Chap 26: Trước vũ hội.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thả ta ra, ta muốn trở về Nguyệt Sơn. Ta muốn tìm sư tôn!"

"Đồ xấu xa, ngươi nghĩ thứ này có thể giữ được ta à?"

"Để sư tôn biết ngươi giam cầm ta, người sẽ không tha cho ngươi."

"Ngươi có nghe ta nói không? Ngươi đang làm gì? Trông càng kinh tởm hơn!"

Trần Nghi Phàm lệch tay làm vết son đang tô vẽ một đường đỏ chói lên trên má, trong lòng đang liều mạng kiềm nén, cô chỉ sợ là không nhịn được mà rút súng bắn chết Hạ Tần Triệt đang bị trói ở đằng sau.

Đêm qua thì một trận quấy trong mộng, không được ngủ ngon giấc nên tâm trạng cô khá tệ nhưng chỉ vừa nhắm mắt được một chút thì đứa trẻ kia lại tìm cách bỏ trốn, muốn cùng Vong Xuyên đánh. Kêu gào, đánh đấm một lúc nhận ra đánh không lại thì khóc lóc và thành công đánh thức Trần Nghi Phàm. Vong Xuyên lo lắng dù Hạ Tần Triệt chỉ là hài tử nhưng thể lực và công phu liền không thể coi thường, rất có thiên tư trong việc sử dụng những loại vũ khí có chiều dài, chỉ bằng một đoạn cây nhỏ đã cùng hắn đánh một trận nên đã trói Hạ Tần Triệt bằng rèm cửa theo lệnh của Trần Nghi Phàm. Thế nhưng trói được tay chân nhưng không buộc được cái miệng nhỏ kia, chỉ đợi Vong Xuyên vừa rời khỏi liền không biết sống chết khiêu khích cô.

Nếu ngươi không phải lộ phí giúp ta trở về thì trên người ngươi sớm có vài lỗ rồi.

"Tiểu thư." Vong Xuyên từ bên ngoài ban công nhảy vào, tâm tình vui vẻ hiện rõ trên nét mặt.

"Có chuyện gì lại vui đến thế? Trà của ta, có không?"

"Thật xin lỗi, tiểu thư, không một nữ hầu muốn pha trà cho người. Tôi định đe dọa một người theo lệnh của tiểu thư nhưng tất cả bọn họ liền bị gọi đi hết mà tôi lại không biết pha trà nên đành trở về."

Lấy không được trà cho ta lại vui đến thế đi? Hay là...

"Nữ hầu lẫn các hộ sĩ bị Trần chủ tịch tập hợp lại, nghe nói nói đêm qua có người nhìn thấy Trần lão gia lén chạy sang phòng của Tứ tiểu thư. Tình hình nghe có vẻ nghiêm trọng đi." Vong Xuyên một thân áo khoác màu nâu đất, nụ cười vô tội kể chuyện với vẻ mặt không có liên quan tới mình.

Trần Nghi Phàm cảm thán, theo cô chỉ mới mấy ngày thôi liền bị dạy hư rồi. Nhưng bất quá lại rất hợp ý cô.

"Thật là, hôm nay sau khi đến trường thì đi mua vật dụng một chút... Ừm, căn phòng này rộng rãi, dựng một cái nhà bếp đi. Sau đó ta dạy ngươi pha trà."

"Ân."

Kiếp trước ta phục vụ người liền phải tự học mấy cái này, kiếp này lại phải dạy ngươi rồi.

Bước tới cửa, Trần Nghi Phàm quay đầy nhìn Hạ Tần Triệt đang ngẩn ngơ, không do dự nói: "Vứt ở nhà."

Vong Xuyên hiểu ý, giăng kết giới tứ phía, một con kiến không thể lọt vào cũng như không thể đi ra, để lại một ít bánh vụn và nước lấy lúc nãy vì sợ Trần Nghi Phàm muốn ăn điểm tâm. Làm xong nhanh chóng chạy theo Trần Nghi Phàm.

Mắt thấy Trần Nghi Phàm sắp đi mất khỏi tầm mắt, Hạ Tần Triệt liền có cảm giác bị bỏ rơi, không nhịn được muốn gọi nhỏ mấy chữ "sư tôn" thì nghe thấy: "Ở nhà, nếu căn phòng của ta hỗn loạn một chút thì tối nay không có cơm ăn và cút ra ngoài ban công ngủ."

"Tiểu thư, người đi nhầm rồi."

"Được... Ai nha, chị!" Trên dãy hành lang tràn ngập ánh nắng của dinh thự, người thiếu nữ với mái tóc màu vàng ấy chìm ngập trong ánh sáng rực rỡ, nghe tiếng gọi, Trần U Miên khẽ xoay người, con ngươi màu lam lay động vừa nhìn thấy Trần Nghi Phàm liền không nhịn được mà đề phòng.

"Ngươi..."

"Buổi sáng tốt."

"Đại tiểu thư." Vong Xuyên cũng theo Trần Nghi Phàm hướng Trần U Miên cúi đầu.

"Chị, sáng nay đã có chuyện gì?" Trần Nghi Phàm tới gần Trần U Miên từ từ bước đi.

"Ngươi không biết?"

"Ân, chị quên rồi à, Như Đình không còn được phép hầu hạ em buổi sáng nữa nên..."

"Là do tiểu tiện nhân kia, rõ ràng là mang tai họa và xui xẻo về cho Trần Gia khiến dinh thự không yên ổn. Đêm qua, không biết đã dùng cách gì đã khiến ba... ở trong phòng của ả lúc bị phát hiện lại giả bộ thanh cao, thuần khiết. Thật kinh tởm!"

"Nhưng em lại nghĩ theo một cách khác nha, Trần Du Liên dù thế nào cũng không có gan đi dụ dỗ ba đâu..." Tâm cơ chưa đến nỗi đó.

"Ý ngươi là... ba?"

Bất tri bất giác, Trần U Miên đuổi theo cước bộ của Trần Nghi Phàm, cả hai đi song song với nhau, vai kề vai nói chuyện vô cùng tự nhiên.

"Em không có ý đó a... Chị, sắc mặt hơi tệ." Trần Nghi Phàm vốn thấp hơi Trần U Miên một chút, cô nhón người khẽ chạm trán lên má Trần U Miên. Con ngươi màu sương gần như bao trùm lấy tầm mắt đối phương khiến Trần U Miên như chìm đắm. Nhìn một lần thật lâu cô liền không tự chủ nói:

"Trần Nghi Phàm... ngươi hình như..."

"U Miên." Giọng nói lạnh vang lên, phía cuối hành lang đầy nắng là một khoảng không màu tối xuất hiện một bàn tay trắng nõn như đóa hoa u lan thanh tao nhưng chỉ dừng lại ở đó và chờ đợi.

Trần U Miên khẽ giật mình, bỏ quên Trần Nghi Phàm bước vội về phía đó.

Nhân vật kia là ai? Hình như hôm qua có chút ấn tượng.

Là nhị phu nhân, Mộ Dung Giản.

Ô hô, Mộ Dung Gia gửi một người tới đây làm một trái bom nổ chậm a.

Trần Nghi Phàm khẽ cười, từ từ cúi đầu, nói: "Nhị phu nhân, buổi sáng tốt a."

Người bên kia dừng động tác, hồi lâu vang lên tiếng cười nhẹ nhàng: "Tam tiểu thư, buổi sáng tốt."

"Thật thất lễ, ta có việc nên đi trước đây."

"Tam tiểu thư bận rộn như vậy, ta đâu dám làm phiền, chỉ sợ đêm tới lại giật mình thức giấc. Mời."

Đù má, ngươi, Vong Xuyên, làm ăn như thế hả?

Nhận ánh mắt trách phạt của Trần Nghi Phàm, Vong Xuyên vội vã làm động tác thanh minh.

Thật sự không một ai có thể phát hiện được việc hắn làm, vì hắn chính là dùng năng lực của quỷ hồn mà thực hiện. Nhìn được quỷ hồn chỉ có thể là người chết.

Nhị phu nhân này, quả là không tầm thường.

"Nhị phu nhân cứ đùa, nếu người ngủ không an giấc khi về ta sẽ pha một ấm trà cho người."

Trần Nghi Phàm làm một động tác chào với Trần U Miên rồi cũng Vong Xuyên rời đi.

Một cuộc đối thoại diễn ra vô cùng nhanh chóng, Trần U Miên còn ngẩn ngơ nhìn Trần Nghi Phàm khuất bóng sau dãy hành lang ngập nắng.

"Đại tiểu thư cùng tam tiểu thư thân thiết."

"Đêm qua là... Trần Nghi Phàm? Có khả năng đó?"

+

"Lão yêu già, ngươi nói rõ cho ta. Đây là Papaver* giả?"

*: tên khoa học của loài hoa anh túc, là loại hoa có tác dụng như cần sa.

"Trần Nghi Phàm, mới mấy ngày mà ngươi đã học cái thói xấu này rồi?" Lãnh Thanh Lam một thân thẳng tắp ngồi trên chiếc ghế hiệu trưởng, tay đang sử dụng ma pháp điều khiển rất nhiều cây bút tự động viết ra hàng trăm lá đơn, mắt tập trung vào các loại giấy tờ trước mắt nhưng vẫn có thể chỉ trích Trần Nghi Phàm.

"Căn phòng này có cửa chính! Thật sự có rất nhiều cánh cửa, các ngươi có thôi đi đục tường mà vào không?"

Rầm! Lãnh Thanh Lam vừa dứt lời từ bên cạnh lỗ trống mà Vong Xuyên vừa khoét xuất hiện thêm một cái nữa, Đổng Ngạc Y Cấp vui vẻ bước vào.

Ngươi đừng trách ta a, ta cũng chưa kịp nói gì thì Vong Xuyên đã ôm ngang người ta mà phóng lên chỗ cao nhất của lâu đài mà tông tường nhảy vào.

Các ngươi xem, các ngươi đã dạy đứa nhỏ đáng yêu của phương thức thô lỗ này.

"Lão yêu, Papaver của ngươi là đồ giả?"

"Ai nói ngươi thế hả, Tiểu Trần Trần. Thứ này, chỉ cần một liều lượng nhỏ đã khiến người bình thường không đi nỗi ba bước, không chỉ đối với người bình thường mà cả những người có đấu khí hay ma pháp cao cường đi chăng nữa cũng không thể chống lại nó. Đây là thứ cấm ta khó khăn lắm mới có thể lấy được." Không quan tâm Lãnh Thanh Lam đang làm viếc, Đổng Ngạc Y Cấp phóng người lên ngồi trên ghế, ngồi lên người Lãnh Thanh Lam. Vừa nhai bánh quy vừa giải thích với Trần Nghi Phàm.

Hai ngươi... ta đã biết lâu rồi nhưng thật sự lúc cái kia thì ngươi làm thế nào đi Lãnh Thanh Lam.

"Thế quái nào, ta đã cho lão già họ Trần kia nuốt nhiều như vậy mà hắn vẫn có tỉnh táo có ý đồ với ta..."

Lời vừa nói ra, cả bốn người đồng loạt rơi vào trầm lặng.

Đù má, đó có thể gọi là hiện tượng kháng thuốc không?

Gia chủ của Lục Gia Tộc - Trần gia lại đi sử dụng thuốc phiện đi. Tin tức thật tốt nha.

"Còn một việc nữa, có thể cho ta biết cái gì gọi là 'Bảo vật Thập Nhị' không?"

Cả Lãnh Thanh Lam cùng Đổng Ngạc Y Cấp đồng loạt giật mình, nhưng nhanh chóng Đổng Ngạc Y Cấp vươn người tới chạm vào vầng trán của Trần Nghi Phàm mỉm cười: "Ngươi là một trong Bảo vật Thập Nhị đó?"

"Ngươi..." Lãnh Thanh Lam sắc mặt đại biến ôm lấy Đổng Ngạc Y Cấp giật lại.

Ta? Đừng nói là đóa hoa tên Đông Phong Húc kia.

"Vậy là, mỗi gia tộc đều có một thứ như vậy?"

"Nhiệm vụ cơ bản ban đầu là bảo vệ nhưng sau này bị các gia tộc độc chiếm lấy. Mỗi thế hệ sẽ kế thừa thì đó từ đời trước, ta chưa bao giờ chứng kiến tất cả nhưng các bảo vật này vô cùng uy lực nha, sở hữu tất cả thì ngươi là người quyền lực nhất."

"Đổng Ngạc Y Cấp." Lãnh Thanh Lam bóp lấy miệng Đổng Ngạc Y Cấp, sao hắn lại có thể đi nói với kẻ khác việc này.

"Ta hỏi thẳng việc này, bây giờ ta đi hỏi từng hậu duệ của Thập Nhị cho ta mượn bảo vật của bọn họ mấy ngày rồi trả. Ngươi coi khả năng thành công là bao nhiêu?" Trần Nghi Phàm nghiêm túc hỏi.

Không ngoài dự đoán của hắn, hỏi tới biếc này chỉ có thể là động lòng tham từ việc trở thành người quyền lực nhất. Con người luôn có tham vọng nhưng người có khả năng thực hiện tham vọng của bản thân, đều là kẻ thú vị.

Đổng Ngạc Y Cấp cười rạng rỡ: "Ngươi phải tự đi hỏi rồi, lại đây, ngươi nhìn thấy phía dưới không?" Kéo lấy tay Trần Nghi Phàm lại gần phía cửa sổ chỉ tay xuống dưới.

"Đây là sảnh ăn cũng được gọi Sảnh Nguyệt, đây sẽ là nơi diễn ra vũ hội chào mừng học sinh năm nhất, là thông lệ của Cienega mỗi năm. Hiện tại các học sinh đang tập trung phía dưới tập luyện cho buổi khiêu vũ. Ngươi ở đó có thể gặp được mấy đứa nhỏ của các gia tộc."

"Ồ, vậy ta đi đây."

Khiêu vũ à, nghe thật vui vẻ nha. Phải chăng Trần Du Liên cũng ở đó, ta thật nôn nóng nhìn mặt ngươi sau đêm qua nha.

"Vong Xuyên... Á."

"Mẹ nó... sau này cấm bay nhảy."

"Đổng Ngạc Y Cấp, sao ngươi lại đi nói với Trần Nghi Phàm việc các bảo vật, ngươi chẳng phải đã nói sẽ giúp Khuynh Dao?"

Lãnh Thanh Lam nhấc Đổng Ngạc Y Cấp lên không trung, tay hung hăng nắm lấy chiếc áo khoác màu vàng kim vô tình phá vỡ một lớp ma pháp bao lấy trên đầu hắn. Lãnh Thanh Lam và cũng chỉ có một mình hắn mới có khả năng chạm tới cái ma pháp này.

Ma pháp vỡ, mái tóc ngắn màu vàng kim của Đổng Ngạc Y Cấp biến mất đổi chỗ một màu trắng tinh đổ xuống bả vai, thân hình nhỏ bé bỗng trở nên cao lớn, gương mặt hài tử đáng yêu phát triển trở thành một thanh niên tuấn tú, nụ cười với Lãnh Thanh Lam từ từ phóng to trong tầm mắt hắn.

Chết rồi, không cẩn thận chạm tới ma pháp kia rồi.

Biết bao nhiêu oán giận nhanh chóng biến mất, Lãnh Thanh Lam còn không có khả năng trốn thoát.

+

"Tiểu thư, hiện tại đi đâu?"

"Đi mua sắm tiếp, ngươi sắp có việc làm vui đấy."

"Ân?"

Trần Nghi Phàm cùng Vong Xuyên rời khỏi cổng trường, các hộ sĩ từng cùng Vong Xuyên làm việc không dám ngăn cản, bọn hắn có cảm giác vị tiểu thư phế vật lạc đường kia được đối đãi còn hơn cả Thượng Quan Thành Duật đi.

+

"Xem nào, Vong Xuyên."

"... Tiểu thư, tha cho tôi."

Vong Xuyên một lần nữa đối mặt với việc này, hắn không ngờ việc vui mà Trần Nghi Phàm nói là thứ này.

"Này, này, ngươi cũng thấy hắn đẹp phải không?"

"Quả thật là rất... đẹp." Hạ Tần Triệt chưa bao giờ nhìn qua việc này, lại vô cùng hứng thú mà tham gia.

Tâm tư hài tử, dễ nắm bắt mà.

Trần Nghi Phàm nghĩ nghĩ, đưa tay chạm lấy khuôn mặt tươi cười kia: "Ngươi cũng rất xinh đẹp, ngươi coi, cười lên như vậy đáng yêu biết bao."

Hạ Tần Triệt ngẩn ngơ ngước đầu nhìn Trần Nghi Phàm, một thoáng cảm động trước khi nhìn thấy ánh mắt xấu xa của Trần Nghi Phàm.

"Ngươi đẹp như vậy, phù hợp hơn hắn đi."

"Ngươi... ngươi... Sư tôn, cứu ta"

+

Vũ hội Sảnh Nguyệt diễn ra vào đêm không trăng, sảnh ăn đó sẽ được ma pháp thi triển mà nâng lên không trung tạo thành một không gian lớn với trần nhà là bầu trời đầy sao. Các học sinh năm nhất sẽ tìm cho bản thân một bạn nhảy nhất định, cùng bạn nhảy khiêu vũ, các nguyên căn sơ khai vừa mở của các học năm nhất khi khiêu vũ sẽ tỏa ra thứ ánh sáng huyền ảo tựa như ánh trăng. Khi tất cả các học sinh cùng khiêu vũ sẽ tạo ra ánh sáng rực rỡ thay thế cho ánh trăng trong đêm tối, đây chính là truyền thống của Cienega. Và các hậu duệ đại diện cho mười hai gia tộc đứng đầu sẽ khiêu vũ đầu tiên để khai mạc cho buổi vũ hội. Theo kịch bản thì đêm nay chính là thời điểm đánh dấu nữ chủ khuynh thành xuất hiện với thân phận một học sinh bí ẩn đã vượt qua Pluto, anh trai đại nhân thậm chí là Thượng Quan Thành Duật và Dị Tồn cùng Trần Du Liên khiêu vũ tạo nên một thứ ánh sáng chói mắt nhất, đẹp đẽ nhất.

Trần Nghi Phàm cũng theo nguyên tác là chạy đến vũ hội, mặt dày bám theo Thượng Quan Thành Duật muốn cùng hắn khiêu vũ nhưng cũng đồng thời tạo cho Trần Du Liên tình huống đáng thương, khó xử sau đó được Dị Tồn an ủi và bị Thượng Quan Thành Duật ném giấm chua.

Trần Nghi Phàm đau đầu cố gắng nhớ lại từng chi tiết rắc rối mà đấu tranh kịch liệt.

Có nên chơi theo kịch bản không? Hay là chỉ vào để tiếp cận, quan sát hậu duệ của Thập Nhị đi?

"Tiểu thư... người... đợi tôi." Vong Xuyên phía sau dù đã quen với đôi giày cao gót nhưng cảm giác mát lạnh hai chân vẫn khiến hắn không tự nhiên.

"Ai nha, ngươi thật đẹp nha, xin hỏi là vị tiểu thư của gia tộc nào?" Trần Nghi Phàm xấu xa trêu chọc Vong Xuyên.

Vì muốn hắn cùng cô tham gia vũ hội để tiện cho việc hành động, nhưng hắn không phải học sinh nên cần phải lén vào và thường là nữ nhân ít bị để ý hơn.

Vong Xuyên vốn đã thanh tú, xinh đẹp nên không cần hóa trang quá đậm, mang bộ tóc giả màu nâu đồng dài ngang lưng cùng với bộ váy dạ hội màu xam lam nhu thuận trông hệt như một vị tiểu thư đáng yêu. Cách đi nhẹ nhàng, từ tốn cùng với ánh mắt ngại ngùng không dám nhìn thẳng cũng khiến người khác khó dời mắt.

"Ngươi đẹp như vậy, ta thật ghen tị nha."

"Tiểu thư, màu hồng không hợp với người." Vong Xuyên đến lúc này vẫn nghiêm túc, hắn cùng Hạ Tần Triệt kịch liệt phản đối Trần Nghi Phàm mặc bộ váy màu hồng phấn nhìn vô cùng chán ghét này nhưng cô vẫn muốn lấy nó. Hắn cũng không nói được.

"Nhìn thấy như thế nào?"

"Vô cùng xấu, khiến người khác khó chịu, chán ghét."

"Tốt a, Vong tiểu thư. Mời."

---------------- D ---------------

Vẫn cầu cmt ヽ(>∀<☆)ノ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net