vứt đi.

Lời chưa nói hết, Trần Nghi Phàm liền không thể nói ra, ánh mắt chăm chăm nhìn thứ nhỏ bé kia đang nắm lấy tay cô. Hạ Tần Triệt nằm ở mép giường không dám nằm gần sợ cô tỉnh dậy, cả người co lại vì lạnh nhưng bàn tay nhỏ bé kia thì nắm chặt lấy cô như tìm lấy một chỗ dựa ấm áp.

Ta làm cách nào để vứt ngươi đây?

Nắm cả nhà ngươi!

Vong Xuyên vừa nghe tiếng Trần Nghi Phàm gọi liền chạy vào thì nhìn thấy cô vẫn ngủ, bên cạnh là Hạ Tần Triệt đang nằm ngoan ngoãn trong chăn cuộn tròn ấm áp.

+

"Ngươi quyết định sao, có nuôi không?"

"Ta nuôi."

Nghe giống như một đôi vợ chồng ly hồn đùn đẩy trách nhiệm chăm nuôi con, Trần Nghi Phàm lệ rơi đầy mặt nhưng vì cô có thể trở về thế giới của cô mà chấp nhận.

"Tốt lắm, Trần Nghi Phàm cho ta biết tên của ngươi đi."

"Hắc Phàm."

"Không phải, hồn phách ngươi đâu phải chữ Phàm mà là chữ *** mà."

"Ngươi, nhiều lời thật đấy." Trò chuyện với kẻ này thật tốn thời gian, sắp hết một đêm rồi đấy, cô vẫn chưa được ngủ ngon giấc.

"Được, cho ngươi một vài việc nữa. Sau này hãy cố hết sức thu thập mười hai bảo vật của Thập Nhị gia tộc bên thế giới kia, đó chính là các thứ giúp ngươi trở về. Còn nữa, Trần Du Liên và Lãnh Khuynh Dao, phải nắm lấy bọn họ trong tay, sẽ giúp ít cho ngươi. Xong rồi, ta đi trước. Sau này đến thăm ngươi sau."

+

"Bảo vật... Thập Nhị..."

Trần Nghi Phàm mở mắt, bên ngoài lọt vào vài tia nắng nhẹ.

Trời sáng rồi.

Hướng đi của Trần Nghi Phàm một lần nữa buộc phải chuyển. Rắc rối hơn, gian truân hơn và hơn nữa, là phải đi như thế nào chính cô còn không biết.

"Con mẹ nó, ta thao."

--------------- D -------------

Nói thật ta cũng không biết nên đặt cái chap này ┐( ̄∀ ̄)┌
Viết tệ lắm ko để ta chỉnh sửa
Đừng im lặng a ( ╥ω╥ )
Cầu cmt cầu cmt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net