Chap 28: Dị dung chọc thiên hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thượng Quan Thành Duật, ngươi đợi ta."

Thực chất ta thừa biết hành động này chính là tự đi tìm đường chết nhưng mà ta nhất định phải tới, bởi vì chỗ ta xuyên qua là số kiếp của những kẻ không thể coi thường được. Nếu như lời của Mông Ninh là thật thì ngay cả hắn là chi thần cũng sợ hãi quyển trục số kiếp của Hạ Tần Triệt thay đổi mà vội vã chạy theo, còn xuống nước năn nỉ đi một hồn thể lạc đường. Vậy thì ta là cái đinh gì mà dám làm rối loạn một kiếp của kẻ gọi là Tịnh Đế kia chứ. Ta dù là nhân vật phụ nhưng cũng chính là nhân vật đẩy cốt truyện lên nhiều phân đoạn cao trào đối với Trần Du Liên, là nguyên nhân tạo ra bao cách trở, thử thách để các nam chủ cùng nhau liều mạng già để bảo vệ nữ chủ, cũng là người nuôi dưỡng nhân cách Trần Du Liên trở thành một đóa bạch liên hoa hoàn chỉnh. Ta tới đây cũng đã là một gợn sóng lớn trên mặt hồ yên tĩnh lại còn không chạy theo kịch bản mà tránh xa khiến một kiếp của ai đó không trọn vẹn thì thật con mẹ nó chán sống.

Vai trò của Trần Nghi Phàm vốn rất quan trọng mà, Tiểu Liên trước kia cũng nói tới. À, có nói tới chưa đi?

Từ đằng xa Trần Nghi Phàm đã nhìn thấy Thượng Quan Thành Duật và Dị Tồn, dường như chưa muốn xuất hiện trước đám đông, hai người đứng ẩn sau mấy hàng cây anh đào để tránh những đốm sáng. Cả hai người hôm nay đều mặc lễ phục truyền thống nhìn qua vô cùng mềm mại nhưng đều toát lên vẻ lịch lãm, hoàn mỹ đến chói mắt. Thượng Quan Thành Duật thì vô cùng phóng khoáng với bộ lễ phục màu đen, chiếc nút áo mở tung ra, chiếc cà vạt thắt lệch cùng với ánh mắt phong tình phóng điện cả ngàn mét toát lên phong thái đậm chất một quý tộc hư hỏng. Ngược lại, Dị Tồn mang một vẻ đẹp dịu dàng, ung dung trên tay mang đôi găng tay lụa trắng trang nhã cùng với nụ cười ấm áp trên khuôn mặt hoàn mỹ cũng nhanh chóng làm đau mắt Trần Nghi Phàm.

Con mẹ nó, quả thật rất chói mắt. Dù ngày trước ta cũng có cơ hội tham gia vài lần vũ hội, gặp cũng không ít người có khí chất nhưng hai kẻ trước thật là trái với tự nhiên nha.

Bỗng có một mùi hương lạ xuất hiện. Đối với Trần Nghi Phàm, khứu giác của cô vốn không phải bẩm sinh mà là được luyện thành, cứ nghĩ cái khả năng này sẽ ở lại cùng thân thể trước đó nhưng không ngờ cái nó khắc vào là hẳn ở hồn phách. Cho đến bây giờ Trần Nghi Phàm chưa từng cảm nhận được mùi hương đặc biệt như thế này. Tựa như một đóa hoa nở rộ nơi âm u tối tăm mang mùi hương thanh khiết cuốn hút mê hồn. Không tự chủ được bản thân, cô vươn tay hướng tới mùi hương kia.

"Thật xinh đẹp."

"... Thật vinh dự cho ta, vị tiểu thư này."

Thứ Trần Nghi Phàm nắm được là một vạt áo lễ phục màu trắng tinh, cùng với một giọng nói ấm áp. Là một nam nhân.

Người kia chỉ trong khoảng khắc rơi vào con ngươi màu tro trong vắt kia liền ôn nhã mỉm cười đáp lễ Trần Nghi Phàm.

Chỗ hai người đang đứng là đại lộ nhưng hiện tại là ngày lễ nên không có xe qua lại, đèn đường lại không bật, ánh sáng duy nhất là những đốm sáng lập lờ và phía bên kia vũ hội. Trần Nghi Phàm không thể nhìn được diện mạo người này chỉ thấy khóe môi kéo lên cười vô cùng xinh đẹp, liền biết bản thân thất lễ, cô từ từ buông tay ra.

"Xin lỗi, ta thất lễ."

"Không sao, được một vị tiểu thư xinh đẹp như ngươi yêu thích là vinh hạnh của ta." Người kia cũng lịch sự trả lời.

Xinh đẹp? Ngươi cũng đừng nói trắng trợn như vậy, không thấy khó chịu đi. Cơ mà ngươi thơm thật.

Chỉ trao đổi như vậy, Trần Nghi Phàm khẽ cúi đầu rồi bước về phía Thượng Quan Thành Duật và Dị Tồn.

Phía sau người kia đứng yên trong bóng tối, đợi Trần Nghi Phàm đi xa liền cởi chiếc áo bên ngoài ném ra xa, ngước đầu hỏi: "Đó là Trần Nghi Phàm?"

"Ngươi nhận ra thật nhanh, từng gặp rồi?"

"Chưa từng, nhưng Trần Nghi Phàm đâu giống như những gì các ngươi nói." Nam nhân đó tiếp tục nói với màn đêm kia, cước bộ nhẹ nhàng chìm vào bóng tối.

"Ngươi không nhìn thấy bộ dạng đáng sợ đó à, thêm nữa cũng vì ngươi xinh đẹp mà vô phép vô tắc kéo lễ phục của ngươi." Giọng nói trong màn đêm bực bội vang lên.

"Vì biết ngươi không thích nên ta ném nó đi rồi, còn bộ dáng ngươi không thấy là cố tình nhiều hơn đi? À, lúc nãy trong một khắc ta đã run sợ trước con ngươi đó."

"Ngươi? Run sợ?"

"Phải, vì ta không tìm được gì trong con ngươi đó, không phải vô hồn cũng không có bất cứ ý niệm nào khác."

-

"Thượng Quan Thành Duật."

Từ đằng xa, một giọng nói kéo dài ngọt ngào gọi tên hắn vang lên.

"Ặc..."

"Ồ, đóa hoa của cậu tới rồi kìa." Dị Tồn mắt thấy Trần Nghi Phàm một thân đủ màu sắc đang bước tới, trong lòng thầm đồng cảm sâu sắc với Thượng Quan Thành Duật.

"Duật a, mấy ngày không gặp ngươi ta thật sự nhớ ngươi đến sắp chết rồi đây." Trần Nghi Phàm một mặt đào hoa, ánh mắt dường như có thể bắn ra hình trái tim hướng tới kéo ta Thượng Quan Thành Duật, còn hắn thì liều mạng tập trung tầm nhìn lên gương mặt nhịn cười của Dị Tồn đang đứng đối diện, miễn cưỡng trả lời: "Trần... Trần tiểu thư."

Từ phía xa trông đã đáng sợ, nhìn gần lại cảm thấy kinh dị đúng nghĩa. Dị Tồn hắn chưa từng gặp thiếu nữ nào có can đảm ăn mặc như thế này mà chạy nhảy ngoài đường. Trần Nghi Phàm, ngươi đúng là cực phẩm.

"Duật a, hình như ngươi vẫn chưa có ai..."

"..." Vì lời nói của Trần Nghi Phàm khiến hắn bất ngờ, Thượng Quan Thành Duật quay đầu nhìn cô, tam quan hắn ngay lập tức đổ vỡ ngàn mảnh vụn.

Trần Nghi Phàm vốn thấp hơn hắn nên khi quay đầu, đập vào mắt hắn là một đầu chim bay bướm lặn. Gương mặt trắng bệch, mi mắt đánh một lớp phấn đậm màu lam, môi màu đỏ chói mắt, chiếc váy màu hồng phấn trông vô cùng đặc sắc cộng thêm ánh mắt nũng nịu bắn ra phong tình đối với hắn khiến hắn chỉ muốn gào lên hai chữ "Yêu quái".

Nhìn sắc mặt kinh hồn nhưng vẫn có đè nén của Thượng Quan Thành Duật, Trần Nghi Phàm cũng muốn cười thành tiếng.

Con trai à, ngươi đừng nôn, nữ chủ sắp tới rồi.

"Thượng Quan, Dị Tồn."

"A, Mục thiếu gia." Từ hướng nhìn của Dị Tồn, Trần Nghi Phàm vẫn ôm chặt lấy cánh tay của Thượng Quan Thành Duật khẽ quay đầu nhìn. Là một thiếu niên xinh đẹp mặc bộ lễ phục màu bạc, trên tay áo có thêu hoa văn màu đen, dường như là một biểu tượng. Mái tóc màu đen được chải ngược để lộ vầng trán cao thanh tú, con ngươi màu lục bảo nhạt trong vắt. Dù bộ dáng trang trọng, trưởng thành nhưng trên gương mặt vẫn không giấu đi nét tinh nghịch, đáng yêu, môi mỏng mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Họ Mục? Là Bát gia. Nhìn nụ cười này trông có vẻ vô hại quá đi? Hay là cũng một đóa bạch liên hoa.

"Mục Niệm Ngữ, ngươi đến rồi."

"Đương nhiên phải đến, vui như vậy mà."

"Vậy anh trai ngươi tới phải không?"

"Ta cũng không rõ nhưng trước khi đi, các nữ hầu báo với ta là hắn đã ra khỏi dinh thự một lúc, nhìn có vẻ rất vội vàng." Mục Niệm Ngữ khoác vai Dị Tồn thân thiết và sau đó bắt gặp gương mặt đặc sắc của Thượng Quan Thành Duật đang đứng cạnh một nữ nhân.

"Ai da Thượng Quan, ngươi vẫn bộ dạng hoa đào vây quanh nha, làn này là mỹ nhân gia tộc nào... phụt."

Vừa liếc mắt nhìn Trần Nghi Phàm, lời đang nói bỗng nghẹn lại, "Há há há, ngươi... ngươi là Trần Nghi Phàm phải không? Ngươi chẳng lẽ lại muốn bước đi bên cạnh Thượng Quan danh giá với bộ dạng đáng sợ này sao?"

"Người có vấn đề là ngươi đó, ta rõ ràng là xinh đẹp như thế này thì dĩ nhiên phải xứng đáng với Duật rồi. Duật, ngươi nói coi có phải không?" Trần Nghi Phàm đem tay Thượng Quan Thành Duật giấu ra phía sau lưng, điêu ngoa thẳng thừng đáp trả Mục Niệm Ngữ.

"Thượng Quan, ngươi lại để dạng nữ nhân này quanh người, không có ta ở đây thì ánh mắt của ngươi xuống cấp đến mức này sao?"

Mẹ nó, bây giờ ngươi muốn cái gì? Dù là đang tung hứng với các ngươi nhưng ta cũng có giới hạn nha. Vong Xuyên, ngươi đâu rồi, ta chỉ sợ không kiểm soát được mà đánh chết đám con cháu gia tộc khinh người này.

Dù bề ngoài khó chịu nhưng ánh mắt Trần Nghi Phàm đã gán chặt lên khuôn mặt của Mục Niệm Ngữ tỏ vẻ si mê, cánh tay ôm chặt Thượng Quan Thành Duật đã buông lỏng một phần.

"Ố ồ, đôi mắt này cũng có phẩm vị quá đó nha." Dừng lại một chút, Mục Niệm Ngữ từ từ bước tới gần Trần Nghi Phàm, tay trái thoan thoát mang một chiếc tay màu trắng chạm lên khuôn mặt cô nâng lên. Hắn từng gặp qua Trần Nghi Phàm lúc cô còn là một hài tử, đôi mắt năm đó là một màu xám đục hằn lên tia oán hận, kìm nén, uất ức nhưng con ngươi hiện tại đang đối mắt với hắn lại vô tình trong trẻo và... và hiện rõ là sự si mê, ngu ngốc. Dường như thật sự bị dung mạo của hắn mê hoặc.

Nghĩ tới đây, cao hứng trong mắt hắn lập tức biến mất, vẫn giữ tư thế đó, Mục Niệm Ngữ nở nụ cười mê hồn, hỏi: "Trần Nghi Phàm, ngươi xem ta có anh tuấn không?"

"Có, có chứ, vô cùng anh tuấn." Cánh tay đã buông hẳn Thượng Quan Thành Duật vội vã nắm lấy bàn tay đang dừng trên cảm của cô, Trần Nghi Phàm như hận không thể ôm chầm lấy Mục Niệm Ngữ.

"Ngươi..." Bị vồ tới bất ngờ, gương mặt tô son trát phấn của Trần Nghi Phàm phóng lớn trước mắt Mục Niệm Ngữ khiến hắn phút chốc muốn nôn khan nhưng vẫn còn có thể giữ vững hình tượng, sắc mặt tái mét lùi tránh xa Trần Nghi Phàm.

Cánh tay bị ôm chặt liền bị buông ra một bên của Thượng Quan Thành Duật siết chặt lại. Xung quanh hắn tỏa ra hàn khí khiến ba người đứng xung quanh giật mình.

"Đáng chết..."

Ấy ấy, nam chủ đại nhân ngươi đừng nói với ta là ngươi đang ăn giấm đấy nhá. Chuyện này là không thể nào!!!

Trần Nghi Phàm không tự chủ kinh hoàng trợn mắt nhìn Thượng Quan Thành Duật nhưng ngay lập tức cô nhận ra hắn không phải ăn giấm của cô mà là đang ghen tức. (Giải thích dễ hiểu: nếu có 1 đứa thích bạn và mỗi ngày đều bám theo bạn cho đến khi bạn nhìn thấy nó đang bám theo 1 đứa khác thì cho dù bạn không thích nó bạn vẫn thấy ngứa mắt vl ra =)) cái Duật ca đang cảm thấy dễ gây hiểu lầm quá)

Trần Nghi Phàm lén trút một hơi dài trong lòng, cô phải làm thế nào nếu nam chủ thật sự để tâm cô chứ?

Khoan...

"Duật~, ta không ngờ là ngươi đang tức giận đó là vì ta phải không? Đừng giận nữa mà, ta luôn luôn thích ngươi mà." Trần Nghi Phàm một mặt cảm động, ôm lấy Thượng Quan Thành Duật nũng nịu.

Dị Tồn cảm thấy hình như đã đến giới hạn của Thượng Quan Thành Duật rồi, nếu không can thiệp thì hắn sẽ giết Trần Nghi Phàm mà không suy nghĩ. Trần Nghi Phàm vẫn chưa thể giết. Nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy Thượng Quan Thành Duật đang thất thần nhìn về một phía.

Mùi hoa oải hương nhẹ nhàng lan tỏa, hòa vào không gian vô cùng dễ chịu. Trần Du Liên chỉ lẳng lặng đứng đó, làn váy màu trắng tinh cùng mái tóc lay động theo làn gió. Đôi mắt màu bảo thạch lấp lánh lộ rõ vẻ căng thẳng. Phía sau là Pluto cũng mặc lễ phục nhưng dường như là với thân phận là hộ sĩ chứ không phải là bạn cặp.

Nhìn về phía đó, ánh mắt Pluto dừng ngay chỗ Trần Nghi Phàm khiến hắn chán ghét.

Ngươi đang làm trò mất mặt gì đó, Trần Nghi Phàm.

Trần Du Liên cũng ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt sáng rực của Thượng Quan Thành Duật nhìn cô, trái tim của cô thót lên một hồi nhưng sau đó cô nhìn thấy Trần Nghi Phàm đang bên cạnh ôm lấy cánh tay hắn mà hân cũng không phản kháng lại.

Hừ tên đáng chết này, đã có Trần Nghi Phàm bên cạnh thì nhìn cô làm gì?

Trần Du Liên hít một hơi thật sâu, siết chặt gấu váy sau đó cố gắng bước đi trên đôi giày cao gót hướng về phía bốn người kia.

Váy trắng qua đầu gối thước tha, thuần khiết, mái tóc xõa trên vai chỉ tô điểm bằng một chiếc kẹp nhỏ, trang điểm phù hợp, nhẹ nhàng nhưng hình như vẫn chưa quen với giày cao gót nên bước đi có phần liêu xiêu, yếu ớt tạo cảm giác muốn che chở.

Nữ chủ quả thật có bàn tay vàng nha, ăn mặc đơn giản như này cũng đã thập phần xinh đẹp, thập phần thuần khiết.

Tình hình tiếp theo là như thế nào đây, có cần chuẩn bị tinh thần bị Thượng Quan Thành Duật thô bạo đạp ra không? Rất có thể nha.

Quả thật khi Trần Du Liên vừa tới gần, Thượng Quan Thành Duật đã không nương tay đẩy Trần Nghi Phàm ra xa nhưng chưa kịp mở miệng thì Trần Du Liên do không quen đi giày cao gót nên đã ngã về phía trước. Cả hắn và Pluto cũng phản ứng không kịp chỉ vừa nói cẩn thận mắt đã thấy Trần Du Liên nằm gọn trong vòng tay của Dị Tồn.

"Trần tiểu thư, ngươi không sao chứ?"

Trần Du Liên ngã nhào vào lòng Dị Tồn, áp má lên phần lễ phục thoang thoảng mùi hương mộc lan thanh khiết, bên tai là giọng nói ấm áp vang ra từ lồng ngực. Cảm nhận nhịp tim đều đều ổn định của hắn khiến hai má của Trần Du Liên đỏ lựng lên, cô cuống quít muốn đẩy hắn ra nhưng lại sợ thất lễ chỉ đành cúi thấp đầu nói nhỏ: "Sư... sư huynh, ta không sao." (chắc chắn sẽ có bạn hiểu đây là cách gọi cổ đại, trong môi trường học đường, học sinh năm nhất, năm hai có thể gọi các đàn anh/ đàn chị là sư huynh/ sư tỷ hoặc ngược lại các học sinh năm cao hơn có thể gọi đàn em là sư muội/ sư đệ 'thứ lỗi cho ta nếu ta đã nhiều lời')

"Không sao là tốt rồi." Dị Tồn mỉm cươi dịu dàng rồi bỗng nhớ tới hũ giấm kia liền lạnh gáy muốn cách xa Trần Du Liên một chút.

Vệt hồng trên má Trần Du Liên càng tô điểm thêm cho làn da trắng mịn, cô ngượng ngùng cúi đầu rồi quyết tâm đưa đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn thẳng Dị Tồn, nói lớn: "Sư... sư huynh, sư huynh ngươi chắc chắn đại diện cho gia tộc phải không?"

Ồ, có kịch hay để xem rồi.

Trong một khắc, hai kẻ đứng ngoài khẽ hô lên đầy phấn khích. Kẻ ngu cũng nhìn ra được Thượng Quan thiếu lần đầu nhìn đã mê đắm Trần Du Liên, thế mà mỹ nhân này lại có ý định cùng Dị Tồn. Chậc chậc, chắc sẽ có đổ máu đây.

"À... dĩ nhiên là vậy, ngươi..." Cả Dị Tồn cũng có dự cảm không tốt, đưa mắt liếc Thượng Quan Thành Duật sắc mặt đằng sau.

"Vậy ngươi có nhớ lời ta nói không? Nếu... nếu cho đến vũ hội ngươi vẫn không có ai cùng khiêu vũ thì ngươi sẽ cùng ta."

Dị Tồn ánh mắt hoang mang, làm sao hắn có thể quên loại chuyện này đi? Dự định là sẽ bàn tính với Thượng Quan Thành Duật mà.

Há há, ta còn không biết nữ chủ còn có thể đi một nước độc như thế này, vừa dằn mặt được Thượng Quan Thành Duật vừa câu dẫn công khai Dị Tồn lại còn tát một cái vào mối quan hệ huynh đệ thắm thiết của hai người. Có tiến bộ, có tiến bộ.

Trần Nghi Phàm liều mạng che giấu tiếu ý trên nét mặt bởi vẫn còn Mục Niệm Ngữ ở đây, để hắn phát hiện ra điểm khác biệt cũng phiền phức.

Trong lúc Trần Nghi Phàm còn đang quan sát Mục Niệm Ngữ thì bàn tay vừa đẩy cô ra lại cuốn lấy eo cô siết chặt, Thượng Quan Thành Duật kéo cô đứng sát lại gần hắn rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Ồ hôm nay tôi với cậu lại trùng hợp mời cả hai vị tiểu thư của Trần gia khiêu vũ phải không, Tồn?"

Mùi giấm chua lẫn thuốc súng bùng nổ trong không gian.

Sảnh Nguyệt bình thường chỉ là nhà ăn chiến trường của học sinh trường Cienega, lần đầu Trần Nghi Phàm bước vào chỗ này là lúc chỉ huy Pluto đi trộm bánh cho Trần Du Liên, ấn tượng lúc đó vô cùng bình thường không có cái gì đặc biệt. Nhưng hiện tại bước vào, hai dãy bàn đã được dọn đi nhường chỗ cho các bàn tròn trải khăn trắng bày đủ loại thức ăn, nước uống tỏa hương thơm kích thích giác quan. Xung quanh màu sắc ảm đạm trước kia cũng không còn, dưới ánh đèn trùm sang trọng lơ lửng trên trần nhà có thể nhìn thấy được màn đêm đầy sao ngoài kia mọi thứ như tỏa sáng lấp lánh.

"Các ngươi làm thế nào lúc này mới tới!!" Vừa mới tới thì Lãnh Thanh Lam một mặt khó chịu cằn nhằn nhưng liền câm nín nhìn Trần Nghi Phàm.

Ngươi dám ra đường sao?

"Nhìn kìa, nhìn kìa Thượng Quan Thành Duật và Dị Tồn đến rồi."

"Quả thật là anh tuấn, phong lưu. Thượng Quan Thành Duật, nhìn ta này."

"Dị Tồn cũng vậy, ôn nhu chết người."

Hình như là sắp bắt đầu vũ hội, tần số các thiếu nữ nhìn thấy Thượng Quan Thành Duật và Dị Tồn rất nhanh a.

"Nhưng nhìn kìa, hình như là bọn họ đã có người đi cùng rồi."

"Là ai, là ai... Á." Một thiếu nữ hét thất thanh khi nhìn thấy Trần Nghi phàm.

"Đó là thứ gì? Nhìn thật kinh tởm."

Trần Nghi Phàm dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng vẫn thật con mẹ nó không chịu được.

Tính ra da mặt ta cũng mỏng lắm nha.

"Duật a, ngươi nhìn bọn họ kìa." Trần Nghi Phàm một lần nữa nũng nịu ôm lấy cánh tay Thượng Quan Thành Duật trước con mắt nổ đom đóm của các thiếu nữ xung quanh.

Các ngươi nhìn đi, ta kinh tởm nhưng vị trí của ta là đang ở bên đại thần của các ngươi đó.

--------------- D -------------

Sau chap này lẽ ta sẽ drop một thời gian ngắn (ノ_<。)

Chừng nào đủ tự tin ta sẽ viết lại......



Uầy ta đùa thôi, mấy tuần sau ta thi nên sẽ ngưng viết. Thi cử xong sẽ viết tiếp

Chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ ta (ノ´ з ')ノ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net