Chap 27: Kịch tình bắt đầu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tương truyền rằng mỗi ngày sau khi mặt trời khuất bóng, tà túy sẽ lợi dụng bóng tối đi khắp nơi lộng hành, chỉ có thứ duy nhất tiêu diệt được chúng chính là ánh trăng. Nhưng Thượng Đế vốn rất công bằng, một năm chọn một ngày lấy đi ánh trăng. Vào ngày này, nhân loại phải trải qua cuộc thanh tẩy đầy máu tươi cho đến khi xuất hiện một thứ hữu hình gọi là ma pháp. Nhân loại đem những nguyên tố tự nhiên vào trong cơ thể biến nó thành căn nguyên và sử dụng. Điều đáng ngạc nhiên là căn nguyên này khi sử dụng lại phát ra thứ ánh sáng thuần khiết mà nhân loại cho rằng tựa như ánh trăng. Chính vì vậy vào đêm không trăng này, họ cùng nhau kéo ra ngoài và khiêu vũ dưới bầu trời đêm, đẩy lùi tà túy.

Cái gì là Thượng Đế lấy đi? Đêm không có trăng chỉ là hiện tượng khoa học vô cùng bình thường mà.

"Nhưng mà ta thấy hơi quá đáng rồi, này là ban ngày luôn đi."

Từ sáng sớm đã vô cùng ồn ào, các nữ hầu vui vẻ chuẩn bị những chiếc đèn lồng nhỏ bằng một trái anh đào treo khắp nơi. Điểm tâm là bánh ngọt và trà đậu biếc, rất khác ngày thường. Dường như là một ngày lễ lớn. Đến cả Trần Nghi Phàm trước đây không có phần điểm tâm, nay lại được đưa tới, thái độ của nữ hầu cũng ôn hòa hơn trước. Bất quá cô bận cả ngày cũng không quan tâm lắm đến mọi thứ xung quanh. Cho đến khi màn đêm buông xuống, những chiếc đèn lồng nhỏ chìm trong bóng tối khẽ chuyển động phát ra ánh sáng nhè nhẹ màu quang tựa như ánh sáng mặt trời bừng lên trong không gian. Nhờ được phủ một lớp ma pháp, những chiếc đèn nhỏ trở nên nhẹ hơn trôi nổi trong không khí, từng lớp từng lớp bao quanh lấy Trần Nghi Phàm.

Ma pháp là thứ kỳ diệu a, chỉ tiếc là ta không có duyên.

Bước ra khỏi dinh thự, Trần Nghi Phàm liền bị cảnh vật xung quanh làm cho ngạc nhiên, những quả cầu ánh sáng như nắm lấy tay nhau nhảy múa trong màn đêm của ngày không trăng. Không riêng Trần gia, trên hàng cây bạch quả bên đường, trên bầu trời lấn át của những ánh sao, kể cả phía thành phố đều tràn ngập những quả cầu phát ra ánh sáng lung linh huyền ảo.

Trần Nghi Phàm ngẩn ngơ nhìn ngắm những chiếc lồng đèn nhỏ uốn lượn theo cơn gió nhỏ trôi vô định vào màn đêm của bầu trời kia.

"Tiểu thư... " Vong Xuyên cẩn thận bước đi trên đôi giày cao gót, ánh mắt dõi theo bóng người nhỏ bé đang hòa vào những đốm sáng lung linh kia.

"Thật đẹp, tựa như đom đóm."

"Đom đóm? Đó là thứ gì?"

Trần Nghi Phàm bước lên một bước, bàn tay nhẹ nhàng đón lấy một chiếc lồng đèn ảo ảnh đang trôi vô định, ánh sáng nhỏ nhưng chói mắt hắt lên dung mạo bình thường của cô.

Cũng đã gần hai mươi ngày ta tới đây, được tự do bay nhảy, được nhìn thấy ánh mặt trời mỗi ngày nhưng nhìn lại, đây không phải là ta, đây vốn dĩ không phải là nơi ta thuộc về. Mọi thứ ta dùng cả sinh mạng để gây dựng, để bảo vệ lại chỉ trong nháy mắt rời xa ta, ta vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, ta vẫn chưa trả xong ân tình, ta vẫn chưa nhìn được Tiểu Liên được hạnh phúc.

Ta phải trở về, bằng mọi giá phải trở về.

"Tiểu thư, người không khỏe?" Bàn tay rơi trong khoảng trống bỗng được nắm, Vong Xuyên nâng lấy giữ trong lòng, ánh mắt lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của Trần Nghi Phàm.

"Không sao..."

"Trần Nghi Phàm."

"Chị." Trần Nghi Phàm quay đầu đem Trần U Miên ôm vào lòng. "Chị, ngươi đáng yêu."

"Buông... buông ta ra." Trần U Miên mặc một bộ váy ngắn màu vàng nhẹ, phía đuôi xếp tầng màu ngà tạo hình một cái nơ rất đáng yêu, trang sức trên người lấy chủ đạo màu nắng chói mắt nhưng đối với Trần U Miên lại vô cùng hòa hợp. Mái tóc màu vàng được búi lên điểm một chiếc cài vương miện nhỏ, gương mặt nhỏ nhắn khẽ ửng hồng, ánh mắt đối với Trần Nghi Phàm đã không còn vẻ đề phòng, kiên kị như trước.

Phải nói thế nào nhỉ? Thái độ gần đây của Trần Nghi Phàm rất khác lạ nhưng khi tỉ mỉ quan sát lại chẳng có phát hiện gì, thế nhưng lại có cảm giác muốn thân quen, giá như ngày trước...

"Ngươi..." Ăn mặc kiểu gì đấy?

Trần U Miên chưa kịp khó chịu đã bị bộ dạng của Trần Nghi Phàm dọa cho giật mình. Dáng dấp Trần Nghi Phàm vốn gầy gò, có chút xanh xao lại chọn một bộ váy kiểu truyền thống, tà váy dài màu hồng phấn lại dường như được người may lên vô số những đường chỉ có đính những hạt kim cương rẻ tiền dựa vào ánh sáng chiếu tới mắt người đối diện. Tay áo dài cũng bị người khác cố tình may thêm những đường ren chồng chất lên nhau. Mái tóc màu đỏ được búi lên lại thêm thắt rất nhiều phụ kiện đá quý, hoa cỏ bướm bay tất cả đều gắn lên tóc cô. Trên chiếc cổ trắng ngần mang một viên đá quý màu hồng ngọc với đường nét tỉ mỉ nhưng khi nhìn tổng quan thì viên đá đó chỉ làm tăng lên vẻ thảm họa cho cái bộ váy dạ hội này.

"Ngươi đang đùa ta phải không, Trần Nghi Phàm? Mau, lột cái thứ này ra." Không nhịn được nụ cười ranh mãnh của Trần Nghi Phàm trong bộ dạng đó, Trần U Miên tái mặt nắm lấy tay Trần Nghi Phàm kéo vào trong.

Ta không đùa ngươi đâu Tiểu Miên Miên, quả thật khi trang điểm xong nhìn lại vào gương ta cũng muốn ói.

"Đại tiểu thư." Vong Xuyên luôn ưu tiên cho mục đích của Trần Nghi Phàm liền nhanh tay giữ cô lại, hắn khó xử nhìn Trần U Miên.

"Ngươi... là hộ sĩ của Trần Nghi Phàm? Phải không...?"

"Chính là ta, Đại tiểu thư."

"... Ta biết ngươi sẽ đi cùng nhưng bộ dáng thiếu nữ này..."

"Rất xinh đẹp phải không?" Trần Nghi Phàm vuốt nhẹ mái tóc giả của Vong Xuyên mỉm cười vô cùng tự mãn.

Mái tóc giả màu nâu đất nhưng trong màn đêm này nhìn vào vô cùng chân thực, mềm mại xõa trên bờ vai trắng nõn của Vong Xuyên. Trần Nghi Phàm chọn cho hắn một bộ váy màu lam cao cổ, phần tà váy xòe ra như nụ hoa lộ ra đôi chân nhỏ. Bởi vì đã dùng váy che đi phần yếu hầu đặc trưng của nam tử nên Vong Xuyên được lệnh phải hạn chế lên tiếng mới không bị phát hiện. Gương mặt khả ái được trang điểm nữ tính toát lên vẻ quyến rũ, ánh mắt nhu tình ngại ngùng lảng tránh càng khiến mê hồn hơn.

"Này, rõ ràng là ánh mắt ngươi đâu có vấn đề, sao lại tự biến bản thân thành thế kia? Ngươi định khiến Mộ Dung gia mất mặt à, ngươi muốn làm Nhị phu nhân thất vọng à?" Ngẩn ngơ ngắm nhìn Vong Xuyên, Trần U Miên rốt cuộc cũng hiểu, này là do Trần Nghi Phàm hóa trang cho hắn còn bản thân thì...

"À nếu ngươi nói Mộ Dung gia thì không sao, mặt không mất được. Nào, nào đông đủ rồi thì đi thôi, ta phấn khích ngắm nhìn người đẹp lắm rồi."

"Này..."

-

Mấy ngày trước...

"Vong Xuyên."

"Ân."

Trần Nghi Phàm bất lực ngồi lại trên giường, phẫn nộ ôm lấy hai chân gào: "Chân ta ở đây, ngươi một lần giẫm nát luôn đi!!!"

"Tiểu thư, tôi xin lỗi..." Vong Xuyên thấy Trần Nghi Phàm có ý nghỉ ngơi liền vội vã muốn rót trà nhưng vừa quay đầu, gót giày trơn một cái khiến hắn lần thứ n ngã ra sàn.

"Chậc, ngươi đứng yên đó. Ta tự lấy." Trần Nghi Phàm đau đầu đỡ Vong Xuyên đứng lên, tiện tay đặt mấy cuốn sách lên đầu hắn, không quan tâm đến ánh mắt đáng thương mà đi pha trà.

"Này, các ngươi đang làm trò gì vậy? Lúc nãy sao lại dính với nhau như thế? Hai ngươi là phu thê?"

Phu thê con mẹ ngươi, nếu không phải đã quen với cách ăn nói xấc xược của ngươi thì mỗi ngày phải đem ngươi đi lột da, phanh thây mới hả dạ ta. Con mẹ nó, Mông đại thần ta hiện tại muốn khoét một lỗ trên người hắn, chắc không sao đâu đúng không?

"Nói bậy, ta với tiểu thư... Á!"

"Bị trói như đầu heo mấy ngày vẫn chưa sợ à, Tiểu Triệt? Vong Xuyên, còn ngươi thì cho phép nghỉ." Không để tâm lắm, Trần Nghi Phàm vẫn chuyên tâm đi pha trà, động tác từ từ thuần thục.

Hạ Tần Triệt mấy ngày liền đều có ý định chạy trốn, nháo loạn cùng Trần Nghi Phàm và Vong Xuyên. Rốt cuộc đã bị Vong Xuyên dùng hẳn ma pháp và kết giới trói lại treo lên ở góc tường, phản kháng duy nhất hiện tại là kích động Trần Nghi Phàm nhưng đều thất bại. Hắn hừ lạnh,  quay đầu tỏ vẻ giận dỗi. Thật sự là hắn cảm thấy thế giới này rất thú vị, hành động lúc nãy của Trần Nghi Phàm và Vong Xuyên cũng thú vị, hai người đứng sát nhau rất giống như phụ thân và mẫu thân của hắn nhưng vừa hỏi liền bị nghĩ xấu.

"Nếu ngươi tò mò thì nói cho ngươi, vừa nãy là khiêu vũ, khiêu vũ được định nghĩa là sự phối hợp của động tác cơ thể theo nhịp nhạc nhầm truyền tải nội dung và diễn đạt ý tưởng. Khiêu vũ truyền thống là sự kết hợp giữa một nam và một nữ tạo nên một sự đồng nhất, họ sẽ khiêu vũ vào những buổi dạ hội như..."

"Tiểu thư, có người đến." Trạng thái mệt mỏi liền biến mất, Vong Xuyên với bàn chân bị trầy xước vốn không quen với đôi giày cao gót nhanh nhẹn vọt tới bên cửa, áp tai trầm mặc lắng nghe.

"Ồ, là nữ hầu?"

"Là hai người, nhưng tôi chỉ nghe thấy có một tiếng bước chân, còn một hình như là tiếng bánh xe. Tôi không chắc chắn."

"Được rồi, là khách. Chuẩn bị trà." Trần Nghi Phàm bình tĩnh ra lệnh cho Vong Xuyên, vươn tay đỡ lấy Hạ Tần Triệt đang rơi xuống, do bị ma pháp và kết giới trấn áp Hạ Tần Triệt chỉ có thể cử động từ cổ trở lên nên rất không tự nguyện bị Trần Nghi Phàm mang đi khắp nơi. Cô mang hắn đặt lên giường và tiện tay nhét một trái táo nằm gần đó vào miệng hắn, nói: "Nhớ hôm trước nhịn đói và nằm ngoài ban công không, ngươi sẽ được trải nghiệm một lần nữa cộng thêm bị treo ngoài kia làm mồi cho mấy sinh vật có cánh xấu xí nếu thử làm ồn."

Cộc... Cộc... Rất nhanh bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.

"Mời." Vong Xuyên mở cửa, làm động tác chào vô cùng tiêu chuẩn.

Trần Nghi Phàm không nhịn được mỉm cười hài lòng. Ám ảnh phong cách sống và làm việc kiếp trước, Trần Nghi Phàm luôn muốn tạo dựng một thứ gì đó quen thuộc. May mắn Vong Xuyên là một hài tử ngoan, chỉ trong mấy ngày đều cố gắng tiếp thu những kiến thức Trần Nghi Phàm dạy từ một tội nhân, một kẻ mông lung không rõ ràng quá khứ, không có mục đích sống trở thành một thiếu niên xinh đẹp, chuẩn mực,  tràn đầu sức sống.

Người tới khá bất ngờ là Trần U Miên với thái độ không tự nguyện đẩy một chiếc xe lăn từ từ bước vào. Hơn nữa người ngồi trên xe lăn lại chính là Nhị phu nhân - Mộ Dung Giản.

Thật không ngờ Nhị phu nhân lại là người tàn phế.

"Buổi chiều tốt, Nhị phu nhân và chị."

Lần trước là Mộ Dung Giản đã phát hiện ra hành động của Vong Xuyên, chẳng lẽ hôm nay tới để đe dọa.

"Buổi chiều tốt, Tam tiểu thư. Gần đây Tam tiểu thư sống rất tốt đi." Mộ Dung Giản khẽ nhấc tay ra hiệu cho Trần U Miên đẩy xe vào trong phòng, ánh mắt sắc sảo lướt một vòng rồi dừng lại trên khuôn mặt của Trần Nghi Phàm.

Mấy lần không có cơ hội tiếp xúc trực tiếp, không nghĩ được Mộ Dung Giản lại có vẻ đẹp thanh thiên ở độ tuổi này. Mái tóc màu xám được búi lên bằng một vật tựa như trâm cài nhưng chất liệu là ngọc thạch, đôi mắt đẹp tinh anh, sắc sảo lại nhuốm màu sắc âm u khiến người khác không dám nhìn thẳng. Xinh đẹp tựa đóa hoa u lan tỏa hương thơm ở những nơi tối tăm, lạnh lẽo chính là vị phu nhân này. Tiếc là đôi chân nhỏ lại tàn phế, cứng đơ như một loại xiềng xích chôn sâu tận rễ của đóa u lan đó.

Mộ Dung gia lại hy sinh một đóa hoa xinh đẹp thế này đến đây trở thành một trái bom nổ chậm, thật là uổng phí a.

Trần Nghi Phàm không trả lời chỉ mỉm cười im lặng dưới ánh mắt không thể tin được của Trần U Miên.

Dù căn phòng này là phòng ngủ nhưng thực chất là cực kì rộng rãi nên cô đã tận dụng triệt để. Một phần nhỏ dùng để dựng căn bếp với đầy đủ dụng cụ cần thiết, một bộ bàn ghế sofa, một tủ sách, một chiếc tủ lạnh và rất nhiều tủ quần áo. Dù nhìn sơ quá rất nhiều đồ đạc nhưng không gian lại rất thoáng đãng, dù đối với thế giới này lạ mắt nhưng đây chỉ là phong cách sống rất bình thường và có phần đạm bạc ở thế giới của cô.

"Mời Nhị phu nhân, mời Đại tiểu thư." Vong Xuyên cúi người dâng lên một loại trà màu lam, trà đậu biếc.

"Ai lại đi để nam nhân của mình làm công việc dâng trà thế này? Tam tiểu thư thật có sở thích lạ." Không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nhặt nào, Mộ Dung Giản muốn kiểm chứng cho tận tình.

"Nhị phu nhân, ta là hộ sĩ của tiểu thư. Không có cái danh phận đó, mong ngươi đừng hiểu lầm."

"Ồ, là như thế à?" Không lớn tiếng, lỗ mãng như trước, Vong Xuyên bình tĩnh đáp trả đã học cách không để người khác nắm bắt được bản thân mình. Xem ra chỉ trong vài ngày đã được dạy dỗ tốt.

Ngươi xem, ha ha, xem hài tử của ta biểu hiện có tốt không?

"Được rồi, ta vào thẳng vấn đề." Thu lại ánh mắt thăm dò, Mộ Dung Giản đưa tay nâng chén trà, "Năm nay, Tam tiểu thư có tham dự dạ hội Sảnh Nguyệt."

Con mẹ nó, đây không phải là câu nghi vấn mà là câu trần thuật. Ta thật sự sợ ngươi rồi đấy Mộ Dung Giản, sao bất cứ cái gì ngươi cũng nói được đi.

"Đúng vậy, tham dự để tìm một nơi tốt để gả đi."

"Vậy phiền Tam tiểu thư, giúp ta một việc."

"Ta từ chối." Trần Nghi Phàm không cần nghĩ ngợi nhiều lập tức đưa tay từ chối.

Đoạn đối thoại này hình như rất quen đi. Các ngươi đều là những nhân vật lớn không ai dám đụng lại cứ đi nhờ vả một nhân vật nhỏ bé, xấu số như ta là thế nào. Giúp ngươi thì chắc chắn sẽ tăng thêm tình cảm nhưng ta không giúp không đâu a.

"Trần Nghi Phàm, ngươi lại dám từ chối sao?" Trần U  Miên từ lúc bước vào liền bảo trì im lặng lại tức giận đập bàn không tin được, gan của Trần Nghi Phàm càng ngày càng lớn đi.

"U Miên." Sắc mặt không thay đổi, không bất ngờ, Mộ Dung Giản chỉ từ từ thưởng thức chén trà mà nhẹ nhàng nhắc nhở Trần U Miên, quả thật là một phong vị cao quý. Nói là nhẹ nhàng nhắc nhở nhưng đến cả Trần Nghi Phàm cũng không khỏi thẳng lưng, ngồi đối mặt Mộ Dung Giản với thái độ nghiêm túc hơn.

"Nếu ngươi đã nôn nóng như vậy, chi bằng Đại tiểu thư hãy thử khiêu vũ một đoạn làm mẫu cho Tam tiểu thư. Khiêu vũ là một phần quan trọng, không thể qua loa được."

Khiêu vũ? Chẳng lẽ lại nhờ ta khiêu vũ?

"Nhị phu nhân, ta nói là ta từ chối."

"Tam tiểu thư chưa nghe yêu cầu của ta lại vội vã từ chối sao? Đừng lo lắng, ta sẽ cho ngươi đủ. Đừng chậm trễ nữa, Đại tiểu thư." Từ đầu đến cuối, dù Trần Nghi Phàm đề phòng, cẩn thận như thế nào cũng không thể làm trái ý với người này. Từng bước từng bước bị ép đồng ý, dường như để Nhị phu nhân bước vào phòng chính là bị nắm trong lòng bàn tay rồi.

Đù má, người này quá xảo quyệt. Ta bị nắm rồi.

Trần U Miên, vị Đại tiểu thư kiêu ngạo của Trần gia không dám một giây chậm trễ, lập tức bước ra khoảng trống giữa phòng, kéo Vong Xuyên đang tập trung chú ý bên Hạ Tần Triệt, sợ hắn khó chịu mà kêu loạn. Nắm lấy tay trái của Vong Xuyên, đôi mắt đẹp ánh lên tia lạnh lẽo: "Di chuyển theo ta. Thử giẫm lên chân ta xem, ta đốt ngươi thành than."

A, thật đáng sợ. Không dịu dàng như tiểu thư của hắn, Vong Xuyên cũng ngoan ngoãn nhớ lại động tác của Trần Nghi Phàm lúc nãy mà một tay nắm tay phải của Trần U Miên, tay còn lại đặt lên hông của cô: "Được."

Không nhạc, không có người ra hiệu, Trần U Miên cùng Vong Xuyên bắt đầu nhịp nhàng khiêu vũ.

Hay lắm, lúc nãy khiêu vũ với ta hết 10 bước đã 9 bước ngươi giẫm lên chân ta. Bây giờ khiêu vũ với Trần U Miên lại thuần thục, nhịp nhàng như vậy. Ngươi nhớ đó, Vong Xuyên.

"Tam tiểu thư, lần này điệt nhi của ta chuẩn bị cho lễ kế nhiệm, không tiện tham gia Sảnh Nguyệt nên nhờ ngươi thay mặt Mộ Dung gia khiêu vũ khai mạc vũ hội."

"Chẳng phải nên để chị khiêu vũ cho Mộ Dung gia đi, để người ngoại tộc như ta thay mặt không hay lắm." Trần Nghi Phàm chú tâm theo dõi từng bước của đoạn khiêu vũ kia vừa thầm nói không khó vừa không tự chủ trả lời Mộ Dung Giản nhưng lời nói ra một khắc sau lại giật mình kêu không tốt.

Đù má, lỡ miệng rồi. Nếu Trần U Miên có thể khiêu vũ được thì nhờ tới ta làm con mẹ gì. Chết tiệt, ta không nên trò chuyện với ngươi, Mộ Dung Giản.

"Ô? Đại tiểu thư là đích nữ, đương nhiên sẽ đại diện Trần gia khiêu vũ thì làm sao có thể tới lượt Mộ Dung gia ta đi? Những năm trước, Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư chưa đến tuổi nhập học, dù vẫn được tham dự Sảnh Nguyệt nhưng nguyên tắc thì không được đại diện cho gia tộc khiêu vũ thêm nữa điệt nhi của ta thì vốn không thích ồn ào nên vị trí Mộ Dung gia nhiều lần bỏ trống. Lần này khác rồi, chỉ có thể nhờ Tam tiểu thư, nếu không điệt nhi của ta sẽ không an tâm, ta cũng không an tâm mà mất ngủ rồi không tỉnh táo mà nói những điều không cần thiết." Dường như không để tâm đến lời nói của Trần Nghi Phàm, Mộ Dung Giản đều đều trò chuyện giống như lời nhờ vả bình thường và giọng điệu thương tâm cùng cực nhưng ẩn trong đó chính là ý ngươi không đồng ý không được.

"Được... đươc rồi." Trần Nghi Phàm lần đầu tiên ở thế giới này cảm thấy bản thân sợ hãi một ai đó, không phải sợ về sự sống chết mà là sợ hãi về tinh thần.

Người này, cam chịu vùi thân chỗ này sao?

"Ngươi đồng ý thì sao? Chỉ còn mấy ngày, năm trước ngươi ngay cả giày khiêu vũ cũng không đi được ba bước." Khiêu vũ xong, Vong Xuyên đã bị căng thẳng muốn hoa mắt, mệt mỏi lui tới đứng bên cạnh Trần Nghi Phàm nhưng Trần U Miên vẫn vô cùng thư thái, ánh mắt liếc tới Trần Nghi Phàm một lần nữa tràn ngập chán ghét.

Trần Nghi Phàm chính là một phế vật không biết cố gắng, chỉ cần một chút thất bại đã từ bỏ, không bao giờ muốn đụng vào nữa.

"Ồ, phải vậy không?'

-

"Ngươi trước đó có tập luyện đúng không?" Trần U Miên vẫn không tin được nhìn Trần Nghi Phàm, nhớ tới hai ngày trước mà vô cùng thắc mắc.

Ngồi trên một chiếc ô tô, Trần Nghi Phàm nghiêng đầu ngắm nhìn cảnh vật lung linh bên ngoài, không đáp lại Trần U Miên, khóe môi màu đỏ son từ từ kéo lên mỉm cười.

"Đại tiểu thư."

"Chuyện gì?"

"Có phải là tiểu thư của ta nhìn..."

"Này, gần đến rồi, dừng xa xa một chút." Xe dừng lại, cả ba bước xuống. Phía trước mắt không xa chính là một mảnh trời lấp lánh ánh đèn của Sảnh Nguyệt hắt lên màu trắng của lâu đài Cienega.

Trần Nghi Phàm vui vẻ xem lại lớp trang điểm của mình một lần nữa.

Sao rồi, đã rất đạt tiêu chuẩn nhìn là muốn nôn.

"Từ đây, chia nhau ra một chút. Chị, ngươi chắc cũng không muốn cùng ta xuất hiện đâu nhỉ?" Trần Nghi Phàm cùng Vong Xuyên có ý định bước đi, bỏ lại Trần U Miên. Nghĩ lại lời nói của Trần Nghi Phàm, dường như có một chút tủi thân, xa cách, bàn tay Trần U Miên không tự chủ muốn nắm lấy tay của Trần Nghi Phàm nhưng lại rơi vào không trung.

Sao ta lại có cảm giác này?

"Hừ, dĩ nhiên là không. Ta phải tránh xa cái thứ xấu xí như ngươi ra." Giữ lấy bàn tay của mình, Trần U Miên bước nhanh chen giữa Trần Nghi Phàm và Vong Xuyên tiến về phía trước, bên tai thoang thoảng tiếng cười nhẹ buồn bã.

Sao ta lại có cảm giác đau lòng thế này? Nhất định là bị Trần Nghi Phàm ảnh hưởng rồi.

"Haiz, ta đã làm nên tội gì vớ Trần U Miên cơ chứ? Lại ghét ta đến vậy sao? Được rồi, Vong Xuyên, ta với ngươi cũng nên tách ra."

"Ân."

"Nhớ, không được mở lời nếu không sẽ bị phát hiện ngay, chú ý những đặc điểm của đám gia tộc, sau này sẽ có thể dùng tới. À còn nữa, đừng để ý đến ta, hôm nay sẽ có nhiều người đến bắt nạt ta, ngươi không được vọng động, đây là mệnh lệnh." Từ phía xa, Trần Nghi Phàm đã có thể nhìn thấy nam chủ, nữ chủ đang giằng co trước Sảnh Nguyệt, trong lòng chỉ có thể thở dài mà dặn dò Vong Xuyên.

"Tiểu thư..."

"Ơ ơ, sao ngươi lại khóc? Dừng ngay, trôi mất lớp trang điểm bây giờ." Định răn đe nặng hơn một chút vì biết rằng hắn sẽ không nghe lời, Trần Nghi Phàm quay đầu liền nhìn thấy một giọt nước mắt lấp lánh như ánh sao lăn lên gò má trắng hồng của hắn, rốt cuộc chính cô bị dọa không ít.

"Bảo vệ người là trách nhiệm tôi, nếu tôi không làm được điều đó thì ở bên người có ý nghĩa gì. Làm ơn, tiểu thư, đừng tước bỏ trách nhiệm của tôi." Vong Xuyên vẫn rơi nước mắt, hắn đau lòng nắm lấy bàn tay có ấn ký của hắn với Trần Nghi Phàm nhẹ nhàng áp lên trán hắn.

Tiểu thư của ta luôn bị ức hiếp, luôn bị tổn thương. Ta phải làm sao?

"Đồ hài tử ngốc, trách nhiệm của ngươi là tuân theo mệnh lệnh của ta." Một dòng chảy ấm áp xuyên qua trái tim Trần Nghi Phàm, rất lâu rồi mới hưởng thụ được cảm giác này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net