Chap 30: Tâm phân phản diện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ngươi nghĩ đến lúc đó ngươi và Hướng gia còn có thể tồn tại sao?”

“Không… không thể…” Hướng Uyển Uyển mở mắt phía trên là ánh sáng rực rỡ của chiếc đèn chùm đính pha lê diễm lệ nhưng cũng không ngăn được sự lạnh lẽo từ người thiếu nữ kia. Trần Nghi Phàm cúi sát người Hướng Uyển Uyển vừa nói răng đe cô gái này xong, môi cười vô cùng thân thiện, đưa tay đỡ Hướng Uyển Uyển đứng lên.

“Lần này ta tha cho ngươi.” Trần Nghi Phàm vẫn kiên trì khoác lấy cánh tay Thượng Quan Thành Duật mặc dù cô bắt đầu cảm thấy bàn tay của mình bỏng rát và một áp lực đang đè chặt lên cổ. Thượng Quan Thành Duật thuộc tính nguyên căn của hắn là hỏa. Một người phục vụ bê rượu tình cờ đi tới, Hướng Uyển Uyển chưa kịp hoàn hồn thì ly rượu cứ như vậy từ trên đầu cô trở xuống. Đổ xong, Trần Nghi Phàm ném ly rượu xuống đất, kiêu ngạo nhìn Hướng Uyển Uyển đến khóc cũng đã ngừng trệ, nói: “Nhưng ta mong ngày mai, Hướng gia sẽ cho ta một câu trả lời thích đáng.”

Hướng gia trực thuộc Nhị gia, nếu lần này là đưa quà thì nên tiện tay tặng cho Mộ Dung Giản. Ta vẫn là không nên đi chọc Nhị phu nhân đó.

Hướng Uyển Uyển cảm nhận mùi rượu càng ngày càng thanh tỉnh, rốt cuộc thì gào khóc một tiếng rồi ôm mặt chạy đi. Tại sao, một gương mặt tô son trát phấn, một thân đủ màu sắc dường như một bình hoa quái dị không có lấy một chút sát thương, thậm chí còn không thể cảm nhận được linh lực phát ra từ Trần Nghi Phàm thế mà vẫn đáng sợ. Từ nụ cười kì dị trên gương mặt trắng bệch đến ánh mắt kiêu ngạo, tầm thường nhưng vẫn khiến người khác phát run. Một trải nghiệm sợ hãi rất khác biệt. Đó là Trần tiểu thư phế vật, không có nhan sắc đi gây sự khắp nơi đó sao?

Phù, cuối cùng cũng đi. Được rồi, ngươi cứ bình tĩnh đi, nam chủ đại nhân. Ngươi sắp bóp chết ta rồi đó!

Nụ cười khinh thường trên mặt Trần Nghi Phàm ngày càng cứng ngắc, trên cổ và cánh tay bắt đầu xuất hiện vết đỏ ửng lên. Thượng Quan Thành Duật vừa cay nghiệp đem cô làm nơi trút giận vì Trần Du Liên dám lơ là ánh mắt hắn, ngay cả liếc hắn một cái cũng không thèm, vừa cho cô biết lợi hại vì dám lộng hành trước mặt hắn. Hướng Uyển Uyển không là cái đinh gì trong mắt hắn nhưng hắn vẫn cảm thấy chán ghét Trần Nghi Phàm.

Nữ nhân này, thật là ác độc.

“Cậu nhìn kìa, Trần Du Liên kia dù nhìn như thế nào cũng có nét đơn thuần, đáng yêu phải không?”

“Đúng đó, càng nhìn càng cảm thấy phù hợp với Dị Tồn. Xem ra Tam gia và Lục gia chuẩn bị liên minh với nhau rồi.”

Trong lúc đang cố kiềm nén tức giận, bên tai Thượng Quan Thành Duật vang lên vài tiếng trò chuyện nho nhỏ, nội dung bình thường nhưng rơi vào tai hắn lại khó nghe vô cùng. Hắn không biết tại sao hắn lại để ý Trần Du Liên đến mức như vậy, trái tim chỉ muốn đem cô ôm trọn vào lòng để bảo vệ, để yêu thương.

Vẫn trong vô thức, Thượng Quan Thành Duật chuyển mắt sang Trần Du Liên, đột nhiên hắn giật mình nhận ra, ánh mắt Trần Du Liên vừa vội dời đi, giấu đi sự ngại ngùng, nghiêng đầu mỉm cười với Dị Tồn.

Là do ngươi lựa chọn Trần Nghi Phàm, vậy thì nhìn ta làm gì?

Cuối cùng vẫn là nhịn không được, bước chân không tự chủ toang bước về phía Trần Du Liên nhưng cánh tay bị níu chặt lại. Trần Nghi Phàm ngẩn đầu lên, môi đỏ cười quái dị cùng với giọng nũng nịu nói: “Duật a, ngươi muốn đi đâu?”

“Buông tay.” Dường như Trần Nghi Phàm đang muốn khiêu chiến giới hạn cuối cùng của Thượng Quan Thành Duật.

Được lắm, đã nhịn không nổi nữa rồi. Quả nhiên lực nam châm giữa nam chủ và nữ chủ lúc nào cũng mạnh không tưởng. Đợi đó, ta ngược chết ngươi.

Trần Nghi Phàm khẽ cười mỉa mai, chân nhỏ nhón lên, nói khẽ: “Duật a, không biết ngươi có tâm trạng nghe chuyện vui không? Chẳng là mấy đêm gần đây có người nhìn thấy…” Trần Nghi Phàm ngập ngừng ra vẻ thần bí nói: “… nhìn thấy hộ sĩ Pluto lén lút đi vào phòng riêng của Du Liên, ai nha, còn trèo lên giường nữa đó.”

“Câm miệng.” Bỗng chốc mọi người trong Sảnh Nguyệt cảm thấy có một cỗ uy áp vô cùng lớn như đang bùng nổ, Trần Nghi Phàm còn cảm thấy mùi vị tanh nồng đang trào ngược lên từ cổ họng mình.

Con mẹ nó, ép người hộc máu là có thật. Cứ như bị đạp một cú thật mạnh vào bụng vậy. Nhưng mà đợi đã, cái mùi hương này…

Liều mạng điều chỉnh sắc mặt, Trần Nghi Phàm cố nuốt ngụm máu vào bụng, cô níu tay Thượng Quan Thành Duật cười xấu xa: “Coi kìa Duật, tính tình của ta hôm nay không được tốt. Ngươi cứ như vậy thì ta sẽ buồn lắm, mà nếu ta buồn thì ta gặp ai cũng sẽ muốn nói chuyện mà nói chuyện thì phải nói chuyện vui chứ, đúng không? A, vị tiểu thư này mặc một chiếc váy thật đẹp, có muốn cùng ta nói chuyện vui không?”

Vừa nói vừa thực hiện, Trần Nghi Phàm nhanh chóng vươn tay kéo một thiếu nữ đang đứng ở phía sau tới.

Thượng Quan Thành Duật trợn mắt, không ngờ Trần Nghi Phàm lại có gan hành động như vậy, vội vàng kéo cô nhưng không cẩn thận khiến cô ngã vào lòng hắn. Đây không phải lần đầu tiên, Trần Nghi Phàm và hắn áp sát với nhau như thế này nhưng lần này là hoàn toàn bất ngờ, con ngươi màu khói mở to đầy ngạc nhiên.

Con mẹ nó, tình huống gì đây? Nam chủ, ngươi thật sự làm ta sợ đó! Ngươi bị đa nhân cách hả? Vừa mới muốn ép chết ta bây giờ lại kéo ta vào lòng. Hành động này nên dành cho Trần Du Liên đi, đừng mang nhan sắc ra hù dọa ta.

Trần Nghi Phàm tay run mắt giật, trong lòng kêu gào, nhanh chóng lợi dụng cơ hội luồng tay vào chiếc áo khoác lễ phục chạm vào phần lưng rắn chắc qua một lớp áo sơ mi. Trước ánh mắt không thể tin được của Thượng Quan Thành Duật, cô liên tục sờ soạng, cười nói: “Không biết cho đến khi nào ngươi mới cho ta chứng kiến tận mắt thân hình rắn chắc này đây?”

“Trần Nghi Phàm.” Nam chủ đại nhân mặt đỏ tía tai, tức giận đẩy Trần Nghi Phàm ra xa, biểu hiện chẳng khác gì thiếu nữ bị trêu ghẹo.

Trần Nghi Phàm bị đẩy ngã, chỉ kịp phì cười nhìn sắc mặt của Thượng Quan Thành Duật thì phía sau một vòng tay nhỏ nhắn nhưng vững chắc đỡ lấy cô. Vong Xuyên vô cùng mừng rỡ, bởi vì hắn vào đây cũng lâu rồi mà vẫn không tìm được Trần Nghi Phàm, liên kết giữa hắn với tiểu thư chưa quá mạnh để có thể nhận biết lẫn nhau. Đi cùng người tên Thượng Quan Khanh Tâm này mấy vòng liền đau đầu vì mùi son phấn lẫn nước hoa quá nồng thì bị ai đó kéo từ đằng sau, một cảm giác quen thuộc, một cảm giác ấm áp…

Là tiểu thư của hắn!

Cảnh tượng vô cùng kì lạ, hai thiếu nữ ôm lấy nhau lại là người thấp đỡ người cao hơn nhưng trông không khí rất vui vẻ.

Đứa trẻ này, tại sao nhìn thấy ta lại như tìm được mẹ thế này. Cơ mà, đáng yêu thật.

Thượng Quan Khanh Tâm nhìn tình hình không đúng, trong lòng vang lên tiếng cảnh giác, hắn vươn tay tách Trần Nghi Phàm và Vong Xuyên ra còn thuận tiện kéo Vong Xuyên về phía hắn. Hắn liếc mắt nhìn Thượng Quan Thành Duật, môi cong lên nói: “Mang nữ nhân của ngươi tránh ra.”

“Khanh Tâm…” Sắc mặt Thượng Quan Thành Duật có chút biến hóa, dường như là đau buồn.

Trần Nghi Phàm đơ người nhìn theo Vong Xuyên bị người khác kéo đi, Vong Xuyên cũng quay đầu bắt gặp ánh mắt của cô, cũng đau khổ muốn gào lên ‘ta bị hắn bắt nạt’, ấm ức hòa vào dòng người.

Thượng Quan Khanh Tâm? Em trai của nam chủ này hình như không nằm trong hậu cung của hai nữ chủ mà hình như còn chết sớm. Sao hắn cùng với Vong Xuyên lại trở thành bạn đôi chứ? Điều kì lạ là trên người hắn có rất nhiều mùi dược, còn nồng hơn trong Mộ Dung viện. Còn một điều nữa, không biết có phải là do cô quá nhạy cảm hay không nhưng hai thiếu gia Thượng Quan này không có chút gì giống nhau cả. Ngay cả các tiểu thư Trần gia dù không phải do cùng một mẹ sinh ra nhưng vẫn có nét hao hao nhau còn ở đây thì không.

Phải chăng không phải là cùng chung huyết thống? Nhưng ta đi lo cái vấn đề này làm gì, cũng đâu liên quan tới ta.

“Thượng Quan thiếu.” Từ đằng xa xa vang lên tiếng gọi chào hỏi, ngay lúc này thì Thượng Quan Thành Duật và Trần Nghi Phàm đều thầm gào lên không đúng lúc.

“Mục giáo sư.” Thượng Quan Thành Duật kéo Trần Nghi Phàm đứng thẳng lên, trong lời nói và ánh mắt đều mang theo phần tôn kính. Mục Đàm Ngôn miệng cười tươi như hoa, ánh mắt tìm tòi thú vị tập trung đánh giá Trần Nghi Phàm.

“Thượng Quan thiếu luôn thật có nhã hứng. Nhìn bộ dạng phong tình đại chúng này thì làm sao có thể nhận ra cậu học trò của ta ngày nào nữa chứ.” Mục Đàm Ngôn mỉm cười vỗ vai Thượng Quan Thành Duật nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng tại khuôn mặt Trần Nghi Phàm.

Người này… sao lại có mùi hương của Mộ Dung Giản? Lại là vương mùi hương nơi cổ áo và cổ tay, hắn với Nhị phu nhân của Trần gia có quan hệ như thế nào? Con mẹ nó, Mộ Dung Giản tuy là người tàn phế nhưng dù sao cũng chỉ mới hơn đôi mươi… mà khoan, Mộ Dung Giản hơn hai mươi mà Trần U Miên đã tròn mười tám tuổi là nữ nhi của Mộ Dung Giản??

“Trần tiểu thư… Trần tiểu thư…”

Mục Niệm Ngữ bên cạnh chăm chú quan sát ánh mắt của Trần Nghi Phàm, rốt cuộc thì cũng chen vào trước mắt Mục Đàm Ngôn, nhếch môi nói: “Này Trần Nghi Phàm, ta nhìn anh tuấn hơn hắn nhiều.”

Gì? Trong lòng Trần Nghi Phàm xuất hiện ngàn dấu hỏi nhưng vẫn lẳng lơ khoác vai Thượng Quan Thành Duật hất cằm nói: “Ai nói ngươi anh tuấn? Duật của ta mới là người tuấn tú nhất.”

“Được rồi, các thanh thiếu niên tuấn tú còn nửa giờ nữa thì mời các ngươi ra đại sảnh khiêu vũ giúp ta. Nhớ mang mặt nạ có dấu hiệu của gia tộc đó, điều đơn giản như này đứng để ta nhắc nhở đó.” Lãnh Thanh Lam cầm trên tay là danh sách các gia tộc tham dự, ánh mắt ngưng trọng lướt qua đám người rồi quay đầu bỏ đi.

“Dấu hiệu gia tộc…” À là cái mặt nạ màu tím đó, trước khi đi Mộ Dung Giản có đưa cho cô.

“Tránh ra, ngươi đang làm cái quái gì vậy hả?” Từ phía bàn ăn vang lên tiếng hét rất lớn, nghe là đã biết rắc rối tìm tới, chẳng là không biết ai xui xẻo đây.

Trong khi tất cả mọi người hướng ánh mắt về phía có tiếng động, chỉ duy nhất Mục Đàm Ngôn vẫn chăm chú nhìn Trần Nghi Phàm, chưa một lần dời mắt đi. Mọi cử chỉ, ánh mắt, động tác của cô đều bị hắn thu vào mắt.

Quả nhiên như là người nói, đứa trẻ đó rất có tiềm năng. Nhưng mà, linh lực hình như rất mông lung.

Trần Nghi Phàm nhìn qua một đống lộn xộn kia, đồng tử mở to, buông cánh tay của Thượng Quan Thành Duật nhấc váy bước nhanh về phía đó. Đồng thời, ngay cả hắn cũng sải bước chân đi cùng cô vì Trần Du Liên cũng ở đó. Cô bước đi rất nhanh, mắt hướng về phía ly rượu cách đó không xa, rất tự nhiên đi chen vào giữa cuộc tranh cãi, vô cùng vừa vặn đón cái tát đang giáng xuống gương mặt của Vong Xuyên.

Trong lúc đang tập trung tìm kiếm Trần Nghi Phàm một lần nữa thì nhìn thấy Trần U Miên và Trần Du Liên dường như có xảy ra một chút tranh cãi, hắn cũng không quan tâm làm gì nếu không có lệnh của tiểu thư nhưng đột nhiên có một vị tiểu thư mặc chiếc váy màu đỏ rất xinh đẹp tiếp cận họ còn có ý định tấn công Trần U Miên. Suy nghĩ một chút, vì người này mà tiểu thư của hắn cũng có mấy lần vui vẻ. Cuối cùng cũng quyết định dùng linh lực thoát ra khỏi vòng tay Thượng Quan Khanh Tâm nhưng ai ngờ vị tiểu thư kia tính cách quá ngang ngược, muốn đánh luôn cả hắn.

Bởi vì đối phương là nữ nhân còn luôn muốn gào lên khi hắn chạm vào khiến Vong Xuyên có một chút bối rối, hắn vẫn chưa có kinh nghiệm tiếp xúc với loại nữ nhân này nhưng trả giá cho bối rối đó là một cái tát, một cái tát vào mặt tiểu thư hắn.

Tiếng tát rõ to vang vọng trong Sảnh Nguyệt, tất cả mọi hoạt động đều ngưng lại, ngay cả động tác vươn tay đến ly rượu của Trần Nghi Phàm cũng dừng lại rồi cô tiếp tục cầm lấy hai ly rượu, quay đầu đứng chắn cho Vong Xuyên, môi cười như không cười: “Vị tiểu tư này, không biết ở gia tộc có ai dạy dỗ tiểu thư cách đi đứng hay vung tay vung chân sao cho không rơi vào mặt ai đó hay sao? Được bước chân vào Sảnh Nguyệt chắc gia tộc cũng đâu phải là cái loại…”

“Ngươi!”

“Tình Tình, làm ơn đừng gây chuyện nữa mà. Xem như tớ xin cậu đấy.” Trần Du Liên hoảng sợ  ở bên cạnh cố giữ lấy cánh tay Lục Tình, ánh mắt nhìn xung quanh như đang tìm sự giúp đỡ.

“Cậu mau buông tôi ra, rõ ràng là bọn chúng gây sự với cậu trước. Cậu không thể để hai chị em đó bắt nạt cậu mãi được, cậu cũng là tiểu thư của Trần gia mà.”

Lục Tình, con gái thứ ba của Lục gia, tuy Lục gia tộc không thuộc nhánh của bất kì Đại gia tộc nào nhưng cũng có ít danh tiếng vì chủ gia tộc là một con người có nghị lực, có khả năng đưa một họ tộc vô danh trở nên lớn mạnh. Lục Tình xinh đẹp, có linh lực mạnh mẽ, tài năng nhưng lại không được thương yêu khiến cô dường như lạc lối, chỉ một chút nữa là bị tâm ma dụ dỗ hiến đi linh lực trở thành sinh vật khát máu và người đã mang cô trở lại là Trần Du Liên, là người bạn thân thiết nhất.

Trần Nghi Phàm từ từ tiếp nhận thông tin, định tiếp tục nói thì mắt thấy Dị Tồn chen qua đống người bước tới, cô cảm thấy kì lạ, sao lại xảy ra cái lộn xộn này? Vong Xuyên gây chuyện? Trần Du Liên nhận ra Vong Xuyên… hay là…

Cô quay đầu nhìn Trần U Miên đang đờ người, ánh mắt say đắm mang một chút e thẹn đang hướng về Dị Tồn.

Con mẹ nó, là vì nam nhân!!

“Ngươi cũng biết ta họ Trần? Vậy thì tới đi, thử tát ta thêm một cái thì cái vị trí nhỏ bé đó của gia tộc ngươi có bốc hơi trong một đêm không?”

Trần Nghi Phàm dĩ nhiên muốn đánh vào tâm lý, cô đã nhận ra đấu tranh giữa các gia tộc khắc nghiệt như thế nào. Cũng giống với thế giới của cô, dù ngươi tài giỏi như thế nào, dù ngươi vĩ đại ra sao, chỉ cần chỗ ngươi xuất phát và thành công vẫn thấp hèn hơn kẻ khác thì ngươi mãi mãi cũng không có quyền hít thở tự do trước mặt họ. Thậm chí đó là một con súc sinh mà chủ nhân nó nắm giữ sinh mạng ngươi, sinh mạng người thân ngươi thì ngươi cũng phải quỳ lạy, cung phụng con súc sinh đó từng li từng tí.

“Gia tộc ngươi không đủ lớn, dinh thự ngươi không quá to, thế lực ngươi không đủ bành trướng, ông nội ngươi cũng phải cúi đầu gọi ta một tiếng tiểu thư, nhìn thấy ta cũng phải chọn đường vòng mà đi, còn ngươi thì sao? Xuất thân dơ bẩn chỉ biết bám lấy gia tộc, ngoài cái danh xưng và khuôn mặt vô dụng này thì ngươi có cái gì, có tư cách gì đòi ta công bằng?” Cả hai ly rượu trên tay đều được Trần Nghi hất lên người Lục Tình và Trần Du Liên, lời lạnh lẽo như băng mang sự xúc phạm còn ảnh hưởng đến những vị trưởng bối đáng kính trọng khác.

Được rồi, Trần Nghi Phàm ngươi có nhìn thấy không? Hôm nay ta đã trở thành nhân vật phản diện người người căm phẫn. Ngươi, có làm tốt bằng ta không?

Lục Tình tức giận răng cắn chặt trên môi đến bật máu, nhục nhã, uất ức thế nhưng cô chầm chậm nhận ra Trần Nghi Phàm nói đúng. Cô là cái gì? Trong nhà ngay cả chính cô cũng cảm thấy bản thân không hề tồn tại, lễ nghĩa, ma pháp, linh lực, những trận chiến cô đương đầu với nguy hiểm chỉ để cô chứng tỏ bản thân hoàn toàn không có ý nghĩa. Họ chỉ nhớ rằng là cô đã bò từ trong bụng của một người đàn bà mù Hoan Châu, chẳng hơn chẳng kém.

* Hoan Châu địa danh nằm ở phía tây, là nơi xuất thân của kĩ nữ. (ở đây ta dùng là kĩ nữ cho văn hoa chút =))

“Trần Nghi Phàm! Ngươi đừng có quá đáng, không xem ai ra gì, ở nhà ngươi như thế nào với ta cũng được nhưng làm ơn, ta xin ngươi… đừng làm tổn thương Lục Tình, ngươi chưa nhìn thấy cô ấy đã cố gắng như thế nào…” Trần Du Liên cuối cùng không nhịn nổi, nước mắt như thủy tinh đau thương đưa tay ôm lấy Lục Tình như không nỡ để Lục Tình tiếp tục bị Trần Nghi Phàm đả thương.

Người xung quanh dĩ nhiên vừa phấn khích khi xem người khác gặp nạn nhưng cũng tiếc thương và phẫn nỗ trong lòng, thế mà vẫn không có một ai can đảm bước vào ngăn cản.

“Ta quá đáng? Em gái à, em lúc nãy không có ở đây? Tiếc quá đi, em không nhìn thấy ta đã bao dung tha thứ cho Hướng tiểu thư như thế nào rồi.” Trần Nghi Phàm quay đầu, đáng sợ mỉm cười với Thượng Quan Thành Duật kéo hắn đến bên cạnh cô, vòng tay ra sau lưng hắn không biết liêm sỉ nói: “Dù sao hôm nay cũng là vũ hội vui vẻ, ta lại một lần nữa tha thứ cho các ngươi nhưng em biết đó, tội lỗi dám câu dẫn nam nhân của ta thì muốn buông tha cũng khó. Hay là tiện đây váy của em cũng đã ướt rồi, lại gần đây lấy váy của em lau giày cho ta đi, rượu chắc chắn sẽ làm bóng giày.”

“Ồ.” Cả Sảnh Nguyệt phút chốc bùng nổ, sự ngang tàn, độc ác của vị tiểu thư thật khiến người khác phát điên. Cũng đồng thời, những người có thực lực có thể nhìn thấy được một nguồn linh lực màu đỏ đang ép chặt và bao lấy Trần Nghi Phàm, ngay cả trên gương mặt lớp phấn trang điểm như bị nóng chảy để lộ làn da hằn rõ tơ máu.

Vong Xuyên siết chặt tay, hít thở gần như không thông, hắn đã muốn ra tay nhưng ánh mắt mang theo mệnh lệnh đó đang quan sát hắn. Làm sao đây? Không chỉ có Thượng Quan Thành Duật mà còn có Dị Tồn và một bàn tay của một cường giả khác đang tấn công Trần Nghi Phàm.

Bên trong… trong bụng ta có thứ gì đó đang quậy phá! Mau lên, mau bùng nổ đi nam chủ!

Mục đích lần này của Trần Nghi Phàm rất đơn giản, chính là diễn vai nữ phụ cho hoàn chỉnh rồi tìm cách trốn về. Ban đầu là đeo bám nam chủ, chèn ép nữ chủ rồi bị nam chủ không nhịn nổi mà đem cô ra cảnh cáo và giành lấy nữ chủ từ tay bạn đôi rồi tiếp tục câu chuyện của họ, buông tha cho cô đi về.

Trần Nghi Phàm cốt là chọc tức Thượng Quan thành Duật nhưng tại sao hắn lại có sức nhẫn nại với cô lâu thế này để chuyện kéo tới bây giờ.

Hình như là chưa đủ.

Khi Thượng Quan Thành Duật đẩy Trần Nghi Phàm ra xa, định quay đầu bỏ đi thì Trần Nghi Phàm tức giận đùng đùng tiến tới tát Trần Du Liên một cái thật mạnh, rồi tay nắm lấy vạt váy của Trần Du Liên mà cảm thán.

Ừm, vải lụa mỏng nhẹ. Dễ xé!

Động tác của Trần Nghi Phàm vô cùng nhanh, chiếc váy màu trắng tinh của Trần Du Liên bị xé từ dưới lên để lộ đôi chân nhỏ trắng tinh. Trần Du Liên chưa kịp hét lên đã bị đẩy ngã vào bàn thức ăn gần đó, rượu, bánh ngọt, đồ ăn đều đổ ập lên đầu cô và điều đáng sợ nhất một vết thương do mảnh vỡ của ly thủy tinh găm lên đôi chân trắng tinh, máu chảy càng khiến Trần Du Liên trở nên đáng thương hơn.

Trần Nghi Phàm quay đầu, trong lòng cười giễu, không sợ hãi đón ánh mắt như muốn đem cô băm thành mảnh nhỏ.

Giới hạn của ngươi, rốt cuộc cũng đứt rồi Thượng Quan Thành Duật.

--------------------- D --------------------

Chap này thật sự đã rút hết chất xám của ta đó (ノ_<。)
Mọi lần là cầu cmt nhưng lần này ta rất mong rất mong các nàng độc giả hãy cho ta nhận xét thật lòng.
Spoi chút, chap sau là chap ta mong chờ nhất: ngược Phàm (≧▽≦)/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net